Thâm Hải

Chương 20: Chương 20




“Em cần công việc.”

Sáng tinh mơ, ông chủ của công ty điều tra Hồng Nhãn Ý Ngoại, mới vừa từ nhà đến công ty, vừa đem đôi chân dài của mình gác trên mặt bàn, sau đó cầm tờ báo, đang định bưng ly cà phê cực ngon mà cô bé giúp việc pha cho anh lên uống, cửa văn phòng của anh đã bị mở lớn.

Chàng trai đã bị anh cưỡng chế bắt nghỉ ngơi đang vác cả bao hành lý trên vai đi đến, bỏ lại những lời này, sau đó nói: “Cho em một vụ án nào đó, vụ án nào đều được.”

Hàn Võ Kì nhướng mày nhìn anh một cái, sau đó mở tiếp tờ báo, thản nhiên nói: “Anh kêu em đi nghỉ ngơi.”

“Em nghỉ rồi.”

“Anh nói là, cậu cứ gom hết các ngày nghỉ phép cộng lại nghỉ hết một lần.” Anh đem ly cà phê nâng lên miệng hớp một ngụm.

“Em đã nghỉ bốn mươi ngày.” Anh nắm chặt lấy túi hành lý.

Người đàn ông không ngẩng đầu nhìn cũng xác định tên kia chắc chắn đang rất thối mặt, chỉ xem tiêu đề của báo chí, nói: “Cộng lại các kỳ nghỉ trong ba năm, cậu có sáu mươi ngày. Bốn mươi ngày với sáu mươi ngày là rất khác nhau, tựa như bốn mươi vạn cùng sáu mươi vạn là hai việc rất khác nhau vậy.”

“Anh Võ …”

Hàn Võ Kì vươn ngón trỏ, ngăn cản oán giận của anh, nói: “Có chuyện gì muốn nói thì đi tìm chị Lam nói đi, tối hôm nay anh còn muốn lên giường ngủ. Nếu cậu không có nơi nào để đi, cũng có thể ở lại công ty, trên lầu còn phòng trống, Tiểu Phì luôn giữ gian phòng kia cho cậu.”

“Nhưng còn công việc?” Anh nâng mặt lên, lộ ra nụ cười siêu cấp thân thiết hòa ái, nói: “Thật có lỗi, không có.”

Tên nhóc tiểu tử kia dùng cặp mắt màu xanh trừng anh, một khuôn mặt tuấn tú, quả nhiên đang vô cùng thối.

Muốn cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ? Không thành vấn đề.

Hàn Võ Kì buông tờ báo cùng ly cà phê, cực kì nhàn nhã đem hai tay khoanh trước ngực, nhìn anh nhe răng ra cười.

Ba mươi lăm giây sau, tên kia cốt cục hết hi vọng, khó chịu đứng lên, hướng cửa đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng chàng trai cứng ngắc, Hàn Võ Kì không nhịn được hảo tâm mở miệng.

“A Lỗi, nếu cậu muốn làm việc, cũng không phải không thể.”

Anh dừng bước chân, quay đầu.

Hàn Võ Kì cười meo meo nhìn anh nói: “Cậu về quê ở hai ngày, anh sẽ giảm ngày nghỉ cho cậu hai mươi ngày.”

Khóe mắt anh khẽ híp, tròng mắt màu lam co lại, có một giây, Hàn Võ Kì cho rằng anh sẽ đồng ý, nhưng giây tiếp theo, tên tiểu tử kia vẫn là mím môi, quay đầu đi, đẩy cửa đi lên lầu.

“Chậc.”

Anh nháy mắt một cái, bóp cổ tay một chút, quả nhiên không được như tính toán, anh còn muốn nói chỉ cần tên tiểu tử kia nguyện ý về nhà, anh có thể có thêm mười tám ngày, với Tiểu Lam anh cũng dễ ăn nói hơn, đáng tiếc, người này ngoan cố y như tảng đá.

Mạc Sâm lúc trước thật là đặt sai tên mà, không có việc gì lại đặt là Lỗi a? Ba cái tảng đá ở cùng nhau, tính cách chẳng sai biệt là bao? Hết thảy đều là phiền toái, ngoan cố tăng gấp ba!

Nói đến đây, anh vốn cho rằng tên xú tiểu tử chống đỡ không đến một tuần sẽ chạy trở về tìm anh, nhưng lần này anh cũng thật lợi hại, duy trì tận bốn mươi ngày.

Bốn mươi ngày, cũng không phải bốn ngày, xú tiểu tử này rốt cuộc đã chạy đi đâu?

Tuyệt đối không phải đi nghỉ phép.

Tên kia nếu biết thế nào là nghỉ phép, mặt trời sẽ mọc lên từ hướng Tây.

Anh biết A Lỗi không thích ở tại công ty, đám người ở Hồng Nhãn quan tâm anh quá mức, khiến anh thở không nổi, bởi vì thế, anh mới có thể đồng ý ra bên ngoài nghỉ, mà không phải ở tại công ty, lúc trước khi anh đáp ứng để A Lỗi chuyển ra riêng, Tiểu Lam còn cùng anh chiến tranh lạnh vài đêm, Tiểu Phì lại luôn lãi nhãi niệm kinh bên lỗ tai anh muốn chai.

Nhưng anh so với ai đều biết rất rõ, có một số việc, chỉ có thể chính mình đi đối mặt, có một vài vực sâu không đáy, chỉ có thể tự mình gắng sức bò lên, anh nếu không muốn, cố cứng rắn giữ người cũng là vô dụng.

Lần này trở về, thâm quầng vạn năm trên mắt tiểu tử kia hình như đã giảm đi vài phần?

Mắt thâm quầng sẽ không thể tự mình biến mất, có người làm cho anh ngủ?

Hàn Võ Kì chống đầu, nhướng mày trái, xem xét cánh cửa kia.

Anh vừa cầm hành lý, đó là toàn bộ gia sản của anh, anh rõ ràng tên tiểu tử kia không có nhiều đồ lặt vặt, toàn bộ đều nhét vào như thế rồi đi, khi anh đi thuê phòng ở, cũng chỉ mang cái túi kia.

Anh trở lại cũng chỉ mang túi hành lý kia, anh cạo râu, áo thun trên người cũng là áo ấm, ngay cả quần cũng đều sạch sẽ như vừa mới mua, nhưng đương nhiên là không phải, anh rõ ràng biết bộ quần áo đó là đồ cũ, đều do Tiểu Phì năm trước nhân dịp tròn năm chúc mừng đã mua, nhưng thoạt nhìn thực sự là rất sạch sẽ, rất mới.

Hơn nữa, nếu anh không nhìn lầm, tên nhóc đó còn cắt móng tay.

Không thể nghĩ đến, lấy đồ cắt móng mà cắt.

Nếu không phải anh rất hiểu tên tiểu tử này, anh thực sự cho rằng anh vừa đi du lịch nghỉ phép về.

Mười ngón tay của anh đều sạch sẽ, toàn thân cao thấp đều sạch sẽ.

Thực sự rất sạch sẽ.

Anh còn ngửi được mùi huân y thảo cùng hoa hồng, anh ngửi được mùi vì còn lưu lại trong không khí.

Không sai, là mùi huân y thảo cùng hoa hồng.

Hàn Võ Kì lấy ngón tay gõ lên mặt bàn, nở nụ cười.

Giây tiếp theo, anh vươn ngón tay ấn gọi phím nội bộ, mỉm cười mở miệng gọi cô bé giúp việc ngoài cửa kia.

“Tiểu Phì, đừng giả bộ nữa, anh biết em nãy giờ vẫn dán tai trên cửa nghe lén, vào đi.”

2:07:20 AM (sáng).

Anh không ngủ được.

Một tuần, thời gian lại bắt đầu giống như cụ già thong thả lê bước.

Không muốn lại trừng mắt nhìn thời gian trên di động, anh tắt nguồn điện, đưa điện thoại bỏ qua một bên, nhắm mắt lại, xoay người trên giường, đem mặt gối lên khủy tay.

Tiểu Phì đem phòng anh giữ thật sạch sẽ, còn đặc biệt giúp anh trừ ẩm ướt, cửa sổ phòng là cách âm, rèm cửa sổ cũng đã được vén lên, anh không nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, cũng không nhìn thấy mưa dầm triền miên ngoài kia.

Chăn bông của anh đã được phơi nắng, phi thường khô mát, có hương vị của ánh mặt trời, hẳn sẽ giúp anh ngủ tốt lắm, nhưng mà không thể.

Anh hít sâu, tự nói với bản thân phải thật thoải mái, nhưng lại khiến càng thêm buộc chặt, giống như có người trong đầu anh, dùng bàn tay sắt, gắt gao cầm lấy, dùng sức mà kéo.

Anh cần phải nghĩ đến chút chuyện gì đó, có thể làm anh thả lỏng, những chuyện ấm áp lại thoải mái.

Em thích vải dệt thuần cotton, sờ lên thực rất thoải mái, cảm giác cũng rất tuyệt…

Giọng cười của cô, tự dưng xuất hiện.

Tuy rằng tơ tằm thượng hạng, có vẻ rất thông khí, nhưng lại rất lạnh, mùa đông mặc trên người, sẽ làm cho ta có cảm giác rất lạnh lẽo… vẫn là vải có vẻ tốt hơn…

Ngực, không hiểu sao bỗng siết chặt.

Anh có thể thấy cô, cùng anh nằm trên giường, đem bra trải giường cotton màu trắng kéo đến trên đầu, nhìn anh mỉm cười, nói nhỏ.

Hồi nhỏ em thường như vậy, núp ở phía dưới vải bông, làm bộ như em đang trong một hang tuyết, cùng chim cánh cụt ở bắc cực sống với nhau…

Chim cánh cụt không sống ở Bắc cực, là sống ở Nam cực.

Anh nghe thấy chính mình cười nói với cô.

Em biết, nhưng khi đó em mới bảy tuổi thôi…

Cô cười khẽ, nằm trên gối đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có một nửa chôn trong gối đầu mềm mại, cô cùng anh nằm chung dưới vải dệt trắng, nhỏ giọng nói.

A Lỗi, anh có biết mùa hè ở Bắc cực trời sẽ không tối không?

Kiên nhẫn.

Cô vươn tay, đẩy ra tóc vàng đang che vầng trán anh, vỗ về mặt anh.

Hồi nhỏ, em nghĩ rằng nơi đó là thiên đường cho nên trời sẽ không tối, thiên sứ đều là tóc vàng mắt xanh và có làn da trắng, giống như anh vậy.

Cô hồn nhiên mà nói, làm cho ngực anh co rút nhanh, anh nhìn cô nói.

Đó là bởi vì, trong các bức tranh thiên sứ đều là vẽ người da trắng. Huống hồ, mặc dù ở Bắc cực mùa hè không có đêm đen, nhưng vừa vào đông, vô luận là ngày hay đêm, trời vĩnh viễn đều là màu đen.

Nghe vậy, cô không nghĩ nhiều, chỉ đem phấn môi khinh dương, vừa cười.

Lúc ấy em mới bảy tuổi nha, em thực thích mơ mộng hão huyền, em là một tiểu nữ sinh thích mơ mộng mà.

Anh có thể tưởng tượng, bộ dáng đáng yêu khi cô bảy tuổi núp trong bra trải giường mơ mộng hão huyền, làm khóe môi anh bất giác nhếch lên.

Cô vỗ về khóe miệng đang cười của anh, ôn nhu nói.

A Lỗi, về sau nếu anh không ngủ được, cứ giả bộ như đang ở trong động tuyết ở Bắc cực đi. Cùng với người anh thích nhất ở trong động, đương nhiên em không phải đang nói em nha.

Cô đỏ bừng mặt, nhưng vẫn cố nén xấu hổ, gối đầu lên gối mềm mại, dùng đôi mắt đen láy nhìn anh nói.

Như vậy, cho dù không ngủ được cũng không sao, bởi vì anh cùng người anh thích nhất ở Bắc cực, anh không cần quan tâm bên ngoài là hừng đông hay đêm đen, có đúng hay không?

Nhìn thấy cô gái nhỏ đáng yêu, đơn thuần kia ở trước mắt, trong lòng không hiểu sao lại ấm lên.

Không tự kìm hãm được, anh nâng tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nộn của cô, ẩn dưới bra trải giường vải bông, hôn môi cô.

Cô nhẹ nhàng hít một hơi, bàn tay nhỏ bé đặt lên cổ anh, rồi dời xuống tấm lưng cường tráng của anh.

Anh thích cảm giác cô vuốt ve anh, e lệ như vậy, lại lưu luyến như thế. Anh thích cô tuy rằng thẹn thùng, lại sẽ hé miệng, mặc anh công thành chiếm đoạt, cùng miệng lưỡi anh giao triền. Anh thích cô không tự giác mà thể hiện, khó kìm lòng nổi dùng đôi chân trắng nõn kia ôm lấy anh, đưa anh kéo càng gần. Như là cô đang nhấm nháp món ăn nóng bỏng mà cô yêu thích nhất, như anh chính là món ăn gì đó ngon nhất trên đời mà cô thích nhất.

Anh muốn đem cô đặt ở dưới thân, muốn ở cùng cô, muốn một lần nữa trở lại với sự ngọt ngào ướt át của cô, thân thể càng lúc càng nóng hơn, cảm giác cô đem anh bao vây.

Nhưng mà lúc anh trở mình, cái gì cũng không có.

Anh mở mắt ra, cô gái trong lòng đã không thấy đâu, anh chợt nhận ra đang ở trong phòng của chính mình.

Liếm đôi môi khô ráp, anh chỉ cảm thấy cả người nóng lên, thiết bổng của anh cứng rắn như đá.

Đó là ký ức nhớ lại, chuyện của nửa tháng trước, mấy ngày nay, mỗi khi anh từ ác mộng tỉnh dậy, cô đều ở cùng anh, cùng anh ngày đêm điên đảo, dỗ anh ngủ, đúng là rất hữu hiệu.

Luôn luôn rất hữu hiệu.

Nhưng cô không ở nơi đây, cô ở xa phía nửa thành phố bên kia.

Anh ngồi dậy, kiểm tra di động.

4:15:18 AM (sáng)

Hai giờ, anh cho rằng mới mười phút.

Ở cùng với cô, thời gian luôn trôi qua thật mau, thật nhanh.

Thở sâu, anh nhắm mắt, vuốt khuôn mặt mệt mỏi, lại cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cô đang trèo lên vai anh, lưng anh.

Không sao đâu…

Cô ôn nhu nói, sau đó đem anh ôm vào trong lòng.

Trước kia em cũng thường mất ngủ.

Vì sao? Anh rất muốn hỏi, cũng không dám, sợ cô cũng hỏi anh vấn đề này.

Nhưng cô chưa bao giờ hỏi anh, cô chỉ là an ủi anh, dung túng anh, đem anh ôm chặt.

Anh cơ hồ có thể ngửi thấy mùi vị quen thuộc của cô, ngay tại chóp mũi, chui vào trong tâm, an ủi anh.

Không tự kìm hãm được, anh hít một hơi thật sâu, nhưng hương vị này lại biến mất.

Anh mở mắt ra, nhìn căn phòng u ám yên tĩnh.

Chết tiệt, anh nhớ cô.

Nhìn chằm chằm vào chiếc di động màu đen, đột nhiên, anh hy vọng mình từng chụp hình của cô, nhưng anh không có.

Ngoài hồi ức, anh không có bất cứ gì.

Anh nhớ cô, muốn gặp cô.

Rất nhớ.

Có trong khoảnh khắc, anh gần như muốn bật dậy đi xuống lầu, xuyên qua hơn phân nửa thành thị, đi tìm cô.

Anh có thể tùy tiện lấy một lý do, hoặc là anh căn bản không cần lý do, cô sẽ mở cửa, anh biết, mặc dù anh là một tên khốn kiếp, cô vẫn sẽ vì anh mà mở cửa, hướng anh vươn hai tay, ôm anh.

A Lỗi, em yêu anh…

Anh có thể nghe thấy giọng cô khàn khàn ngay tại bên tai, ấm áp, khắc ở trong lòng anh, làm cho anh run rẩy.

Em yêu anh…

Run run, anh hít một hơi thật sâu.

Cô sẽ mở cửa, anh biết.

Có lẽ cô sẽ tức giận, sẽ nói anh sao đi mà không từ biệt, nhưng cô vẫn sẽ vì anh mà mở ra cánh cửa kia, hoan nghênh anh, an ủi anh, giúp anh làm nóng sữa, cho anh ấm áp anh cần.

Khát vọng muốn gặp cô càng lúc càng sâu, không ngừng thôi thúc anh, dụ hoặc anh, mỗi một phút, mỗi một giây, khát vọng muốn gặp cô lại càng thêm sâu sắc.

Những trở về tìm cô, cũng không thể thay đổi cái gì, anh biết sẽ càng làm tổn thương cô thêm sâu hơn.

Cô không cần phải bị anh đối đãi như vậy, anh thậm chí không nên cứ như vậy rời đi, nhưng anh quá mức kinh hoảng, anh phải rời khỏi nơi đó, phải rời đi…

Cô là cô gái tốt, đáng giá gặp một người đàn ông tốt.

Vạn phần chua xót, anh nằm về trên giường, một lần nữa nhắm mắt lại.

Bóng tối vắng vẻ, thật tốt, thật tĩnh.

Sau một lúc lâu, anh chậm rãi giơ tay đem bra giường thuần cotton, kéo qua đầu, bao trụ chính mình, việc này làm anh tốt lên một chút, cảm thấy… anh cơ hồ có thể cảm nhận được… cô ở ngay bên cạnh…

Ở bên cạnh anh, cùng anh nằm trong chiếc chăn ấm áp này.

Chỉ cần anh không cử động, không mở mắt, cô sẽ luôn luôn ở tại nơi đó, cùng anh nằm chung, nằm trên cùng một chiếc gối, dùng đôi mắt đen láy nhìn anh ôn nhu.

A Lỗi… em yêu anh…

Cô mỉm cười, ngóng nhìn anh, nhỏ giọng nói.

Ảo tưởng giả dối này, siết chặt tim anh, nhưng cũng an ủi anh.

Em yêu anh…

Tám kilomet.

Anh ở trên máy chạy bộ trong phòng tập thể thao của công ty, vừa chạy qua 8km, một người mặc đồ thể thao, người phụ nữ tóc buộc đuôi ngựa đi đến.

Là chị Lam.

Thấy cô, anh thả chậm tốc độ, từ chạy nhanh biến thành đi nhanh.

Cô đi đến bên cạnh anh, tựa vào một máy chạy bộ khác, nhìn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.