Hai tay ấm lên, Thượng Trang quay đầu nhìn y, gương mặt đột nhiên đỏ ửng.
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, bên ngoài truyền tới thanh âm của Mạc Tầm, nói là đã tới Hoàn Vương phủ.
Thời điểm xuống xe, nàng trả lại lò sưởi. Y kêu cứ mang theo, nhưng trong lòng vẫn ghi tạc lời của Hoàng đế, giờ phút này nàng không thể đi lại với y quá gần.
Hôm nay lấy Phục Linh làm tấm chắn để bọn họ hội ngộ, nhưng không biết tình huống như vậy khi nào với có được.
Quay đầu nhìn y khẽ cười, Thượng Trang cũng bất giác cười theo, cuối cùng nàng xoay người đi tới xe ngựa của Thái tử.
Nguyên Duật Phong vẫn dựa vào tấm đệm, thấy nàng tiến vào, hắn chỉ thoáng nhìn qua, sau đó lại nhắm hai mắt.
Thượng Trang hành lễ với hắn, hắn chỉ “Ừ” một tiếng, cũng không nói gì.
Thượng Trang hít vào một hơi, yên lặng nhìn hắn. Thấy hắn không có ý định nói chuyện, trong lòng nàng cũng thoáng yên tâm. Xem ra hôm qua hắn thật sự say rượu nên mới không biết đã gặp nàng, còn nói với nàng nhiều chuyện như vậy.
Xe ngựa cứ như thế mà lên đường, màn cửa bị gió thổi bay lên, trời bên ngoài đã tối đen như mực.
Thượng Trang cũng khép hai mắt dựa vào vách xe.
Xe ngựa chạy được một lát thì tốc độ chậm lại, Thượng Trang không khỏi cảm thấy kỳ quái, đường cái bên ngoài lúc này vẫn còn náo nhiệt. Nàng mở mắt muốn nhìn, lại nghe Nguyên Duật Phong đột nhiên lên tiếng: “Dừng xe.”
Nàng còn đang kinh hãi thì hắn đã đứng dậy nhảy xuống xe ngựa.
“Điện hạ.” Thượng Trang nhịn không được mà gọi.
Hắn không quay đầu, chỉ nói: “Bổn vương ra ngoài đi dạo một lát, nếu ngươi muốn đợi thì ngồi yên trong này, nếu cũng muốn xuống xe thì đi theo bổn cung.”
Sắc mặt thị vệ cũng lập tức thay đổi, vội vàng ngăn hắn: “Điện hạ, không được! Nếu ngài có sơ suất gì bọn thuộc hạ không gánh nổi tội.”
Nguyên Duật Phong lạnh mặt, hắn không nhìn bọn họ, vẫn nâng bước đi về phía trước.”
“Điện hạ!”
Hắn đột nhiên bật cười: “Các ngươi cứ đi theo đi, đợi ngày bổn cung đăng cơ sẽ xử lý các ngươi thế nào!” Lời này tuy mang theo ý cười nhưng vẫn lộ rõ hận ý.
Bọn thị vệ sợ tới xanh mặt, không ai dám đi về trước.
Thượng Trang cũng cả kinh, nàng không biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì, chỉ đành nhanh chóng xuống xe ngựa theo sau.
Thượng Trang đi theo hắn, hai người một trước một sau mà đi.
Quán ăn ven đường còn chưa dọn hàng, mùi bánh bao hấp bay tới. Trong quá khứ, nàng không thường xuyên ra ngoài nhưng vẫn có thể nhờ nha hoàn hay gia đinh mua về.
Sau này vào cung, hương vị này khó mà tìm lại được.
“Cho ta hai cái bánh bao.” Thanh âm của nam tử truyền tới.
Lúc Thượng Trang hoàn hồn, một cánh tay đã duỗi tới: “Muốn ăn không?”
Nàng ngơ ngác nhận lấy, ngửi ngửi, thật thơm. Hắn lại xoay người, tiếp tục đi về phía trước: “Đã lâu rồi chưa đi dạo như vậy. Ta vẫn nhớ, phía trước con phố này là một cây cầu, dưới cây cầu còn có một cây cổ thụ.”
“Trước đây ngài từng tới đó sao?” Thượng Trang nhịn không được mà hỏi.
Hắn cười: “Đúng vậy, nhiều năm trước đây.” Hắn cúi đầu cắn một miếng bánh bao, khen ngợi, “Ngon thật, cho dù nhiều năm qua đi hương vị vẫn không thay đổi. Quán bánh này chỉ bán lúc tối.”
Thượng Trang cũng cắn một miếng, tối nay nàng vốn chưa ăn gì, giờ phút này đương nhiên sẽ cảm thấy hương vị đặc biệt. Bên tai còn truyền tới tiếng nói chuyện của Nguyên Duật Phong, hắn tựa như rất thích cuộc sống như vậy.