Thâm Độ Bạch Bào Dụ Hoặc

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Sau khi đứa nhỏ bị mang đi, cuộc sống Nhiêu Tông Lễ lại trở về như trước , rất trầm tĩnh , chỉ theo quy luật : đi làm, tan tầm, nghỉ ngơi, đọc sách. Mà nhị đệ Nhiêu Tông Nghĩa, cũng vẫn đang đắm chìm bên trong trung y bác đại tinh thâm, hận không thể một ngày ba bữa cơm đều dùng thuốc Đông y thay thế, duy độc tam đệ Nhiêu Tông Tuấn ra ngoài du lịch vẫn không trở về, tuy rằng đã có người gọi điện thoại về nhà , nói bọn họ không cần lo lắng. Nhưng lần này hắn ở bên ngoài tương đối lâu, không khỏi khiến Nhiêu Tông Lễ có chút không yên lòng, chính là vài lần nghĩ liên lạc lại liên lạc không được, hắn cũng chỉ có thể bị động chờ đợi.

Đêm qua hắn phải trực, sáng sớm mới về đến nhà , lúc sau ngủ không đến năm tiếng liền tỉnh, cho dù có chút điểm hỗn loạn, cũng rốt cuộc ngủ không được.

Hôm nay vẫn chỉ có hắn một người ở nhà, tùy tiện nấu bát mì , sau khi ăn xong, hắn liền mặc áo ngủ, mang theo bao rác xuất môn.

Thùng rác cách nhà hắn không xa, đi qua đi lại bất quá một phút đồng hồ, chính là Nhiêu Tông Lễ không nghĩ tới một phút đồng hồ này thế nhưng cũng có thể phát sinh một vụ “Bắt cóc”

” Bác sĩ Nhiêu Tông Lễ phải không?” ba nam nhân lai lịch không rõ đứng ở cửa nhà hắn, tuy rằng ngữ khí coi như thân mật, nhưng biểu tình vẫn hung hãn một ít, cảm giác như là côn đồ trong TV diễn.

“Chuyện gì?” Hắn không biết là mình hiện tại phủ nhận còn có ý nghĩa gì nữa .

” Lão bản chúng tôi cho mời .”

Nhiêu Tông Lễ không nhớ hắn nhận thức lão bản cái gì, nhưng đối phương tựa hồ cũng không cho hắn cơ hội cự tuyệt, đã đem cửa xe mở ra, chờ hắn lên xe.

Tự nhận không có năng lực lấy một chọi ba, Nhiêu Tông Lễ cũng không có sợ hãi, chính là nhíu mi một chút.

“Có thể để tôi đổi một bộ quàn áo khác không ?”

“Không cần, lão bản sẽ đưa cho anh , phi thường cung cấp !”

Vội vã như thế ? Không phải hắn khôi hài, thân là bác sĩ khoa phụ sản, hắn cảm thấy được có người vội vã tìm hắn đơn giản chính là chuyện sinh đứa nhỏ mà thôi.

Trong lúc hắn suy nghĩ, tựa hồ khách khí của đối phương cũng đã dùng hết, mặc kệ hắn nguyện ý hay không, trực tiếp đem hắn đẩy mạnh vào trong xe, một lần dùng sức quá mạnh, hắn lảo đảo, kính mắt cũng đụng rớt, còn chưa kịp đi nhặt, cửa xe liền bị đóng .

Khi xe rời đi, hắn tựa hồ nghe tới thanh âm thủy tinh bị vỡ nát , không khỏi thất thần. Này thấy thế nào cũng đều không giống như là “Thỉnh” hắn đi?

Lái xe ngồi phía trước , bên cạnh là hai người trông coi, Nhiêu Tông Lễ ngồi ở giữa ghế sau , đột nhiên nhớ tới bịch rác hắn còn chưa đổ , không biết Nhị đệ nhìn thấy túi rác ven đường , có thể phát hiện dấu vết hắn bị bắt đi để lại hay không.

Xe ở trên đường chạy không đến mười phút, gặp đèn đỏ lại rất nhiều lần , khiến cho trong xe trừ bỏ Nhiêu Tông Lễ ra , những người khác phá lệ phiền muộn, thường thường toát ra đến vài câu thô tục và vân vân.

Nhiêu Tông Lễ vốn muốn hỏi rõ ràng trạng huống, bất quá xem bộ dáng mấy người này , ngẫm lại vẫn là quên đi.

Hắn cũng không phải không sợ hãi, nhưng hắn thực thản nhiên, tự nhận ngày thường không có cùng người kết thù kết oán, không có người nào tìm đến hắn trả thù luận gia cảnh hắn cũng không tính là giàu có, xảo trá vơ vét tài sản sẽ không chọn người như hắn … Tóm lại, đoán như thế nào cũng đoán không ra, dù sao tới nơi sẽ biết được chân tướng.

Lão đại Nhiêu gia Nhiêu Tông Lễ, trừ bỏ y thuật tối làm người ta bội phục , thì còn một kỹ năng chính là: gặp chuyện tự nhiên trấn định, Thái sơn có sụp trước mắt , mặt cũng không đổi sắc.

Gần nửa giờ sau , đám người Nhiêu Tông Lễ cuối cùng đã tới nơi —— một khu dân cư cao cấp, cách đó không xa chính là trung tâm thương nghiệp phồn hoa, xem như khu dân cư trong thành phố khó được tĩnh mịch , đoạn đường đến phong thuỷ tuyệt hảo.

Hắn đầu tiên là được “ Thỉnh” xuống xe rất có lễ phép, tiếp theo ba nam nhân vây quanh rồi đưa hắn vào tòa nhà lớn , vào cửa phải quẹt thẻ. Vào thang máy, hắn bị nhét vào tận sâu bên trọng , thang máy dừng ở tầng nào hắn cũng không biết, chỉ cảm thấy không khí càng ngày càng không thích hợp, đến cùng là không đúng chỗ nào, cũng không hiểu được.

Ra thang máy, mấy người kia tựa hồ càng thêm bức thiết, cơ hồ là vừa đẩy vừa kéo hắn đi vào cửa, một người đầu tiên là bấm chuông cửa, sau đó như là được phân phó qua , rất quen thuộc , trực tiếp xuất ra cái chìa khóa mở cửa.

Lúc này Nhiêu Tông Lễ lại cảm giác được khu dân cư cao cấp này thật tốt , trước khác biệt không nói, chỉ riêng cách âm hiệu quả của cửa đã là một đẳng cấp , lúc đóng cũng không phát ra tiếng , cửa vừa mở ra, một trận tiếng khóc chói tai lập tức truyền ra, quả thực cùng bên trong phòng sinh bệnh viện giống nhau.

“Oa a oa a oa a a a “

“Xú tiểu tử, ngươi lại khóc , lão tử liền đem ngươi ném xuống dưới lầu!” giọng nam tràn đầy tức giận chứng minh một nam nhân nào đó sắp nhẫn nại đến cực hạn , đáng tiếc tiểu hài tử không biết cái gì gọi là uy hiếp.

Nhiêu Tông Lễ ngây ra một lúc, phát hiện tiếng khóc này cùng tiếng hô có điểm quen .

“Lão bản, chúng tôi đã đem người đến !”

Bị đám người phía sau đẩy lên , Nhiêu Tông Lễ bị đẩy vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng trang hoàng xa hoa, mọi thứ gia đụng đều mới và đầy đủ, chính là vốn nên là gian khu nhà cấp cao, thì trên mặt đất lại đột nhiên xuất hiện tã trẻ con , sô pha có quần yếm trẻ con, hơn nữa tùy ý có thể thấy được các loại đồ chơi, một đống khăn tay , còn có sữa trắng vương khắp nơi , bên trong đều tạo thành cảnh bừa bãi , làm cho người ta có một loại giận dữ giậm chân .

“Sao chậm như thế !” Rống to mang theo oán khí tận từ trong miệng nam nhân đứng ở phòng khách .

Nhiêu Tông Lễ vừa nhấc đầu, nhìn đến Thẩm Trọng Nhiên thần tình oán hận cùng bất đắc dĩ , cùng với đứa nhỏ trong tay y đang ôm .

“Tiểu Bảo!” Hắn theo bản năng thốt lên.

Thẩm Trọng Nhiên vừa nghe, không hiểu sao lại cảm thấy buồn bực. Người này nhìn thấy y mà câu đầu tiên lại nói hai chữ này ? Tái nói như thế nào y so với đứa nhỏ trong ngực cũng lớn hơn đi ! Nhưng nam nhân lại giống như không thấy được y.

Bất quá khó chịu thì khó chịu, hiện tại không phải thời điểm tính toán chi li loại sự tình này .

“Anh mau tới đây, làm cho xú tiểu tử này đừng khóc nữa!”

Bị y gọi như thế , Nhiêu Tông Lễ bỗng dưng hiểu được nguyên nhân lần này bị “Bắt cóc”. Cùng dự đoán của hắn lúc ban đầu giống nhau, nam nhân này, căn bản là không biết chiếu cố trẻ con .

Thẩm Trọng Nhiên đem Tiểu Bảo về một tuần , Tiểu Bảo cũng khóc một tuần, trừ bỏ ăn cơm đi ngủ cùng với vì tiêu hao thể lực mà ngủ đi , tiếng khóc không lúc nào ngừng. Y đối việc hống trẻ con là hoàn toàn bất lực, đành phải giao cho bảo mẫu, nào biết liên tiếp thay đổi ba người , từ cô gái tuổi trẻ tràn đầy thanh xuân đến lão nương phong vận do tồn, tái đến bác gái tuổi trung niên , lại không một ai có thể khiến Tiểu Bảo ngừng khóc.

Cuối cùng bảo mẫu đành giải thích là: tiểu hài tử có thể sợ người lạ.

Y thật có nghe qua , trẻ con rất sợ người lạ , nhưng chính mình là thân cha nó mà cũng bị xếp vào “Người lạ”, làm hắn không khỏi không cảm thấy thất bại. Huyết thống không phải sẽ có sự ràng buộc sao ? Làm một người cha , mình có phải đã quá thất bại hay không ?

Bất quá y ngẫu nhiên sẽ nghĩ, là mình tự đem đứa nhỏ này mang về, thực là .. con mẹ nó … tự đi chịu tội !

Ban ngày hống, buổi tối hống, các loại đồ chơi đều mua về chất đống , còn kém mua thêm phi cơ hỏa tiễn, nhưng đứa nhỏ này lại chỉ lo khóc, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tới một lần .

Trước khi bị tiếng khóc khàn khàn nỉ non này bức cho phát điên , y liền nghĩ tới Nhiêu Tông Lễ. Nếu nói tiểu hài tử sợ người lạ, như vậy Nhiêu Tông Lễ là tuyệt đối sẽ không xa lạ đi? Khi Y đi đón tiểu tử này , thối tiểu quỷ là ở trên giường nhà người ta ngủ say nha !

Cho nên, y liền lập tức phái người đi “Thỉnh” Nhiêu Tông Lễ lại đây.

Nhiêu Tông Lễ vừa thấy tình huống này, mặc kệ muốn hay không muốn, tức giận hay không tức giận, đi tiến lên trước đem Tiểu Bảo từ trong ngực Thẩm Trọng Nhiên nhận lấy.

Không thể trách đứa nhỏ khóc, người này vừa nhìn là biết y không biết bế tiểu hài tử , tư thế ôm đứa nhỏ kỳ quặc tới cực điểm, thiếu chút nữa bế Tiểu Bảo xoay thành đầu dưới chân trên .

Đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực mình, Nhiêu Tông Lễ đầu tiên là nhẹ nhàng ở trên người đứa nhỏ vỗ , ôn nhu trấn an không tiếng động, không biết Tiểu Bảo có phải hay không thật sự nhận thức hắn, hoặc là nguyên nhân khác, tóm lại, tiếng khóc dần dần nhỏ đi , mắt to ngập nước nhìn nhìn người đang ôm mình , nhẹ giọng nghẹn ngào, một chút nấc lên, cũng rất đáng yêu.

Nhiêu Tông Lễ hơi hơi nheo mắt, nhìn đứa trẻ trong ngực . Hắn cận thị cũng không cao độ , không mang kính mắt cũng không có gì ảnh hưởng quá lớn.

“Không khóc?” Giơ lên khóe miệng, hắn nhẹ nhàng hỏi một câu, đồng thời dùng ngón tay ở trên mặt Tiểu Bảo nhẹ nhàng trạc một chút, trả lời hắn chính là thanh âm nức nở của Tiểu Bảo dần dần bình ổn xuống.

Thẩm Trọng Nhiên lại lần nữa thất thần, đứng ở một bên nhìn một lớn một nhỏ này, chỉ cảm thấy này đại nam nhân mặc áo ngủ, trong tay ôm một đứa nhỏ, không những không có cảm giác bất thường, ngược lại —— hòa hợp làm cho người ta không chê vào đâu được, hơn nữa trên mặt Nhiêu Tông Lễ hiện tại là mỉm cười ôn nhu, là điều y đến bây giờ chưa thấy qua .

Tuy rằng đã gặp mặt một lần , nhưng lần trước Nhiêu Tông Lễ từ đầu tới đuôi chưa cho y một sắc mặt hoà nhã nào , càng miễn bàn có mỉm cười ôn nhu, lần này có thể nhìn thấy, cũng là hưởng sái từ Tiểu Bảo. Tuy rằng y cũng không để ý cái loại cảm giác như bị xa lánh này , chính là hiện tại cảm thụ lại có chút kỳ diệu.

Tiểu Bảo là con trai mình , Nhiêu Tông Lễ là bác sĩ đỡ đẻ con của y , Tiểu Bảo ở bên mình thì khóc , ở bên bác sĩ đỡ nó lại không khóc ——

Nghĩ tới nghĩ lui, y đi đến một cái kết luận —— muốn con trai không khóc, phải khiến Nhiêu Tông Lễ lưu lại.

Có ý niệm này trong đầu, Thẩm Trọng Nhiên sáng tỏ thông suốt, tầm mắt cũng lại bắt đầu chú ý đến mục tiêu , đảo quanh trên người Nhiêu Tông Lễ.

Bộ dáng nam nhân cao hơn 1m8 , tứ chi thon dài, mặc áo ngủ đơn giản đến không thể đơn giản hơn , hoa văn là ô vuông nhỏ nối tiếp nhau khiến người ta có cảm giác lóa mắt , nhưng lại ngoài ý cảm thấy thích hợp, thậm chí làm cho người ta cảm thấy có thêm vài phần gợi cảm .

Thẩm Trọng Nhiên cúi đầu , nhìn thoáng qua dép lê trên chân Nhiêu Tông Lễ, mặt trên còn có đính con chó con hoạt hình , liền ngay cả điều này cũng khiến y thấy hắn có thêm vài phần đáng yêu .

Xem ra nếu đã cảm thấy thích thì nhìn cái gì cũng đều thuận mắt.

Lại nhìn khuôn mặt Nhiêu Tông Lễ, y không thể không thừa nhận, bộ dáng Nhiêu Tông Lễ rất tốt, khí chất cũng ổn trọng, nhã nhặn là chính yếu, có khi lộ ra một chút đạm mạc, những điều này cùng kết hợp , là mẫu nam nhân thần bí thực làm cho người ta có dục vọng nhìn trộm.

Đến đây, trong mắt y , hình tượng Nhiêu Tông Lễ đã thay đổi hoàn toàn bất đồng, từ bác sĩ khoa sản cổ hủ , hơi thở cấm dục chuyển thành hơi thở thần thánh. Chính là y không rõ: nam nhân như thế , sao tuổi này vẫn độc thân?

Y đã đi đến nhà hắn , nơi đó tuyệt đối không mang theo hương vị có nữ chủ nhân , mà lại là vào ngày nghỉ của Nhiêu Tông Lễ , đại khái hắn cũng không có bạn gái. Nghĩ đến đây, Thẩm Trọng Nhiên không khỏi lại bắt đầu phân tích, mà kết quả không ngoài vài dự đoán —— Một , tạm thời không nghĩ thành gia lập thất Hai , không tìm được nữ nhân mà hắn thích Ba , không thích nữ nhân.

Cái khả năng cuối cùng có lẽ lớn nhất , về phần phải hay không , thì để y chính mình thử. Y không bài xích nam nhân. Tuy rằng trong quá khứ , tình nhân của y cơ hồ toàn là nữ , nhưng trên thực tế , với y , không phải nữ nhân cũng không phải không được .

Nói y không đạo đức cũng tốt, lạm giao cũng thế, tuy rằng sau lúc ra tù , y không chạm qua nam nhân, nhưng là, có đôi khi hứng thú cùng tính thú luôn xuất kỳ bất ý (đến đột nhiên mà không phải do ý của mình). Về phần y đối Nhiêu Tông Lễ là cảm giác gì, trước mắt không biết, dù sao, tác dụng tạm thời của hắn vẫn là hống đứa nhỏ .

“Anh xem đủ chưa ?” Nhiêu Tông Lễ đột nhiên quay đầu, tầm mắt cùng y giao nhau. Biểu tình trên mặt người này khiến hắn thực phản cảm .

Bị điểm danh, Thẩm Trọng Nhiên nhún nhún vai, thực vô tội liền nói: “Tôi chỉ là muốn nhìn anh làm thế nào để đứa nhỏ không khóc thôi .”

“Tôi nghĩ chỉ cần trên người anh không có vị rượu , khói thuốc , nước hoa, bé sẽ không khóc nhiều vậy .”

Trên người đối phương là hơi thở thối nát , sau khi hắn vào cửa liền ngửi được .

“Ai? Cái này anh cũng ngửi được sao ?” Y nghĩ đến khi mình lái xe cũng đã mở kính xe , đem hương vị tản quang.

Không để ý đến y , Nhiêu Tông Lễ hỏi thẳng: “Phòng Tiểu Bảo đâu ?”

Thấy hắn hỏi , Nhiêu Tông Lễ liền chỉ phương hướng giúp hắn .

“Thối tiểu quỷ đang ngủ?” Thẩm Trọng Nhiên đi theo phía sau hắn hỏi.

Nhiêu Tông Lễ vốn không nghĩ để ý đến y , bất quá cuối cùng vẫn là khẽ ừ.

Thẩm Trọng Nhiên tuy rằng không biết hống đứa nhỏ, nhưng thiết bị cơ bản dùng cho trẻ con vẫn là chuẩn bị đầy đủ , quả nhiên có tiền thì chuyện gì cũng dễ . Nhiêu Tông Lễ đối gian phòng trẻ con này ít nhất là vừa lòng.

Nhẹ nhàng đem Tiểu Bảo phóng tới trên nôi , đắp chăn giữ ấm , lại nhìn nhìn khuôn mặt tiểu hài tử nhỏ nhắn vì khóc mà bẩn hề hề , Nhiêu Tông Lễ nhíu mày, cũng không quay đầu lại hỏi người phía sau .”Có khăn ướt không ?”

Thẩm Trọng Nhiên đứng ở cửa chính , tựa vào cạnh cửa nhìn hắn, vừa bị hỏi như vậy, đầu tiên là ngẩn người, sau đó gật gật đầu, thuận tay lấy khăn ướt chuyên dụng cho trẻ con ở trên bàn đưa qua. Khi Nhiêu Tông Lễ tiếp nhận, y chú ý tới ngón tay hắn dị thường thon dài, tay như vậy, để đỡ đẻ thật phí , dùng để đánh đàn ngược lại càng thích hợp hơn.

Nhìn Nhiêu Tông Lễ thuần thục giúp Tiểu Bảo sát mặt, Thẩm Trọng Nhiên rất bội phục , một người nam nhân có thể làm việc cẩn thận như vậy, loại sự tình này có một số nữ nhân còn không bằng hắn .

Giúp Tiểu Bảo sát xong mặt, Nhiêu Tông Lễ nhẹ nhàng thở ra, bất quá hắn biết đây chỉ là tạm thời , kế tiếp, hắn phải đối mặt vởi kẻ so với Tiểu Bảo càng khó đối phó hơn .

“Ai, anh làm thật thành thạo , rất lợi hại a!” Thẩm Trọng Nhiên ở bên cạnh không chút keo kiệt khích lệ, chính là loại khen ngợi này, nghe như thế nào cũng đều có ý tứ khác .

Cho nên Nhiêu Tông Lễ thản nhiên nói một câu, “Bởi vì ta là bác sĩ.”

“Không hổ là bác sĩ a! Bảo mẫu cũng không lợi hại bằng ngươi !”

Bác sĩ cùng bảo mẫu? Nhíu mi một chút, Nhiêu Tông Lễ quay đầu nhìn y .

“Ngươi muốn thế nào?”

Thực tinh tường! Thẩm Trọng Nhiên âm thầm cười, buông tay.”Tôi không muốn thế nào a! Chính là tiểu quỷ này dính anh , chỉ có anh ở bên , nó mới không khóc.”

“Cho nên?”

“Cho nên ——” cười cười, Thẩm Trọng Nhiên không hề dự liệu được y đột nhiên kề sát vào hắn , cơ hồ gần sát mặt mới dừng lại .”Chính là muốn mời anh ở chỗ này chiếu cố nó , rất đơn giản đi?”

Nghe lên xác thực rất đơn giản, chính là trong đơn giản có uy hiếp , lại phức tạp. Kỳ thật thỉnh cầu so với uy hiếp sẽ hữu hiệu hơn , chỉ là có những người không biết dùng .

Gần gũi nhìn Thẩm Trọng Nhiên, Nhiêu Tông Lễ phát hiện ngũ quan đối phương có thể dùng từ tinh xảo để hình dung, nhưng trong đôi mắt hoa đào kia lại lộ ra tà khí, thật sự làm cho người ta hoàn toàn không thể yên tâm, nói đơn giảng , chính là cha mẹ vĩnh viễn sẽ không muốn nữ nhân gả cho loại nam nhân này.

Phát hiện hắn đang quan sát mình, Thẩm Trọng Nhiên cười rất tự tin .

Thật sự là kẻ —— làm cho người ta ghét! Nghĩ như vậy , Nhiêu Tông Lễ chán ghét vươn hai ngón tay hướng khuôn mặt đối diện mà trạc , đẩy đầu y ra, động tác này thành công nên đã hạn chế tiếp xúc của hai người.

“Nếu anh cần bảo mẫu, tôi có thể giới thiệu vài người cho anh , trước kia đều làm y tá, rất có kinh nghiệm trông tiểu hài tử —— “

Thẩm Trọng Nhiên vươn ngón trỏ lắc lắc.

“So với các cô ấy , tôi càng vừa lòng anh hơn .” Dù là nữ nhân trung niên làm bảo mẫu so sánh với nam nhân trước mắt này , người nầy càng hợp ý y , tuy rằng tính tình có điểm quật cường, bất quá điểm ấy cũng rất có tính khiêu chiến .

Ngữ khí cuồng vọng lại làm cho người ta sinh chán ghét, khiến Nhiêu Tông Lễ thật sự rất bội phục nam nhân trước mắt này, một câu không đến mười chữ có thể khiến hắn cảm thấy phẫn nộ .

“Nhưng tôi không phải bảo mẫu, tôi còn muốn đi làm.” Thời gian đi làm của bác sĩ không hẳn chỉ là thời gian công tác trên viện , hơn nữa, tối trọng yếu chính là —— “Tôi không có ý thích làm bảo mẫu , mời anh thỉnh cao nhân khác.”

Trên khuôn mặt luôn luôn trong trẻo lạnh lùng này lại thêm chút không kiên nhẫn , khiến Thẩm Trọng Nhiên rõ ràng cảm giác được mình bị hắn chán ghét, bất quá đối y mà nói, thái độ Nhiêu Tông Lễ bất quá là loại khiêu chiến, nếu y liền như vậy đáp ứng, kia mới là chân chính không bình thường .

“Anh , tựa hồ không hiểu rõ được tình cảnh hiện tại của mình a ——” Đứng thẳng người, y nhìn chằm chằm Nhiêu Tông Lễ, mỉm cười.

“Như thế nào?” Nhiêu Tông Lễ mắt lạnh nhìn hắn, “Anh muốn giam cầm phi pháp?”

“Uy uy! Không cần nhanh như vậy đem 『 giam cầm 』 nói ra đi?” Thẩm Trọng Nhiên một bộ thực “Sợ hãi” , nhưng lập tức lại thay bằng biểu tình bất cần đời.”Bất quá nghe ra cũng thật kích thích.” Nói xong đi đến trước mặt Nhiêu Tông Lễ, thân thủ vỗ vai hắn, “Tôi cảm thấy, tựa hồ đó cũng không hẳn không thể “

Nếu những lời này của y không khiến Nhiêu Tông Lễ nổi nóng , như vậy động tác kế tiếp là khiến hắn đi đến cực điểm .

Bốn chữ “Không hẳn không thể” Thẩm Trọng Nhiên còn chưa nói xong, người cũng đã cúi đầu. Tuy rằng hai người đều là nam nhân, nhưng Nhiêu Tông Lễ vẫn là nháy mắt liền phát hiện ——nam nhân này nghĩ hôn hắn!

Quả nhiên, thời điểm môi bị sát qua , đầu óc hắn cũng “Oanh” một tiếng, một giây bị vây trong ngỡ ngàng rồi sau đó hoàn toàn tỉnh táo .Namnhân trước mắt này, căn bản là một tên thiếu giáo huấn !

Trước khi đối phương tính thực hiện tiếp , hắn một bước kéo lấy cánh tay đối phương, phản thủ xoay người. Thẩm Trọng Nhiên từ lúc quay người đã muốn phản ứng lại nhưng lại bị hắn hung hăng dùng một chút lực đẩy y ngã xuống đất như một khối đậu hũ .

“Ngươi, muốn, chết!” Nhã nhặn nam nhân một khi đã không nhã nhặn, tuyệt đối là thực đáng sợ.

Nhiêu Tông Lễ bình thường lạnh lùng , lúc này trên mặt nổi lên đỏ ửng, không rõ là xấu hổ hay là tức giận, môi mím chặt khiến Thẩm Trọng Nhiên chảy nước miếng, trên môi như lòe lòe tỏa sáng .

Da hắn thường khô, thời tiết lạnh sẽ phải cố gắng giữ ẩm một số bộ phận cơ thể , môi cũng không ngoại lệ.

Đôi môi hồng nhuần mang theo hương vị của cây cỏ làm Thẩm Trọng Nhiên thật sự vừa lòng, không thể không thừa nhận, cỗ hương vị kia cùng đôi môi Nhiêu Tông Lễ khêu gợi khiến y bị hấp dẫn, muốn hôn hắn tiếp . Bất quá, đối y luôn luôn tùy tâm sở dục mà nói, loại sự tình này cũng không tính cái gì, cho nên giờ này khắc cứ việc này bị ấn trên mặt đất, cổ bị kháp, y vẫn lo đến tác phong hoa hoa công tử của y , không chút nào kinh hoảng, vẻ mặt như cũ nhìn nam nhân.

Từ góc độ này, khuôn mặt nam nhân đỏ ửng có một phen phong vị khác, vốn ý đồ chính của y là muốn cho Nhiêu Tông Lễ làm bảo mẫu , nhưng hiện tại xem ra, “ lão cải trắng” này xem ra ăn rất ngon miệng .

“Thân thủ không tồi a!” Xem đủ rồi, y rốt cục mở miệng nói một câu.

Kỳ thật muốn luận thân thủ, Nhiêu Tông Lễ tuyệt đối không phải đối thủ Thẩm Trọng Nhiên, cuộc sống bị bỏ tù sẽ là ma luyện, nên y ở trong ngục giam cũng có thể bình yên vô sự, không tổn thương không bệnh tật đợi đến ra tù, mà Nhiêu Tông Lễ mặc dù lúc còn là sinh viên từng đến đạo quán học võ thuật, nhưng dù sao cũng chỉ để cường thân kiện thể, mục đích chính là khiến cơ thể mình cường tráng chút thôi , cấp bậc tự nhiên bất đồng.

Nhiêu Tông Lễ tức giận chưa tiêu, ngàn tính vạn tính cũng không tính đến Thẩm Trọng Nhiên sẽ làm ra loại hành động này.

“Nghe rõ cho tôi , xú tiểu tử!” Hắn một phen túm áo đối phương, bình tĩnh bình thường hoàn toàn không còn nữa.”Anh hôm nay lãng phí thời gian sáng sớm của tôi , khiến tôi cực khó chịu , tôi không có thời gian ở trong này chơi gia gia tửu tửu gì đó với anh ! Con trai là của anh, anh phải trông hắn , đừng đem trách nhiệm chiếu cố đứa nhỏ đổ cho người khác ! Tôi là bác sĩ, chỉ phụ trách đỡ đẻ, không phụ trách dưỡng nó!”

Thẩm Trọng Nhiên nằm trên mặt đất , lần đầu thấy hắn nổi giận, chỉ cảm thấy giống như con thỏ luôn dịu ngoan lại vươn móng vuốt ra hù dọa người , so với trong tưởng tượng thật thú vị.

Cũng không vội đứng dậy, y nhìn Nhiêu Tông Lễ, hỏi: “Nói như vậy, vô luận tôi tiếp theo nói cái gì, anh cũng không muốn?”

“Tôi không nghĩ là tôi nói còn chưa đủ rõ ràng!”

“Kia, chúng ta làm một vụ thương lượng đi .” Y mỉm cười, “Anh còn có hai đệ đệ đi? Tiểu đệ gọi là gì nha —— “

Nhiêu Tông Lễ sợ run một chút.

Ở trong lòng nở nụ cười, Thẩm Trọng Nhiên dường như không có việc gì hỏi: “Cậu ấy đã thật lâu không có về nhà đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.