Bách Phượng vào thu, thời tiết khoan hòa. Mùa mưa đã kết thúc nên lễ thỉnh
an ở Triêu Lan cung mỗi buổi sáng lại phải tiếp tục. Đại điện Triêu Lan
cung bây giờ có phần ảm đạm hơn trước. Ta đến đây chưa được một năm mà
đã thấy vắng đi mấy người. Tố Linh và Bạch Diệu Hoa hết thời, sau lại
đến Tĩnh Tâm Lan vong mạng. Nơi này lại ít đi vài cái ghế.
Quách Ngữ bị Thái Hậu phạt một lần đã bớt hung hăng nhưng xem chừng còn chưa
bỏ được mối hận bị giáng chức ngày trước, cứ có dịp lại bắt nạt người
trong cung của ta. Ta biết Quách Ngữ cố ý nhưng không buồn đáp trả, chỉ
dặn dò người trong cung tránh nàng ta đi. Những người nào từng bị nàng
ta bắt nạt thì thưởng thêm một chút để an ủi. Quách Ngữ dèm pha bên tai
Hoàng Đế không được, khiêu khích ta cũng chẳng xong thế là thẳng thắn
đến gõ cửa Cẩm Tước cung đòi thỉnh an. Mặc kệ nàng ta ầm ĩ thế nào, ta
vẫn kiên trì làm con rùa rụt đầu yên ấm ở trong nhà của mình, nhất quyết cáo bệnh không tiếp khách. May mà chức vị của Quách Ngữ chưa cao, không được tham dự lễ thỉnh an, ta mới bớt đi được một mối bận tâm. Dù sao
Quách Ngữ cũng chẳng đắc ý được lâu, ta cứ tránh đi một thời gian là
được. Đã biết nàng ta điên rồ thì việc gì phải điên cùng nàng ta?
Hậu cung thì vẫn cứ âm ỉ sôi sục như vậy.
Quách Ngữ được ban chỗ ở mới – một tòa Linh Lung các rộng rãi xinh đẹp, sáng
tối hoa thơm bướm lượn, cảnh đẹp ý vui. Người khác dẫu căm ghét thế nào
thì dịp này cũng phải đưa đồ tới tặng. Nghe đâu Liễu Thục phi hào phóng
ban thưởng cho Linh Lung các bốn cuộn tơ lụa Phong tộc, làm cho ai nấy
đều kinh ngạc. Lại nghe đâu Quách Ngữ kia không biết tốt xấu, chẳng hề
nể mặt Thục phi nương nương, đem chỗ tơ lụa kia xé thành giẻ vụn khiến
Thục phi nương nương vô cùng tức giận, bèn phạt Quách Ngữ quỳ ở cửa Linh Lung các mấy canh giờ. Chẳng biết tình cờ thế nào mà hôm ấy có rất
nhiều phi tử trang điểm xinh đẹp đi ngang qua Linh Lung các, Quách Ngữ
càng thêm đẹp mặt. Còn ta dĩ nhiên vẫn đóng vai người ngoài ngồi xem
kịch, bổn cũ soạn lại, cương quyết không dây dưa đến Quách Ngữ, nhận
tiếng keo kiệt, cả quà cũng chẳng buồn tặng. Lòng ta hơi ngưỡng mộ Liễu
Yến Yến. Chỗ tơ lụa kia thế mà nàng ta cũng tìm được chỗ để dùng. Chẳng
biết đấy là chủ kiến của nàng ta hay là của Minh phi đây?
Ban đầu ta cứ nghĩ, những chuyện phiền phức chỉ cần đóng cửa không ra ngoài là
có thể tránh được, thực chẳng ngờ phiền phức kia vẫn có thể dai dẳng bám theo ta vào tận trong chăn.
Buổi tối hôm ấy, Hoàng Đế không đến, ta ngồi chơi với Bạch Diệu Hoa từ chiều, dù ta chẳng mệt thì cũng phải
cho nàng nghỉ ngơi nên đành về ngủ sớm. Như thường lệ, công việc trải
giường, hơ ấm chăn gối là của Ngọc Nga, còn Ngọc Thủy giúp ta tháo trâm
cài, rửa mặt, thay y phục sạch sẽ đâu đó rồi lại cùng ta ngồi tán dóc
những chuyện ngang ngược Quách Ngữ đã làm hôm nay.
Từ lúc Quách
Ngữ đắc sủng, mỗi ngày Ngọc Thủy đều nghe ngóng rồi tổng kết lại cho ta
mấy việc này. Ở trong nhà nhàn rỗi, nghe một chút cũng coi như giải
khuây. Hai người cùng ngồi trên sạp gỗ ở gian ngoài nói chuyện vui vẻ
thì đột nhiên nghe ở phòng trong một tiếng thét lớn, lại nghe cả tiếng
người ngã bịch xuống đất. Ta và Ngọc Thủy điếng người, không ai bảo ai,
lập tức chạy vào trong.
“Ngọc Nga! Chuyện gì thế này?!”
Cảnh tượng trước mặt làm ta không khỏi kinh hãi. Ngọc Nga đang ngồi bệt dưới đất, mặt mày trắng nhợt, ánh mắt lộ rõ sự kinh hoàng tột đỉnh. Một con
rắn lớn thân khúc đen khúc đen khúc vàng đang ngoạm chặt lấy bàn tay
nàng ấy.
“Chủ nhân… trên giường có rắn độc! Người đâu! Mau kêu người đến đây… Coi chừng chủ nhân bị cắn…”
Ngọc Nga phát hoảng, vừa kêu lên vừa cố sức vẩy tay muốn hất con rắn ra mà
không được, lại sợ Ngọc Thủy và ta đến gần cũng sẽ bị cắn nên gắng gượng lết ra xa.
Trước tình cảnh này, không kịp suy nghĩ, ta nhảy ngay đến bên cạnh Ngọc Nga, bạo gan chụp lấy phần sau đầu rắn bóp mạnh.
Lúc nhỏ, ta từng nghe Y Tiên nói rắn có túi độc phía sau mắt, khi cần tách
nọc rắn thì bóp chặt phần này, nọc sẽ chảy ra. Vì vậy, lúc bắt rắn như
thế này phải tránh phần túi nọc mà nhắm vào phần hàm của rắn để buộc nó
phải nhả con mồi.
Rắn độc không phải thứ để đùa, khi ấy ta lại
còn nhỏ, Y Tiên chưa từng cho ta đụng trực tiếp vào rắn. Bây giờ, tình
thế cấp bách, ta chỉ đành liều lĩnh một phen. Cũng may ta vừa vận lực
bóp mạnh liền thấy cái miệng rắn đang ngoạm chặt tay Ngọc Nga hơi nới
lỏng. Ta lập tức gỡ nó ra khỏi tay nàng, vung tay ném trở lại trên
giường, lại nhớ Ngọc Nga nói trên giường vẫn còn rắn bèn dùng hết sức
kéo nàng ra một góc thật xa.
“Mau, đi mời Lâm Thái y đến đây!”
Ngọc Thủy bị cảnh tượng này dọa đến mất hồn, nghe ta hét ầm lên mới tỉnh ra, lập tức lao đi, đến bậc cửa còn ngã văng cả giày, thế nhưng vẫn mặc kệ, cứ thế chân thấp chân cao chạy đi trong đêm tối.
Cùng lúc này,
Tiểu Phúc Tử đi tuần bên ngoài, nghe tiếng huyên náo cũng hớt hải lao
vào xem, thấy ta đang đỡ Ngọc Nga nằm sõng soài dưới đất thì hoảng lên:
“Chủ nhân, Ngọc Nga bị làm sao vậy?”
Ta không có thời gian giải thích nhiều nên chỉ nói ngắn gọn:
“Trong giường của ta có rắn độc. Ngươi gọi thêm vài người vào đây bắt rắn. Nhớ cẩn thận đừng để bị cắn.”
Những chuyện náo động sau đó ta đều để mặc cho Tiểu Phúc Tử giải quyết. Mạng
người là quan trọng nhất, ta phải toàn tâm toàn ý lo cho Ngọc Nga. Từ
lúc Ngọc Nga bị cắn đến nay chỉ mới tích tắc, thế mà da thịt xung quanh
vết rắn cắn đã sưng tấy lên, từ hai lỗ răng rắn để lại chảy ra máu đen,
đủ biết đây là loại cực độc. Ta lập tức xé vải từ thân váy làm băng, cứ
thế băng từ đầu ngón tay đến hết cánh tay Ngọc Nga. Không có nẹp gỗ, ta
vơ đại hai cây thoa dài thay thế, cố định tay nàng lại.
“Chủ nhân… Chủ nhân… mau ra khỏi phòng…” Ngọc Nga sợ quá, vừa khóc vừa níu lấy ta muốn ngồi dậy.
Ta sợ nàng vận động nhiều sẽ làm độc phát tác càng nhanh, bèn ôm chặt lấy nàng, luôn miệng nói:
“Đừng sợ, đừng sợ… Lâm Giang sắp tới rồi. Ngươi sẽ không sao đâu, có ta ở đây…”
Tuy rằng đang an ủi nàng ấy nhưng giọng ta lại run rẩy đến mức cả ta nghe
cũng thấy hoảng hốt, lại chợt nhớ đến ba viên thuốc giải độc vẫn đang
cất kỹ trong tủ…
Ba viên thuốc này ta vốn muốn giữ lại phòng
thân, thế nhưng bây giờ nhìn thấy Ngọc Nga mềm oặt nằm trong lòng ta,
mặt nàng trắng bệch, môi tím tái, hơi thở càng lúc càng mỏng manh…
“Đợi ta một lát… ta lấy thuốc cho ngươi…”
Ta cuối cùng cũng không nghĩ nổi nữa.
Nhẹ nhàng đặt Ngọc Nga xuống, ta chạy như bay đến mở tung cả hai cánh tủ,
hất hết những thứ đồ bên trên ra ngoài, tìm lấy lọ thuốc mang đến cho
Ngọc Nga. Ngọc Nga đã yếu đi nhiều, dù cho ta đã bóp nát viên thuốc,
nhét vào miệng nàng từng chút một, nàng cũng chỉ nuốt nổi nửa viên đã
hôn mê bất tỉnh, ta làm thế nào cũng không ép nàng uống vào thêm được
nữa.
Lọ thuốc trên tay ta bỗng chốc trở nên trơn tuột, rơi xuống
đất lăn mấy vòng. Ta chẳng buồn để tâm đến nó, chỉ khư khư ôm chặt Ngọc
Nga, đầu óc tự nhiên trống rỗng…
Mắt ta nóng lên, rồi lại mờ đi. Xa xa, nghe như có tiếng Ngọc Thủy gọi lớn:
“Lâm đại nhân đến rồi… Lâm đại nhân đến rồi…”
***
Chính điện Cẩm Tước cung gà bay chó sủa suốt một canh giờ cuối cùng cũng thanh tĩnh trở lại.
“Lâm đại nhân, tình hình Ngọc Nga thế nào rồi? Không nguy hiểm chứ?”
Ta khoác áo choàng trùm kín người, ngồi bên giường xem Lâm Giang cắm lên
cánh tay Ngọc Nga đến cây kim thứ hai mươi thì không nhịn nổi nữa đành
lên tiếng hỏi.
Lâm Giang lúc lắc đầu cho có, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào cánh tay chi chít kim châm của Ngọc Nga. Mãi đến khi châm xong cây kim thứ ba mươi, Lâm Giang mới thở ra một tiếng:
“May mà
nương nương kịp thời cứu chữa nên độc chưa ngấm vào tim, vi thần đã châm cứu ép độc ra khỏi kinh mạch rồi. Thần viết cho Ngọc Nga cô nương mấy
thang thuốc thanh độc, tĩnh dưỡng ít ngày là ổn thôi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, vịn tay Ngọc Thủy đứng dậy:
“Đa tạ Lâm đại nhân.”
Lâm Giang cũng lật đật chắp tay thưa:
“Vốn là chức trách của vi thần, nương nương đừng khách sáo như vậy.”
Lúc hắn nói, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm xuống đất hoàn toàn không dám ngước lên.
Ta cũng biết bộ dạng mình khó coi. Ban nãy chỉ kịp khoác thêm áo choàng,
tóc tai rũ rượi, mặt mũi thì lem nhem nước mắt, cho nên không nhiều lời
với hắn.
“Vậy phiền Lâm đại nhân kê giúp đơn thuốc. Ngoài ra… bản cung vẫn còn việc muốn thỉnh giáo. Đại nhân xong việc, mời đến phòng
khách uống ly trà.”
Ta nói xong liền cùng Ngọc Thủy trở về thay y phục, bới tóc, trang điểm nghiêm chỉnh rồi mới đến phòng khách gặp Lâm Giang.
Trời đã tối, về lý, ta và Lâm Giang không tiện gặp gỡ nhưng việc đã đến mức
này, ta chẳng còn cách nào khác. Phòng khách ta đã cho người mở tung hết mọi cửa chính, cửa sổ, thắp đèn gấp đôi, lại cho Tiểu Phúc Tử dẫn một
đám thái giám đứng đầy bên ngoài, nói chuyện ồn ào, tin rằng chẳng có ai đặt điều gì được.
Khi ta đến nơi đã thấy Lâm Giang đang ngồi uống trà. Lâm Giang vừa nhìn thấy ta, bèn kính cẩn đứng dậy chào:
“Vi thần tham kiến Hòa phi nương nương.”
“Mời Lâm đại nhân ngồi.”
Ta mỉm cười, kéo ghế ngồi đối diện Lâm Giang, tự rót cho mình một ly trà, cũng tiện tay châm thêm trà vào chén của Lâm Giang.
Lâm Giang cảm ơn một cách gượng gạo rồi hỏi ta:
“Chẳng hay nương nương còn điều chi muốn phân phó chăng?”
Ta khẽ phẩy tay áo. Tiểu Phúc Tử ở bên ngoài liền xách vào một túi vải lớn để ngay trước mặt Lâm Giang. Lâm Giang tò mò, nghểnh cổ nhìn vào một
chút liền hoảng hốt kêu lên:
“Ở đâu ra nhiều rắn độc thế này?!”
Ta cầm cây kẹp gắp than, cúi người gắp một con rắn trong túi đưa đến trước mặt Lâm Giang, cười hỏi:
“Lâm đại nhân chẳng hay có biết đây là loại rắn gì không?”
Lâm Giang xanh mặt, hơi hơi kéo ghế ngồi lùi lại, nói lí nhí:
“Nanh độc to dài, thân mình khúc đen khúc vàng… có lẽ là kim hoàn xà…” (1)
Thấy Lâm Giang nhát gan, ta bèn thu con rắn về thảy trở vào túi rồi mới hỏi tiếp:
“Bản cung mới nhập cung không lâu, còn nhiều chuyện chưa rõ. Tỉ như mấy con
kim hoàn xà này hẳn là thường xuất hiện trong cung chăng?”
Không có con rắn chết đong đưa trước mặt, Lâm Giang quả nhiên bớt căng thẳng, nói năng cũng gãy gọn hơn nhiều:
“Nương nương nói đùa rồi. Trong cung sao có thể có kim hoàn xà chứ? Giống rắn
này chủ yếu sống ở vùng thôn quê, thích đào hang trong bụi cỏ…”
Lâm Giang nói đến nửa chừng, thì nín lặng, nhìn đến một túi cả chục con kim hoàn xà bị đập dập đầu dưới đất, mặt từ từ tái đi.
Ta biết hắn đã hiểu ra vấn đề, liền cười:
“Vậy sao? Bản cung còn tưởng mấy con rắn này thích làm tổ ở trong chăn gối của người ta chứ.”
Lâm Giang bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của ta, liền cúi đầu, khẽ hỏi:
“Ý nương nương là…”
Ta uống một ngụm trà, thong thả nói:
“Có người sợ bản cung đêm ngủ không ngon cho nên chuẩn bị mấy con độc xà
này bỏ vào trong chăn bầu bạn cùng ta đây. Lâm đại nhân nói xem, họ đã
quan tâm ta như thế, ta nên làm gì mới phải?”
Lâm Giang cúi đầu
càng thấp hơn, vạt áo quan phục bị tay hắn vò muốn nát, có lẽ đang suy
tính rất nhiều. Sở dĩ Lâm Giang còn có thể ngồi trong Thái Y viện đến
ngày hôm nay đều là vì Hoàng Đế đã chỉ thị hắn làm thái y chăm sóc cho
ta nên Viện phán đại nhân mới không dám đụng đến hắn, mà kẻ khác cũng
không dám ức hiếp hắn như trước. Nếu không còn Hòa phi nữa, vậy Thái Y
viện còn giữ chỗ cho hắn làm gì? Lý lẽ này Lâm Giang hiểu hơn ai hết. Ta và hắn từ lâu đã ngồi chung một con thuyền.
“Nếu đã có người
quan tâm nương nương nhường ấy…” Lâm Giang ngập ngừng lên tiếng. “Thì
nương nương cũng nên đáp lễ tương xứng mới phải…”
Ta gật đầu hài lòng:
“Đại nhân nói rất có lý. Bản cung đương nhiên phải đền đáp người ta cẩn
thận. Chỉ là trả lễ không thể qua quýt được, mà bản cung hiểu biết hạn
hẹp, còn vài chỗ chưa được thấu đáo, mong Lâm đại nhân chỉ giáo…”
Ngọc Thủy được ta ra hiệu, bèn mang đến giấy mực đã chuẩn bị từ trước trải
lên bàn. Ta cầm bút, chậm rãi viết lên tên vài loại thảo dược. Lâm Giang chăm chú nhìn theo từng nét bút của ta, sắc mặt biến hóa liên tục.
Ngày trước khi ta điều tra nguyên nhân cái chết của Hồ Điệp phu nhân, sau
khi thử qua mấy bông hoa ngắt về từ chỗ ở của bà, cũng thử cả cái mụn
độc trên tay mình cộng với xem nát cả đống sách Y Tiên để lại, mới đoán
đại khái được thành phần độc dược, từ đó tự chế thuốc giải. Tuy chữa
được cái mụn trên tay nhưng vì cơ địa ta khác người nên cũng không dám
chắc thành phần độc dược ta đoán có đúng hay không, không biết liệu có
thiếu sót gì, càng không nói chính xác được cách thức điều chế. Phải nên biết rằng chế độc không hề đơn giản. Loại độc trực tiếp bỏ vào thức ăn
là loại dễ chế nhất còn những loại gián tiếp hạ vào đồ dùng, càng gián
tiếp thì càng khó điều chế. Như loại độc Hồ Điệp phu nhân trúng phải, ta nghĩ bước đầu tiên hẳn là pha độc vào nước tưới hoa, làm phấn hoa nhiễm độc, từ đó tiếp tục lây độc sang đàn bướm, mượn đàn bướm rắc phấn độc
lên người bà ấy. Như vậy độc này phải cực kì tinh tế, phải điều phối sao cho không làm chết hoa, chết bướm mà chỉ có tác dụng với con người, cả
liều lượng cũng không thể có sai sót một li. Nhớ lại ngày xưa khi ta
gián tiếp hạ độc Lý phi, cũng vì không tính chính xác cho nên mới không
hại chết được bà ta, gây ra biết bao nhiêu phiền phức. Dược thuật của ta có rất nhiều lỗ hổng, vì vậy ta cần phải nhờ đến người tinh thông dược
thuật như Lâm Giang.
Ta đem độc tính cùng phương thức hạ độc kể
lại cho Lâm Giang nghe, dĩ nhiên là giấu đi câu chuyện bên trong, chỉ
hỏi Lâm Giang có thể mô phỏng lại độc chất như vậy hay không. Lâm Giang
suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói:
“Xin nương nương cho vi thần ba ngày. Ba ngày sau, vi thần nhất định cho nương nương một câu trả lời.”
Ta mỉm cười vừa ý:
“Có lời này của đại nhân, bản cung yên tâm rồi. Chỉ còn một chuyện…”
Lâm Giang vội nói:
“Xin nương nương cứ sai bảo.”
Ta xua tay cười:
“Nào có gì mà sai bảo. Chỉ là bản cung hôm nay bị kinh hãi, trong lòng bất an, phải chăng nên nghỉ ngơi vài ngày?”
Lâm Giang nheo nheo mắt nhìn ta một lượt, hẳn là muốn tìm xem ta bất an ở
chỗ nào nhưng tìm mãi không thấy liền ngẩn ra. Sự ngay thẳng của Lâm
Giang có đôi khi thật khiến người khác mất kiên nhẫn.
Ta cười
nhẹ, cúi đầu uống trà chủ yếu là để tránh khỏi phải nhìn vào gương mặt
ngớ ngẩn của Lâm Giang. Đến khi ta uống hết cả chung trà, Lâm Giang mới
ngộ ra:
“Phải, phải… Nương nương đúng là đã sợ hãi nhiều rồi, nên nghỉ ngơi vài ngày mới phải… Vi thần cũng kê cho người vài thang thuốc
định tâm vậy… Vừa khéo vi thần có mang theo đây… ”
Lâm Giang nói
đoạn, lấy trong rương gỗ ra mấy gói thuốc đưa cho ta. Ta xem qua thuốc,
không thấy có gì khác thường, bèn đa tạ hắn rồi cho hắn trở về.
Lâm Giang đi rồi, Tiểu Phúc Tử cũng nhanh nhẹn thu dọn đống xác rắn kia đi. Dù số rắn trong phòng ta đã bị bắt sạch rồi nhưng Ngọc Thủy vẫn không
an tâm. Bắc viện nơi Tạ Thu Dung từng ở, giờ bỏ trống nhưng vẫn được
quét tước gọn gàng mỗi ngày. Ngọc Thủy khuyên ta đến đó nghỉ tạm một
đêm, để sáng mai cho người kiểm tra phòng nghỉ của ta thật kĩ càng đã.
Ta biết Ngọc Thủy có lí nên ngoan ngoãn nghe theo.
Phòng không
người ở luôn có chút lạnh lẽo. Ngọc Thủy phải khệ nệ bưng chậu than đi
khắp quanh phòng xua đi cái lạnh, lại kiểm tra chăn gối thật cẩn thận
mới đỡ ta đi nghỉ.
Ngồi trên giường rồi, chợt nhớ đến một chuyện, ta bèn hỏi:
“Việc đó làm đến đâu rồi?”
Ngọc Thủy nhìn ra ngoài, chép miệng:
“Nô tỳ bảo Tiểu Minh Tử đi tra xét chỗ đám cung nhân rồi, chắc sẽ mau có kết quả thôi. Chủ nhân nghỉ một chút đi.”
Vừa nói dứt câu đã thấy Tiểu Minh Tử hối hả chạy vào, dập đầu lạy tới tấp:
“Không hay rồi… Chủ nhân ơi, không hay rồi…”
Ta thở dài, ra hiệu cho hắn ta đứng dậy nói chuyện:
“Còn có thể có chuyện gì không hay nữa?”
Tiểu Minh Tử loạng choạng bò dậy, vừa lau mồ hôi trên mặt vừa nói:
“Nô tài vâng lệnh đi kiểm tra người trong cung chúng ta… Những thứ khác thì đều bình thường… nhưng khi đến phòng nghỉ của đám cung nữ thì… Thì phát hiện ra… ba đứa cung nữ chuyên làm việc nặng… Ngọc Dung, Ngọc Xuân và
Ngọc Ánh… đều đã treo cổ tự vẫn rồi…”
Ngọc Thủy trợn mắt:
“Cái gì? Cả ba đứa đều tự vẫn sao? Ngươi không đùa đấy chứ?”
Tiểu Minh Tử khổ sở đáp:
“Thủy tỷ nói gì vậy? Đệ sao dám đùa với chủ nhân… Khi hạ xuống thì bọn chúng
đều đã lạnh ngắt rồi… Xem chừng vừa làm chuyện xấu xong liền tự vẫn chạy tội…”
Ngọc Thủy hoảng hốt quay sang ta:
“Chủ nhân, thế này phải làm sao đây? Ba người chết một lúc không phải chuyện nhỏ… Hơn nữa chết cả rồi làm sao tra tiếp đây?”
Ta mệt mỏi phẩy tay:
“Chết rồi thì thôi. Sáng mai bẩm báo với Hoàng Hậu là được. Tiểu Minh Tử,
ngươi tạm thời niêm phong căn phòng đó lại, để mai Thượng Cung cục đến
xử lí. Nhớ cử người tin cậy trông coi Ngọc Nga.”
Tiểu Minh Tử vâng dạ rồi lại cuống quýt chạy đi.
Thuốc Lâm Giang cho ta cũng vừa sắc xong, ta bình thản ngồi uống chậm rãi từng ngụm đến hết.
Ngọc Thủy thấy ta yên lặng, bèn nhỏ giọng hỏi:
“Chủ nhân, ban nãy… Thứ lỗi cho nô tỳ nghe nhiều nói nhiều, nhưng… Người nói với Lâm đại nhân chuyện đó… Chẳng lẽ người cho rằng hung thủ là Quách
thị sao? Quách thị lại có thể to gan như vậy?”
Ta không buồn giấu diếm sự mệt mỏi trên mặt, đưa tay xoa hai bên thái dương, thấp giọng đáp:
“Có thể ép cả ba cung nữ ở chỗ ta vào tử lộ, lại có thể chuyển cả túi rắn
độc như thế vào hậu cung… Bản lĩnh nhường ấy, hậu cung được mấy người?
Quách thị không có bao nhiêu tài cán, nhưng Đức phi lại có thể giúp được nàng ta rất nhiều việc.”
Ngoại trừ Hoàng Hậu ra, người có bản
lĩnh mang rắn độc thả tận vào trong chăn của ta chỉ còn Liễu Yến Yến và
Triệu Lam Kiều, chỉ là chuyện này hẳn không liên quan tới Liễu Yến Yến. Ở đây một thời gian, ta cũng phần nào hiểu được tính cách nàng ta. Liễu
Yến Yến trước sau chỉ xem trọng sủng ái của Hoàng Đế. Bất luận kẻ nào
dám san sẻ sủng ái với nàng ta dù ít dù nhiều, nàng ta đều xem là kẻ
địch. Ngay cả người cùng phe như Minh phi cũng không ngoại lệ, đừng nói
người ngoài. Lúc trước nàng ta luôn luôn kiếm chuyện ầm ĩ với ta chắc
cũng vì ta là người mới đến, sợ ta tranh mất Hoàng Đế của nàng ta. Sau
đó Hoàng Đế lại gọi ta đến ở Noãn các ba ngày mới làm cho hiềm khích của Liễu Yến Yến với ta càng lớn. May mà thời gian sau, Hoàng Đế chỉ thỉnh
thoảng mới ghé chỗ ta, Liễu Yến Yến lại phải lo tranh với phi tử khác,
thành thử ta được yên thân. Nghĩ lại lúc đó Liễu Yến Yến thù ghét ta đến thế mà cũng chỉ kiếm chuyện bên ngoài, cũng chưa thả rắn cắn chết ta
nói gì bây giờ nàng ta còn bận bịu với Quách Ngữ, hơi sức đâu quan tâm
đến ta. Người muốn ta chết lúc này, lại có đủ năng lực thực hiện, nay
chỉ có Triệu Lam Kiều. Triệu Lam Kiều tìm được một nữ nhân vừa độc ác
vừa ngu dốt như Quách Ngữ, làm việc càng thêm thuận tay.
Ả đã có
tâm tư độc ác như thế, ta không thể không đề phòng. Phương thuốc độc ta
nhờ Lâm Giang điều chế, tương lai có thể cần dùng cũng có thể không cần
dùng đến. Bất luận thế nào, ta vẫn nên chuẩn bị sớm một chút. Còn việc
dùng nó lên Quách Ngữ hay ai khác thì hãy để Hoàng Hậu tra xét thêm một
chút.
Ngọc Thủy nghe ta nói mấy câu đã nổi giận:
“Nhất
định là Đức phi giựt dây Quách thị… Chỉ tiếc bọn phản phúc kia đã chết
rồi, không thể tra thêm được, nếu không lần này Đức phi không xong đâu…”
Ta mệt mỏi ngả người ra giường, uể oải đáp:
“Đức phi là người thế nào? Có thể tra ra nàng ta dễ dàng vậy sao? Dù thực là bọn họ làm, dù mấy người đó còn sống thì cùng lắm cũng chỉ tra ra được
Quách thị mà thôi. Đức phi nếu dám làm chuyện tày đình như thế này, hẳn
đã tính kế bình an vô sự cho mình rồi.”
Ngọc Thủy tức đến rơi lệ, hai mắt đỏ hoe nhìn ta:
“Chủ nhân vốn không tranh đoạt gì, sao bọn họ lại cứ muốn dồn người và chỗ chết như thế chứ?”
Ta khép hờ mí mắt, lẳng lặng quay mặt vào trong, chỉ nói khẽ:
“Trời sắp sáng rồi, bản cung ngủ một chút. Ngươi cũng nghỉ ngơi đi. Mai sẽ còn nhiều việc để làm đấy.”
Ngọc Thủy sụt sịt vâng lời, thả màn, tắt đèn rồi nằm xuống chiếc sạp gỗ ở
gian ngoài. Nàng đã làm việc cả ngày nên hẳn vô cùng mệt mỏi, vừa đặt
lưng xuống trong chốc lát liền nghe tiếng thở đều đều.
Thuốc của
Lâm Giang bắt đầu phát huy tác dụng, những toan tính như thủy triều cuộn xoáy trong lòng ta dần nhòa đi. Mí mắt ta trĩu nặng, nhanh chóng chìm
vào giấc ngủ.
Không gian đen đặc, tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng gió lùa trong vườn trúc như tiếng khóc ai oán.
Đêm hôm ấy ta mơ thấy Hồ Điệp phu nhân.
(1)Kim hoàn xà: rắn cạp nong