“Vương gia quen hắn?” Vừa lên tiếng hỏi Thượng Trang lại cảm thấy buồn cười, nếu Tôn Dịch Chi là người của Mộ Dung tướng, Nguyên Chính Hoàn quen biết cũng không có gì kỳ lạ.
Không ngờ, y lại nói: “Người này xuất thần nhập quỷ, không thường xuất hiện trong kinh. Lần đầu ta gặp hắn cũng là ba năm trước ở tái ngoại.”
Thượng Trang kinh ngạc, bật thốt lên hỏi: “Ba năm trước? Vương gia đi xa sao?”
Y cười một tiếng, gật đầu: “Đúng vậy, rất xa.” Y chỉ trả lời một câu, không hề tiếp tục.
Hai người dọc theo hành lang đi thêm một đoạn, thấy Mạc Tầm từ phía trước đi tới, vẻ mặt vẫn lạnh như băng. Hắn liếc Thượng Trang một cái, sau đó mới nói với Nguyên Chính Hoàn: “Lời của chủ tử Mạc Tầm đã truyền đạt.”
“Nàng...” Vừa bật thốt lên một chữ, Nguyên Chính Hoàn đã im lặng. Y khẽ cười, “Thôi, nếu nàng không muốn, vậy thì bỏ đi.”
Ba người đứng một lát, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng bước chân. Thượng Trang quay đầu, thấy một thái giám. Hắn ta chạy tới, hành lễ với Nguyên Chính Hoàn, rồi nói với Thượng Trang: “Thái tử điện hạ nghe nói Thượng nghĩa cũng ở đây nên kêu nô tài nói với Thượng nghĩa cùng ngài ấy hồi cung.”
Thượng Trang không khỏi kinh hãi: “Điện hạ muốn về rồi sao?”
“Đúng vậy, cho nên ta mới tới tìm Thượng nghĩa.” Bộ dáng của hắn vô cùng vội vàng.
Thượng Trang nhìn Nguyên Chính Hoàn, nếu Thái tử đã lên tiếng, nàng chỉ có thể quay về. Thái giám kia tiếp tục: “Thượng nghĩa nhanh đi, bên phía Thành Vương điện hạ người không cần qua chào đâu.”
Không cần chào, vậy Nguyên Duật Phong đã nói trước giúp nàng.
Thở dài một tiếng, Thượng Trang định lên tiếng thì Nguyên Chính Hoàn nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, bổn vương cũng nên trở về rồi, đúng lúc cùng đường với các ngươi.”
Nghe y nói vậy, thái giám đương nhiên không dám nhiều lời.
Đúng lúc Phục Linh đã quay về, bọn họ một đường cùng đi. Ngoài cửa, xe ngựa của Nguyên Duật Phong đã chờ sẵn.
Thái giám chạy lên, nói nhỏ mấy câu, Nguyên Duật Phong liền vén màn nhìn ra ngoài: “Hoàng thúc cũng hồi phủ sao? Không bằng bổn cung đưa ngài trở về.”
Nguyên Chính Hoàn lắc đầu: “Không cần phiền Thái tử, bổn vương có xe ngựa của mình. Nhưng, Vu thượng nghĩa sẽ tiễn ta một đoạn, nàng ấy có lẽ còn chuyện muốn nói với Phục Linh.”
Nguyên Duật Phong nhìn nữ tử đứng cạnh y, thoáng cười một tiếng, buông màn: “Hoàng thúc cứ tự nhiên.”
Lên xe, Phục Linh liền đưa lò sưởi cho Nguyên Chính Hoàn. Y đột nhiên cười: “Ta thấy nha đầu ngươi thật giống Mạc Tầm thứ hai.”
Nghe xong, Phục Linh liền cười nói: “Chờ ngày nào đó Vương gia cưới Vương phi, những việc này sợ là dù có muốn làm nô tỳ cũng chẳng còn cơ hội.”
Thượng Trang nhịn không được mà cười rộ lên: “Vương gia chiều hư Phục Linh rồi.”
“Tiểu thư!” Phục Linh chu miệng, kéo tay nàng, “Chỉ là nếu tiểu thư tới thì tốt quá.”
Lời của nàng làm sắc mặt Thượng Trang thoáng thay đổi, lại thấy Nguyên Chính Hoàn gật đầu: “Ta cũng thấy vậy.” Nói xong, y đưa lò sưởi cho nàng, “Làm ấm tay đi, đường hồi phủ rất nhanh, nhưng đoạn đường ngươi hồi cung lại rất dài.”
Thượng Trang giật mình, Phục Linh bên cạnh nhanh chóng nhét lò sưởi vào tay nàng thật chặt, sau đó lại che miệng cười.