Thâm Hải

Chương 21: Chương 21




“Anh Võ nói cậu muốn làm việc?”

“Vâng” Anh cẩn thận nhìn nữ nhân kia.

“Cậu có ngủ được không?” Cô hỏi lại.

Hàm dưới của anh buộc chặt, nói: “Anh Nam nói cơ thể em khỏe mạnh, kiểm tra cũng nói tất cả đều bình thường.”

Phong Thanh Lam nhếch mày lên, rõ ràng tiểu tử này đang trốn tránh vấn đề, nói ngắn gọn, anh vẫn không ngủ được.

Bất quá anh nói cũng không sai, cô vừa xem qua kết quả kiểm tra A Nam đưa, so với một tháng trước, thân thể anh khôi phục ít nhiều, hơn nữa anh nói cũng không sai, quầng thâm vạn năm trên mắt tiểu tử này cũng không thấy rõ.

Cô rất rõ ràng, mấy năm nay, A Lỗi luôn luôn lấy công việc để phân tán sự chú ý, nhưng hai năm gần đây, anh thật sự đem chính mình ép đến quá mức, thậm chí có vài lần có hành vi vượt qua ranh giới nguy hiểm, điều đó làm cô thực sự lo lắng.

Có đôi khi cô sẽ cảm thấy, anh cố tình lựa chọn những vụ án nguy hiểm, sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.

Lúc trước mấy vị trưởng bối đồng ý cho anh làm việc ở đây, là vì biết anh không thể ở không suốt ngày, nếu không làm việc anh sẽ hỏng mất, cô cùng mọi người đều nghĩ rằng chỉ cần cho anh tới đây vài tháng, anh sẽ tốt lại, như thế nào cũng không dự đoán được, tiểu tử này luôn luôn không chịu đi, anh chỉ muốn ở trong đây học nghề, học xong rồi đi làm, sau đó thì cứ vùi đầu vào công việc, không chịu về nhà.

Anh dùng công tác để trốn tránh đối mặt với sự kiện kia, anh thậm chí không đề cập tới người kia, chỉ cần có người nhắc tới, anh sẽ xoay người rời đi.

Cứ như vậy là không ổn, một ngày nào đó anh sẽ tự hại chết mình.

Cô vốn không thích nhúng tay xen vào, nhưng thực hi vọng lần này ông xã nói đúng.

Nói trở lại, tên kia đúng là cái gì cũng biết.

Đây đúng là khuyết điểm khiến người khác ghét nhất mà.

Nghĩ đến gã lưu manh kia, cô vụng trộm trong lòng trợn trừng mắt, sau đó mới thở sâu, hai tay ôm ngực nhìn em trai cùng lớn lên với cô tuyên bố.

“Từ hôm nay cậu được đi làm trở lại.”

Anh ngây ra một lúc, ấn nút ngừng chạy bộ, đứng trên đường băng, mặt không có chút biểu cảm nhìn cô, “Em cho rằng còn tới năm ngày nữa mới đủ sáu mươi ngày.”

“Anh Võ của cậu cùng A Nam thuyết phục chị.” Cô nhìn anh không chớp mắt, nói: “Hơn nữa chúng ta quả thật rất cần người, bất quá nếu cậu muốn nghỉ cho đủ sáu mươi ngày, chị sẽ đi tìm người khác.”

Phong Thanh Lam nhướn mày, hỏi: “Cậu cần nghỉ tiếp sao?”

“Không cần.” Anh đáp không chút suy nghĩ.

“Chị cũng nghĩ vậy.” Phong Thanh Lam cong khóe miệng, rút khăn lông quàng cho anh nói, “Đi tắm rửa, sau đó xuống lầu tìm anh Võ của cậu, anh ấy sẽ mang cậu đi gặp khách hàng.”

Nói xong, cô liền xoay người đi ra cửa.

Anh nắm lấy khăn lông, đã thấy chị Lam dừng lại ở cửa, quay đầu nhìn anh, ý vị thâm trường nói rõ.

“A Lỗi, đừng làm hỏng.”

Hai mắt anh trầm xuống, nhận lời.

“Em sẽ không.”

“Thấy người phụ nữ mặc lễ phục màu vàng kia không? Bà ta là Chu Lị Hinh, là khách hàng lần này của chúng ta, cũng là giám đốc của công ty thời trang Triều Đại.”

Ngồi trong chiếc xe hơi lớn màu đen, Hàn Võ Kì chỉ vào người phụ nữ trong màn hình sáng tối, nói: “Triều Đại là công ty do bà ta sáng lập ở ba mươi năm trước, bà ta thiết kế quần áo, tùy tiện một bộ cũng phải mười mấy vạn, là thương hiệu mà các tay thượng lưu, hoặc ngôi sao điện ảnh, đều muốn mua. Mười năm gần đây, người Hoa phát triển khá mạnh, chồng của bà ta cũng rất có thủ đoạn làm ăn, bà ta rất nhanh đem việc làm ăn phát triển rộng rãi ra ngoài. Chu Lị Hinh cùng chồng của bà là hai người tiên phong trong việc đem trình diễn thời trang lên truyền hình, bà ta lợi hại đến mức làm cho các công ty truyền hình tranh nhau mua độc quyền phát sóng trực tiếp các show diễn thời trang của bà, báo ngày hôm qua có đưa tin, giá cả độc quyền phát sóng buổi diễn thời trang của Triều Đại có giá trên trời. Hiện tại bà là người nổi tiếng nhất trong giới thời trang, cũng là nhà thiết kế người Hoa kiếm được nhiều tiền nhất.”

Anh biết người phụ nữ này, anh ở trong nhà Tú Tú có thấy những tin tức trên tạp chí thời trang, những bài có liên quan tới bà.

Nghĩ đến Tú Tú, trong lòng anh hơi thả lỏng, có chút hoảng thần.

Xe bỗng nhiên dừng lại, một cô gái mặc võ phục không thủ đạo mở cửa bước vào, đụng đến bên cạnh anh.

“Hi, A Lỗi.” Cô cười cùng anh chào hỏi, phịch một tiếng đóng cửa xe lại.

Cô vừa lên xe, xe lập tức lái đi tiếp về phía trước.

Anh hướng cô gật đầu, coi như chào hỏi.

Thấy bộ dạng kia của cô, mặt Hàn Võ Kì tái lại, vội hỏi: “Đồ Hoan, nửa giờ trước anh đã kêu em thay quần áo, em làm cái quỷ gì? Sao còn mặc võ phục không thủ đạo? Lễ phục may cho em đâu?”

“Yên tâm, em có mang theo, đều ở trong này.” Cô đem hành lý quăng lên đùi Hàn Võ Kì, một bên đá văng giày thể thao ra, tay liền kéo ra đai lưng đen, động tác nhanh chóng thay áo, rồi nói: “Em không phải cố ý, lúc em muốn đi, vừa khéo có người đến phá võ quán, em liền ở lại một chút.”

Mắt thấy cô cởi xong áo sẽ cởi luôn nội y, hai nam nhân lập tức đồng thời xoay đầu sang một bên, không chớp mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa số.

Hành vi kia của cô thật lớn mật, vẫn làm cho lão đại Hàn Võ Kì cười khổ nói: “Đồ Hoan, em phải biết rằng, nói thế nào thì, anh cùng A Lỗi đều là đàn ông, em chú ý một chút được không?”

“Có quan hệ gì? Các anh cũng không phải chưa thấy qua.” Cô vừa nói vừa đem quần cởi ra, kéo túi hành lý, nhanh chóng lấy khăn lông lau mồ hôi trên người. “Em cùng A Lỗi còn được anh tắm rửa cho vài lần nữa là.”

“Làm ơn đừng nói những chuyện khiến người nghe hiểu lầm như vậy.” Nghe vậy, mặt Mạc Lỗi đen thui, không nhịn được nói: “Đó đều là chuyện lúc chúng ta học tiểu học.”

Cô bật cười, từ trong hành lý rút ra một bộ lễ phục tơ tằm màu đỏ mặc vào, sau đó ở trong váy thay quần áo lót sạch sẽ, “Các anh có biết để trở thành siêu mẫu điều tối quan trọng cần phải vứt bỏ là gì không?”

“Là cái gì?” Hàn Võ Kì tò mò mở miệng.

“Sự tự ái!” Đồ Hoan vui vẻ cười nói, sau khi mặc xong chiếc váy tơ tằm dài, từ trong hành lý lôi ra một bao giấy vệ sinh, mở ra lấy một cái vòng cổ, nhét vào trong tay nam nhân, xoay người nói: “A Lỗi, giúp em đeo vòng cổ một chút.”

Anh quay đầu lại, giúp cô đeo chiếc vòng kim cương lên cổ.

Hàn Võ Kì thấy thế, miệng đều méo lại: “Đại tiểu thư của tôi ơi, cái vòng cổ này giá gần hai trăm vạn đó, em lại lấy giấy vệ sinh tùy tiện đựng nó? Cái hộp đâu?”

Cô cầm bông trang điểm và nước hoa hồng, cấp tốc vệ sinh khuôn mặt, một mặt vô tội nói: “Cái hộp quá chiếm vị trí, em xài bao giấy vệ sinh có cái gì không tốt? Nó còn có thể chống chấn động nữa mà.”

Cô trả lời rất khí thế, làm cho hai nam nhân đều không còn gì để nói.

Hàn Võ Kì vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cô, chỉ có thể lắc lắc đầu, thở dài, lại tiến vào chủ đề chính, mở miệng nói: “Tóm lại, Triều Đại dự tính sẽ dời buổi trình diễn thời cuối tháng này vào một ngày gần đây, nhưng diễn thử vài lần đều xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn.”

“Như là cái gì?” Mạc Lỗi hỏi.

Nghe vậy, cô gái bên cạnh đang lau móng tay, mở miệng: “Như là đèn chiếu sáng vô duyên vô cớ bị rơi xuống, hoặc đinh ốc của khán đài không xiết chặt, nửa đêm liền sập. Tuần trước bọn họ thí nghiệm hiệu ứng khói lửa, thế nhưng làm đến cháy nổ mạnh, thiêu hủy cả rạp hát bọn họ tập diễn.”

Anh biết chuyện này, tin tức có nói đến.

“Gần đây nhất, thì có vài người mẫu trên đường về nhà bị kẻ bịt mặt bắt cóc, đánh gãy chân.” Đồ Hoan đem gương nhét vào trong tay anh Võ đang ngồi đối diện, nhìn gương vỗ vỗ mặt, sau đó lại cho tay vào túi hành lý cái gì cũng có tìm kiếm một chút, mới lấy ra hộp bóng mắt cùng son bóng.

Hàn Võ Kì nhận mệnh giơ cái gương mặt, ngoan ngoãn làm cái gương cho cô, để cô trang điểm, một bên cùng Mạc Lỗi giải thích: “Tóm lại, Chu Li Hinh hoài nghi có người ác ý muốn phá hư show thời trang của bà, cho nên ủy thác chúng ta điều tra mấy việc ngoài ý muốn. Đồ Hoan vốn dĩ đã làm Model, Chu Lị Hinh an bài cho cô thay thế người mẫu bị gãy chân, để tránh cho người ngoài gia nhập, sẽ làm người khác nghi ngờ, cho nên cậu đi cùng Đồ Hoan, phụ trách show model này là ở tòa nhà cao tầng Khấu Phong.”

“Hôm nay giám đốc sẽ tổ chức tiệc rượu tại nhà của bà ta, các người mẫu tham gia show diễn thời trang đều tham dự, cùng với các nhân viên của Triều Đại.” Đồ Hoan nhanh chóng trang điểm xong, đem tất cả các vật lỉnh kỉnh bỏ vào trong hành lý, cởi vòng buộc tóc, tùy tiện chải chải tóc, sau đó quay đầu, nhìn hai nam nhân kia, cười xinh đẹp.

“Xinh không?”

“Xinh.”

Hai nam nhân đã được huấn luyện, trước trăm miệng một lời gật đầu trả lời, sau đó mới thực sự nhìn cô vào mắt, đều lần lượt lộ ra nụ cười thưởng thức.

“Oa đúng là, Tiểu Hoan Hoan, em thực sự đẹp đến ngây người.” Hàn Võ Kì ôm ngực, cười nói: “Má ơi, em làm cho trái tim nhỏ bé của anh đập thật lợi hại, anh ước gì mình vẫn chưa kết hôn, nhất định sẽ đem em cưới về nhà.”

Đồ Hoan nở nụ cười, biết rõ anh là nói đùa, vẫn là thật cao hứng, mặt mày hớn hở nói: “Thực sao? Em tí nữa trở về sẽ giúp anh nói chuyện với chị Lam, kêu chị ấy đem anh tặng cho em.”

“Khó mà làm được.” Hàn Võ Kì hếch mày, “Chị Lam của em không có anh sẽ chết.”

“Làm ơn, là anh không có chị ấy sẽ chết thì có?” Đồ Hoan phì cười, cười chế nhạo anh.

Lúc này xe cũng dừng lại, Đồ Hoan đẩy cửa ra, tranh nhảy xuống trước, Mạc Lỗi đi theo phía sau cô, sau đó chợt nghe Hàn Võ Kì ở trong xe vừa bực mình vừa buồn cười gọi.

“Cô nhóc, giày của em.”

Đồ Hoan cúi đầu nhìn thấy, mới phát hiện chính mình căn bản quên cởi vớ, lúc chui vào xe chỉ lo cởi giày thể thao, liền mang đôi giày xăng đan anh Võ đưa tới.

“Xem dấu đỏ của tất chân em kìa, dây thun áp ra dấu cả đây, lần sau nhớ cởi tất.” Hàn Võ Kì thở dài, thật không hiểu nên làm sao với nha đầu kia bây giờ.

“Được rồi, được rồi, biết rồi, anh rầy rà muốn chết à!” Đồ Hoan cười nói: “Không có ai chú ý đến mắt cá chân của em đâu.”

Nói xong, cô xoay người xuống xe.

Lần này, Mạc Lỗi đứng ở cửa xe, hướng cô vươn tay.

Không sai lắm khi tới đây, Đồ Hoan mới chú ý anh đang mặc một thân tây trang Armani, đẹp trai không thua ngôi sao điện ảnh.

Cô hếch mày lên, đưa tay vòng qua tay thanh mai trúc mã cùng cô lớn lên, nhìn anh lộ ra nụ cười xán lạn, sau đó tao nhã vươn chân dài, xuống xe, đứng ở bên người anh.

“Anh lấy ở đâu bộ tây trang này thế?”

“Anh Võ thuê đó.” Anh nhất xả khóe miệng.

“Thuê? Khó trách bộ ngực nhỏ quá, anh Võ thật sự rất keo kiệt nha, như vậy thực xấu a.” Cô giơ tay không chút khách khí cởi bỏ ba chiếc nút đầu, vỗ ngực anh hai cái: “Ok, như vậy tốt hơn nhiều, cam đoan anh trở ra sẽ trở thành siêu mẫu làm mọi người chết mê chết mệt.”

Nói xong, cô thế này mới cười kéo tay anh, cùng anh đi vào tòa nhà sang trọng kia.

Trong phòng, sớm có không ít người đã đến, Đồ Hoan kéo Mạc Lỗi cùng người khác nói chuyện phiếm, một bên bớt chút thời gian cùng anh nhất nhất giải thích tình huống hiện trường.

“Cô người mẫu mặc váy trắng lộ đùi tên là Alyssa, là người mẫu chính trong show này. Cô cũng là người mẫu chính bí mật năm nay của Victoria. Người đàn ông bên cạnh cô kia chắc anh cũng có biết, anh ta chính là cầu thủ đá bóng nổi tiếng. Anh có biết không, Chu Lị Hinh nghe nói đã năm mươi sáu tuổi, nhưng nhìn không ra nhỉ? Người đàn ông mà bà ta khoát tay chính là tiểu chó săn của bà ta…” Cô dừng một chút, cười cười sửa lời nói: “Thật có lỗi, là model mới được bà ấy rất sủng ái. Nhìn bên kia kìa, người đàn ông đang sờ mông Lí Nguyệt, là chồng của Chu Lị Hinh, trên tạp chí nói ông ta cùng Lí Nguyệt rất thân nhau, nhưng theo em thấy họ chắc cũng không duy trì bao lâu, gần đây có một đạo diễn ở Hollywood coi trọng Lí Nguyệt, cô ta đại khái rất nhanh sẽ ôm đàn sang thuyền khác.”

Đồ Hoan nhấp môi ly champagne phấn hồng trong tay, cười chào hỏi với một model khác, ôm ôm chút, sau đó chờ cô ta đi rồi mới tiếp tục nói.

“Ny Ny là lesbian, bạn gái của cô ta cũng là model.” Cô nói xong, mở miệng cảnh cáo anh: “Nha, đằng trước chúng ta là một nhà thiết kế rất háo sắc, anh tốt nhất nên cẩn thận bảo vệ cái mông của mình.”

Anh tuy không bị đụng đến mông, nhưng tên này thật rất giống con bạch tuộc tám chân, anh phải bày ra biểu cảm hung ác lãnh khốc nhất, mới có biện pháp ngăn cản đối phương giở trò với anh.

“Bình thường em làm việc, đều gặp những người như vậy sao?” Sau khi làm nhà thiết kế kia rời đi, anh không nhịn được hướng Đồ Hoan cau mày thật chặt.

“Cũng không nhiều, kỳ thực đại bộ phận mọi người là người tốt, chỉ là cá tính có chút kỳ quái.” Cô không thèm để ý nhún nhún vai, ngọt ngào ôm eo anh, như chim nhỏ nép vào người anh, tay nhỏ bé để trên ngực anh, cười khẽ.

“Người nào cũng vậy, cũng có chút tật xấu phiền toái này nọ mà? Những người này đều là những nhà thiết kế hàng đầu trong lãnh vực thời trang đấy.”

Tú Tú cũng là thiết kế quần áo, anh thấy cô thiết kế quần áo, quần áo mà cô làm so với mấy bộ mọi người mặc ở đây đẹp mắt, tinh xảo hơn nhiều.

“Ok, trọng điểm đến rồi, góc chín giờ, người đàn ông đứng cạnh quán bar lấy rượu. Thoạt nhìn khá nhã nhặn.”

“Ừ.”

“Anh là nghi phạm số một của ta.”

“Nguyên nhân?” Anh hếch lên mày, không dấu vết nghiêng người, hướng bên kia nhìn qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.