Thâm Cung

Chương 41: Chương 41




Hai thái giám đứng hầu ở cửa, nghe lệnh Hoàng Hậu liền tiến vào tách Tĩnh Tâm Lan khỏi Đông Tú, xách cổ ném sang một bên. Tĩnh Tâm Lan càng gào lớn:

“Chính là ả đã hại thần thiếp! Mẫu thêu song ưng cũng là ả đưa cho thần thiếp xem!”

Ta đưa mắt nhìn qua, thấy Triệu Lam Kiều cau mày tựa như đang suy nghĩ gì đó thì lấy làm hốt hoảng. Triệu Lam Kiều đa mưu túc trí, biết đâu đã nghĩ ra đối sách. Dù sao quan hệ của Triệu thị và Tĩnh thị có nhiều khuất tất, Triệu Lam Kiều sẽ không để Tĩnh Tâm Lan cứ thế này mà chìm thuyền. Lần này ta té nước theo mưa, nếu Tĩnh Tâm Lan bình yên vô sự vậy thì ngày sau của ta sẽ rất khó coi đây.

Hoàng Hậu cũng nhận ra Triệu Lam Kiều muốn can thiệp nên đã đón đầu trước:

“Đức phi có cao kiến gì chăng?”

Triệu Lam Kiều mỉm cười, bình tĩnh đáp:

“Thần thiếp thấy chuyện này vẫn còn nhiều điều chưa được rõ ràng…”

Hoàng Hậu nở nụ cười thâm thúy:

“Vậy sao? Bản cung cũng định hỏi ý kiến Đức phi đây. Triệu gia của nàng cùng Tĩnh gia thân thiết, nghe nói mấy năm trước Đức phi cũng từng đến Tây Lạt du ngoạn, nghỉ lại trong phủ Tổng đốc. Không biết lúc đó Đức phi có nhận thấy sự gì khác thường chăng?”

Dương Quý cơ dường như đã chờ rất lâu, nhận thấy thời cơ liền mở miệng hùa theo:

“Hoàng Hậu nói phải. Đức phi và Tĩnh Tu dung ngày thường thân thiết. Tâm tình của Tu dung, Đức phi nương nương hẳn cũng phải thấu hiểu vài phần chứ nhỉ?”

Mắt thấy Hoàng Hậu định hắt cả chậu nước dơ này lên người mình, sắc mặt của Triệu Lam Kiều rất khó coi nhưng không dám nổi giận với Hoàng Hậu đành trút hết lên Dương Quý cơ:

“Trong hậu cung này, ai qua lại thân thiết với ai Quý cơ đều biết nhỉ? Tai và mắt của muội muội quá linh thông rồi.”

Dương Quý cơ móc mỉa người khác không xong lại còn bị người ta tát lại một cái, không thể không ê mặt. Nàng ta nhìn tới Hoàng Hậu, thấy Hoàng Hậu hơi hơi liếc mình liền thức thời ngậm miệng.

Hoàng Đế vốn đương ngáp ngắn ngáp dài, bấy giờ chợt nói:

“Nếu không vì có việc như vậy thì trẫm chẳng biết được ngay cả Cẩm Y vệ của trẫm cũng phải phiền Triệu Tướng sắp xếp đấy.”

Hoàng Đế không hổ danh bạo quân. Một lời tưởng như vô hại thốt ra mà khiến cho cả đại điện ai nấy đều rét run, mặt mũi Triệu Lam Kiều cũng lập tức tái nhợt đi.

Ý tứ của Hoàng Đế đã quá rõ ràng.

Cẩm Y vệ là hoàng quân được huấn luyện kĩ lưỡng, quân số không quá ba vạn nhưng rất tinh nhuệ, đóng quân trực tiếp ở Hoàng thành đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ Hoàng thành và Hoàng Đế phòng trường hợp có kẻ tạo phản mà quân đội chính quy ở xa không thể tiếp cứu kịp. Vì vai trò quan trọng này mà Cẩm Y vệ các triều đại đều do đương kim thánh thượng trực tiếp quản lý. Tuy rằng có chọn ra thống lĩnh, nhưng vị thống lĩnh này cũng chỉ làm nhiệm vụ giám sát luyện binh thôi, còn quyền điều binh hoàn toàn thuộc về Hoàng Đế. Trông Hoàng Đế ốm yếu như thế nhưng cứ mỗi ba ngày, hắn lại phải đến Xưởng vệ đốc thúc Cẩm Y vệ, dẫu hắn luôn ra vẻ lười nhác nhưng những việc cần phải làm thì chưa từng để thiếu việc gì.

(Hoàng thành phân làm ba khu vực chính: Tiền cung gồm các viện, các, xưởng… là nơi làm việc của bá quan. Trung cung gồm điện Cát Tường, Đông cung và một số bộ phận khác như Nội thị giám, Thượng Cung cục, Kính Sự phòng… Cuối cùng Hậu cung là nơi ở của phi tử và các công chúa, hoàng tử lúc nhỏ. Xưởng vệ thuộc về Tiền cung.)

Nói tóm lại, Cẩm Y vệ là đồ trong túi Hoàng Đế. Triệu Tướng nắm nhiều quân quyền, phần lớn quân đội Bách Phượng đều nằm trong tay ông ta, không thì cũng do con cháu hoặc môn đệ của ông ta nắm giữ, Hoàng Đế không phàn nàn gì. Nhưng đã thế lại còn đụng vào Cẩm Y vệ của hắn thì quả là quá đáng. Hoàng Đế xù lông lên như vậy cũng là lẽ thường.

Thực ra thì chuyện quan viên sắp xếp người nhà vào Cẩm Y vệ cũng chẳng phải chuyện hiếm. Làm Cẩm Y vệ tuy phải luyện tập vất vả nhưng bổng lộc rất cao, tiếng tăm cũng tốt mà chẳng gặp nguy hiểm gì. Nghĩ thử mà xem, nếu ra làm quan trong triều thì còn phải va chạm người này người nọ, lỡ đắc tội ai thì liên lụy cả dòng họ, chẳng bằng cứ đi làm Cẩm Y vệ, hằng ngày chăm chỉ luyện võ, mười bữa về thăm nhà một lần, cuối tháng lĩnh bổng lộc. Tốt biết bao nhiêu! Lại nói, đâu phải ngày nào cũng có kẻ tạo phản? Làm Cẩm Y vệ vô ưu vô lo, những quan viên có tầm nhìn hơi xa một chút đều chạy chọt cho con cháu một chân Cẩm Y vệ. Ấy thế nhưng nếu người động tay là Triệu Tướng thì lại khác. Trong túi ông ta đã có cả đống binh phù thế mà vẫn muốn thò tay vào túi Hoàng Đế, tay quá dài rồi.

Chuyện này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, đều tùy vào Hoàng Đế. Có điều nếu Hoàng Đế cho là nhỏ thì đã chẳng nói ra. Hoàng Đế mở miệng rồi, ai ai cũng biết đó chẳng phải là chuyện nhỏ nữa.

Ánh mắt của người trong phòng đều đổ lên người Triệu Lam Kiều.

Chậu nước dơ này Hoàng Hậu hất thật là khéo, cả Triệu Tướng đang ở tận Tây Lạt cũng bị dính mấy phần.

Gương mặt kiều diễm của Triệu Lam Kiều đã xám nghoét từ bao giờ. Đôi môi xinh đẹp khẽ mấp máy nhưng không phát ra tiếng, muốn nói lại thôi.

Nếu bây giờ thấy chết không cứu, e sau này Tĩnh Tổng đốc sẽ trở mặt. Thông dâm là tội tày đình, ảnh hưởng danh dự toàn gia tộc, Tĩnh Tổng đốc tuyệt đối không chịu để yên đâu. Tây Lạt dù sao cũng là địa bàn của ông ta, Triệu Tướng đóng quân ở đó, có rất nhiều việc phải nhờ đến Tĩnh thị, thực sự không nên đối đầu. Nhưng nếu bây giờ nói nữa không chừng cả Triệu Tướng cũng gặp chuyện phiền phức. Triệu Tướng quyền khuynh thiên hạ nhưng người ngồi trên ngai vàng là Hoàng Đế, ông ta có thể làm rất nhiều chuyện mờ ám sau lưng nhưng trước mặt Hoàng Đế vẫn phải cúi đầu. Chọc giận Hoàng Đế lúc này chẳng ích lợi gì.

Phen này Triệu Lam Kiều thực đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, từ xa ta cũng có thể nhìn thấy tay áo nàng ta đang rung lên từng chập.

Nhìn tình thế này, ta chợt hiểu ra Hoàng Hậu bình thản như thế hẳn là vì đã đoán được thánh ý.

Triệu Tướng thâu tóm quân quyền đã lâu, nay Hoàng Đế đã thành niên nhưng ông ta lại chẳng có ý định giao trả. Dựa vào tính khí của Hoàng Đế làm sao không bất mãn trong lòng? Nay Hoàng Hậu giá họa cho Tĩnh Tâm Lan còn cố ý lôi cả Triệu Tướng vào cũng chính là tạo thời cơ cho Hoàng Đế, hắn nhất định không để lỡ dịp chặt đứt một cánh tay của Triệu Tướng.

Ngược lại nếu làm trái ý Hoàng Đế, cho dù chứng cứ có chu toàn đến đâu thì mọi việc cũng chẳng ổn thỏa cho được.

Đầu óc Triệu Lam Kiều rất linh hoạt. Nàng ta là người thức thời, sau một hồi cân nhắc bèn rời ghế, nhấc váy quỳ xuống chân Hoàng Đế:

“Hoàng thượng… phụ thân của thần thiếp chỉ là nể tình đồng liêu với Tĩnh Tổng đốc cho nên mới giúp đỡ tên Tĩnh Ưng đó, cũng chỉ là một chân gác cổng thành mà thôi… Thực ra hai nhà Tĩnh – Triệu cũng không tính là thân thiết, nếu có ẩn tình gì, phụ thân thiếp không thể biết được… Hoàng thượng, chuyện này phụ thân thiếp thực sự vô can…”

Triệu Lam Kiều đã đưa ra lựa chọn của mình. Nàng ta vừa giãi bày, nước mắt vừa rơi đầy mặt, lại bày ra bộ dạng “hoa lê đẫm mưa”, lời nói nghẹn ngào đáng thương nhưng lại chặt chẽ đến kinh ngạc. Ban nãy ý Hoàng Đế trách Triệu Tướng quá phận. Khi Triệu Lam Kiều đáp lại hoàn toàn tránh đi ý này, chỉ tập trung vào việc của Tĩnh Tâm Lan, tỏ ra phụ thân nhà mình vô cùng ngây thơ vô tội.

Tĩnh Tâm Lan nhận ra Triệu Lam Kiều đã quyết định phủi tay, vừa sợ vừa giận, vùng khỏi tay hai tên thái giám, chực lao đến chỗ Triệu Lam Kiều:

“Đức phi! Đức phi! Người không thể nói thế được! Cái gì mà ‘ẩn tình’? Nhà ta nào có ẩn tình gì?…”

Người ở xung quanh nhất thời không phản ứng kịp, Tĩnh Tâm Lan dường như đã phát điên, túm chặt lấy cổ áo Triệu Lam Kiều, chẳng còn kiêng dè gì:

“A! Ta biết rồi! Tên cẩu tặc đó từng ở dưới trướng phụ thân ngươi, nhất định chuyện này do các ngươi bày ra để hãm hại ta! Các ngươi săn được thỏ rồi thì liền muốn giết chó săn, có phải không? Đức phi! Ta nói cho ngươi biết, không dễ như thế đâu… phụ thân ta sẽ không tha cho các ngươi đâu… Đừng tưởng nhà ta sợ các ngươi… Đồ tiện nhân…”

Triệu Lam Kiều bị Tĩnh Tâm Lan túm cổ mắng chửi ầm ĩ nhưng chẳng hề phản kháng, cũng không đáp lại.

Có thể nhìn thấy Triệu Lam Kiều bị mắng thậm tệ như thế, những nữ nhân ở đây, ngoại trừ Liễu Yến Yến đang cười đến rạng ngời, mấy người còn lại dù không lộ vẻ vui mừng nhưng ai nấy đều mang một nét mặt thư thái.

Hoàng Hậu để Tĩnh Tâm Lan mắng đã miệng rồi, mới xua tay:

“Thật chẳng còn thể thống gì nữa! Các ngươi không mau cản Tĩnh thị lại, ngộ nhỡ để Đức phi bị thương thì sao?”

Hai tên thái giám nãy giờ bị sự điên loạn của Tĩnh Tâm Lan dọa cho ngây người, giờ mới sực tỉnh, vội chạy tới kéo nàng ta ra. Tĩnh Tâm Lan sống chết không chịu buông Triệu Lam Kiều. Hai bên giằng co một hồi mới khống chế được Tĩnh Tâm Lan, hai mắt nàng ta vằn đỏ, trông vô cùng dữ tợn còn Triệu Lam Kiều sau một trận dây dưa, bây giờ váy áo xộc xệch, trâm cài cũng bị lệch đi mấy cái làm cho búi tóc gần như muốn tuột ra, thực là thảm hại.

Hoàng Hậu liếc mắt ra hiệu, hai tên thái giám lập tức hiểu được, nhanh chóng trói nghiến Tĩnh Tâm Lan lại. Nàng ta muốn hét lên, liền bị nhét giẻ vào miệng, chỉ đành nằm vật dưới sàn giãy dụa.

Thường ngày Tĩnh Tâm Lan ỷ được sủng ái, xuất thân thế gia lại có Triệu Lam Kiều chống lưng, kiêu ngạo biết bao nhiêu. Ba năm ở hậu cung không biết đã chà đạp lên bao nhiêu người, ngay cả công chúa hòa thân như ta Tĩnh Tâm Lan cũng chẳng kiêng dè. Không ngờ cũng có ngày trở thành cá nằm trên thớt, chỉ còn có thể giãy chết như vậy. Tuy thường ngày nàng ta luôn chèn ép ta, nhưng cảnh tượng này thực quá mức thảm thương. Ta cuối cùng không dám nhìn nữa, bèn cúi đầu vờ uống trà.

Bấy giờ, Hoàng Đế mới bật cười:

“Trẫm chỉ nói vậy thôi, đâu có ý gì. Đức phi làm gì mà căng thẳng thế?”

Triệu Lam Kiều không dám đáp, chỉ cố gắng cúi lạy thật thấp, không ngẩng đầu lên nữa.

Hoàng Hậu cũng cười, nói với Hoàng Đế:

“Chuyện này dù sao cũng không liên can đến Đức phi. Mặt đất lạnh lẽo, đừng nên để muội ấy quỳ lâu quá.”

Hoàng Đế mỉm cười rất ăn ý với Hoàng Hậu:

“Cũng là nàng chu đáo.”

Cung nữ thân cận của Triệu Lam Kiều nghe được lời này liền nhanh chân bước ra đỡ nàng ta. Triệu Lam Kiều không rõ là do lạy đến váng cả đầu hay là bị Tĩnh Tâm Lan dọa sợ mất hồn, hai chân loạng choạng, nghiêng ngả mãi mới về được chỗ cũ.

Hoàng Hậu tặc lưỡi, thở dài:

“Chuyện nay đã rõ, chứng cớ đầy đủ, không còn nghi vấn gì. Hoàng thượng, chuyện này người định xử lý thế nào?”

Hoàng Đế cười nhạt, thản nhiên nói:

“Tu Dung Tĩnh thị không đủ hiền đức, làm trái Nữ Huấn, dâm loạn Hậu cung, bất trung với Trẫm, tội đáng lăng trì. Trẫm rất đau lòng, nhưng nghĩ tình Tĩnh thị hầu hạ trẫm mấy năm, nay tước bỏ phẩm vị Tu dung, ban ba thước lụa trắng, ân chuẩn được chết toàn thây.”

Tĩnh Tâm Lan bị lôi đi chờ chết.

Lần này Hoàng Hậu thắng lợi rực rỡ.

Hoàng Đế cùng Liễu Yến Yến vui vẻ trở về điện Cát Tường.

Triệu Lam Kiều mặt mũi trắng nhợt, liêu xiêu hồi cung.

Mấy người còn lại như ta, Trịnh Vân Anh và Minh phi cũng lần lượt cáo từ.

Từ đại điện Triêu Lan cung ra đến bên ngoài là cả một quãng đường dài. Minh phi ý tứ, từ biệt rồi cố gắng đi nhanh để lại ta và Trịnh Vân Anh song song rảo bước. Nô tỳ hai bên cũng lùi về phía sau.

Suốt từ lúc bước chân ra khỏi đại điện, Trịnh Vân Anh cứ thẫn thờ mãi. Ta kiềm lòng không đặng, bèn nắm lấy tay muội ấy, khẽ nói:

“Tiểu Anh, xin lỗi muội.”

Trịnh Vân Anh giật mình, ngước nhìn ta:

“Tỷ tỷ nói gì vậy?”

Ta mỉm cười buồn bã:

“Tỷ biết, là vì tỷ cho nên muội mới phải làm trái lòng mình…”

Trịnh Vân Anh gượng cười yếu ớt:

“Tỷ đừng nghĩ vậy. Muội dĩ nhiên phải bảo vệ tỷ. Đừng nói ngày thường nàng ta luôn ức hiếp người khác… Chỉ là, với nữ tử mà nói… tội đó thực sự quá nặng nề…”

Ta siết lấy bàn tay nhỏ bé của Trịnh Vân Anh:

“Tiểu Anh, muội quên rồi sao? Ngày trước Diệu Hoa cũng bị oan.”

Nhắc tới Bạch Diệu Hoa, Trịnh Vân Anh ngẩn ra một chút rồi bật cười nhưng khóe mắt lại hoen lệ:

“Phải. Diệu Hoa tỷ cũng từng bị oan còn suýt mất mạng, liên lụy đến cả tỷ tỷ… Sao muội lại có thể quên nhỉ?”

Nói đoạn, muội ấy nắm lấy tay ta bằng cả hai tay, thành khẩn nói:

“Bất luận là chuyện gì, muội cũng tin tưởng tỷ và đại tỷ.”

Ánh mắt của Trịnh Vân Anh nhìn ta lúc đó trong sáng, thuần khiết đến mức ta có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ chỉ mấy năm sau thôi, trong đôi mắt này sẽ chỉ còn lại bóng tối âm u.

***

Hoàng Đế đã khẩu dụ ban chết cho Tĩnh Tâm Lan, nàng ta liền bị nhốt vào Tông Nhân phủ, theo lệ chờ đủ ba ngày mới thụ hình. Những người hầu hạ nàng ta đều bị vạ lây, kẻ thân cận như Đông Tú thì bị đày đi biên ải, những người khác thì trả về Thượng Cung cục làm việc nặng.

Lý Thọ phát huy trí nhớ siêu phàm, chép lại khẩu dụ của Hoàng Đế truyền đi lục cung, sáng nay cũng đến cung ta đọc thêm một lần. Tới đoạn “trẫm rất đau lòng” ta nghe mà phải mím chặt môi cho khỏi bật cười.

Lần này Hậu cung đấu đá, Hoàng Đế làm ngư ông đắc lợi, không tốn chút công sức mà có thể chặt phăng một cánh tay đắc lực của Triệu Tướng, hắn không cười lăn lộn thì thôi lại còn “trẫm rất đau lòng”. Đúng là nói dối không chớp mắt.

Nghe đâu huynh trưởng của Tĩnh Tâm Lan nghe tin dữ, không kiềm chế được đã xông vào Ngự thư phòng muốn nói lý lẽ với Hoàng Đế. Hoàng Đế nổi xung lên suýt nữa là đòi chém cả người này. May mà khi ấy đang có mấy vị đại thần khác ở đấy, kịp thời can ngăn nên họ Tĩnh kia chỉ bị nện cho hai mươi trượng, lột mũ ô sa, đuổi về Tây Lạt.

Ta nghe xong cũng không lấy làm lạ. Hoàng Đế muốn triệt để hủy hoại mối quan hệ của hai nhà Tĩnh – Triệu làm sao có thể buông tha cho trưởng tử Tĩnh thị? Cho dù hắn không tìm Hoàng Đế gây sự, Hoàng Đế sớm muộn gì cũng động vào hắn thôi. Chỉ bị đánh một trận rồi bãi chức đã có thể xem là Hoàng Đế khai ân rồi. Tĩnh đại thiếu gia bị đuổi về Tây Lạt, Tĩnh Tổng đốc chẳng còn vướng bận sẽ có thể toàn tâm toàn lực đấu một trận sống mái với Triệu Tướng gia. Nhìn xem, con gái bị xử tử vì tội dâm loạn, con trai bị cách chức mất cả tiền đồ. Mà những việc này căn nguyên đều từ một tên Tĩnh Ưng – kẻ từng là thuộc hạ của Triệu Tướng vu hại. Tĩnh Tổng đốc nuốt nổi mối hận này mới lạ.

Ba ngày trôi qua rất nhanh, ngày Tĩnh Tâm Lan phải thụ hình cũng đã đến.

Ngọc Thủy là người báo tin này cho ta:

“Bẩm chủ nhân, đã quá nửa canh giờ rồi mà Tĩnh thị vẫn chưa chịu thụ hình, vẫn còn đang chửi mắng chủ nhân đấy ạ!”

Khi đó ta đang ngồi trong Đông viện học đàn với Bạch Diệu Hoa. Bạch Diệu Hoa nghe thế nhíu mày hỏi:

“Ở Tông Nhân phủ ba ngày rồi mà vẫn còn sức mắng người sao?”

Ngọc Thủy lau mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ đáp:

“Đúng thế ạ. Tĩnh thị đòi gặp chủ nhân, còn bảo không gặp được thì nhất quyết không chịu chết. Phải làm sao đây chủ nhân?”

Ta chẳng buồn ngẩng lên, ánh mắt vẫn rơi trên bộ móng gảy đàn bằng gỗ chạm tinh xảo trên tay mình. Móng gảy đen tuyền, tương phản với ngón tay trắng ngần. Khẽ lật bàn tay lại, lộ ra mười đầu ngón tay mềm mại trơn tru, chẳng có chút dấu vết nào, cứ như cái lần đàn đến hai tay tứa máu kia chỉ là một giấc mơ.

“Cứ mặc nàng ta.”

Nói đoạn ta khẽ vuốt ngón trỏ qua mấy sợi dây đàn làm vang lên mấy tiếng vui tai.

Ngọc Thủy gật gật đầu nhưng vẫn chưa hết bất bình:

“Nhưng ả chửi khó nghe quá… Nô tỳ nghe nói… Ả… ả còn dám bảo có thành cô hồn dã quỷ cũng sẽ tìm chủ nhân báo thù…”

Ta không khỏi bật cười:

“Nàng ta sắp chết rồi, hà tất phải so đo?”

Ngoài ra nếu Tĩnh Tâm Lan thật sự muốn hiện hồn về tìm ta báo oán thì đành phải xếp hàng thôi. Hơn một trăm người từng bị ta làm liên lụy mà mất mạng ngày trước không chừng cũng đang xếp hàng đợi báo oán ta đây. Tĩnh Tâm Lan sẽ còn phải đợi rất lâu.

Qua ngày hôm nay Hậu cung chẳng còn nữ nhân tên gọi Tĩnh Tâm Lan nữa. Ta cứ nghĩ Tĩnh Tâm Lan vong mạng rồi Bạch Diệu Hoa sẽ thấy vui vẻ một chút, dẫu sao cũng là xả giận cho nỗi oan ức, nhục nhã mà nàng từng phải chịu. Thế nhưng Bạch Diệu Hoa lại chẳng có phản ứng gì. Nàng nói:

“Mất đi một Tĩnh thị, rồi sẽ lại có thêm người khác thế vào. Ở đây không thiếu người muốn bợ đỡ Đức phi hòng tiến thân như Tĩnh thị. Đối với Đức phi chẳng qua cũng như đổi một quân cờ thôi. Chừng nào vẫn còn Đức phi muội chẳng thể vui được.”

***

Hậu cung vốn là một vườn hoa bạt ngàn. Sóng sau xô sóng trước là việc khó tránh. Những lời của Bạch Diệu Hoa, ta cũng hiểu. Chỉ không ngờ mấy lời này qua miệng nàng lại ứng nghiệm nhanh như thế.

Tĩnh Tâm Lan vốn chẳng được lòng ai, nàng ta chết đi thiên hạ hả hê được đôi ngày nhưng cũng nhanh chóng quên đi. Bởi vì trong Hậu cung lại xuất hiện một nhân vật khác.

Lời đồn kể rằng một ngày đẹp trời nọ, Hoàng Đế tình cờ đi ngang Ngự hoa viên chợt bắt gặp một mỹ nhân đương đứng cạnh một thảm hoa tươi đẹp. Mỹ nhân mình hạc xương mai, vóc dáng yểu điệu, trên người tỏa ra hương thơm quyến rũ, xung quanh nàng ta lúc nào cũng có bươm bướm bay lượn dập dềnh, vô cùng diễm lệ.

Thực ra chuyện gọi bướm chỉ là trò vặt, dùng một loại hương liệu đặc chế thoa lên người để thu hút bươm bướm mà thôi. Trong số các phi tử của phụ hoàng ta cũng có người từng dùng đến thuật này nên ta không ngạc nhiên lắm. Ngay cả Ngọc Nga cũng từng thấy ở ngoài cung rồi. Chỉ đến khi Ngọc Thủy nói ra tên của vị giai nhân đó ta mới lên cơn đau tim:

“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Quách Ngữ? Là Phương uyển Quách thị đấy ư?”

Ngọc Thủy cắn răng, giận dữ dậm chân:

“Là nàng ta đấy! Có điều bây giờ đã được Hoàng Thượng thăng lên hàng Uyển nghi rồi!”

Ta choáng váng vịn vào Ngọc Nga, lắp bắp:

“Không thể nào…”

Ta nhớ rõ Quách Ngữ rất béo tốt, sao bây giờ lại hóa thành mỹ nhân mình hạc xương mai, vóc dáng yểu điệu rồi? Chỉ mới có mấy tháng thôi mà?

Ngọc Nga cũng sợ hãi, đỡ ta ngồi hẳn xuống sạp:

“Có lẽ là đồn thổi phóng đại lên thôi…”

Ta lắc đầu, xua tay:

“Từ Phương uyển thăng ngay lên Uyển nghi, vượt đến bốn cấp. Nếu chỉ là đồn thổi thì đã không được lòng Hoàng thượng như vậy.”

Ngọc Thủy thở dài thườn thượt:

“Phen này thì phiền phức rồi. Ngày trước chủ nhân từng trách phạt nàng ta… Quách Uyển nghi là người nhỏ nhen nhất định sẽ tìm cách hãm hại chủ nhân cho mà xem.”

“Không sớm không muộn, lại chọn đúng thời điểm này mà xuất hiện. Sao khéo thế được?”

“Ý chủ nhân là…”

“Đi Triêu Lan cung. Ta phải thỉnh giáo Hoàng Hậu mới được.”

Ta chẳng quản mưa gió, ôm một bụng ngờ vực đi đến Triêu Lan cung quả nhiên nhận được câu trả lời không ngoài dự đoán.

Quách Ngữ là người của Triệu Lam Kiều.

“Chỗ Quách Ngữ gặp Hoàng thượng là đoạn đường khuất, phi tử thường chẳng ai tới đó ngắm hoa cả. Hoàng thượng thích yên tĩnh cho nên mới chọn đi đoạn đường đó.”

Hoàng Hậu thích trà đạo, thường tự mình pha trà, xem là thú tiêu khiển. Ta đến đúng lúc Hoàng Hậu đang pha loại trà mới, nói đến đây thì trà cũng vừa ngấm, nàng liền rót cho ta một chén.

Ta nâng ly trà lên ngang mũi, hít nhẹ một hơi:

“Chẳng phải vô ý thì là hữu tình.”

Hoàng Hậu mỉm cười, tự nhấp một ngụm trà:

“Bản cung vốn không chú ý đến Quách thị mấy. Sau khi xảy ra chuyện mới cho người đi điều tra, thì ra ngay sau lúc Quách thị bị giáng chức thì Đức phi đã liên hệ với nàng ta rồi. Cung nữ Hồng Diệp ở chỗ Đức phi cứ ba bốn ngày lại đến thăm Quách thị một lần, giao tình hẳn là tốt.”

Uống lấy một hớp trà nóng, trong lòng cũng ấm áp lên đôi chút, ta nói:

“Muội chỉ không hiểu, Quách thị làm thế nào trong thời gian ngắn như thế lại có thể hoàn toàn thay hình đổi dạng?”

Hoàng Hậu chậm rãi đặt ly trà đang cầm xuống, bàn tay trắng nõn khẽ phe phẩy đùa nghịch với làn khói tỏa lên từ ly trà, cười nhẹ:

“Đức phi luôn luôn làm được nhiều chuyện hay ho. Người ở Sương đình nói với ta, ngày nào Quách thị cũng uống một chén dấm lớn, cách mỗi hai canh giờ lại uống thêm một chén nước chanh pha loãng, còn dùng nhiều loại thuốc kì quái gì đó nữa.”

Ta nghe mà ớn lạnh, nhăn mặt nói:

“Quách thị vì sao lại liều mạng như vậy chứ? Dùng cách này tùy rằng có thể tu sửa vóc dáng, nhưng sẽ hại đến lục phủ ngũ tạng không thể cứu vãn. Muội không ngờ Quách thị to gan như vậy.”

Hoàng Hậu cười đáp:

“Nàng ta không muốn to gan cũng phải to gan. Năm sau đã đến kỳ tuyển tú rồi. Nữ tử vào cung ba năm mà chưa được một lần sủng hạnh, lại từng gây chuyện để bị giáng chức thì sau này có thể sống thế nào? Thế nhưng nói như vậy, muội cũng không tò mò vì sao nàng ta lại gọi được bươm bướm à?”

Ta lắc đầu:

“Không ạ. Trước kia, trong hậu cung của phụ hoàng muội cũng từng có một nương nương dùng cách này tranh sủng. Muội nhìn thấy rồi.”

Hoàng Hậu tỏ vẻ hiếu kì:

“Cuối cùng bà ấy thế nào? Tranh được bao nhiêu sủng?”

Ta thành thật trả lời:

“Cuối cùng người đó chết rất khó coi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.