Nàng ấy không phải nên gả cho Thẩm thiếu gia rồi sao? Sao lại... Sao lại đột nhiên biến thành Thượng Trang, còn sắp trở thành vương phi của Nguyên Chính Hoàn?
Phục Linh không biết An Lăng Vu, cho nên lúc này không chú ý tới sự khác thường của nàng.
An Lăng Vu cầm chặt dù trong tay, không khỏi mỉm cười yếu ớt.
Tu Dung nương nương, xem ra cuộc sống của nàng ấy trôi qua không tồi.
Thấy nữ tử trước mặt nở nụ cười, Thượng Trang mới hoàn hồn, lại thấy nàng dịu dàng khom người hành lễ: “Diệc Trang bái kiến Tu Dung nương nương, nương nương vạn phúc.”
Qua một hồi lâu không nghe Thượng Trang lên tiếng, Nguyên Chính Hoàn thoáng nhíu mày, hỏi: “Nương nương sao vậy?”
“A.” Bất giác thở dài một tiếng, nàng vội lắc đầu: “Dung mạo của Diệc Trang cô nương như thiên tiên, khiến bổn cung có chút thất thần, để vương gia chê cười rồi.”
Nguyên Chính Hoàn mím môi cười, lại nói: “Lúc này đã muộn, nương nương muốn qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hậu sao? Sợ là hiện tại Thái Hậu đã nghỉ ngơi rồi.”
Thượng Trang lại lắc đầu đáp: “Không, bổn cung tới đây là muốn xem Hoàn vương phi tương lai rốt cuộc là nữ tử thế nào, có thể.. Khiến vương gia tự mình thỉnh chỉ tứ hôn.” Thời điểm nói chuyện, ánh mắt của nàng vẫn khóa chặt nữ tử đứng cạnh y, một khắc cũng không rời, “Hôm nay được gặp, đúng là khiến bổn cung vô cùng kinh ngạc.”
Nàng vốn nghĩ đối phương là muội muội của mình, nhưng vô luận thế nào cũng không ngờ sự tình lại là như vậy.
“Nương nương quá lời.” An Lăng Vu thấp giọng.
Nguyên Chính Hoàn cũng cười, nói: “Nếu nương nương không có chuyện gì, bổn vương và Trang Nhi xin về phủ trước.” Vừa mở miệng liền gọi một tiếng “Trang Nhi”, y cũng chẳng biết tại sao lại thế, chỉ là thời điểm nghe tới tên nàng, y đột nhiên nghĩ tới chữ “Trang“.
Thượng Trang giật mình, thấy người trước mặt định rời đi, vội nói: “Vương gia xin dừng bước, bổn cung... Có vài lời muốn nói riêng với Diệc Trang cô nương.”
“Vậy sao?” Y nhíu mày, y nhớ nàng chưa từng gặp Diệc Trang, đang êm đẹp, nàng sao lại có chuyện muốn nói với nàng ấy?
An Lăng Vu ở cạnh cúi người thấp giọng: “Diệc Trang thấy Tu Dung nương nương trông rất quen mặt, có lẽ là cái duyên. Hoàn, chàng chờ thiếp một chút được không?”
Hoàn...
Trong lòng không khỏi khổ sở, nhưng ngoài mặt Thượng Trang vẫn cười, nói với Phục Linh: “Còn không qua hầu hạ vương gia?” Nói tới đây, nàng thấp giọng dặn dò, “Không được nhắc tới bổn cung trước mặt vương gia, cho dù là một chút, có hiểu không?”
Dứt lời, cũng mặc Phục Linh tỏ ra kinh ngạc, nàng xoay người rời đi.
Phục Linh cầm dù che cho Nguyên Chính Hoàn, mà An Lăng Vu cầm dù theo sau Thượng Trang.
Nguyên Chính Hoàn vẫn cau mày, nghe nói Phục Linh đi qua liền nở nụ cười, nói nhỏ: “Phục Linh, Mạc Tầm thường hay nhắc tới ngươi.”
Phục Linh căng lớn hai mắt, cười hỏi: “Thật sao? Mạc thị vệ nhắc tới nô tỳ chuyện gì?”
“Nói ngươi hạ thuốc trong đồ ăn của hắn.”
“Phụt!” Phục Linh nhịn không được mà cười ra tiếng, bỉu môi, “Chuyện đã bao lâu rồi mà Mạc thị vệ vẫn nhớ sao?” Khi đó chẳng qua là không ưa bộ dáng cả ngày lạnh như băng của Mạc Tầm, phảng phất như ngoại trừ lạnh lùng, hắn không thể để lộ biểu tình nào khác. Cho nên, nàng mới thuận tay bỏ thuốc xổ vào đồ ăn, a, đau bụng liền thay đổi sắc mặt, tối thiểu là không còn giữ dáng vẻ lúc trước nữa.
Nguyên Chính Hoàn khẽ cười gật đầu, ngày đó, sợ là Mạc Tầm từng tuổi này cũng chưa từng xấu hổ như vậy.
Nghe tiếng cười khanh khách phía sau truyền tới, Thượng Trang không khỏi quay đầu nhìn.
Y thật sự đang vui vẻ, đây không phải là điều nàng hi vọng hay sao?
“Vương gia là người đáng để phó thác cả đời.” Thượng Trang chậm rãi lên tiếng.
An Lăng Vu giật mình, đưa mắt nhìn nữ tử trước mặt. Lúc này, mưa đã nhỏ, nhưng gió bắt đầu nổi lên, tay đã bắt đầu không thể giữ được dù, nàng dứt khoát thu lại, cười nói: “Y rất tốt.”
Chỉ ba chữ nhưng phảng phất tất cả tình cảm ngưng tụ nàng đối với y.
Trước khi gặp y, nàng thậm chí không biết yêu là gì, nhưng hôm nay không giống lúc trước. Y cũng yêu nàng, còn nguyện ý để nàng làm vương phi của mình.
Nghĩ tới đây, trên mặt đều là ý cười.
“Tiểu thư...”
“Ta không phải tiểu thư gì cả, nương nương gọi sai rồi.” An Lăng Vu thong dong cắt ngang lời nàng, cười nói, “Hôm nay ta chỉ muốn nói ngươi biết, ngươi là An Lăng Vu, ta vĩnh viễn sẽ không nói ra thân phận của ngươi, bởi vì ta đã là Diệc Trang, thân phận này không có khả năng thay đổi.”
Thượng Trang khiếp sợ nhìn nữ tử trước mặt, bật thốt lên hỏi: “Vì cái gì? Thẩm thiếu gia đâu?”
Nghe tới ba chữ “Thẩm thiếu gia”, sắc mặt An Lăng Vu thay đổi, cắn môi nói: “Tất cả mọi người đều cho rằng ta ngưỡng mộ hắn, nhưng lại không biết ta căn bản không hề yêu hắn, đây chẳng qua là một bên cha tình nguyện mà thôi.”
Dùng ánh mắt không tin nhìn An Lăng Vu, Thượng Trang cười chua xót: “Đó là vì lão gia thương ngươi.” Nàng cứ nghĩ vì hôn sự của nàng ấy và Thẩm thiếu gia, cho nên nàng ấy không thể không tìm người thay thế và cung, nhưng hiện tại nàng ấy lại nói với nàng, nàng ấy căn bản không yêu Thẩm thiếu gia...
A, chân tướng như vậy có chút buồn cười, lại có chút đáng thương.
An Lăng Vu lắc đầu: “Cha căn bản không hề thương ta, ở An Lăng phủ, ta cơ hồ không thể theo ý của mình, cho nên ngày ngươi vào cung, ta đã chạy trốn.”
Chạy trốn...
Thượng Trang căng lớn nhìn nữ tử trước mặt, đúng vậy, ánh mắt An Lăng phủ này đó đều dồn trên người nàng, ai cũng không ngờ An Lăng Vu thật sự sẽ tìm cách chạy trốn.
Chợt nhớ tới thời điểm An Lăng Tễ trở về, nàng từng hỏi tình hình của tiểu thư, lại thấy thần sắc của hắn có chút thường, chỉ bỏ lại một câu “Chuyện của muội ấy không cần quan tâm” mà qua loa xong chuyện.
Nàng thật không ngờ An Lăng phủ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Nàng từng cho rằng tiểu thư rất hạnh phúc, trong mắt của Thượng Trang, lão gia yêu thương nàng ấy, cho nên mới nghiêm khắc không cho nàng ấy ra ngoài, ai có thể nói đây không phải cách thể hiện tình thương của cha dành cho con chứ?
“Sau này ta sẽ cùng Vương gia tới Thục Quận.” Thời điểm nhắc tới Nguyên Chính Hoàn, trên mặt An Lăng Vu tràn đầy hạnh phúc, cách màn mưa, nàng quay đầu nhìn nam tử đứng cách đó không xa, nói khẽ: “Gặp được ngài ấy là chuyện may mắn nhất sau khi ta trốn nhà ra ngoài. Nương nương, người không biết ngài ấy thì sẽ tốt hơn.”
Y tốt, nàng sao có thể không biết?
Móng tay bất giác khảm sâu vào da thịt, Thượng Trang nhịn đau, hỏi: “Vì sao... Vì sao người lại lấy tên Diệc Trang?”
An Lăng Vu cười nhẹ: “Không vì sao cả, khi đó lúc vương gia hỏi tên của ta, trong đầu ta đột nhiên nghĩ ra cái tên này. Đúng rồi, đó là tên của muội muội mà ngươi hay nhắc tới, đúng không?”
Cùng một cái tên, khi đó nàng chỉ là thuận miệng.
Chẳng qua là tên họ, nàng vốn không để ý quá nhiều.
Thượng Trang muốn phá lên cười, thì ra tất cả chỉ là thuận miệng. A, tạo hóa đúng là trêu người, nàng ấy trở thành Diệc Trang nhưng không phải muội muội của nàng, sắp tới sẽ trở thành vương phi của Nguyên Chính Hoàn.
Chỉ là một tiếng “Trang Nhi kia”, tại sao đến lúc này nàng vẫn cảm thấy đau lòng như vậy?
Hít một hơi thật sâu, Thượng Trang nói: “Tiểu... Diệc Trang, chăm sóc Vương gia thật tốt.”
Nàng cười gật đầu: “Ta đương nhiên sẽ làm như vậy.” Nam tử dịu dàng như nước đó, ai mà không thương y?
Đầu ngón tay vô tình chạm vào ngọc bội cất trong ngực, Thượng Trang bỗng nhớ tới mục đích của mình, vội vàng lấy ra, đưa cho nữ tử: “Cái này, ngươi trả cho vương gia, đó là... Thời điểm Tiên Hoàng băng hà, Vương gia vô ý làm rơi trong cung.”
Có rất nhiều chuyện nàng không cần phải nói với An Lăng Vu, thời điểm ngọc bội về tay Nguyên Chính Hoàn, nàng tin y sẽ biết rõ tất cả.
Một khắc muốn trả nó cho y, nàng quyết định không tìm hiểu chuyện y từng làm, tất cả đều chôn sâu xuống đất.
Sau này, sợ là nàng cũng không có cơ hội xen vào nữa rồi.
An Lăng Vu sợ hãi tới run lên, cuối cùng vẫn duỗi tay nhận lấy. Ngọc bội trước mắt tinh xảo, nàng chưa từng thấy qua.
Đang nói chuyện, các nàng thấy một người xuyên qua hành lang dài bước nhanh tới đây.
Đợi lại gần, hắn mới lộ thần sắc kinh ngạc.
An Lăng Tễ không hành lễ, chỉ nhanh chóng bước tới. Thượng Trang không khỏi xấu hổ, hiện tại có An Lăng Vu ở đây, nàng còn có thể gọi hắn một tiếng “Ca” sao?
Lúc này, An Lăng Tễ kéo Thượng Trang ra sau lưng, hướng nữ tử trước mặt nói: “Náo như vậy đủ chưa?” Người bên cạnh chỉ cần nói vài câu hắn liền đoán được thân phận của nữ tử tên Diệc Trang này, hiện tại hắn lấy cớ vào cung gặp Vu Tu Dung chính là để rõ ngọn nguồn sự tình.
Nàng nhìn hắn, trong mắt không hề có một tia sợ hãi, chỉ ngẩng khuôn mặt nhỏ của mình lên, hỏi: “Ngài là ai?”
“Ta là ai?” Hắn nổi giận, “Đúng là cha chiều hư muội rồi! Theo ta trở về!”
Dứt lời, hắn duỗi tay bắt lấy cổ tay của nàng.
An Lăng Vu đau tới nhíu mày, hét lớn: “Thả ta ra!”
Thượng Trang cũng hoảng sợ, vội nói: “Thân phận hôm nay của nàng ấy không giống lúc trước, kéo như vậy để người khác thấy sợ là sẽ có chuyện.” Nàng duỗi tay bắt lấy tay An Lăng Tễ, rõ ràng cảm nhận được thân thể hắn run lên, quay đầu nhìn nàng.
Thấy nàng chậm rãi gật đầu, An Lăng Tễ lúc này mới chậm rãi buông tay.
Cuối cùng, cái cách xưng hô khó khăn bị kẹt ở yết hầu cũng nói ra: “Ca, Diệc Trang sắp trở thành Hoàn Vương Phi rồi, việc này huynh đừng quản nữa.”
An Lăng Tễ kinh ngạc nhìn nàng, thấy nàng chỉ mỉm cười.
An Lăng Vu xoa xoa cổ tay, cắn răng nói: “Nếu An Lăng đại nhân muốn, mọi người có thể nói rõ ràng, tới lúc đó, phạm tội khi quân cũng không phải chỉ mỗi mình ta.”
“Muội!” An Lăng Tễ trừng mắt nhìn nữ tử trước mặt.
Nàng lại lui nửa bước, xoay người nói: “Nếu nương nương không còn việc gì, Diệc Trang và Vương gia xin về trước.”
An Lăng Tễ muốn tiến lên nhưng bị Thượng Trang ngăn cản.
Nữ tử trước mặt nhanh chóng tiến lên, cúi người nói vài câu với Nguyên Chính Hoàn, thấy khuôn mặt của y nhàn nhạt lộ ra nụ cười, sau đó gật đầu. Phục Linh hành lễ, nhìn bọn họ rời đi.
Thượng Trang và An Lăng Tễ ngây ngốc đứng đó, qua nửa ngày mới nghe An Lăng Tễ lên tiếng: “Kỳ thật lần này ta trở về, ngoại trừ tìm Diệc Trang, còn có một việc, đó là tìm muội ấy.”
Thượng Trang không nói chuyện, ánh mắt vẫn dõi theo hai thân ảnh xa xa kia. Hôm nay, không cần tìm nữa. Nàng ấy dùng thân phận Diệc Trang để trở về, thật châm chọc.
“Tiểu thư.” Phục Linh chạy tới, thấy An Lăng Tễ đứng bên cạnh nàng, không khỏi cười hỏi: “Thiếu gia cũng đến sao?”
An Lăng Tễ gật đầu, khẽ nói với Thượng Trang: “Cha không muốn muội ấy có bất kỳ liên hệ nào với hoàng thất.”
“Như vậy còn huynh thì sao?” Hắn là thiếu gia của An Lăng phủ, hắn sao lại vào triều làm quan?
An Lăng Tễ lắc đầu: “Ta không giống muội ấy, ta có chuyện quan trọng khác cần làm.”
Thượng Trang nhíu mi, định hỏi tiếp, nhưng lướt qua bả vai An Lăng Tễ, nàng thấy một người đứng cách đó không xa. Nàng lắp bắp kinh hãi, cố gắng nhìn thì chạm tới ánh mắt của Linh Khuyết...