Trở về Cảnh Nhân Cung, trời đã hoàn toàn tối.
Huyên Chu thắp đèn, đốt huân hương, lại thêm mấy cái lò sưởi mới lui ra ngoài. Phục Linh đem thuốc mỡ tới, lại nghe Thượng Trang nói: “Không cần nữa, sớm đã không đau rồi.”
Thời điểm tới bên giường, Thượng Trang không cẩn thận đá phải cái hộp đặt bên dưới. Nao nao, nàng buông tay Phục Linh, cúi người lấy. Mở ra, khối ngọc bội vẫn còn hoàn hảo nằm bên trong. Thượng Trang giữ chặt trong lòng bàn tay, sự mát lạnh lập tức truyền vào da.
Bỗng nhiên nhớ lại những lời ngày đó An Lăng Tễ nói, chẳng biết tại sao, giờ phút này nàng lại cảm thấy trái tim run lên.
Nguyên Duật Diệp nói người Lê Quốc có nội ứng trong kinh.
Nội ứng...
Nghĩ tới chuyện Nguyên Duật Diệp bị ám sát Nguyên Chính Hoàn có lẽ cũng có phần, ánh mắt lần nữa dừng trên khối ngọc bội, nàng cảm thấy chính mình đúng là điên rồi, nội ứng sao có thể liên quan tới Nguyên Chính Hoàn? Nhưng y vừa trở về, Bùi Nguyên Sùng lại bị cứu đi.
Sự tình đúng là trùng hợp!
Bỗng nhiên nắm chặt khối ngọc bội, Thượng Trang khẽ cắn răng.
“Tiểu thư sao vậy?” Thấy nàng nhìn ngọc bội tới ngẩn người, qua một lúc lâu vẫn không nói chuyện, Phục Linh nhịn không được mà hỏi.
Thượng Trang hoàn hồn, cất khối ngọc bội vào ngực, trả lại cái hộp xuống đáy giường. Bất kể thế nào, nàng cũng phải trả nó cho Nguyên Chính Hoàn, mặc kệ nó tại sao lại xuất hiện ở hiện trường Nguyên Duật Diệp bị ám sát, giờ phút này nàng cũng phải trả lại.
Ngồi ở mép giường, Thượng Trang mở miệng nói một câu không đầu không đuôi: “Vương gia sẽ ở lại kinh thành thêm mấy ngày.”
Phục Linh giật mình, sau đó cười nói: “Vậy thì tốt quá, tiểu thư có thể...” Nói được một nửa, cung nữ bỗng nhiên im bặt, nàng bất giác nghĩ tới chuyện Nguyên Chính Hoàn sẽ cưới vương phi.
Thượng Trang không để bụng, chỉ nói: “Hoàng Thượng sẽ truyền vương phi tương lai vào cung, tới lúc đó sẽ gặp mặt ở cung của Thái Hậu.”
“Tiểu thư muốn gặp sao?” Nếu không, đang êm đẹp sao nàng lại nhắc tới?
Thượng Trang nở nụ cười nhàn nhạt, đúng vậy, đương nhiên là muốn gặp, nếu để họ rời kinh, không biết tới khi nào mới có cơ hội trùng phùng.
Thấy nàng mỉm cười, Phục Linh không khỏi nhỏ giọng: “Tiểu thư không khó chịu chuyện Vương gia nạp phi sao?” Chẳng biết vì lý do gì, trong lòng nàng lại không thoải mái. Vương gia một lòng thích tiểu thư nhà mình, điểm này nàng sao có thể không nhìn ra?
Chỉ là hiện tại tiểu thư đã là Tu Dung nương nương của Hoàng Thượng, nàng không hỏi nàng ấy vì sao lại nguyện ý chấp nhận làm nương nương, nhưng nàng biết tâm tư của Vương gia sẽ không dễ dàng thay đổi.
Nếu đã không thể thay đổi, y tại sao lại cưới Vương phi?
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng chua xót, nàng không khỏi đau lòng, nhưng lúc này Thượng Trang vẫn cười, nắm chặt tay nàng, hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ dò xét.
Bên ngoài một mảnh đen kịt, sớm đã không thể nhìn rõ cảnh trí trong viện.
Nàng cười, là vì y không sao. Nàng cười, là vì bên cạnh y rốt cuộc cũng có một người chiếu cố. Nàng cười, còn có một nguyên nhân khác, đó là nàng rất có thể sẽ gặp lại muội muội của mình.
Diệc Trang...
Trong lòng gọi tên người thân duy nhất của mình, chỉ riêng điều này, nàng nào có thể nhịn không cười?
Hôm sau, thời điểm còn ở Cảnh Nhân Cung, Thượng Trang đã nghe nói Thái Hậu truyền Nguyên Chính Hoàn và tân vương tới, mọi người đều vội vàng qua kia, muốn xem vương phi trông như thế nào.
Nhóm cung nhân đều ở phía sau thì thầm thảo luận.
Tất cả có lẽ là vì bọn họ hiếu kỳ, không biết nữ tử thế nào có thể khóa được trái tim của Nguyên Chính Hoàn, dù sao nhiều năm như vậy, một chữ y cũng chưa từng nhắc tới chuyện lập vương phi.
Thượng Trang đứng dậy ra ngoài, đúng lúc trời đổ mưa.
Phục Linh vội vàng quay về lấy dù.
Thượng Trang ngẩng đầu, bỗng nhiên nhớ lại cái đêm thọ thần của Thái Hậu, nàng và Phục Linh ở trên hành lang dài này gặp Nguyên Chính Hoàn. A, thì ra nàng căn bản không cần phải chạy, bởi vì y thật sự đã quên nàng.
Thượng Trang lắc đầu, giờ phút này còn nghĩ làm gì chứ?
Phục Linh đem dù tới, cau mày hỏi: “Tiểu thư muốn gặp Vương gia, nô tỳ có thể giúp người mời ngài ấy tới, người cần gì phải tự mình đi như vậy?”
Thượng Trang cười cười, nếu như kia thật sự là muội muội của nàng, nàng không hi vọng nàng ấy tiếp xúc quá nhiều ở người trong cung, huống hồ, Cảnh Nhân Cung cũng không an toàn. Lúc này ra ngoài, bọn họ có thể coi như quang minh chính đại gặp nhau.
Hai người đứng ngoài Úc Ninh Cung, bọn họ vừa đi ra, nàng liền nhìn thấy.
Mưa vẫn đang rơi, rất nhỏ, phiêu phiêu trong gió. Dù trong tay tựa hồ không thể che hết thân thể, chỉ trong chốc lát, ống tay áo đã nhiễm một tầng hơi nước nhẹ, sờ lên, ẩm ướt, thật mát lạnh.
Xung quanh cũng dần trở nên mơ hồ.
Bốn phía đều khoác lên mình hơi nước.
Thượng Trang thấy Nguyên Chính Hoàn, bên cạnh y hôm nay không còn là Mạc Tầm một thân huyền phục, ngược lại là một nữ tử xiêm y màu hồng nhạt, cách màn mưa nhìn không rõ dung nha lắm.
Yểu điệu thục nữ, thân ảnh tựa hồ phảng phất trông giống nàng.
Thượng Trang bất giác nở nụ cười, trong ấn tượng của nàng, muội muội sau khi trưởng thành hẳn sẽ như vậy.
Hai mắt Phục Linh sáng lên, vội kéo tay Thượng Trang, nói: “Tiểu thư, Vương gia ra rồi.” Dứt lời, nàng muốn tiến lên.
Thượng Trang lập tức giữ ống tay áo cung nữ lại, lắc đầu.
Nàng thấy nữ tử phía trước hơi nghiêng người, cầm khăn lụa trong tay tỉ mỉ lau sườn mặt của y. Sắc mặt của nàng ấy, Thượng Trang nhìn không rõ, có lẽ là đang cười hạnh phúc đúng không?
Sau đó, nàng nhận dù trong tay cung nhân, giúp y ra ngoài.
Nhóm cung nhân chỉ đứng nhìn từ xa, không ai tiến lên.
Trong hơi nước, hai thân ảnh đan vào một nơi thật giống như thần tiên quyến lữ.
Cảm giác này thật đẹp, dù ai cũng không có cách nào tham dự.
Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Thượng Trang, nhưng nó lại khiến trái tim vô cùng đau nhức. Trước mắt bắt đầu mơ hồ, nàng không biết là mưa lớn hơn, hay là vì nguyên nhân nào khác.
Bọn họ tới gần.
Phục Linh cười gọi: “Vương gia, Vương gia...”
Nguyên Chính Hoàn kinh ngạc, chậm rãi nở nụ cười, nói: “Là nha đầu Phục Linh từng hầu hạ bổn vương.” Y là đang giải thích với nữ tử bên cạnh.
Nàng khẽ cười, thời điểm nhìn qua nữ tử bên cạnh đứng bên cạnh Phục Linh, không khỏi nhíu mày.
Nguyên Chính Hoàn cũng nghe ra hô hấp của một người khác, liền nói: “Là Tu Dung nương nương.”
Thời điểm nghe y nói ra bốn chữ “Tu Dung nương nương”, đầu ngón tay Thượng Trang run lên, cuối cùng cũng ngước mắt, nhìn hai người trước mặt, chỉ là một cái liếc mắt, nàng sợ tới ngây người.
Trái tim như ngừng đập, nữ tử trước mặt, nàng sao có thể không biết? Nàng sao có thể không nhận ra? Mỗi một nụ cười, mỗi một hành động, không ai rõ nàng ấy hơn nàng.
Đó là An Lăng tiểu thư nàng hầu hạ suốt năm năm!
An Lăng Vu...