Thâm Độ Bạch Bào Dụ Hoặc

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Nơi tối thích hợp để hẹn hò chính là quán café , ngồi ở góc là một đôi nam nữ khiến người ta chú ý , nhưng là hai người thần tình nghiêm túc, lại hoàn toàn không phải không khí của tình yêu .

Nam nhân mặc tây trang tốt nhất , cổ áo sơmi trắng noãn, ngay cả cà-vạt đều thập phần hoàn mỹ, tóc được tỉ mỉ chải chuốt đến cực kì hoàn hảo , xứng với khuôn mặt nhã nhặn thanh tú , cả người tản mát ra một cỗ hơi thở tinh anh, hơn nữa còn đeo một cái kình không gọng , thoạt nhìn càng thêm thành thục ổn trọng.

Loại nam nhân này, hẳn là loại hình nữ nhân thích nhất mới đúng .

Chính là, như là nào lại không phải , cô gái ngồi ở đối diện y đột nhiên đứng lên, cũng không liếc mắt y một cái liền rời đi .

Cô gái này từ dáng người đến bề ngoài đều giống như người được giáo dục tốt , cho nên bóng dáng rời đi cũng thực động lòng người , lộ ra một cỗ kiên định từ trong tuyệt vọng .

Namnhân một mình ngồi tại chỗ, nhìn café trên bàn còn chưa lạnh , dương một chút khóe miệng, có điểm cười châm chọc. Đến nay, nàng vẫn không biết hắn không thích uống cà phê thêm sữa, mà hắn, cũng không biết nàng thích uống cái gì.

Hai người như vậy , đến cuối cùng đương nhiên là giống như kẻ xa lạ .

Cuối tuần trước , hắn vừa qua sinh nhật tuổi ba mươi , hôm nay, đã bị nữ nhân thứ tư đang kết giao chia tay , lại khôi phục độc thân, tuy rằng hắn cảm giác dù là trước kia có nàng thì mình vẫn độc thân .

Hương café thơm ngào ngạt chung quanh như vây lấy hắn , là người không ưa café , nên sẽ không vì hương vị này mà đi uống nó .

Nhiêu Tông Lễ kỳ thật được xem là nam nhân hoàn mĩ . Ba mươi tuổi, chính là tuổi tốt nhất của nam nhân , bề ngoài anh tuấn, khí chất tiêu sái, là nam nhân lãnh khốc được bao nữ nhân hâm mộ . Hơn nữa, sinh ra trong một gia đình thế gia làm bác sĩ , hắn hiện tại cũng đang làm bác sĩ ở bệnh viện , thấy thế nào hắn cũng đều là tiền đồ vô lượng .

Nhưng là, cái này lại cũng tạo ra khuyết điểm cho chính hắn . Hắn kết giao quá bốn nữ nhân , cuối cùng trên cơ bản đều bởi vì chức nghiệp của hắn mà rời đi .

Bởi vì hắn là bác sĩ khoa phụ sản .

Trước không truy cứu vì trong tất cả các khoa, Nhiêu Tông Lễ lại lựa chọn khoa phụ sản, coi như là hắn có cá tính đi , nhưng mà bởi vì chức nghiệp cùng hoàn cảnh công tác , hứng thú của hắn đối nữ nhân vẫn không tính nồng hậu.

Cái này lại không thể nói hắn đối nữ nhân không có hứng thú , chính là từ lúc làm sinh viên , đồng học nam lúc nào cũng nghĩ cách đem nữ nhân lên giường , còn hắn , chỉ lúc phát tiết mới thực hiện hành vi thỏa mãn dục vọng .

Bác sĩ thực hiện hành vi *** , thường thường mang theo một loại sắc thái dụ dỗ khó có thể cưỡng lại , huống chi còn là một vị bác sĩ thập phần hiểu biết thân thể nữ nhân .

Nếu Nhiêu Tông Lễ không đem cái nơi tiếp nhận dục vọng của hắn ở trên người nữ nhân thành “ thông đạo” , có lẽ nàng sẽ hưởng được tình thú tuyệt vời , đương nhiên, nữ nhân cũng sẽ không thể chịu đựng được hắn khi “ yêu” mình lại giống như đỡ đẻ.

Tuy rằng lấy “Cuộc sống *** không hài hợp ” làm lý do chia tay có chút gượng ép, nhưng hắn cũng không cần hiểu rõ .

Khó được cuối tuần nhàn nhã, hai đệ đệ đều không ở nhà, không cần đi làm, cũng không có phiên trực , Nhiêu Tông Lễ ngồi ở phòng khách , một bên uống trà một bên lật tạp chí y học, hưởng thụ thời gian im lặng .

Bởi vì song thân dấn thân vào sự nghiệp chữa bệnh cứu trợ thế giới, trường kỳ ở khu nghèo khó chữa bệnh từ thiện , cho nên trước mắt Nhiêu gia cũng chỉ có ba anh em họ nương tựa lẫn nhau , nhờ quan hệ anh em tốt, cuộc sống của ba nam nhân độc thân cũng không đến mức bất khả tư nghị .

Tuy rằng ba người có tính cách một trời một vực , nhưng là không ai ảnh hưởng ai .Nhị đệ thân là trung y , tính cách có chút âm u, trừ bỏ nghiên cứu phương thuốc cổ truyền thì cũng không có ham thích gì khác , mà chức nghiệp tam đệ là bác sĩ chỉnh hình , tuy răng “ hoa “ ( nghĩa là anh hơi bị lăng nhăng á ) , cũng coi như có nguyên tắc, cho dù “ tình thú” đối nam nhân nhiều hơn nữ nhân , nhưng ít nhất không làm ra chuyện loạn thất bát tao gì, bất quá so sánh với hai người họ , hắn chính là một kẻ bình thường nhất trong ba người .

Lật vài tờ tạp chí , chuông cửa đột nhiên vang lên, đánh vỡ sự yên lặng ngắn ngủi của Nhiêu Tông Lễ.

Ngày thường người đến bái phỏng Nhiêu gia cũng không nhiều, cơ hồ trừ bỏ tiếp thị viên chính là người đưa thư. Hắn buông tạp chí, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa, chậm rãi đứng dậy, lúc này chuông cửa lại vang lên , người ngoài cửa có vẻ không kiên nhẫn .

Mở cửa ra , Nhiêu Tông Lễ cùng người tới , tầm mắt vừa chạm , người đó mới buông tay đang ấn chuông ra .

Ấn tượng đầu tiên hắn cho Nhiễu Tông Lễ rất tệ .

Nam nhân tầm 26 , 27 tuổi , thân hình cao lớn gần như choáng ngợp cả cửa , khoác áo tây trang lên người , áo sơmi có ít nhất hai nút không cài , lộ ra non nửa phiến ngực, mơ hồ có thể thấy được cơ thể rắn chắc , hơn nữa thắt lưng mạ vào trên người hắn thực mốt , người thường tuyệt đối không biết dùng cái loại này.

Một đầu tóc màu nâu đậm có chút quăn, bộ dạng tuyệt đối không thể nói là xấu, chính là trong ánh mắt lộ ra một cỗ tà khí, làm cho người ta cảm giác có điểm không đứng đắn, lấy lời Nhiễu Tông Lễ mà nói , chính là không phải thứ tốt .

“Anh là bác sĩ Nhiêu Tông Lễ ?”Namnhân mở miệng hỏi.

Tuy rằng trong trí nhớ của mình không có người thế này , nhưng Nhiêu Tông Lễ vẫn là gật gật đầu.

Namnhân lộ ra cùng loại biểu tình “Quả thế”, sau đó nói tên .”Tôi là Thẩm Trọng Nhiên.”

Thẩm Trọng Nhiên đầu tiên nhìn thấy Nhiêu Tông Lễ liền cảm thấy nam nhân này khẳng định có tính khiết phích, nếu không như thế nào có ánh mắt “ sạch sẽ ” như thế , ngay cả khi nhìn người khác cũng như là đang sát trùng đối phương .

Thẩm Trọng Nhiên —— Nhiêu Tông Lễ càng thêm khẳng định chính mình không biết người này.

Nhưng Thẩm Trọng Nhiên lại biểu hiện ra bộ dáng thân thiện, Nhiêu Tông Lễ cứ việc lấy ánh mắt không tính thực nhiệt tình, y vẫn là hướng hắn nhe răng cười.

“Xin chào!”

“Xin chào.” Bởi vì tu dưỡng tốt , Nhiêu Tông Lễ cũng dùng lễ phép cơ bản hỏi lại: “Xin hỏi anh là —— “

Thẩm Trọng Nhiên đầu tiên là cao thấp đánh giá Nhiêu Tông Lễ một chút, cuối cùng nghiêng quá… Nhìn ánh mắt y trở nên có chút làm càn, như là hoàn khố sinh viên đánh giá con gái nhà đàng hoàng, bỗng dưng giơ lên khóe miệng, lộ ra tươi cười đủ tiêu chuẩn tà ác.

“Tôi đến đón con .”

Nhiêu Tông Lễ làm ở Bệnh viện Tổng hợp Đại Hình, sáng sớm vài ngày trước , hắn cùng y tá trực ban đi tuần tra bệnh viên , lúc ấy phòng bệnh có một nữ nhân nhỏ tuổi đang uy sữa cho con , tuy rằng không son phấn , vẫn có thể nhìn thấy đó là một nữ nhân xinh đẹp .

“Con trai cô thật đáng yêu .”

Tuy rằng thấy nhiều trẻ con , nhưng hắn đối tiểu hài tử mà tuần trước hắn đỡ ra có một loại cảm giác kì lạ , nhịn không được cúi người, vươn ngón tay ở trên mặt nộn nộn của đứa trẻ , chọc chọc một chút . Hắn bình thường không thường ca ngợi ai , hiện tại coi như là lời khó có được.

Khi đó, mụ mụ đứa nhỏ cũng an tâm cười , sờ sờ tóc nhu tế của trẻ con. Chính là, vật tốt đẹp khó dài lâu . Vào lúc ban đêm, ngay trước khi hắn tan tầm , y tá vội vội vàng vàng nói cho hắn —— mụ mụ đứa nhỏ không thấy , nàng mang đi hết thảy vật phẩm tư trang , chỉ để lại đứa nhỏ, rất khó làm cho người ta tin tưởng nàng còn có thể trở về.

Nhiêu Tông Lễ đầu tiên là thất thần, cuối cùng vẫn là rất bình tĩnh quyết đoán , tạm thời xử lý , nhưng là một tuần trôi qua, nữ nhân kia vẫn không trở về. Một tuần đủ làm hắn hiểu rõ nhiều thứ , cũng chấp nhận rất nhiều thứ , cho nên, cuối cùng hắn vụng trộm đem đứa nhỏ mang về nhà. Đại khái là vì gần đây thấy trống trải , hắn nhịn không được nghĩ, có lẽ có một đứa nhỏ như thế ở cùng hắn một chỗ , cùng với việc giao cho cục bảo trợ xã hội an trí, khiến đứa nhỏ chịu một khoảng thời gian không ai yêu thương , chẳng bằng chính hắn chiếu cố, cũng để hắn có người làm bạn .

Chính là trời sanh tính nghiêm cẩn , hắn cũng có chút do dự , cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng dùng lý do sứt sẹo rằng mẹ đứa nhỏ sẽ có thể trở lại mà ”Tạm thời trông giữ” đứa bé..

Chính là hôm trước mới đem đứa nhỏ mang về nhà , hôm nay đã bị người cha đã bỏ mặc đứa bé gần tháng đến nhận. Thẩm Trọng Nhiên kỳ thật thực phiền, từ lâu rồi , Y là lần đầu tiên phiền muộn như vậy.

Y không thích đứa nhỏ, càng đừng nói đến một tiểu hài tử một tuổi , nữ nhân kia mang thai, Y hoàn toàn là không hay biết gì, đợi cho dự tính ngày sinh sắp đến, nàng mới nói cho y , nàng hoài thai đứa nhỏ, muốn kết hôn.

Lúc đó , y coi đó là uy hiếp hoang đường cực điểm , nữ nhân xem nhẹ y lãnh huyết, cũng đánh giá cao lợi thế của nàng . Kết hôn là tuyệt đối không có khả năng, nhưng là đứa nhỏ, y nguyện ý bỏ một món tiền lớn để mua về, có đứa con nối dõi tông đường, y cũng coi như không làm thất vọng liệt tổ liệt tông.

Đáng tiếc nữ nhân kia không biết thu lấy chuyện tốt, lại còn vụng trộm trốn đi. Vốn Y cũng không cần, nhưng lúc sau ngẫm lại, đến cùng vẫn là cốt nhục của mình , vì thế tra được bệnh viên nữ nhân kia sinh , tiếp theo được đến tin tức cũng là —— mẹ đứa nhỏ bỏ chạy , mà đứa nhỏ lại bị bác sĩ khoa phụ sản mang về nhà .

Mang một đứa nhỏ không phải thân thích quen thuộc , lại chỉ mới sinh ra , đem về nha , chuyện phiền toái như vậy cũng sẽ có người làm sao ? Điều này càng làm cho Thẩm Trọng Nhiên muốn chạy đi xem “ người tốt” . Vì thế lấy được địa chỉ của hảo bác sĩ xong , y tự mình tới cửa tìm con trai, thuận đường nhìn xem vị bác sĩ khoa sản nam tính này , kết quả vừa thấy, ân —— đến cùng phải hình dung nam nhân trước mắt này ra sao , y cũng chưa nghĩ ra.

“Anh là ba ba Tiểu Bảo?” Tuy rằng tin tưởng nam nhân lòe loẹt trước mắt này là cha đứa bé , nhưng Nhiêu Tông Lễ vẫn hỏi lại một lần .

“Tiểu Bảo?” Thẩm Trọng Nhiên nhíu mày. Cái tên ngốc nghếch này ai đặt thế ?

“Anh sao đến giờ mới tìm nó ?” Nhiêu Tông Lễ lại hỏi, người cha không trách nhiệm cùng người mẹ vứt con bỏ chạy , sớm ở trong lòng hắn lưu lại ấn tượng cực kỳ ác liệt.”Vì cái gì lúc vợ anh sinh đứa nhỏ , anh lại không ở bên cô ấy ?”

“Chờ một chút ——” một loạt chất vấn làm Thẩm Trọng Nhiên có phần choáng váng . Này nam nhân sao giống như cùng mình có thâm cừu đại hận, hắn —— không phải mẹ đứa bé nha ?

“Vị tiên sinh này, anh không rõ tình huống thì đừng vội kết luận , được không ?” Mẹ nó! Y đã dùng phương thức nói chuyện nhã nhặn nhất rồi .

Nhíu mi một chút, Nhiêu Tông Lễ thân thủ đẩy mắt kính “Theo ý tôi , khi vợ sinh mà người chồng không ở bên cạnh , không không hợp đạo lý và tròn trách nhiệm của trượng phu .”

A! Thẩm Trọng Nhiên châm chọc cười, thật đúng là một bác sĩ .

“Bác sĩ, vấn đề là tôi bây giờ còn độc thân, nữ nhân cùng tôi quan hệ , cũng không tới mức phải làm vợ chồng, tôi vẫn luôn đeo bao cao su khi quan hệ , nhưng cô ta lại gạt tôi, lấy trộm của dịch thể của tôi để đi sinh đứa nhỏ , anh cảm thấy tôi nên ở bên người cô ta mới là có trách nhiệm sao ?”

Mặt nhăn càng sâu, Nhiêu Tông Lễ bị hắn một từ lại một từ “ dịch thể” làm mở miệng không nổi. Ba ba đứa nhỏ lại là nam nhân như thế —— mặc dù có loại này ý niệm trong đầu, nhưng hắn cũng không nói ra , dù sao hắn cũng không có tư cách đi bình luận người khác là tốt hay xấu. Bất quá, có một số việc vẫn là cần biết.

“Xin hỏi, anh làm gì ?”

Thẩm Trọng Nhiên nhíu mày, “Tra hộ khẩu?”

“Không phải, chỉ hỏi cho biết .”

Hiểu được gật gật đầu, Thẩm Trọng Nhiên nhún nhún vai, “Tôi mở quán bar.”

Nhiêu Tông Lễ lại nhíu nhíu mày.

“Vây nha , tôi có thể nhìn con tôi chưa ?” Không để hắn tiếp tục hỏi nữa, Thẩm Trọng Nhiên cường điệu hai từ ”Con tôi “.

Nhìn hai mắt Thẩm Trọng Nhiên , Nhiêu Tông Lễ rốt cục lui từng bước về phía sau , nghiêng tránh người ra “Mời vào.”

Thẩm Trọng Nhiên cũng không khách khí, vào nhà giống như đi tham quan , vẫn không khách khí đánh giá toàn bộ .

“Phòng này nhìn bên ngoài thật cũ , bên trong lại cũng không tệ lắm . Bất quá dạo này giá thuê nhà luôn tăng , đem phòng này đập đi , xây một tòa nhà cao tầng sẽ kiếm được món hời !” Nói xong, biểu tình lại bắt đầu giống một con buôn.

Nhiêu Tông Lễ hai tay khoanh trước ngực , lạnh lùng hỏi: “Tôi nhớ rõ anh không nói anh đến từ công ty kiến trúc ?”

“Ha ha!” Y cười xoay người, hướng hắn nháy mắt vài cái ”Trên cơ bản, chỉ cần là việc kiếm ra tiền tôi đều làm . Nhưng mở quán bar là chủ nghiệp , lần sau đến quán tôi , tôi mời ngươi uống rượu!”

“Không cần.” Nhiêu Tông Lễ mặt không chút thay đổi cự tuyệt, ngay cả lời khách sáo cũng không nghĩ nói.

Phủi phủi mũi, Thẩm Trọng Nhiên nhún nhún vai, hỏi: “Người đâu ?”

Có vài phần không tình nguyện , Nhiêu Tông Lễ vẫn là đối người phía sau nói ”Đi theo tôi .”

Vào phòng, Thẩm Trọng Nhiên nhìn về phía căn phòng lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo . Nơi này cơ hồ không có trang trí dư thừa , quả thực cùng phòng bệnh bày biện giống nhau, cũng may trang trí đơn giản cũng là một loại thẩm mĩ , cùng Nhiêu Tông Lễ thực phù hợp, làm cho người ta liếc mắt một cái có thể nhận ra đây là phòng hắn.

Trên giường, một đứa bé nho nhỏ nằm ở trong chăn , đang ngủ say.

“Ai?” Thẩm Trọng Nhiên cau mày, đứng ở bên giường nhìn con trai hắn .

“Sao lại giống khỉ thế này ?” Tuy rằng cũng nhiều thịt , nhưng ngũ quan nhăn nhíu thật khó coi .

Nhiêu Tông Lễ rất muốn nói, nó hiện tại giống hầu tử vì nó còn bé. Anh cũng giống như thế khi mới sinh ra thôi .

“Tiểu hài tử đều là dạng này.” Hắn hạ giọng ứng một câu, cũng không tính là giải thích.

“Ân ——” Thẩm Trọng Nhiên như không có nghe, nhíu lại mi thì thào tự nói.”Thoạt nhìn sẽ không hảo dưỡng, tuyệt không rắn chắc.”

Chẳng lẽ ngươi hy vọng nó giống tinh tinh?

Nhiêu Tông Lễ nhịn không được nghĩ như thế . Nói thật, hiện tại hình ảnh trước mặt hắn thật không tốt đẹp gì . Dù tưởng tượng thế nào , cũng đều là một nam nhân ăn chơi đứng nhìn một đứa trẻ thuần khiết , thần tình khinh thường, nói có bao nhiêu không hài hòa thì liền có bây nhiêu !

Nhưng là hắn lại không thể không thừa nhận, Tiểu Bảo cùng nam trước mắt này đích xác có vài phần giống, so với mụ mụ đứa nhỏ , Tiểu Bảo giống ba ba nhiều một ít. Nhưng là hắn vẫn là nhịn không được hỏi: “Anh thật là ba ba Tiểu Bảo?”

Thẩm Trọng Nhiên đang chuẩn bị niết tay đứa bé , bỗng dưng dừng tay lại không trung , quay đầu nhìn hắn, có điểm châm chọc cười hỏi: “Như thế nào? Cần tôi cùng anh đi kiểm tra AND sao ?”

Nhiêu Tông Lễ không nói chuyện.

Thẩm Trọng Nhiên lại tiếp tục nói: “Nếu nó không phải con tôi, anh cảm thấy tôi có nên phí thời gian đến nơi này tìm hắn khoonh ? Người khác tôi không biết, ít nhất đối với ta thì cũng không đến mức nhàm chán đến mức nuôi đứa nhỏ của người khác, như thế cùng với việc vợ ngoại tình khác gì nhau ?”

Nếu nói vừa rồi Nhiêu Tông Lễ còn có thể miễn cưỡng chịu được Thẩm Trọng Nhiên, hiện tại miễn cưỡng của hắn đã dùng hết. Lời này quả thực chính là một loại khinh nhờn, đối đạo đức bác sĩ của hắn .

“Anh——” lười dùng kính ngữ, hắn lạnh lùng liền nói: “Chỉ bằng lời nói của anh mới nãy , tôi liền có cớ hoài nghi động cơ của anh khi đến gần Tiểu Bảo .”

“Sá?”

“Đừng nghĩ rằng hiện tại tìm nó là bồi thường cho nó , nếu không thật tâm muốn nuôi nấng , thì không cần lấy cớ là con trai anh , không ai bức anh đi tìm nó !”

Đối phương một bộ không tình nguyện, là hắn tối không có biện pháp chấp nhận .

Namnhân này thoạt nhìn không đến 30 tuổi , đặc thù của nghề kinh doanh, khiến cả người thoát ra hơi thở lỗ mang , thật sự có thể chiếu cố hảo một đứa bé mới sinh ra sao ?

Nhưng mà Thẩm Trọng Nhiên tựa hồ đối luận điểm đạo đức của hắn không có hứng thú , không đợi hắn nói xong, liền tự chiếu cố mục đích bản thân , cẩn thận nhìn kỹ hắn.

Tuổi dường như so với mình lớn hơn , dáng người cũng tạm được, nhưng là so với y thì gầy hơn , đại khái là làm bác sĩ nên màu da không có khỏe mạnh như y , hơi trắng . Khuôn mặt xem như không tồi, thoạt nhìn chính là nhã nhặn, bất quá cũng không phải cảm giác tiểu bạch . Mặt khác, đại khái bởi vì là bác sĩ , làm y cảm thấy được có cỗ hơi thở cấm dục nồng đậm, cũng là lúc này, hắn mới nhớ tới, nam nhân trước mắt này là bác sĩ khoa phụ sản, chuyên môn giúp nữ nhân đỡ đẻ.

Điều này làm y cảm thấy tân kì . Nhếch miệng, y chậm rãi hướng Nhiêu Tông Lễ đi đến.

“Tôi nói, bác sĩ ——” đứng ở trước mặt hắn, hai người cách nhau chưa đến nửa mét , trên mặt Thẩm Trọng Nhiên cười, tươi cười này của y thường dùng để tán tỉnh nữ nhân , mỗi lần đều có hiệu quả tốt lắm .”Anh có phải hay không giúp nữ nhân đỡ đẻ lâu ngày , ngay cả tư tưởng cũng trở nên cùng nữ nhân giống nhau?”

Nhiêu Tông Lễ nhíu mày. Mam nhân này lại một lần nữa khinh nhờn tôn nghiêm bác sĩ ”Anh—— “

“Thẩm Trọng Nhiên, trọng trong bá trọng , nhiên trong thiên nhiên.”

Hắn nói tên lần nữa ”Đừng luôn anh này anh nọ , bác sĩ Nhiêu Tông Lễ.” Cũng không biết có phải cố ý, ba chữ “Nhiêu Tông Lễ” cuối cùng bị y nói giống thay đổi hương vị, dẫn theo một tia tối.

Nhiêu Tông Lễ luôn luôn đối “lời qua tiếng lại” không có hứng thú, tuy rằng có thể phản bác, nhưng là mặc kệ như thế nào, hắn đều không có lập trường bắt nam nhân rời đi, bởi vì y mới là cha chân chính của đứa nhỏ , ác liệt cũng tốt, không đứng đắn cũng thế, huyết thống không phải đồ vật , không phải thứ người khác có thể chặt đứt .

Thẩm Trọng Nhiên vốn tưởng rằng hắn sẽ tức giận, không nghĩ tới tính tình nam nhân này so với hắn nghĩ tốt hơn nhiều .

“Quên đi, vẫn là nói chính sự quan trọng hơn, thời gian của tôi rất quý giá .” Khoát tay áo, hắn từ trong túi lấy ra vài chi phiếu , “Anh chiếu cố tiểu tử này nhiều ngày như vậy, tôi sẽ bồi thường cho anh .” Nói xong liền lấy ra bút ký lên chi phiếu.

Nhiêu Tông Lễ thản nhiên liếc y một cái “Anh nếu thật sự muốn mang Tiểu Bảo rời đi, hiện tại có thể đi rồi.”

Thẩm Trọng Nhiên nghĩ hắn là muốn chính mình lập tức cút đi, ai ngờ Nhiêu Tông Lễ nói xong lại xoay từ ngăn tủ lấy ra hai túi to , đem một ít tã và đồ vật này nọ vân vân , từng cái từng cái bỏ vào trong.

Y có điểm nghi hoặc, chợt nghe Nhiêu Tông Lễ vừa sắp xếp vừa nói: “Đây là đồ Tiểu Bảo vẫn thường dùng , anh không cần lại đi mua.”

“Tôi không thiếu tiền.” Thẩm Trọng Nhiên có chút xuất thần vì động tác của hắn , đây là lần đầu tiên y thấy một người nam nhân cầm tã, sữa bột , cảm thấy thật không bình thường .

Thu thập hoàn đồ vật này nọ, Nhiêu Tông Lễ đứng lên xoay người, mặt không chút thay đổi , trả lời: “Tôi biết anh không thiếu tiền, nhưng là anh thiếu thời gian.”

Nghe thấy lời này, Thẩm Trọng Nhiên cũng chỉ có thể sờ sờ cái mũi. Y nói đúng, hắn không thiếu tiền, nhưng rất sợ phiền toái.

“Cầm, tôi giúp anh đem Tiểu Bảo ôm đến xe, hay là anh chính mình ôm? Anh lái xe tới sao ?”

“Anh ôm là được .” Thẩm Trọng Nhiên thân thủ tiếp nhận vật Nhiêu Tông Lễ đưa cho.Y không có kinh nghiệm ôm đứa nhỏ, thậm chí đối một đoàn thịt mềm oặt kia có một tia sợ hãi khó hiểu .

Tựa hồ nhìn ra ý tưởng trong lòng y , Nhiêu Tông Lễ khe khẽ thở dài, cúi người đem đứa nhỏ trên giường ôm lên . Nhìn nhìn đứa nhỏ vẫn đang ngủ , hắn giật giật môi, vốn định tái dặn chút, cuối cùng vẫn là buông tha cho.

“Đi thôi.”

Ngồi vào trong xe, Thẩm Trọng Nhiên trước khi đi lại thò đầu ra, “Anh cứ như vậy để tôi đem đứa bé đi ?” Không khỏi rất sảng khoái đi? Y vẫn là lần đầu tiên đụng tới người dễ nói chuyện như vậy.

Đứng ở xe bên cạnh, Nhiêu Tông Lễ một tay đút vào túi quần , thản nhiên hỏi lại: “Bằng không còn muốn như thế nào? Anh là ba ba nó , nó đi theo anh là phải lẽ .” Trên mặt hắn hoàn toàn nhìn không ra tiếc nuối , mặc dù trong lòng hắn có chút phiền muộn.

Suy nghĩ một chút, Thẩm Trọng Nhiên cười cười.”Đáng tiếc a! Bác sĩ, Anh nếu không cổ hủ như vậy sẽ không thú vị, nói không chừng chúng ta còn có thể bởi vì sự kiện này mà trở thành bằng hữu đó !”

Nhiêu Tông Lễ từ chối cho ý kiến. Bằng hữu của hắn đếm đốt ngón tay trên 5 ngón vẫn còn không hết , hơn nữa giống Thẩm Trọng Nhiên là tuyệt đối không có khả năng .

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn đổi cái đề tài.”Mẹ của Tiểu Bảo, anh tính toán làm sao bây giờ?”

Nghe vậy, Thẩm Trọng Nhiên đang mỉm cười lập tức đổi thành cười lạnh, nheo mắt nhìn hắn, “Anh thực quan tâm cái nữ nhân kia?”

Nhiêu Tông Lễ không nói gì, không rõ chính mình chỉ tùy tiện hỏi một câu, vì cái gì vẻ mặt nam nhân này liền thành biểu tình “Bắt kẻ thông ***” .

Cho nên hắn không trả lời, xoay người bước đi, cũng không quay đầu lại , bộ dáng so với nữ nhân trước kia chia tay hắn có phần giống , chính là hắn không biết nữ nhân này có phải hay không có tâm tình giống như hắn hiện tại .

Nhìn bóng dáng thẳng tắp rời đi , Thẩm Trọng Nhiên nhẹ nhàng thổi thanh huýt gió, quay đầu lại nhìn thoáng qua đứa nhỏ đang an toàn nằm trong nôi .

Namhài còn đang ngủ say , táp táp cái miệng , ngón tay nho nhỏ động.

Mặt nhăn mày nhíu, y ngay cả ý niệm làm ba ba trong đầu đều không có, lại đột nhiên có một người con trai… Thở dài, y khởi động xe.

Nhiêu Tông Lễ trở lại trong phòng không bao lâu, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm khởi động xe , chỉ chốc lát sau liền đã đi xa.

Một lần nữa ngồi vào sô pha, cầm lấy tạp chí vừa xem , lật vài tờ , lại thấy trống rỗng , giống như có loại cảm giác ” Kết quả là công dã tràng”.

Bất quá hắn là thuộc loại người nhìn thoáng, chỉ có thể nói đứa nhỏ cùng hắn duyên phận đã hết, hiện tại một lần nữa khôi phục cuộc sống như trước , cũng không có gì không tốt.

Có đôi khi ngay cả chính hắn đều phải bội phục năng lực thích ứng của mình, nhưng mà bốn phía im lặng làm hắn ù tai . Nhíu nhíu mày, nhắm mắt nghĩ nghỉ ngơi một chút, chính là nằm trên sô pha không bao lâu, bên tai lại đột nhiên vang lên một đạo trào phúng ác liệt ——

Bác sĩ, anh có phải hay không giúp nữ nhân đỡ đẻ lâu, ngay cả tư tưởng cũng ——

Mạnh mở mắt ra, Nhiêu Tông Lễ cắn chặt răng, có điểm hối hận. Vừa rồi hắn nên chon am nhân kia một quyền , cho y biết tay hắn không chỉ có biết đỡ đẻ.

“Anh hai .”

Phía sau đột nhiên có người kêu một tiếng, Nhiêu Tông Lễ biểu tình nghiến răng nghiến lợi hoàn không kịp thu hồi, đã bị nhị đệ nhìn đến.

“Làm sao vậy, một bộ muốn ăn thịt người ?” Thân là trung y , Nhiêu Tông Nghĩa mặc áo khoác màu đen, đeo kính gọng đen, thoạt nhìn phi thường âm trầm, rất giống lão chưởng quầy thuốc Đông y . Vô luận nói chuyện hay là hành động đều so với người bình thường chậm nửa nhịp, đang từ cửa chậm rãi đi tới.

“Không có gì.” Quay đầu đi đẩy kính mắt, Nhiêu Tông Lễ lập tức đem lửa giận đè ép trở về.

Nhiêu Tông Nghĩa nhìn nhìn bên người hắn, lại hỏi: “Tiểu Bảo còn chưa tỉnh?”

“Nó ——” ngừng một chút, Nhiêu Tông Lễ mới nói: “Mới vừa bị ba ba nó mang đi.”

“Ai?” Nhiêu Tông Nghĩa đầu tiên là ngẩn người, sau một lúc lâu lại gật gật đầu, “Như vậy a —— cuối cùng cũng đến , một người cũng không quá tồi !”

Không quá tồi ? Nhiêu Tông Lễ nhướng mày, người như vậy cũng có thể tính là người không tồi sao ?

Xem thấy anh hai vẻ mặt âm trầm , Nhiêu Tông Nghĩa cười cười.

“Luyến tiếc?”

Nói thật, luyến tiếc đích thực là có, ngay cả một con chó nhỏ dưỡng lâu đều có cảm tình, huống chi là đứa nhỏ đáng yêu . Nhưng hắn đối tất cả đều không bắt buộc, bất luận là người hoặc sự.

Hai tay khoanh ở trước ngực làm trạng thái tự hỏi, thật lâu sau, hắn mới nói câu, “Hoàn hảo.”

Thở dài, Nhiêu Tông Nghĩa giống như lầm bầm lầu bầu giống nhau nhẹ giọng nói: “Anh hai , anh a… Khi nào thì mới có thể thẳng thắn một chút chứ ?”

Thoạt nhìn lạnh lùng, thậm chí có chút lãnh huyết, kỳ thật chính là không quá giỏi biểu đạt tâm tình mà thôi

Nhiêu Tông Lễ cúi đầu, giật giật khóe miệng.

“Đợi tốc độ của em trở nên nhanh một chút thì anh sẽ .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.