Chuyện Quách Ngữ một bước lên mây khiến cho Hậu cung mà Hoàng Hậu mất bao tâm huyết mới ổn định được lại loạn hết cả lên.
Người khởi xướng làm loạn chẳng ai khác ngoài Liễu Yến Yến.
Lâu nay nàng ta là đệ nhất sủng phi, được yêu chiều hơn cả. Dù Hoàng Đế
cũng coi trong Triệu Lam Kiều, nhưng vẫn không bằng được Liễu Yến Yến.
Liễu Yến Yến nhẫn nhịn Triệu Lam Kiều một phần vì thấy Hoàng Đế không
thích Triệu Lam Kiều bằng mình, một phần là do e ngại Triệu thị. Thế
nhưng bây giờ một kẻ tầm thường như Quách Ngữ cũng muốn tranh sủng với
nàng ta, lại còn tranh rất thành công khiến Liễu Yến Yến không nhịn nổi
nữa, quả nhiên đã náo loạn cả lên, chỉ cần gặp Quách Ngữ ở đâu liền bắt
phạt ở đó. Số tơ lụa Phong tộc kia Liễu Yến Yến dùng không được, tức
giận mà không có chỗ xả, bây giờ đều dồn hết lên đầu Quách Ngữ. Đám
người Dương Quý cơ, Tiệp Chiêu nghi, Quỳnh Thục nghi… thấy vậy cũng hùa
vào khó dễ Quách Ngữ. Quách Ngữ là người thế nào? Mối nhục này nàng ta
dĩ nhiên không chịu nuốt một mình, chẳng biết nhỏ to gì bên tai Hoàng Đế mà những người từng kiếm chuyện với nàng ta ngoại trừ Liễu Yến Yến ra,
lần lượt đều bị trách phạt. Hành động của Hoàng Đế chẳng những không
bình ổn được Hậu cung mà còn khiến lòng người thêm oán hận, Hậu cung
càng lúc càng loạn. Thêm vào Quách Ngữ kia dung mạo thay đổi nhưng tính
tình vẫn vậy, luôn tìm cớ ức hiếp những người chức vị nhỏ hơn, như Liên
Nhạc và Du thị chẳng hạn. Liên Nhạc yếu đuối trước nay đều nhẫn nhịn,
Quách Ngữ trút giận thỏa rồi cũng cho qua. Chẳng như Du thị đã có tư
thù, lại dám chống đối Quách Ngữ, thế là bị nàng ta sai người phạt
trượng từ sáng đến trưa, chẳng biết đã thảm đến mức nào. Sự ngang ngược
của Quách Ngữ giống như thêm dầu vào lửa. Đã lập thu rồi mà không khí ở
đây lúc nào cũng như đang sôi sục.
Dựa vào tính tình của Quách
Ngữ chắc chắn không trụ được lâu, nhưng mấy tháng này nàng ta cũng gây
đủ phiền phức cho Hoàng Hậu. Hoàng Hậu trong lòng tức giận, chỉ là vừa
rồi đã trừ bỏ Tĩnh Tâm Lan, giờ là lúc cần tỏ ra hiền đức để Hoàng Đế
được đẹp lòng cho nên tạm thời chưa làm gì được Quách Ngữ.
“Đức phi giỏi lắm!”
Hoàng Hậu dằn mạnh chung trà xuống bàn khiến nước trà văng ra tung tóe.
Ta không thường thấy Hoàng Hậu giận đến như vậy, lòng hơi hoang mang vội
lấy khăn tay ra lau mấy vệt nước trà bắn lên tay Hoàng Hậu, đồng thời
nói:
“Không ngờ Đức phi lại chọn bồi dưỡng Quách Ngữ. Nhưng để Quách Ngữ ra mặt lúc này thực không phải là một lựa chọn khôn ngoan.”
Hoàng Hậu cười nhạt:
“Tĩnh thị đã trở mặt với Triệu thị rồi. Từ đó đến nay Tĩnh Tổng đốc mỗi ba
ngày lại gửi một bản tấu chương tố cáo tội ác của quân Triệu Tướng, nào
là ỷ thế ức hiếp dân lành, nào là cướp của giết người, nào là cưỡng bức
dân nữ, không thiếu tội gì. Triệu Tướng quản thuộc hạ không nghiêm đã bị Hoàng Thượng trách phạt ngay trên triều. Đám thuộc hạ phạm lỗi kia đều
bị xử tử, trong đó còn có cả họ hàng Triệu thị. Chuyện lớn đến mức này
Đức phi không hận ta đến tận xương tủy mới lạ. Nàng ta bây giờ e chỉ
muốn quậy phá cho ta không được yên thân.”
“Quách Ngữ này cũng
thật quá đáng. Nàng ta nên biết trân trọng cơ hội của mình mới phải. Sao có thể suốt ngày gây chuyện như thế?!”
Lau tay cho Hoàng Hậu xong, ta lặng lẽ gấp gọn khăn tay nhét lại vào trong tay áo, sau đó rót lại cho nàng một chung trà khác.
Hoàng Hậu cắn môi, lộ vẻ bất đắc dĩ:
“Quách thị không có giáo dưỡng thì thôi, ai ngờ ngay cả Dương Quý cơ cũng hùa
vào làm loạn. Kết cục thế nào? Thân là Quý cơ nhị phẩm mà lại bị trách
phạt vì một Uyển nghi lục phẩm, chẳng ra thể thống gì. Cả Giang Tần cũng thế! Thật khiến ta tức chết mà…”
Ta thấy Hoàng Hậu đã giận đến muốn bốc khói, vội vàng dâng trà lên cho nàng ta hạ hỏa:
“Tỷ tỷ, uống chút trà… Đừng nóng giận kẻo hại đến phượng thể. Tính cách của Quách thị như thế khó trách bọn họ nhất thời nóng nảy.”
Dương
Quý cơ ngu dốt chuốc họa vào thân ta đương nhiên vui vẻ trong lòng. Thế
nhưng nàng ta dẫu sao cũng là người của Hoàng Hậu, ở dưới trướng Hoàng
Hậu trước ta, lại còn ràng buộc gia tộc hai bên. Hoàng Hậu dù mắng nàng
ta nhưng thực lòng cũng không muốn nàng ta gặp họa. Ta vì vậy không thể
vui mừng ra mặt, nên chỉ nói mấy câu ngọt nhạt như vậy.
Hoàng Hậu thở hắt ra:
“Cũng may còn có muội muội.”
Ta cũng khẽ thở dài:
“Dương Quý cơ và Giang tần rốt cuộc cũng chỉ bị cấm túc vài ngày, để bọn họ an tĩnh ít lâu cũng tốt. Chỉ tội cho Liên Tuyển thị và Du Thường tại. Nhất là Du Thường tại ấy, nghe nói đến nay vẫn chưa ngồi dậy được.”
Hoàng Hậu mỉm cười, nhẹ nhàng trấn an ta:
“Muội đừng lo. Ta đã cho người mang thuốc đến cho Du thị, cũng gửi ít quà đến an ủi bọn họ rồi.”
Nghe Hoàng Hậu nói thế, ta bèn thở phào nhẹ nhõm. Du thị kết oán với Quách
thị cũng một phần do ta khơi mào. Du thị lại vì vậy mà gặp họa đến nông
nỗi này trong lòng ta không sao yên được, nên mới muốn nhân dịp này nhắc Hoàng Hậu một tiếng. May mà Hoàng Hậu cũng không đến nỗi vô tâm. Có
Hoàng Hậu ra mặt, Quách thị chắc sẽ không dám đuổi cùng giết tận nữa.
Ta nhìn Hoàng Hậu đầy cảm kích, thành thật nói:
“Nếu không phải vì muội, Du thị cũng sẽ không đắc tội Quách thị. Nay muội vô sự mà Du thị lại ra nông nỗi này, muội rất áy náy. Quách thị muốn trả
thù xưa lẽ ra nên tìm muội mới phải…”
Hoàng Hậu nghe ta nói chưa hết câu đã bật cười, vỗ vỗ vai ta:
“Không phải Quách thị không muốn tìm muội đâu. Chẳng qua vì chức vị của muội
cao hơn ả, lại ít khi ra ngoài, ả không kiếm chuyện với muội được cho
nên đã tìm cách nói xấu muội với Hoàng Thượng đấy.”
Tin này ta mới nghe lần đầu, liền hỏi:
“Thật vậy sao? Muội sao lại chẳng biết gì?”
Hoàng Hậu cười cười đáp:
“Hoàng Thượng nghe Quách thị nói xong liền nổi giận, phạt ả quỳ hai canh giờ,
còn lệnh rằng sau này không được nói năng xằng bậy nữa. Vì vậy nên mới
không có ai truyền ra ngoài.”
Ta lấy làm kinh ngạc, không thể
hiểu nổi Hoàng Đế vì sao lại bảo vệ mình như vậy. Song lại chợt nhớ ra,
ta gây thù với Quách Ngữ cũng vì bảo vệ Liên Nhạc. Hoàng Đế có lẽ là
nghĩ đến Liên Nhạc mà thôi.
Hoàng Hậu chợt nói:
“Lần trước ta nhớ muội vẫn chưa kể xong chuyện của vị nương nương dùng thuật gọi
bướm ở Tùy Khâu. Bây giờ hãy kể tiếp đi, người đó rõ ràng rất được sủng
ái vì sao lại chết khó coi như thế?”
Vẻ mặt Hoàng Hậu rất vô tư, cứ như thực sự có hứng nghe chuyện cũ.
Ta cúi đầu, chậm rãi đáp:
“Bà ấy có thể nói là “thành vì loài bướm, cũng bại vì loài bướm”. Sau cùng
trúng độc phấn trên cánh bướm, toàn thân mọc đầy mụn độc như da cóc, lở
loét thấu xương, chết trong đau đớn.”
Sự việc xảy ra khi ta mười
sáu tuổi, tính đến nay đã hơn bốn năm rồi nhưng hình ảnh cuối đời của Hồ Điệp phu nhân – cách phụ hoàng từng gọi người đó – vẫn in sâu trong tâm trí ta.
Hoàng Hậu kinh ngạc hỏi:
“Thực khó coi đến mức đó sao? Muội sao lại biết rõ như thế?”
Ta mỉm cười buồn bã:
“Bà ấy không phải người xấu. Chẳng qua vì được sủng ái quá nên thành ra
chướng mắt kẻ khác thôi. Bà ấy từng cho muội thức ăn, có lúc muội bị
phạt bà ấy còn nói đỡ hộ muội nữa kìa. Đó dù sao cũng là một trong số ít người từng đối tốt với muội, cho nên muội mới lén tìm hiểu cái chết của bà ấy. Muội không thân không thế, thực ra chẳng làm được gì nhiều, chỉ
có thể âm thầm để ý nhiều việc một chút.”
Thấy Hoàng Hậu chăm chú lắng nghe, ta dù không muốn nhắc lại vẫn phải cố nói tiếp:
“Khi phụ hoàng của muội sủng ái bà ấy đã tặng cho bà ấy một cung điện lớn,
bên trong trồng trăm loại hoa, lại tuyển riêng một đội cung nữ chăm sóc
số hoa này. Sau khi bà ấy mất, muội vô tình gặp một người trong đội cung nữ đó, lại thấy tay nàng ta cũng có nổi mấy cái mụn giống như bà ấy
nhưng không nghiêm trọng bằng. Thế là muội sinh nghi, cố tìm gặp những
người còn lại, đều thấy trên thân thể bọn họ đều có một vài cái mụn như
vậy. Để xác định nghi ngờ trong lòng, muội bèn lẻn vào cung điện cũ của
bà ấy ngắt vài bông hoa về xem xét. Khi ấy có một con bướm vô tình đậu
lên tay muội. Khi muội trở về, chỗ da thịt bị con bướm kia đậu vào tự
nhiên nổi mẩn đỏ ngứa ngáy, hôm sau mọc lên một cái mụn y hệt. Muội liền hiểu ra phấn trên cánh bướm có độc. Vị nương nương kia mỗi ngày đều
tiếp xúc với rất nhiều bướm, khó tránh trúng độc nguy kịch.”
Nói
đoạn, ta kéo tay áo lên đưa cho Hoàng Hậu xem, trên cổ tay ta vẫn còn
một vết sẹo tròn hơi dài như hạt đậu đỏ, màu nâu nhạt, chính là vết tích còn lại của cái mụn kia.
Hoàng Hậu kinh hãi sờ sờ tay ta:
“Đến giờ vẫn còn sẹo sao?”
Ta gật đầu, nói tiếp:
“Đó là mụn độc, chân mụn khoét sâu rất khó lành. Cũng may muội chỉ dính một chút phấn độc, da thịt muội lại bẩm sinh lành tính nên mới chỉ để lại
một vết sẹo nhạt như thế. Muội từng có cơ duyên học được chút ít y
thuật, sau khi nghiên cứu kĩ lưỡng mấy bông hoa ngắt về, lại xem kĩ mụn
độc trên tay mới phát hiện ra có người đã hạ độc vào trong hoa, bướm hút mật hoa cũng thành bướm độc.”
Hoàng Hậu buông tay ta ra, trầm ngâm nói:
“Thật đáng sợ. Tâm tư thâm sâu như thế, không biết là cao nhân phương nào…”
Ta lắc đầu, cười buồn:
“Muội muội vô dụng, chỉ tra được đến đó. Những chuyện còn lại dính dáng đến nhiều nương nương khác, muội hữu tâm vô lực.”
Hồ Điệp phu nhân đối tốt với ta mà ta lại chẳng thể giúp gì được cho bà.
Vốn muốn làm rõ cái chết của bà nhưng cũng chẳng thể thực hiện được.
Trong đầu cứ chập chờn hình ảnh của bà lúc cuối đời, người không ra
người, quỷ không ra quỷ, phụ hoàng ghê tởm chẳng thèm nhìn tới, đám cung nữ cũng tránh như tránh tà, cuối cùng chỉ còn mình ta lén tới thăm bà.
Nhìn bà nằm thoi thóp trên giường, da thịt trắng trẻo nõn nà chẳng còn
đâu, chỉ thấy một thân bê bết máu mủ tanh hôi, ta chỉ biết ngồi khóc.
Câu nói cuối cùng ta nghe được từ bà là “Đại công chúa, ta đau quá…”
Hoàng Hậu cũng nhận thấy nỗi bi thương của ta. Nàng nắm lấy tay ta, ôn tồn khuyên nhủ:
“Muội muội có lòng, bà ấy sẽ hiểu, không cần phải tự trách mãi như thế. Dù sao muội cũng đã cố gắng hết sức rồi.”
Ta hít sâu lấy một hơi, cố dẹp qua một bên những chuyện không nên nghĩ đến, gật đầu với Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu lại nói:
“Đáng tiếc, Quách thị lại chẳng phải là người tốt…”
Ta tiếp tục gật đầu thêm một cái.
“Nguyệt nhi này, muội nói xem, Quách thị dùng một cách thức như vị nương nương
ấy, liệu có thể nào sẽ có chung một kết cục không?”
Trên đôi môi Hoàng Hậu hiện lên một nét cười thâm sâu. Ta làm sao không hiểu nàng đang nghĩ gì.
“Có thể lắm… Nhưng có lẽ còn phải đợi một thời gian nữa…”
Hoàng Hậu nói chuyện lửng lơ, ta cũng đáp lại một câu lơ lửng. Vậy mà hai
người đều hiểu ý nhau. Hoàng Hậu đã đạt được mục đích, liền cười tươi
tắn:
“Có gì phải vội đâu?”
Ta cười lại với nàng theo thói
quen nhưng trong lòng lại bắt đầu nổi lên sóng gió. Hoàng Hậu không tiện trừ bỏ Quách Ngữ mới muốn mượn tay ta. Nhưng ta lại không muốn xuống
tay…
Dùng độc kế đã hại chết Hồ Điệp phu nhân để hại người khác… Ta làm không nổi.
Lệnh của Hoàng Hậu không thể cãi, nhưng ta nghĩ có lẽ chỉ cần kéo dài một
thời gian nữa, biết đâu Hoàng Đế chán Quách Ngữ thì ta sẽ không cần ra
tay.
***
Buổi đêm hôm ấy, vì nhớ đến Hồ Điệp phu nhân ta
lại ngủ không yên giấc. Đương lúc suy nghĩ miên man thì nghe bên ngoài
náo động, ta giật mình ngồi dậy, chưa kịp hỏi chuyện gì thì Ngọc Nga đã
hốt hoảng chạy vào đỡ ta:
“Chủ nhân ơi, Hoàng Thượng giá đáo! Người mau ra ngoài tiếp giá thôi…”
“Hoàng Thượng sao lại đến vào giờ này…”
“Nô tỳ cũng không biết… Không kịp trang điểm rồi, phải làm sao đây…”
Ngọc Nga cuống quýt chải vội tóc cho ta, chưa xong đã nghe tiếng bước chân
tiến đến rất gần. Ta đành khoác tạm áo ngoài, xỏ guốc mộc, lộc cộc chạy
ra tiếp giá.
Hoàng Đế thong thả bước vào, thấy bộ dạng hớt hải của ta liền cười nói:
“Mới ít lâu trẫm không đến, ái phi đã quên mất nên tiếp giá thế nào rồi ư? Xem ra trẫm phải đến thường xuyên hơn mới được.”
Ta biết hắn đang đùa, nhưng vẫn hành lễ đúng quy củ:
“Thần thiếp tiếp giá chậm trễ, Hoàng Thượng tha tội.”
Hoàng Đế phì cười, chìa tay kéo ta đứng dậy rồi cùng đi vào phòng trong. Khi
Hoàng Đế ngồi ngay ngắn trên sạp gỗ rồi, Ngọc Thủy cũng vừa bưng một
bình trà mới tới. Thấy trán nàng lấm tấm mồ hôi, tay còn hơi run, ta bèn ra hiệu cho nàng lui ra ngoài, tự mình rót trà cho Hoàng Đế.
Trà vừa rót ra, trong phòng liền thoảng hương sen thanh nhã. Hoàng Đế hài
lòng nâng chung trà lên uống cạn một nửa, không quên tán thưởng:
“Trà ngon!”
Tâm tình của Hoàng Đế xem ra không tệ. Ta cũng yên tâm một chút nhưng cũng
chẳng biết nói gì với hắn. Thường ngày, ta có thể tán chuyện với đám
người Ngọc Nga, Ngọc Thủy hoặc Tạ Thu Dung, Bạch Diệu Hoa đến mấy canh
giờ liền, tính ra thì chẳng phải kẻ ít lời. Vậy mà mỗi lần gặp Hoàng Đế, lời lẽ của ta cứ đi đâu hết cả, ta chẳng biết nói gì, cũng chẳng dám
nói gì. Ta nghĩ có lẽ là vì ta quá sợ hắn chăng?
Cũng may, không đợi ta hỏi, Hoàng Đế đã nói trước:
“Hiển quốc vừa tiến cống một ít nho đen, trẫm liền mang qua cho nàng ăn thử.”
Hoàng Đế nói dứt câu, Lý Thọ lập tức cung kính bưng đĩa nho vào. Ta hết nhìn
đĩa nho nhỏ xíu trên bàn lại nhìn sang bộ mặt cười cợt của Hoàng Đế,
lòng dở khóc dở cười. Hoàng Đế thật là giỏi kiếm cớ. Nếu muốn cho ta ăn
cũng đâu cần tự mình mang đến như vậy, cứ để lúc nào cho người đưa tới
mà chẳng được. Đêm hôm khuya khoắt chạy đến chỗ này hẳn là vì không còn
chỗ nào để đi nữa. Hắn đang muốn chèn ép Triệu thị, tất nhiên không thể
đến chỗ Triệu Lam Kiều. Liễu Yến Yến thì đang ghen tuông ầm ĩ, đến chỗ
nàng ta lúc này chẳng khác nào vào hang cọp. Mấy người còn lại đa phần
đều bị hắn phạt rồi. Quách Ngữ hôm nay nghe nói bị Thái Hậu gọi đến hầu
kinh sách, chẳng biết gây ra tội gì mà cũng bị phạt quỳ gối tĩnh tâm một đêm. Tính đi tính lại thì chỉ còn Cẩm Tước cung của ta mà thôi.
Hoàng Đế thấy ta nhìn hắn, bèn cười tủm tỉm hỏi:
“Trẫm nghe nói Tùy Khâu cũng có giống nho đen này, không biết so với Hiển
quốc hương vị thế nào nên đặc biệt đem tới cho nàng. Sao hả? Có thích
không? Cả Hậu cung này chỉ có ba, bốn đĩa thôi đấy.”
Tiểu tử mồm
mép! Muốn tìm chỗ lánh nạn thì cứ việc nói thằng ra lại còn bày ra dáng
vẻ thâm tình ấy, rõ ràng là chuốc thêm phiền phức cho ta mà.
Dù lòng nghĩ như thế, ta vẫn phải trưng lên vẻ mặt vô cùng cảm động:
“Hoàng Thượng nhớ đến thần thiếp, thần thiếp thực sự rất vui…”
Hoàng Đế nghe được câu này, quả nhiên hài lòng ra mặt, còn tự tay đút nho cho ta làm ta nổi cả da gà.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện một chút, chợt thấy Hoàng Đế đã muốn ngáp ngắn ngáp dài, ta nói:
“Hoàng Thượng mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm thôi. Ngày mai người còn phải thượng triều nữa.”
Hoàng Đế chỉ đợi câu này của ta, mắt sáng cả lên, đồng ý ngay lập tức. Ta
nhịn cười dắt tay hắn vào trong. Hoàng Đế không thích để người lạ hầu hạ vì vậy ta phải đích thân cởi long bào cho hắn. Bấy giờ mới để ý thấy,
bên thắt lưng hắn vẫn đang đeo túi thơm của ta.
Ta hơi ngạc
nhiên, hành động cũng chậm lại một chút, Hoàng Đế đã nhận ra ngay, hắn
cầm lấy chiếc túi thơm từ tay ta, nghiêm mặt nói:
“Định nói với
nàng mấy lần rồi mà cứ quên mất. Trẫm lệnh nàng làm thêm cho trẫm vài
cái túi thơm nữa, chỉ có một cái trẫm dùng không đủ.”
Bộ dạng nghiêm túc hiếm có của hắn làm ta hơi hoảng:
“Hoàng… Hoàng Thượng… thần thiếp vụng về… e là…”
Hoàng Đế trừng mắt:
“Lắp bắp cái gì? Trẫm bảo nàng làm thì cứ làm. Dù sao thì nàng suốt ngày ở trong Cẩm Tước cung này cũng đâu có việc gì làm.”
Đã biết Hoàng Đế vui giận thất thường, ta làm sao dám cãi lời hắn, vội gật đầu lia lịa. Hoàng Đế cười thích thú, lại dặn thêm:
“Nhớ, lần sau không được thêu hình sâu róm nữa.”
Ta giương mắt long lanh nhìn hắn:
“Hoàng Thượng… đó là chiếc lá…”
Hoàng Đế cau mày:
“Mặc kệ là cái gì, lần sau không thêu như thế nữa.
“Vậy… Hoàng Thượng muốn thiếp thêu hình gì?”
“Ừm, ngoại trừ sâu róm ra thì cái gì cũng tốt…”
Hoàng Đế nói xong, không hề khách khí kéo ngực áo ta ra, nhét cái túi thơm
“sâu róm” kia vào. Hắn ra tay rất nhanh, chẳng hề cho ta cơ hội phản
ứng.
Đúng lúc này, Lý Thọ bưng một bát thuốc lớn bước vào. Đầu
hắn cúi rất thấp, chắc hẳn đã biết trong này vừa xảy ra một việc khó
coi.
“Hoàng Thượng, đến lúc uống thuốc rồi.”
Lý Thọ kính cẩn dâng bát thuốc lên.
Hoàng Đế nhìn bát thuốc gườm gườm, lộ rõ chán ghét nhưng vẫn bưng lên uống.
Ta nhìn Hoàng Đế từ từ uống cạn chén thuốc, biết đó rõ ràng là độc dược,
nhưng lại chẳng thể làm gì, trong lòng chẳng hiểu vì lẽ gì lại dâng lên
đau xót, càng không hiểu nổi mình đang vì ai mà đau xót. Vì hắn, hay là
vì chính bản thân ta?
Chiếc nhẫn bạc ta vẫn đeo mấy tháng nay như đang siết lấy ngón tay ta. Ta bất giác vuốt ve chiếc nhẫn, trong lòng
cuộn sóng mà không thể biểu hiện ra ngoài.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Lý Thọ giám sát Hoàng Đế uống thuốc rồi mới lui ra ngoài.
Màn lụa buông xuống, nến tắt đi rồi, Hoàng Đế cũng trở nên trầm lặng, không đùa với ta nữa. Hắn kéo ta đến nằm sát bên, hai người cứ thế nằm cạnh
nhau trong màn đêm tĩnh lặng, không ai biết được đối phương đang nghĩ
gì, nhưng như thế này lại có cảm giác bình yên không nói nên lời.
Khi ta nghĩ Hoàng Đế đã ngủ rồi thì hắn đột nhiên lần tìm tay ta, sau đó
dùng ngón tay vẽ vào lòng bàn tay ta mấy nét ngoằn ngoèo gì đó. Ta hơi
bất ngờ nhưng không lên tiếng, để ý kĩ mới nhận ra hắn đang viết hai chữ “Nguyệt nhi”, bèn bắt chước viết lại vào lòng bàn tay hắn “có thần
thiếp”.
Hoàng Đế thấy ta hiểu ý hắn, phì cười một tiếng, lại tiếp tục viết lên tay ta: “Trẫm mệt quá.”
Thấy hắn thích trò mới này, ta cũng chiều ý, kiên nhẫn viết vào tay hắn: “Vậy Hoàng Thượng mau ngủ đi thôi.”
“Nhưng trẫm lại không muốn ngủ. Hiếm có lúc được thanh tịnh thế này, nếu ngủ thì thật uổng phí.”
Hoàng Đế viết cả một câu dài, làm ta phải căng não theo dõi, bỏ sót đến mấy chữ, may mà vẫn hiểu được, liền mặt dày viết lại:
“Hoàng Thượng thích thì đến chỗ thần thiếp nhiều một chút là được.”
Hoàng Đế khẽ cười, xoa xoa lòng bàn tay ta mấy cái rồi mới viết tiếp:
“Nếu trẫm đến nhiều, e ngay cả nàng cũng chẳng được thanh tịnh nữa.”
Viết xong liền lật tay lại nắm chặt lấy tay ta. Ta hơi nghểnh cổ nhìn lên
thì thấy Hoàng Đế đã nhắm mắt, hơi thở dần dần ổn định. Đợi thêm một lát nữa, bàn tay đang nắm tay ta cũng dần buông lỏng. Hoàng Đế ngủ thật
rồi. Mắt ta cũng dần quen với bóng tối, khiến cho gương mặt Hoàng Đế
cũng trở nên rõ nét hơn. Gương mặt hắn vẫn còn sự non nớt của một thiếu
niên mười bảy tuổi vô cùng sáng lạn, trong trẻo. Thật chẳng thể ngờ
người thiếu niên sở hữu gương mặt này lại là một Đế Vương tâm cơ sâu
thẳm, lòng dạ lạnh bạc.
Không khí lúc này đúng là rất thanh tịnh
có thể khiến người ta nghĩ thông nhiều việc. Ví như Quách Ngữ kia dựa
vào dung mạo bình thường, gia thế lụn bại cộng với cái tính coi trời
bằng vung đó, Hoàng Đế có thể thích nàng ta được bao nhiêu? Thuật gọi
bướm kia cũng chẳng phải thứ quá mới lạ, Hoàng Đế học hành bao năm, đọc
ngàn thứ sách, lẽ nào chưa từng nghe qua? Lẽ nào không biết đó chỉ là
chút trò vặt dùng thuốc thoa lên da mà thôi? Lại nói chuyện Triệu Lam
Kiều mua chuộc Quách Ngữ, Hoàng Hậu biết chẳng lẽ Hoàng Đế lại không
biết? Nếu đã biết rồi vì sao vẫn hùa theo sủng ái Quách Ngữ?
Phải chăng là vì muốn trấn áp Hoàng Hậu?
Gần đây Hoàng Hậu liên tiếp giành thắng lợi, Triệu Lam Kiều ngày càng thất
thế. Hoàng Đế muốn chèn ép Triệu thị, nhưng cũng không muốn để Hoàng Hậu đắc ý khiến thế lực Hậu cung mất cân bằng. Có lẽ vì vậy nên mới mượn
Quách Ngữ làm giảm bớt khí thế của Hoàng Hậu thôi.
Ở Hậu cung
này, Hoàng Hậu thủ đoạn cao minh, Triệu Lam Kiều đa mưu túc trí, bọn họ
mỗi ngày đều đấu nhau đến sứt đầu mẻ trán. Nhưng chung quy tất cả chúng
ta chẳng phải đều chỉ là những quân cờ trong tay Hoàng Đế hay sao? Bản
thân ta vẫn thường tự hỏi, trên bàn cờ chính trị to lớn của Hoàng Đế thì một kẻ thân cô thế cô như ta rốt cuộc đóng vai trò gì?