Edit: Ban Uyển nghi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Tiết tử
Thay xà đổi cột tức là mánh khóe giở trò, lấy giả làm thật.
Cao hơn một bậc, âm thầm thay đổi bản chất của sự vật, để đạt được mục đích lừa dối.
1. Ân điển
Ngày mười bốn tháng chín, trong Hàm Phúc cung vô cùng náo nhiệt. Những chiếc đèn lồng hình lục giác dưới mái hiên như từng viên mã não đỏ rực loé lên, cả sân được chiếu sáng như ban ngày. Cung nhân ngắt mấy cành hoa quế cắm vào trong bình lưu ly, hương thơm nhè nhẹ khuếch tán khắp nơi, trong mắt mọi người đều có nụ cười say đắm.
Tử Quyên bị Mạch Ca sai đi Phượng Nghi cung tặng huân hương vừa chế ra cho Hoàng hậu, lúc vừa về lại điện đã bị không khí vui mừng trước mắt làm cho thích thú, khi còn đang ngơ ngác, Tiểu Nguyên đã bưng một tô mì trường thọ nóng hôi hổi đến trước mặt nàng, há miệng cười khanh khách nói: “Đây là mì trường thọ nương nương tự tay xuống bếp làm cho tỷ đó, nhân lúc còn nóng mau ăn đi!”
“Nương nương?” Tử Quyên bất ngờ, cảm động rơi nước mắt: “Người... người còn nhớ rõ sao?”
Mạch Ca đứng bên cạnh Đại Hoàng tử, nhoẻn miệng cười: “Ngươi là người mà ta tín nhiệm nhất, sinh nhật của người ta đương nhiên nhớ rõ, đừng khóc nữa, mì lạnh ăn sẽ không ngon.”
Đợi Tử Quyên ăn xong, Mạch Ca lấy ra một bộ diêu hồng ngọc song loan điểm thuý cài vào tóc nàng. Mới đầu nàng không chịu nhận, Mạch Ca giữ tay nàng lại, cảm kích nói: “Mấy năm nay đều may là có ngươi, nên ta mới có thể đi tới hôm nay.”
Như vậy, Tử Quyên mới chịu quỳ xuống tạ ơn ban thưởng. Nhưng mà hình như trong lòng nàng có tâm sự, ánh mắt lơ đễnh không nhìn cố định một chỗ. Mạch Ca vội vàng hỏi nàng làm sao vậy, một hồi sau nàng mới quỳ xuống nghiêm túc cầu xin: “Nô tì muốn xin nương nương một ân điển.”
Mạch Ca đương nhiên không từ chối.
Nàng đánh bạo nói: “Nô tì có một muội muội, cùng ngày sinh nhật với nô tì. Nô tì có nương nương quan tâm, nhưng muội ấy không có ai làm bạn, bơ vơ không nơi nương tựa ở ngoài cung. Nô tì muốn xin nương nương thay muội ấy tìm một mối hôn sự, tìm một phu quân, cho muội ấy hưởng vinh hoa phú quý, trăm tuổi vô lo.”
Mạch Ca đỡ nàng đứng dậy, gật đầu: “Ngày mai, ta lập tức cho người chọn một thiếu gia nhà Viên ngoại, ban thêm năm trăm lượng bạc làm của hồi môn, để muội muội của ngươi được gả đi vẻ vang.” Dừng một lát, Mạch Ca nắm lấy tay nàng: “Chắc đã lâu rồi chưa gặp nhau phải không, ngày mai sẽ cho ngươi xuất cung để đoàn tụ với nàng ấy một ngày.”
Tử Quyên nghe xong, vội vã quỳ xuống khấu đầu ba cái thật vang: “Nô tì tạ nương nương ban ân, nô tì nguyện cả đời này đi theo người, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”
Mạch Ca bảo nàng nhanh chóng đi lấy đồ bỏ vào tay nãi, vậy mà nàng lại chạy sang bận rộn chuẩn bị y phục, trang sức cho yến tiệc mùa thu ngày mai, tận tâm tận lực.
“Ngươi đi rồi, Hàm Phúc cung này đâu phải không còn cung nhân đâu chứ?” Mạch Ca cười một cách bất đắc dĩ.
“Bọn họ tay chân vụng về, nô tì vẫn không yên tâm được. Huống chi ngày mai là yến tiệc mùa thu, mỗi năm chỉ có một lần, ngày quan trọng như vậy mà nô tì không thể ở bên người, tất nhiên là phải chuẩn bị trước.”
Mạch Ca nhìn nàng, trong lòng có chút ấm áp. Mấy năm nay kiên trì nhẫn nại, nếu không phải có nàng ấy ở bên cạnh thì giờ này làm gì có Thần Quý tần.
2. Thu yến
Bây giờ đã là cuối thu, ánh mặt trời chiếu xuống Ngự Hoa viên bao phủ những khóm hoa bằng một màu vàng lộng lẫy, hoa cúc dày đặc tựa như lớp phấn phủ, gió mơn man nhẹ nhàng, hương hoa vương vấn đầu mũi, che lấp hết tầm mắt của chúng tần phi.
Mỗi năm Hoàng hậu đều sẽ chọn một ngày tổ chức thu yến, mời các phi tần đến ngắm hoa cúc. Trong ngày hôm đó, các phi tần đấu nhau không chỉ còn dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, mà còn dựa vào tài thi thơ. Các phi tần tham gia không thể không trang điểm tỉ mỉ, từ trên xuống dưới khó che được mấy phần tâm tư.
Điểm quan trọng nhất, thu yến có một thông lệ, nếu ai là người chiến thắng, đêm đó Hoàng hậu sẽ sắp xếp cho người đó đến chỗ Hoàng thượng thị tẩm.
Cơ hội tốt như vậy, nữ nhân trong hậu cung chắc chắn sẽ dốc sức tranh đấu.
Mạch Ca được thị tẩm không ít, càng không quan tâm đến chuyện phải đoạt được hạng nhất. Nàng mặc một bộ váy màu xanh ngọc thêu hoa văn mây như ý, trên đầu cài một bộ diêu vàng có đôi hồ điệp vờn hoa tường vi, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn tự nhiên lại còn xinh đẹp.
Đây là bộ hôm qua Tử Quyên chọn thay nàng, không mất đi thanh lịch, lại vô cùng chững chạc. Mai Tâm thì ngược lại, nôn nóng thay nàng, đây là tiểu cung nữ Tử Quyên dẫn tới, tính tình có hơi nóng nảy, nhưng bù lại khá lanh lợi.
Nàng ấy bĩu môi, trong mắt tràn đầy khó hiểu: “Nương nương như vậy thì quá giản dị rồi!”
Mạch Ca không để bụng, chỉ nói: “Tiểu nha đầu như ngươi sau này phải theo Tử Quyên học hỏi nhiều hơn một chút.”
Trong Ngự Hoa viên, oanh oanh yến yến, mỗi người mỗi vẻ. Hoàng hậu mặc một bộ váy đỏ rực thêu đuôi phượng màu vàng, đầu đội kim ti bát bảo toàn châu kế [1], dưới ánh nắng lấp lánh rực rỡ, đúng là khí thế của trung cung, dáng dấp của phượng hoàng bay cao.
[1] Kim ti bát bảo toàn châu kế (金丝八宝攒珠髻)
Tuyên Phi đã trở về Phi vị, hôm nay nàng ta thật sự đẹp động lòng người. Nàng ta vốn có vẻ đẹp hơn người, nay lại mặc một chiếc váy hải đường màu đỏ, trên mặt váy dùng chỉ vàng thêu hoa hải đường, làm nàng ta càng xinh đẹp hơn mọi người.
Chỉ so tướng mạo, không ai bì kịp Tuyên Phi.
Nhưng suy cho cùng nàng ta sinh ra trong nhà võ, tài hoa không bằng mọi người, các phi tần hạ quyết tâm phải dùng thơ ca để chèn ép nàng ta. Thời gian ngắm hoa bắt đầu, Hoàng hậu lấy “Cúc mùa thu” là đề bài để mọi người đối thơ, tài văn chương của tần phi rất nổi bật, thao thao bất tuyệt, Tuyên Phi đứng ở đó nghĩ không ra được mấy câu, rất nhanh đã vào thế yếu.
Cuối cùng, Tề Uyển nghi lấy sáu bài thơ đánh bại mọi người, giành vị trí đầu tiên. Sắc đẹp của nàng ta không phải tầm thường, mặc một bộ váy lụa màu xanh da trời thêu trái đào, vẽ cánh hoa lệ đường ở giữa ấn đường, cánh hoa vàng nhạt tôn lên làn da trắng như tuyết, từng hành động cử chỉ đều có nét duyên dáng tự nhiên, chỉ kém hơn Tuyên Phi một chút.
Nàng ta không chỉ thông thạo thi văn, ngoài ra cũng biết cánh đánh đàn, rất có tài văn chương, vừa rồi còn cao ngạo áp chế uy phong của Tuyên Phi. Tuy trong lòng chúng phi đều đố kị, nhưng vẫn cười đùa nịnh hót, làm Tề Uyển nghi khá thích thú: “Thiếp thân chỉ là khoe khoang một chút, khó đến những nơi thanh nhã, là các vị tỷ muội đã nhường ta.”
Tuyên Phi tức đến phát run, muốn rời khỏi. Đi được một bước rồi dừng lại, cười cười quay đầu nhìn: “Đứng hạng nhất thì sao nào? Các ngươi phải khiêm tốn lại, tới chỗ Thần Quý tần học cách giữ thánh tâm mới được. Đừng có tốn quá nhiều tâm tư, mà lại không giữ được chân Hoàng thượng! Ha ha ha...” Nàng ta cười to, nghênh ngang mà đi.
Lời này vừa phát ra, không ai dám nói nữa.
Hằng năm vào ngày tổ chức yến tiệc mùa thu, tuy người thắng có cơ hội được thị tẩm, nhưng Hoàng thượng lại để phi tần tự ngủ một mình, bản thân thì thức trắng đêm phê duyệt tấu chương. Tuy chúng phi oán than trong lòng, nhưng không thể nói ra ngoài, trong sáng ngoài tối đều chỉ có thể nuốt uất ức của mình vào trong bụng.
Tề Uyển nghi túm chặt cổ tay áo, cắn chặt môi, trong mắt dường như có điều không cam lòng, nhưng ngay sau đó lại biến mất.
3. Cháo đào
Đêm đến, Mai Tâm bưng một chén chào đào vừa nấu từ trong phòng bếp nhỏ tới, cười hì hì dâng lên cho Mạch Ca: “Cháo không còn nóng nữa, chủ tử mau ăn đi.”
Mạch Ca gật đầu, nhận lấy chén sứ, từ từ ăn hết cháo đào.
“Dù bọn họ nghĩ đến vỡ đầu, đều sẽ không biết được cách cơ thể chủ tử có hương thơm!”
“Cách gì?” Mai Tâm vừa nói xong, ngoài cửa đã truyền vào giọng của Tử Quyên, thì ra nàng ta đã hồi cung sau khi thăm người thân.
Thấy Tử Quyên trở về, Mai Tâm không nhịn được cảm thấy vui vẻ, níu tay nàng ta lại, nhiệt tình nói: “Tử Quyên tỷ tỷ đã về rồi, người ta nhớ tỷ muốn chết! Thật là một ngày không gặp, như cách ba thu!”
Mạch Ca bị sự lanh lợi của nàng ta chọc cười, nhịn không được lấy khăn che miệng cười.
Tử Quyên sững người, sau đó mới giả vờ tức giận: “Đừng như vậy, không hợp lễ nghi, lỡ bị người bên ngoài nhìn thấy thì sao.” Mai Tâm nghe thấy, lúc này mới chịu buông tay ra, Tử Quyên tiếp tục cười hỏi: “Cách vừa nãy muội nói đó là cái gì?”
Mai Tâm chép miệng, nói: “Hôm nay, Tuyên Phi tức giận vì mình không được đứng hạng nhất, xong cố ý nói các vị tiểu chủ phải học cách giữ thánh tâm của chủ tử chúng ta, nhưng các nàng ta sao có thể nghĩ đến chủ tử chúng ta có một bảo bối bí mật, đó là cháo đào.”
Mạch Ca phì cười. Đúng rồi, lúc trước nàng có thể từ cung nữ trở thành nương nương, ngoại trừ tấm chân tình của nàng với Hoàng thượng, còn có công lao của cháo đào.
Cái gọi là cháo đào, là đem hoa đào khô nghiền với ít muối, bỏ vào cháo nấu lửa nhỏ, bỏ thêm hành lá, dầu mè, mật ong hầm nhừ. Chén cháo sẽ có màu đỏ tươi, hương thơm ngào ngạt. Cô gái nào thường hay ăn, cơ thể sẽ toả ra mùi đào, một năm bốn mùa, đều có thể làm say lòng người.
Đây là phương thuốc cổ nàng học được, Hoàng thượng rất mê mẩn.
Mai Tâm đắc ý nói: “Người khác ngửi được trên người chủ tử có mùi đào, toàn tưởng dùng hoa đào cho vào nước tắm, bắt chước bừa, kết quả tắm gội hơn nửa năm cũng không có hiệu quả, nào có thể so sánh với chủ tử!”
Tử Quyên cũng cười: “Cái miệng rộng của ngươi, giọng lớn như vậy là muốn cả hoàng cung đều nghe được phải không!”
“Đúng nha.” Mai Tâm đột nhiên nhận ra giọng của mình, vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cái này không thể để người khác nghe được, ta đúng thật là một cái đầu gỗ!”
Mạch Ca lại bị nàng ấy chọc cười, bất đắc dĩ nói: “Ngươi đúng là vẫn chưa lớn, có ngươi ở đây, mỗi ngày ở Hàm Phúc cung đều vui như mở tiệc.”
Bỗng nhiên Tử Quyên chuyển đề tài, nghiêm túc nói: “Mai Tâm, nháo thì nháo, nhưng vẫn phải đề phòng người khác. Nô tì chỉ sợ trong lòng các nàng ấy ghen ghét, chỉ rắp tâm muốn báo thù nương nương.”
Vẻ mặt của Mai Tâm cũng sa sầm theo: “Nô tì nhớ lại, lúc Tề Uyển nghi kia dùng ánh mắt oán hận nhìn nương nương, có khi nào nàng ta...”
Mạch Ca cắt ngang lời hai người: “Đừng đoán mò, nhớ kỹ, đây là ở trong cung, chuyện vô lễ đừng nói.”
“Vâng, nô tì biết sai rồi.” Mai Tâm cắn cắn đầu lưỡi, cung kính cúi đầu.
Tối nay Hoàng thượng không đến, Mạch Ca bèn chuẩn bị đi nghỉ sớm. Có lẽ Tử Quyên xuất cung ra thân người thân mệt quá, rất nhiều lần phạm những sai lầm lúc hầu hạ Mạch Ca, không phải chải tóc làm đau Mạch Ca thì cũng là không nhớ trình tự bày biện gương lược.
Mạch Ca hơi chau mày, hỏi: “Ngươi có tâm sự gì sao? Muội muội ngươi có khỏe không?”
Mắt Tử Quyên thoáng hiện lên một chút tự trách, vội cung kính nói: “Muội muội vô cùng cảm kích ân tình của nương nương. Lúc nãy nô tì nhớ muội muội, nên mới...” Dừng một chút, nàng ta thầm thì với Mai Tâm: “Vẫn là nên đổi muội tới hầu hạ nương nương.”
Mai Tâm gật gật đầu, nhưng nhìn ánh mắt của nàng ta lại sinh ra nghi ngờ: “Tử Quyên tỷ tỷ, sao hôm nay tỷ cứ lạ lạ thế nào thế.”
Tử Quyên chọc vào trán nàng ấy một cái: “Muội suy nghĩ bậy bạ gì đó, chẳng lẽ ta là ai khác giả dạng sao? Vậy muội nhìn kỹ mặt ta xem, giống người xấu sao? Chỉ là hôm nay quá mệt, đợi đến ngày mai ta sẽ lại là Tử Quyên tỷ tỷ của muội.”
Mai tâm ngượng ngùng chép chép miệng: “Vậy cũng được, Tử Quyên tỷ tỷ mới không phải là người xấu.”
4. Gặp rắn
Hôm sau, Tề Uyển nghi được cung nhân đưa về Nhạc Tiêu uyển không sứt mẻ một cọng tóc nào. Nghe nói, sau khi trở về nàng ta đã nhốt mình trong tẩm điện, khóc lóc rất thương tâm. Mạch Ca sai Tử Quyên tặng Tề Uyển nghi một ít điểm tâm ngọt, nghe nói nàng ta vô cùng thích ăn, xem như là an ủi.
Sau khi Tử Quyên đi, Mạch Ca dẫn theo Nguyên Hoà đến Đường Lê cung. Lần trường đệ đệ của Anh Phi chinh chiến ở Lũng Tây, toàn quân thắng lớn trở về, Hoàng thượng vui mừng, càng sủng ái Anh Phi hơn, không lâu sau đó Anh Phi đã có thai. Mạch Ca vui thay nàng ta, rảnh rỗi thì đến hỏi thăm, mãi cho đến giữa trưa mới ra khỏi Đường Lê cung.
“Mau nhìn đi, con bướm đó!” Tiểu Nguyên Hoà đi theo hướng đến Ngự Hoa viên, lập tức bị một con bướm sặc sỡ thu hút, kích động chạy theo tìm. Mạch Ca để cho nó vui vẻ, bước chầm chậm đi theo sau.
Lúc này, chỉ nghe thấy Nguyên Hoà hét lên một tiếng chói tai, Mạch Ca sợ hãi bước nhanh về phía trước, thấy một con rắn đang đuổi theo Nguyên Hoà, ngay khi nó sắp cắn chân thằng bé, không biết Mạch Ca lấy dũng khí từ đâu, trong nháy mắt đẩy Nguyên Hoà cùng ngã nhào ra, con rắn quay sang cắn lên chân nàng một cái, nàng ngất đi.
Mai Tâm hoảng sợ đã đi gọi thị vệ, con rắn bị chém làm hai khúc. Mai Tâm rất sợ, nhưng thấy phía sau núi giả có một bóng trắng lướt qua, lại là Tề Uyển nghi. Nàng ta nghĩ lại mà sợ, ngẩng đầu lên nhìn lại thì đã không thấy bóng người.
Cung nhân vội đưa Mạch Ca về tẩm điện, Hoàng thượng biết tin tức tốc chạy đến, hỏi ngự y vết thương thế nào, nhưng Vương Trì nói: “Bệ hạ yên tâm, Quý tần nương nương chỉ bị sợ quá mức, con rắn kia cũng không phải rắn độc, nương nương chỉ bị thương ngoài da, vi thần sẽ dùng một chút thuốc mỡ để thoa.”
Sắp đến mùa đông, rắn thường sẽ không đến, huống chi cung nhân luôn rải thuốc bột đuổi côn trùng ở Ngự Hoa viên, vậy con rắn này từ đâu mà đến?
Hắn càng nghĩ càng giận, khớp xương ngón tay bị bóp lại kêu răng rắc, lại có người dám xuống tay với Mạch Ca và Nguyên nhi dưới mắt hắn, đúng là không muốn sống nữa rồi. Càng tức lại càng sợ, nếu Mạch nhi thật sự xảy ra chuyện thì hắn phải làm sao đây?
Nghĩ đến đây, hắn lập tức đứng lên, chuẩn bị về Cần Chính điện cho người tra rõ chuyện này, nhưng Tử Quyên nhanh hơn một bước, quỳ xuống nói: “Nương nương sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào, nếu thấy Hoàng thượng ở bên chắc chắn sẽ rất vui, mong Hoàng thượng đừng rời đi.”
Hoàng thượng nghe xong, cảm thấy cũng được, bèn gọi người đem tấu chương đến đây, hắn muốn phê duyệt ở Hàm Phúc cung. Bận đến khi tối mịt, Mạch Ca vẫn chưa tỉnh lại, nhưng hắn phê tấu chương đã rất mệt rồi.
Lúc đó, mùi thơm của gỗ Tử đàn nhè nhẹ phát ra từ trong lư ngọc, Tử Quyên vén rèm dâng lên một chung trà: “Hoàng thượng, ngài uống chút trà an thần trước đi, nếu ngài đã mệt, nô tì đỡ ngài đến thiên điện nghỉ.”
“Không được, trẫm muốn ở cạnh Mạch nhi.” Hắn uống xong trà lại tiếp tục làm công vụ.
Ngay lúc Tử Quyên định bưng chung trà đã hết đi ra ngoài, trong mắt Hoàng thượng đã xuất hiện một tia dục vọng, hắn túm lấy tay nàng ta, gọi một cách thâm tình: “Đây là mùi đào, là Mạch nhi, nàng tỉnh...”
Tử Quyên bị dọa sợ, ra sức giãy giụa trong lòng ngực hắn: “Hoàng thượng, ngài nhìn rõ đi, nô tì không phải nương nương!” Nhưng mà, Hoàng thượng vẫn không màng, xé rách quần áo của nàng ta, hướng về chiếc cổ trắng ngần ấy.
Mai Tâm cũng sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, nhưng vẫn cúi đầu lui ra khỏi cửa.
5. Thị tẩm
Sáng sớm hôm sau, Mạch Ca bị tiếng gọi hoảng sợ đánh thức, Mai Tâm đau lòng khóc: “Nương nương, Tử Quyên tỷ tỷ tự sát rồi!”
“Cái gì!” Mạch ca kinh hãi. Đợi đến khi hai người các nàng chạy đến thiên phòng, Tử Quyên đã được cung nhân cứu từ trên xà nhà xuống, cổ nàng ta có một dấu hằn rất sâu do bị mảnh vải siết, người nhìn thấy da đầu đều tê dại.
May là phát hiện kịp thời, Ngự y châm cứu, cuối cùng Tử Quyên thở mạnh một hơi rồi tỉnh lại. Trông thấy Mạch Ca, mắt nàng ta chỉ toàn là những giọt nước mắt bị kìm nén lại, trước sau đều im lặng không nói.
Sau khi các cung nhân lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn ba người các nàng. Mạch Ca rất tức giận, nào giờ nàng ghét nhất người không biết trân trọng bản thân mình: “Tử Quyên, ta luôn xem ngươi là người thân, nếu ngươi đi thật rồi, thì những người còn lại như chúng ta phải sống làm sao?”
“Nô tì...” Tử Quyên càng khóc thương tâm hơn nữa, trong giọng nói có sự áy này hiện ra: “Nương nương, là nô tì có lỗi với người, không thể tiếp tục hầu hạ người nữa.”
Mạch Ca hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tử Quyên vẫn không nói, Mạch Ca quay sang nhìn Mai Tâm, Mai Tâm ậm ừ một lát mới nói ra: “Tử Quyên tỷ tỷ... tối hôm qua tỷ ấy... bị Hoàng thượng... thị tẩm...”
Vừa dứt câu, thân thể Mạch Ca chợt cứng đờ. Tử Quyên không phải là người ham hư vinh, bốn năm năm nay ở chung với nhau sớm chiều, Mạch Ca tuyệt đối không nhìn lầm nàng ta: “Sao lại như vậy được? Hoàng thượng phân biệt được Tử Quyên, nếu ngài thật sự thích, sao lại không nói cho ta biết?”
Mai Tâm vội giải thích: “Tối hôm qua, Hoàng thượng luôn ở trong điện phê tấu chương, có lẽ là do quá mệt mỏi. Bởi vì Tử Quyên tỷ tỷ và nương nương luôn ở cùng nhau, trên người sẽ dính hương đào, cho nên Hoàng thượng mới hiểu lầm là nương nương...”
Tử Quyên ngắt lời Mai Tâm, than thở khóc lóc: “Nô tì tự biết đã phản bội nương nương, không xứng với sự tin tưởng của nương nương, càng không có cách nào để tha thứ cho mình, xin nương nương cho nô tì chết đi.”
Mạch Ca giận thêm: “Nói bậy! Nếu thị tẩm là tội chết thì bãi tha ma cũng không đủ chôn cả hậu cung này!” Dừng một chút, giọng dịu hơn: “Đã thị tẩm thì chính là chủ tử, không được nhắc đến chuyện chết nữa, nếu ngươi đi thật rồi, muội muội của ngươi lấy ai để làm chỗ dựa.”
Tử Quyên rưng rưng gật đầu: “Nhưng nô tì chỉ muốn hầu hạ nương nương, không rời khỏi người.”
“Cô nương ngốc, trong hậu cung có bao nhiêu người khát khao được ngày này, vậy mà ngươi cố tình không cần.” Mạch Ca vuốt tóc nàng ta, trong lòng buồn bã.
Thu xếp ổn thoả cho nàng ta một chút, xong sai người đi mời Hoàng thượng đến. Nhưng người tới lại là Lý Hỉ, hắn nói trong lòng Hoàng thượng rất áy náy, không dám đến đây. Nghe xong Mạch Ca không tức giận, một cái bóng màu vàng sáng từ ngoài cửa xông vào, ôm lấy nàng.
Hắn tựa đầu trước ngực nàng, hỏi lại nàng: “Thật sự không tức giận sao? Tối hôm qua không biết có phải do mệt mỏi quá không, ngửi thấy mùi đào nhàn nhạt kia liền cho là nàng, cho nên mới hồ đồ...” Giọng của hắn ngày càng nhỏ, giống như một đứa trẻ phạm sai, không dám ngẩng đầu.
Nàng chậm rãi cười một tiếng: “Cũng may không phải là người khác, là Tử Quyên, thiếp cũng không định bạc đãi nàng ấy.”
6. Chèn ép
Buối chiều, thánh chỉ Tử Quyên được phong làm Quý nhân đã đến, dựa theo cung quy, tiểu chủ vừa được sắc phong phải đến thỉnh an Hoàng hậu trước, thân thể Mạch Ca không khỏe nên không đi cùng, chỉ sai một cung nữ theo hầu hạ Tử Quyên.
Đợi sau khi nàng ta đi, Mạch Ca sai Mai Tâm thu dọn đồ của Tử Quyên, vì nàng ta không muốn rời khỏi Mạch Ca nên cho ở lại Ngưng Hương đường của Hàm Phúc Cung. Nhưng Mai Tâm chưa thu dọn được bao lâu đã quay lại đây bẩm báo với nét mặt bất an: “Nương nương, Tử Quyên tỷ ấy... trong phòng tỷ ấy có... bây giờ nô tì cảm thấy... tỷ ấy không giống như......”
Đó là một gói thuốc mê và một túi đựng hoa đào.
Mạch Ca xen lời: “Để lại chỗ cũ đi, khôi phục lại nguyên dạng, còn nữa, chuyện này không được truyền ra ngoài...” Nàng kề sát vào tai Mai Tâm, thì thầm vài câu.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, bởi vì đây là lần đầu tiên Tử Quyên đi với thân phận là tiểu chủ, nên tất nhiên phải ăn mặc long trọng. Chân mày thế núi, ba ngàn sợi tóc đen, bộ diêu khẽ run, có thể nhận thấy được dáng người uyển chuyển mềm mại thông qua chiếc váy gấm màu lam nhạt thêu chỉ vàng.
Đừng nói chứ, Tử Quyên cũng có lớp bọc mỹ nhân.
Trải qua chuyện ở Ngự Hoa viên, Mai Tâm đột nhiên nhớ đến con rắn đáng sợ hôm đó, tuy sau đó tra kỹ thì chẳng có kết quả gì, nhưng tận mắt thấy Tề Uyển nghi là sự thật.
Mạch Ca nhíu mày: “Nàng ta với ta không thù không oán, nếu là nàng ta thật, thì là vì sao?”
Tử Quyên chậm rãi nói: “Có lẽ là do oán hận nương nương nhận được thánh sủng, vậy mà nàng ta lại uổng phí cơ hội tốt, đến tay của Hoàng thượng cũng chưa được chạm vào. Khó trách ngày đó ta phụng lệnh nương nương đưa điểm tâm cho nàng ta, nàng ta không buồn nhìn một cái, lập tức hất đổ xuống đất, còn nói không cần sự quan tâm giả tạo.”
Mạch Ca im lặng: “Mặc kệ có phải nàng ta hay không, cũng may đó không phải là rắn độc, có thể thấy người này không muốn mạng của ta. Thôi vậy, sau này mặc kệ người khác.”
Bước vào Phượng Nghi cung, trước tiên Mạch Ca đến chỗ của mình ngồi xuống, để lại Tử Quyên hành lễ tam quỳ cửu bái với chúng phi. Hoàng hậu khá hài lòng, cho người chuẩn bị ghế. Đợi nàng ta vừa ngồi, chất giọng yếu ớt nhưng ngạo mạn của Tuyên Phi đã vang lên: “Hôm trước, bốn cung còn nói mọi người nên học hỏi Thần Quý tần cách để thịnh sủng không suy, hôm nay trong cung liền có thêm một Quý nhân tiểu chủ. Nếu muốn nói trong cung có ai là tấm gương từ cung nữ lên nương nương, thì nó thuộc về Thần Quý tần.”
Khoé môi Mạch Ca có nụ cười: “Được Tuyên Phi nương nương khen ngợi, tần thiếp sẽ không phụ lại lòng mong đợi, nhất định sẽ dạy dỗ Tử Quý nhân thật tốt. Nếu ngày nào đó có thể được tấn lên Phi vị, mọi người đều sẽ đồng cấp.”
Tử Quyên hiểu được nên cười, hành lễ lần nữa với Tuyên Phi: “Thiếp thân mong rằng sau này sẽ được Tuyên Phi nương nương che chở.”
Tuyên Phi vô cùng tức giận, nhưng nói không lại Mạch Ca, nhân cơ hội quay qua nhìn Tề Uyển nghi giễu cợt nói: “Ngươi nghe thấy không? Chi bằng ngươi cũng dọn đến Hàm Phúc cung để Thần Quý tần dạy cho tốt đi?”
Tề Uyển nghi cúi thấp đầu, thật lâu sau mới trả lời: “Thiếp thân không dám.”
“Đồ vô dụng.” Tuyên Phi liếc nàng ta một cái rồi phất tay áo rời đi. Chúng phi cũng cảm thấy không còn gì thú vị nữa, nhao nhao hành lễ với Hoàng hậu, lần lượt rời đi.
Mới ra khỏi Phượng Nghi cung, Lý Hỉ liền theo lệnh Hoàng thượng mời Mạch Ca đến Cần Chính điện, để Tử Quyên một mình quay về. Tiểu cung nữ bên cạnh cười, thở dài nói: “Tiểu chủ, Quý tần nương nương đối với người tốt quá.”
Tử Quyên rất tự đắc: “Đó là do ta đi theo nương nương đã được bốn năm, tình như tỷ muội.”
“Vậy à?” Đúng lúc này, đoàn người ngừng lại ở phía trước, người dẫn đầu là Tuyên Phi đã rời đi đầu tiên, theo sau nàng ta là các tiểu chủ, oán hận, căm tức nhìn Tử Quyên.
Uổng cho thân phận tiểu chủ của các nàng ta, chưa một lần có được cơ hội hầu hạ, không ngờ một cung nữ nho nhỏ có thể leo lên long sàng dễ như trở bàn tay, còn nhảy lên trở thành Quý nhân. Vừa nãy do có Thần Quý tần làm chỗ dựa cho nàng ta, giờ phút này đã không còn nữa, xem nàng ta làm sao đắc ý được.
Tuyên Phi lập tức híp mắt, vẽ ra nụ cười trên môi: “Hôm qua, bổn cung mới được tặng một bộ trà cụ tráng men rạn, Tử Quý nhân cùng đi thưởng trà, được không?”
Đương nhiên là Tử Quyên từ chối, lại nghe Tuyên Phi giận dữ hỏi: “Chẳng lẽ ngươi khinh thường bổn cung?”
Như vậy thì không thể từ chối nữa, đoàn người đi tới Vĩnh Phúc cung. Cung nữ dâng trà lên các vị tiểu chủ, bọn họ kinh ngạc, cảm thán loại sứ men xanh rạn này rất khó gặp, chất men nhẵn mịn, chạm vào mượt tay. Nước trà vào họng lại mát lạnh, thơm ngát.
Thấy bọn họ đều uống trà, Tử Quyên cũng yên tâm hơn chút, cẩn thận nhấc nắp chung trà lên, đột nhiên có cảm giác đau đớn ập tới, đau đến nỗi nàng ta sảy tay làm chung trà rơi xuống, vỡ vụn trên mặt đất. Trên nắp chung rõ ràng có một cái giằm dài.
Tuyên Phi bị kinh sợ, còn nói Tử Quyên làm mất thể diện của nàng ta, không hiểu lễ nghĩa, hạ lệnh đánh hai mươi trượng tại chỗ. Hai cung nữ lập tức kéo nàng ta đi, dùng trượng bằng gỗ cọ Hải Nam hung hăng đánh vào thân dưới của nàng ta, từng trượng từng trượng đánh vào da thịt, rất nhanh máu tươi đã nhuộm đỏ quần áo.
Tuyên Phi chậm rãi đi đến trước mặt nàng ta, đưa tay nâng cằm: “Ngươi là cái thứ gì chứ, cho rằng Thần Quý tần đưa ngươi lên thì không biết lượng sức, từ hôm nay, tốt nhất ngươi nên kẹp chặt cái đuôi để làm người đi!”
Tử Quyên phun ra một ngụm máu, giọng tuy yếu nhưng vẫn cười: “Thiếp thân có... Quý tần nương nương che chở, hơn nữa đêm qua... bệ hạ còn khen trên người ta có mùi thơm...”
“Tiện nhân nhà ngươi!” Tuyên Phi tức giận, tiện tay tát một bạt tai: “Đánh thật mạnh cho bổn cung, không được dừng!”
Lúc này Tề Uyển nghi nhỏ giọng nói: “Nếu đánh tiếp, sợ là... sẽ chết người, đến lúc đó nương nương... khó thoát khỏi cảnh chịu tội cố ý đả thương người.”
“Nhưng bổn cung tức...”
“Nương nương yên tâm, chẳng qua chỉ là một Quý nhân nho nhỏ, còn rất nhiều cơ hội...”
7. Sát tâm
Tử Quyên được cung nữ đỡ từng bước quay về, khi đi qua đường hẻm nhỏ, các nô tài thấy bộ dạng chật vật của nàng ta, tuy không thể cười nhưng trong lòng lại cực kì khinh thường. Cũng đúng, đều là nô tài, một sớm mai có người bay lên đầu cành, thì phải chịu được gió lạnh trên đầu cành và những chiếc gai nhọn đâm vào người.
Trở về Ngưng Hương đường, nàng ta nổi giận đùng đùng, ném trà cụ trên bàn khắp nơi. Các cung nữ hầu hạ không dám thở mạnh, chỉ yên lặng thu dọn mảnh vỡ, mãi cho đến khi Mạch Ca và Mai Tâm mang theo thuốc mỡ đi vào.
Mạch ca tức giận: “Ta mới ra khỏi Cần Chính điện đã nghe nói chuyện này, Tuyên Phi này, thật sự quá đáng!”
Nhưng mà vẫn Mai Tâm không dám nhìn thẳng vào nàng ta, ánh mắt rất khác thường ngày: “Tử Quyên tỷ tỷ... nương nương... sẽ thay người làm chủ.”
Ngự y nhanh chóng chạy tới, chỉ nói thoa thuốc đúng giờ mới có thể không để lại sẹo. Mạch Ca trấn an vài câu, nói nàng ta nghỉ ngơi sớm. Mạch Ca đi khỏi, tiểu cung nữ bồng một con mèo mướp bước vào: “Tiểu chủ, nô tì cố ý bồng nó đến đây để chơi với người.”
Mèo mướp nhỏ thực sự rất đáng yêu, sau khi nhảy lên đầu giường đã nằm trong vòng tay của Tử Quyên, rất ngoan ngoãn. Tử Quyên vô cùng yêu thích sờ sờ nó, nói với cung nữ: “Ngươi thật là có lòng, bổn chủ sẽ trọng thưởng.”
Tiểu cung nữ nghe xong, cười hì hì đi sắc thuốc, mới chốc lát đã bưng thuốc tới, lúc Tử Quyên nhận lấy chén thuốc định uống, mèo mướp tò mò lấy móng cào một cái, nháy mắt chén thuốc đã bị rơi xuống, thuốc thang tràn hết ra đất.
Tử Quyên tức muốn phát điên, ai ngờ con mèo mướp nhỏ chạy đến liếm chén thuốc, giây sau đã sùi bọt mép chết.
Tiểu cung nữ sợ tới mức quỳ xuống đất: “Chuyện này... chuyện này không phải nô tì... làm. Nô tì lấy thuốc tốt nhất của Thượng Dược cục đến, những chuyện khác thì không biết gì hết. Hay là bẩm báo chuyện này với Quý tần nương nương đi!”
“Chờ đã!” Tay Tử Quyên nắm thành quyền, nàng ta đột nhiên nhớ đến bộ dạng lúc nãy của Mai Tâm, nàng ấy xưa nay thẳng tính, chuyện không giỏi nhất là che giấu, chẳng lẽ...
“Chuyện này chỉ có ngươi biết ta biết, ngươi tới Thượng Dược cục lấy thêm một thang nữa, nếu có người hỏi, vậy nói là thuốc buổi sáng đã rơi xuống nước rồi.”
Tiểu cung nữ gật đầu đi ra. Sau nửa canh giờ, nàng ta cầm gói thuốc mới trở về, sắc mặt lại cực kém, truy hỏi mãi mới nói: “Nô tì đi đến Thượng Dược cục, vô tình nghe được hai cung nữ quét sân thì thầm thảo luận.”
“Các nàng nói, sở dĩ tiểu chủ bị Tuyên Phi nương nương nhắm vào, bởi vì Quý tần nương nương không muốn để tiểu chủ thị tẩm nên mới cố ý nâng tiểu chủ lên, để chúng phi tần đến tìm tiểu chủ gây phiền toái. Còn nói... còn nói Quý tần nương nương đã sớm ra khỏi Cần Chính điện, nhưng cố ý không đi cứu tiểu chủ. Nô tì... nô tì vốn không nên chỉ trích Quý tần nương nương, nhưng... nhưng gói thuốc kia cũng chỉ có thể là người của Hàm Phúc cung...”
Tử Quyên im lặng, ngay cả một cung nữ cũng có thể nhìn ra, nàng ta ở trong cuộc nhưng vẫn không thấy rõ bộ mặt thật của Mạch Ca.
Hay cho một chiêu lạt mềm buộc chặt, đẩy nàng ta lên đầu ngọn sóng. Thì ra, tâm kế lợi hại nhất, chính là bên ngoài thì lương thiện, đề bạt nàng ta, nâng nàng ta lên, sau đó để chúng phi xem nàng ta như cái đinh trong mắt. Nói chủ tớ tình thâm, vậy mà khi nàng ta trở thành nữ nhân của Hoàng thượng, tất cả đều thay đổi.
Rốt cuộc là do ở thâm cung, nào có cái gì gọi là thật tình. Vốn muốn mượn tay Tuyên Phi giết nàng ta, không ngờ nàng ta mạng lớn, lại còn hạ độc.
Lòng dạ rắn rết như vậy, là do Mạch Ca muốn tính mạng của nàng ta trước, vậy đừng trách nàng ta bất nhân bất nghĩa.
Nàng ta hận Mạch Ca, nàng ta hận Tuyên Phi, nàng ta muốn tất cả các nàng xuống địa ngục hết!
8. Hoảng sợ
Tuyên Phi bị khiếp sợ, nghe nói tối hôm qua trong Vĩnh Phúc cung xuất hiện món đồ không nên có.
Trong cung đều đang truyền miệng, nói sao hay vậy. Chuyện được truyền nhiều nhất, là oan hồn của Từ Đức nghi đến báo thù.
Năm ngoái, chẳng qua Từ Đức nghi chỉ xung đột với Tuyên Phi mấy câu, nàng ấy liền bị phạt quỳ hai canh giờ. Lúc đó mây đen giăng kín trời, không bao lâu đã trút xuống, sau hai canh giờ, Từ Đức nghi đã bị nhiễm phong hàn, cuối cùng thuốc và châm cứu cũng không còn hiệu quả, buông tay đi mất.
Lúc Hoàng thượng đến, mặt Tuyên Phi đã toàn là nước mắt, trong ánh mắt ngập tràn sự hoảng sợ: “Biểu ca, thần thiếp sợ!”
“Trẫm ở đây, nàng an tâm đi.” Hoàng thượng sinh lòng thương xót, dù sao cũng là biểu muội ruột của mình, nhưng Tuyên Phi vẫn không nhịn được mà run rẩy: “Biểu ca, thần thiếp... trong cung thần thiếp có quỷ!”
“Nói bậy! Đúng là lời nói vô căn cứ!” Mày kiếm của Hoàng thượng nhướng nhẹ, không hề an ủi, nói với Vương Trì: “Thân mình Tuyên Phi không khoẻ, ngươi nhất định phải dốc sức chữa trị, nếu không trẫm sẽ trị tội ngươi. “
Tuyên Phi vừa khóc lóc uất ức, vừa sợ, không thể làm gì khác đành ôm Phù Dung đang run lẩy bẩy.
Lúc này, tiểu thái giám canh cửa bên ngoài bẩm báo, nói tối hôm qua bọn họ từng thấy một cái bóng trắng bay qua, đuổi theo đến Hàm Phúc cung thì không thấy cái bóng đó bước ra. Sau đó, Vĩnh Phúc cung mới vang lên tiếng quỷ nữ câu hồn dọa người.
Trong lòng Tuyên Phi vẫn còn sợ hãi nhưng bây giờ nghe được thì ra là có người giở trò ma quỷ, nàng ta tức giận muốn đi tìm Mạch Ca hỏi tội, lại bị cung nữ bên cạnh ngăn lại: “Nương nương, hiện giờ không có chứng cứ, sao chúng ta không chờ bọn họ hành động lần nữa thì bắt gọn.”
Đêm đó, ánh trăng nhợt nhạt như một vũng nước đọng, lạnh thấu xương, cái bóng ngấm ngầm hiện lên tường cung, tạo ra một màn lạnh lẽo quỷ dị. Lúc này, trong đường tắt có một cái bóng trắng đang chạy đến Hàm Phúc cung.
Đúng lúc bóng trắng đang muốn cởi y phục màu trắng ném trong sân, có mấy cung nhân cầm đèn lồng bao quanh nàng ta. Tỉ mỉ chiếu một cái, trên mặt người đó tuy vẽ gương mặt quỷ đáng sợ, nhưng đó là Tử Quyên, không thể sai.
Mạch Ca xuất hiện, lên tiếng trách cứ: “Quả nhiên là ngươi! Nói mau, rốt cuộc ngươi là ai!”
Tử Quyên kinh ngạc: “Ngươi sớm biết ta không phải Tử Quyên?”
“Đúng vậy. Tử Quyên đi theo ta nhiều năm, không có ai hiểu nàng ấy hơn ta. Tuy dáng vẻ của ngươi giống, nhưng có rất nhiều điểm đáng ngờ, trong lòng ta sớm đã ngi ngờ. Đặc biệt là gói mê hương và hoa đào trong phòng ngươi. Rõ ràng là ngươi cố ý đốt mê hương trong lư hương, dụ dỗ Hoàng thượng. Hơn nữa Mai Tâm đã đi hỏi Tề Uyển nghi, hôm đó rõ ràng là ngươi nhục mạ nàng ta trước, nàng ta mới ném điểm tâm xuống đất.”
Thấy nàng ta im lặng, Mạch Ca tiếp tục nói: “Lần đó gặp rắn cũng là do ngươi, ngươi cố ý dẫn dắt để mọi người tưởng là Tề Uyển nghi, ta cũng nghĩ là nàng ta, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa hiểu ra, nếu nàng ta thật sự muốn hại ta, sao lại thả một con rắn không độc. Nguyên nhân chỉ có một, rắn là ngươi thả. Bởi vì hàng đêm Hoàng thượng ngủ cùng ta, ngươi không có chút cơ hội nào, chỉ có khi ta không khỏi bệnh, Hoàng thượng mới có thể ở một mình trong tẩm điện, ngươi mới có cơ hội.”
“Ta cố ý không phá kế hoạch, chẳng qua là vì sợ ngươi làm hại Tử Quyên chân chính. Ta vốn tưởng rằng sau lưng ngươi có người, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng đến hôm nay, ta mới phát hiện ngươi chỉ để ý thánh sủng, cho nên chỉ cần ngươi nói ra tung tích của Tử Quyên, bổn tần sẽ cho ngươi một con đường sống. Nhưng nếu ngươi vẫn kín miệng, đừng trách bổn tần đưa ngươi cho Tuyên Phi, nếu nàng ta biết được người giả quỷ là ngươi, ngươi còn giữ được mạng sao?”
Tử Quyên giả có chút dao động, nhưng rất nhanh đã căm tức nói: “Ta sẽ không bị ngươi lừa đâu, ngươi và Tuyên Phi đều muốn ta chết, ngươi bỏ qua cho ta sao? Muốn tìm Tử Quyên à, không có cửa!”
Đúng lúc này, ngoài cửa cung truyền đến một trận ầm ĩ, theo tiếng gõ cửa cung, Tuyên Phi và Hoàng thượng xuất hiện.
Trong lòng Mạch Ca hoảng sợ, đêm nay chính vụ của Hoàng thượng rất nhiều, từ sớm đã cho người tới nói tối sẽ không đến. Nhưng bây giờ hắn và Tuyên Phi đã đến, có thể thấy Tuyên Phi sớm đã biết Tử Quyên giả đang hại nàng ta, cố tình đến bắt ba ba trong rọ.
Quả thực, Tuyên Phi lớn tiếng doạ người: “Biểu ca người xem, quả nhiên là Hàm Phúc cung các nàng giả quỷ, chứng cứ vô cùng xác thực, các nàng không xong đâu!”
Hoàng thượng tự biết không thể chỉ nhìn mặt ngoài, vội nói: “Trẫm tin tưởng Thần Quý tần, việc này chắc chắn có hiểu lầm. Đợi trẫm tra rõ chuyện này, nhất định sẽ cho nàng biết chân tướng.”
“Biểu ca!” Tuyên Phi hờn dỗi: “Lần nào cũng vậy hết, chỉ cần liên quan đến nàng ta, biểu ca sẽ không nhìn tới người khác.” Nàng ta nói xong, nước mắt đã rơi xuống: “Thần thiếp uất ức một chút cũng không sao, nhưng Ý nhi thì phải làm sao, nó còn nhỏ, nếu mất đi thần thiếp, sau này nó làm sao sống trong cung được nữa!”
Mai Tâm nóng lòng nói: “Chuyện này không hề liên quan đến nương nương nhà ta, đều là do nàng ta, nàng ta là giả...”
Lời còn chưa nói xong, lập tức bị tiếng khóc của Tuyên Phi lấn át: “Biểu ca, hiện tại thần thiếp còn đang sợ lắm!”
Tuyên Phi tạo áp lực làm Hoàng thượng không thể nói thay Mạch Ca, đành phải hạ lệnh: “Trước tiên, cấm túc Thần Quý tần và Tử Quý nhân, ngày mai sẽ bàn đến chuyện trách phạt!”
9. Đổi cột
Bên trong Ngưng Hương đường, Tử Quyên giả ngồi cứng đờ ở trên sàn, ánh mắt rời rạc, đến tiếng đập cửa cũng không nghe thấy, mãi cho đến khi tiểu thái giám bưng đồ ăn vào. Tiểu thái giám đặt hộp đồ ăn xuống, từ đầu đến cuối không nói câu nào, thái độ cực kì khinh miệt làm Tử Quyên giả càng căm hận hơn.
Nàng ta vừa định chửi ầm lên, nhưng lại thấy rõ người trước mặt, không khỏi kinh hô: “Ngươi, sao ngươi lại tới đây?!” Vừa dứt lời, nàng ta cảm thấy đầu nặng trĩu choáng váng, rất nhanh đã mất đi ý thức.
Lúc này, sắc mặt Mạch Ca trở nên lo lắng, Mai Tâm quan tâm hỏi: “Nương nương lo lắng ngày mai Hoàng thượng xử trí thế nào sao? Rõ ràng nương nương bị hãm hại, đều là do Tử Quyên giả kia, đều là do nàng ta! Hiện tại sao lại nói người được!”
Mạch Ca lắc đầu: “Ta lo lắng cho Tử Quyên, sợ nàng ấy sẽ gặp bất trắc. Nhiều người như vậy, dù là nhà nàng ấy hay trong cung, phái người thế nào cũng không tìm ra, rốt cuộc nàng ấy bị giấu ở chỗ nào chứ?”
Đột nhiên, một ánh sáng loé lên trong đầu, Mạch Ca chợt nghĩ ra gì đó: “Ta nhớ ngươi từng nói, lúc phái người đến nhà Tử Quyên còn bất ngờ phát hiện ra một muội muội cùng nàng ta lớn lên, giống nhau như đúc, là song sinh. Tử Quyên giả không có người phía sau, không dịch dung, như vậy chỉ có thể là... muội muội ruột, thật sự chẳng lẽ người trong nhà kia không phải là... không tốt rồi!”
“Nương nương, làm sao vậy!”
“Nếu muội muội ruột xảy ra chuyện, ngươi sẽ làm như thế nào?” Không đợi Mai Tâm trả lời, Mạch Ca tự nói: “Nhất định dù có hy sinh chính mình, cũng muốn bảo vệ người thân duy nhất trên đời.”
Nàng cuống quýt ra khỏi tẩm điện. Chỉ thấy một nữ tử chạy từ Ngưng Hương đường ra, lúc quay đầu nhìn ở cửa cung, lẳng lặng nhìn Mạch Ca, gương mặt kia, ánh mắt kia, lại là Tử Quyên chân chính.
Ngay sau đó, có cung nhân la to: “Không xong rồi, Tử Quý nhân sợ tội chạy trốn! Nàng ta chạy về hướng Ngự Hoa viên!” Theo tiếng gào của hắn, toàn bộ cung nhân lao ra, cả Hàm Phúc cung chỉ còn lại Mạch Ca và Mai Tâm.
“Nhanh! Nhanh đến Ngưng Hương đường!” Mạch Ca bất chấp nỗi đau trong lòng, lập tức chạy đến thiên đường. Trong Ngưng Hương đường là một mảnh hỗn loạn, Mạch Ca sốt ruột tìm đông lục tây, cuối cùng tìm được một rương gỗ dưới gầm giường. Mai Tâm không hiểu mở rương gỗ ra, người nằm ở trong làm nàng giật nẩy người.
“Nàng ta... nàng ta không phải... không phải vừa đi ra ngoài sao?”
Rất nhanh, tin tức Tử Quý nhân không cam tâm bị giết nên nhảy hồ chết truyền tới. Bởi vì nàng ta chết, toàn bộ chân tướng đều rõ như ban ngày, Tử Quyên chắc chắn đã mưu hại Tuyên Phi, tự biết khó thoát tội chết, len lén bỏ trốn, ai ngờ cung nhân phát hiện, nàng ta tự sát tạ tội.
Tuy rằng Thần Quý tần không liên quan đến chuyện này, nhưng khó trốn tội dạy dỗ không nghiêm, dung túng Tử Quý nhân làm chuyện xằng bậy, phạt cấm túc hai tháng.
Lúc này, người trong rương gỗ đã tỉnh lại, trông thấy Mạch Ca ở trước mắt có hơi sửng sốt. Mạch Ca giơ tay tát một cái, đánh nàng ta hoàn toàn tỉnh táo: “Cái tát thứ nhất này, là đánh ngươi vì ngươi bất nhân. Nàng ấy chịu chết thay ngươi, bây giờ ngươi vừa lòng chưa?”
Nữ tử không rõ chuyện gì: “Ngươi... ngươi nói cái gì? Thay ta đi chết?”
Mạch Ca nặng nề nuốt xuống cơn tức này, cố gắng kiềm nước mắt, nói: “Là ta quá hồ đồ, nếu ta sớm phát hiện ngươi là muội muội ruột của nàng ấy - Tử Liên, thì sao nàng ấy lại chết. Đã ngần ấy năm, với ta nàng ấy không chỉ là hạ nhân, mà còn là tỷ muội. Nếu không phải vì ngươi, sao nàng ấy phải chết? Nàng ấy sợ ngươi ở trong cung bị khi dễ, cho nên thường xuyên hỏi thăm tin tức của ngươi. Lúc biết được ngươi gặp nguy hiểm, nàng ấy không tiếc thay xà đổi cột chết thay ngươi, để cho ngươi sống tốt.”
Bây giờ Tử Liên mới trợn to hai mặt, không tin nên hỏi lại: “Nàng... nàng ta đã chết? Sao lại như thế được? Nàng ta chưa bao giờ để ý đến muội muội này, sao nàng ta có thể chết vì ta? Ta không tin! Ta không tin!”
Nàng ta đột nhiên trở nên điên dại: “Nàng ta ích kỷ như vậy, một mình ở trong cung hưởng phúc, ném ta lại ngoài cung để chịu khổ! Ngươi có thể biết lúc nhỏ ta sống qua ngày kiểu gì không, ngày ngày phải lo lắng về thức ăn, nhưng nàng ta không có, nàng ta có cẩm y ngọc thực [2]. Nàng ta cho rằng xin cho ta một nhân duyên, ta sẽ cảm kích, không, ta không lạ gì, ta muốn biến thành nàng ta, ta muốn trở thành tiểu chủ!”
[2] Cẩm y ngọc thực (锦衣玉食): Cuộc sống giàu sang
Mạch Ca tát thêm một cái nữa: “Cái tát thứ hai này, là vì ngươi bất hiếu. Người ta nói trưởng tỷ như mẹ, ta thật sự đau lòng thay Tử Quyên. Nàng ấy ở trong cung nhẫn nhục chịu khó, chẳng qua chỉ vì có thể cho ngươi một đời vô lo. Ngươi cho rằng cuộc sống trong cung rất tốt sao? Vậy ngươi có biết nàng ấy đã từng bị đánh, chịu đựng mọi điều đau khổ không? Nàng ấy không nỡ dùng một đồng tiền phát hàng tháng nào, không nỡ dùng bất kì vật ban thưởng nào, mỗi một thứ đều để lại cho ngươi, ngươi vừa ý không?”
“Ngươi giả làm nàng ấy vào cung, là cho rằng từ nay có thể hưởng vinh hoa phú quý phải không? Hay, nàng ấy nghĩ là ngươi muốn nên thành toàn cho ngươi, không ngại thay ngươi lấp liếm. Khi ta sai người đi hỏi tin tức của nàng ấy, nàng ấy thản nhiên biến mình thành ngươi, không để cho ta nghi ngờ. Có tỷ tỷ tốt như vậy, nhưng ngươi lại có lòng ghen tỵ, oán hận, ngươi là người sao?”
Tử Liên bắt đầu thút thít: “Ta... ta...”
Mạch Ca dốc hết sức tát một cái cuối: “Cái thứ ba này, là đánh ngươi bất trung. Ngươi giả mạo Tử Quyên, trở thành nô tì của ta, phải trung thành và tận tâm, nhưng ngươi không có, đã phản bội ta, còn muốn giả quỷ hại ta, người như vậy, ngươi lấy mặt mũi gì để tồn tại trên cõi đời này!”
Ăn liên tục ba cái tát, đánh đến nỗi nàng ta im miệng, không phát ra tiếng động nữa, nước mắt cứ chảy. Nàng ta chết lặng cắn môi, sắp phun cả máu ra. Giọt nước mắt hối hận nóng hổi cứ nối tiếp nhau, càng chảy lòng nàng ta càng không ngừng đau như bị dao đâm.
“Xin lỗi, xin lỗi! Tỷ! Tỷ...” Nhưng ngoại trừ tiếng gào thét của nàng ta, không có ai đáp lại.
Vành mắt Mạch Ca đỏ lên, hời hợt liếc nàng ta một cái: “Đời này ngươi phải nhớ kỹ, cái mạng này là tỷ tỷ của ngươi dùng mạng đổi lấy. Nếu không phải lòng ngươi u ám như trời đêm, muốn trả thù bổn tần và Tuyên Phi, thì tỷ tỷ ngươi sẽ không vì ngươi mà chết. Nàng ấy chết, không chỉ bảo vệ ngươi, cũng loại bỏ hiềm nghi của bổn tần, ngươi vĩnh viễn nợ nàng ấy.”
“Ngày mai, bổn tần sẽ sắp xếp người lén đưa ngươi ra khỏi cung, Tử Quyên muốn cho ngươi sống, ta sẽ cho ngươi sống tốt, đừng uổng phí mạng của nàng ấy.” Nói xong, không buồn liếc nàng ta một cái mà xoay người rời đi.
“Chờ một chút!”
Đột nhiên Tử Liên gọi nàng lại, tiếp tục tranh cãi: “Nếu không phải nương nương hạ độc, sao ta lại hãm hại ngài! Ta biết nương nương hận ta, ta cũng hận chính mình, hận không thể tự đi tìm đường chết. Nhưng ta vốn không giả quỷ doạ Tuyên Phi, chẳng qua ta chỉ mặc áo trắng dẫn người của Vĩnh Phúc cung đến đây điều tra, để bọn họ nghĩ nương nương động tay. Ngài muốn ta chết, nên ta mới như thế.”
“Ngươi nói cái gì? Hạ độc!” Mạch Ca đột nhiên sợ hãi: “Ngươi nói cái gì! Bổn tần chưa bao giờ hạ độc, càng không có hại ngươi! Nếu như không phải ngươi giả quỷ, vậy con quỷ này...”
Lúc ấy, nàng nóng lòng tìm Tử Liên, chưa suy xét tỉ mỉ, hôm nay nghĩ lại, nếu người giả quỷ không phải Tử Liên, vậy sao Tuyên Phi kia có thể chạy thẳng đến Hàm Phúc cung, còn mời Hoàng thượng đến, rõ ràng đã có dự tính trong lòng, trừ phi... là bẫy, vừa ăn cướp vừa la làng.
Vì để Tử Liên mắc câu, Tuyên Phi không tiếc diễn một đêm bị quỷ doạ sợ, sau đó thông báo khắp nơi, thề phải bắt được người giả quỷ. Sau khi Tử Liên biết, cảm thấy đây là một thời cơ hoàn hảo để trả thù Mạch Ca, cố ý giả quỷ ở đêm thứ hai, muốn dẫn Tuyên Phi đến, hãm hại Mạch Ca.
Như vậy, chứng cứ chuẩn xác, dù cho có giải thích như thế nào, người của Hàm Phúc Cung sẽ có tránh được kiếp nạn chịu tội mưu hại.
Tuyên Phi à Tuyên Phi, hay cho chiêu bọ ngựa bắt ve, chim hoàng anh ở phía sau, đúng là lòng dạ hiểm độc.
10. Chân tướng
Trong Vĩnh Phúc cung, Tuyên Phi đang dựa vào lan can dưới hiên, chơi đùa với con vẹt trong lồng tơ vàng. Tề Uyển nghi ở kế bên, lâu lâu lại đưa sang một hai viên đồ ăn cho chim, đắc ý nói: “Nương nương, nói vậy Thần Quý tần kia chắc đến bây giờ còn cho rằng là Tử Quyên hại người đó!”
Khuôn mặt Tuyên Phi hiện lên ý cười: “Lần này ngươi làm không tồi, vốn chỉ muốn hạ độc trong thuốc của tiện nhân kia, nhưng nàng ta lại tránh được. May ngươi gặp khó lại thông minh hơn, dùng kế ly gián khiến nàng ta tưởng Thần Quý tần hạ độc, rơi vào bẫy. Bổn cung sẽ thưởng thật hậu hĩnh.”
“Tạ ơn nương nương.” Tề Uyển nghi nói cười vui vẻ: “Ngày ấy, Tử Quyên đem điểm tâm tới cho thiếp thân, nàng ta cố ý kiêu căng ngạo mạn để nhục mạ thiếp thân, thiếp thân lập tức nhìn ra nàng ta có tâm tư khác. Cho nên thiếp thân cố ý để cung nữ của nàng ta nghe được những lời đó, để nàng ta hiểu lầm là Thần Quý tần muốn dồn nàng ta vào chỗ chết. Y như kế hoạch, khi chúng ta truyền tin trong cung, nói người bị quỷ doạ sợ, nàng ta lập tức mượn cơ hội để hãm hại, kết quả bị chúng ta bắt tại trận.”
Nói đến đây, nàng ta không quên nịnh hót vài câu: “Đều là do nương nương diễn tốt, lừa được cả Hoàng thượng, tiện nhân kia đến chết cũng không biết.”
Tuyên Phi cười khinh thường: “Bổn cung đi theo phụ thân từ nhỏ, có chuyện đẫm máu nào mà chưa từng thấy qua, đừng nói là quỷ, kể cả Tần Quảng vương [3] dưới Địa phủ bổn cung cũng không sợ. Chỉ tiếc tiện nhân kia tự sát, không kéo được Thần Quý tần xuống nước, có lợi cho nàng ta rồi.”
[3] Tần Quảng vương (秦广王): Nhất điện của Thập điện Diêm vương: họ Tưởng, chuyên điều khiển việc khỏe mạnh, ốm đau, sinh tử của trần gian và quản lý việc u minh, cát hung. Người thiện sau khi thọ mệnh được tiếp dẫn siêu sinh. Người nửa công nửa tội được đưa đến điện thứ mười xét xử, sau đó được đầu thai làm người trên thế gian: nam chuyển thành nữ, nữ chuyển thành nam. Người làm điều thiện ít, điều ác nhiều thì được áp giải đến đài cao, phía bên trái điện, gọi là “nghiệt cảnh đài”, để nhìn vào đó sẽ thấy rõ mọi việc tốt xấu hồi còn tại thế, sau đó giải đến điện thứ hai để vào ngục chịu khổ.
Từ Vĩnh Phúc cung đi ra, đêm đã khuya, khuôn mặt Tề Uyển nghi vẫn treo nụ cười.
Lúc đi qua hồ Liên Tâm, một trận sương mù dày đặc nổi lên, khí lạnh xuyên qua quần áo, thổi qua gò má lạnh như băng, hơi đau. Tề Uyển nghi và cung nhân cẩn thận bước tiếp, nhưng sương mù ngày càng nhiều, che khuất phía trước, rất nhanh đã không phân được phương hướng nữa.
Đúng lúc vào lúc này, một tiếng khóc thê lương quỷ dị truyền đến: “Trả mạng cho ta... trả mạng cho ta...” Giọng nói đau thương gây sợ hãi, máu trong người nhanh chóng chảy ngược, sợ hãi cứ như con rắn dài bò lên đến ngực.
Cực kỳ nhanh, một bóng người bay đến trước mặt, máu tươi tanh nồng chảy ra từ đồng tử, giọng khàn khàn khó phân biệt phát ra từ cổ họng: “Ngươi giết ta... ta muốn ngươi đền mạng...”
Đó rõ ràng là Tử Quyên đã chết.
Tề Uyển nghi sợ tới mức giọng nói đứt quãng như cổ họng bị chọc thủng: “Ngươi... ngươi...” Chữ còn ở giữa môi, thân mình lại run lên, ngay sau đó ngã cắm đầu, cuối cùng nói không thành lời.
Tin tức Tề Uyển nghi còn sống sờ sờ bị hù chết truyền tới tai Mạch Ca, đúng lúc nàng đang đốt một nén hương. Tử Quyên là nữ nhân có tội, không thể an táng, càng không thể lập bài vị, Mạch Ca có thể đốt mấy nén hương để an ủi vong linh của nàng ấy.
Nàng nhẹ giọng nói: “Tề Uyển nghi tuy không phải hung thủ, nhưng lại gián tiếp hại chết ngươi, nàng ta đáng chết. Người tiếp theo, chính là Tuyên Phi.”
Thấy Mai Tâm đi vào, Mạch Ca vội lau nước mắt. Mai Tâm lấy ra một phong thư: “Nương nương, cái này ở dưới gối nô tì, chắc là Tử Quyên tỷ tỷ viết.”
Mạch Ca mở bức thư ra, ngay ánh nhìn đầu tiên đã lập tức khóc không thành tiếng.
11. Bức thư
Quý tần nương nương, thấy chữ như thấy người.
Có lẽ người sẽ thấy thư khi nô tì đã không còn ở trần thế, thứ cho nô tì đi vội vàng, chưa thể tự mình quỳ bái tạ ân.
Ân tình của nương nương, như được phụ mẫu sinh ra lại lần nữa, là phúc phần lớn nhất cuộc đời này của Tử Quyên. Nô tì nợ nương nương, cả đời này không có cách nào trả lại, chỉ nguyện kiếp sau có thể hầu hạ.
Nhớ trước đây, lúc nô tì mới hầu hạ người, người nói nô tì rất giống mình trước kia, vì thế người dùng mọi cách để đối tốt với nô tì, nào giống đối với nô tài. Nô tì không biết chữ, người lập tức dạy nô tì đọc sách, tuy rằng đọc được không nhiều, nhưng vẫn đủ để viết được phong thư này. Bọn nô tài không có năm mới, nhưng người lại tự tay may bộ đồ mới cho nô tì, còn nói mọi người đều là người, sao lại phải phân biệt như vậy.
Ân tình nhiều như vậy, dù cho có kết cỏ ngậm vành [4] cũng khó mà trả hết.
[4] Kết cỏ ngậm vành (衔草结环): Tục Tề hài ký: Dương Biểu đến chơi núi Hoa Âm, cứu sống được một con chim. Đêm ấy có một đồng tử mặc áo vàng đến tặng bốn chiếc vòng và nói rằng: “Ta là sứ giả của Tây Vương mẫu may được chàng cứu mạng, xin cảm tạ đại ân“..
Do đó, người ta thường nói “kết cỏ ngậm vành” để chỉ sự đền ơn trả nghĩa.
Nương nương tuyệt đối đừng chìm đắm trong cái chết của nô tì, nô tì không muốn, cũng không muốn người vì chuyện này mà đau khổ. Thật ra chết không phải là ly biệt, mà là sự bắt đầu mới, bắt đầu một đoạn đường không có nô tì. Nương nương xưa nay luôn bình tĩnh, cần gì phải hao tổn tinh thần để hoài niệm.
Đã nói cả đời sẽ làm bạn bên nương nương, giờ là nô tì nuốt lời, đi trước một bước. Cho nên đoạn đường sau này, mong rằng nương nương có thể tự đi một mình. Thật ra thì, nô tì không sợ chết, chỉ là sợ sau này nương nương có bước qua được không.
Khi viết phong thư này, nô tì sợ rất lâu cũng không thể lắng xuống được. Nô tì sợ người không có nô tì, thức ăn mỗi ngày sẽ không quen ăn, trang điểm mỗi ngày cũng không quen. Từ trước đến nay, dạ dày người không tốt, không thích hợp để ăn nhiều đồ ngọt, nhất định phải nhớ kỹ. Người thích nhất uống rượu Bách Hoa, nhất định phải nói các nàng ấy đi nhặt nhuỵ mười loại hoa tươi nhất...
Điều muốn dặn dò quá nhiều, không yên lòng cũng quá nhiều. Hàng ngàn con chữ gom thành một câu, nương nương nhất định phải bình an, sống lâu trăm tuổi.
Nô tì sẽ ở dưới cầu phúc cho người, phù hộ cả đời.
Cuối cùng, xin nương nương đừng ghi hận Tử Liên. Muội ấy với nô tì là song sinh, nhưng dù gì nô tì cũng là tỷ tỷ, nhất định phải bảo vệ muội ấy cả đời. Trước kia, bất kể làm chuyện gì, điều đầu tiên nô tì nghĩ đến là không muốn muội ấy bị bất cứ kẻ nào khi dễ, cho muội ấy mọi thứ muội ấy muốn.
Cho nên dù là tính mạng, nô tì cũng sẽ cho muội ấy.
Đời này của muội ấy còn dài, còn muốn đi Giang Nam nghe tiếng mưa, còn muốn dạo chơi ở vườn hoa, cho nên nô tì nhất định phải để muội ấy sống, sống thật vui vẻ.
Đây là điều cuộc đời này nô tì không làm được, vì vậy xin nương nương có thể mở cho muội ấy con đường sống, để muội ấy thay nô tì đi khắp non sông gấm vóc này, để muội ấy thay nô tì thưởng thức món ngon của thế gian này.
Nô tì nghĩ, nô tì ở dưới chín suối đã có thể an tâm.
Tử Quyên, tuyệt bút.