Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 19: Chương 19: Bạn Gái Cũ




Cô gái mặc lễ phục màu trắng hô hấp dồn dập, bộ ngực cao thẳng phập phồng kịch liệt như muốn phá vỡ bộ lễ phục; không thể không nói, cô ta cực kì tức giận, thiếu chút đem cái ví bản giới hạn được chế tác tinh xảo ném qua.

“Ngô Nhân!” Bên cạnh có người giữ lấy cánh tay cô ta, nhỏ tiếng khuyên nhủ.

Vương Huyên anh tuấn, thả lỏng đứng đối diện, vẻ bình thản, hai mắt trong suốt, tự nhiên nhìn đám người này; hắn bình tĩnh ung dung, cảm xúc không có bất cứ dao động.

Cô gái mặc lễ phục màu trắng trẻ tuổi tên là Ngô Nhân, thấy hắn bình bĩnh như vậy, hít sâu một hơi để bực tức trong lòng giảm xuống.

“Dù sao duyên phận của đã hết, ngươi không nên làm phiền Lăng Vi; trời đất rộng lớn, mỗi người tự có con đường của mình, để lại ấn tượng đẹp và không gian cho đối phương sẽ tốt hơn!” Ngô Nhân nói.

Vương Huyên lắc đầu nói: “Ngươi diễn kịch quá nhập tâm, chìm đắm trong thế giới cảm xúc của bản thân, nên nghĩ ta là người xấu, ngươi không nên quá nhập tâm vậy, ta tới là có người mời tới.”

Ngô Nhân vừa bình phục cảm xúc, lại dấn người lên xông tới, hô hấp cũng rất nặng nề, sắc mặt đỏ bừng; đương nhiên không phải xấu hổ, mà là cô thực sự rất giận giữ; ngày thường chưa từng có ai đánh giá cô như vậy, đối phương lại nói mình nghĩ xấu cho người ta, đây là ám chỉ tinh thần của cô có vấn đề?

Vương Huyên lúc đầu không để ý, hiện tại mới nhìn kỹ, dáng người cô ta khá ấn tượng, theo như hô hấp ngày một gia tăng của thì bộ lễ phục đấy sắp không chịu nổi. Khách quan mà nói, người tên Ngô Nhân khuôn mặt hài hòa, đường cong đầy đủ, tuy lời nói rất chán ghét, nhưng quả thực là một mĩ nhân.

Ngô Nhân nhịn không nổi, ánh mắt lăng lệ, nói: “Ta chưa từng thấy loại đàn ông nào như ngươi, đã chia tay vậy ngươi tới đây làm gì? Ta không tin một học viên mới tốt nghiệp như ngươi ăn cơm lại chạy tới tầng cao nhất Thương Đỉnh Đại Hạ, chắc chắn nghe được tin tức nên chạy tới, đừng tìm nhục nhã!

Vương Huyên vốn muốn quay người rời đi, nhưng hắn dù sao vừa tốt nghiệp đại học, các góc cạnh chưa bị mài giũa, vẫn là người trẻ tuổi. Tuy hắn không tức giận, nhưng vẻ tươi cười trên mặt biến mất.

“Ngươi tính khí lớn như vậy, thân thể chắc chắc có vấn đề, gần đây có phải hay không mất ngủ, lo âu? Hiện tại tuy ngươi rất tức giận, nhưng sắc mặt lại hơi đỏ sau đó là trắng bệch, rõ ràng bệnh thiếu máu. Ngoài ra tinh thần dao dộng kịch liệt, trong lòng rõ ràng có chuyện bất an, như vậy xem ra ngươi là trong ngoài đều xuất hiện vấn đề, cần phải điều dưỡng, nếu không tính khí sẽ ngày càng lớn. Không cần cảm ơn ta, cũng không cần kinh ngạc, ta là người nghiên cứu Cựu Thuật, sở trường dưỡng sinh. Ngoài ra, trên người ngươi thoang thoảng mùi máu tanh, cùng người động thủ bị thương, ưm........tạm biệt!”

Nói đến đây, Vương Huyên vội vàng ngừng lại, không tiếp tục tiến hành phân tích bệnh tình, bởi vì hắn phát hiện ra vấn đề thực sự là gì, không cẩn thận nói ra, có lẽ nữ nhân này sẽ phát điên.

Quả nhiên, Ngô Nhân lúc đầu còn sửng sốt, kinh ngạc không thôi, bởi vì quả thực gần đây người cô xuất hiện những vấn đề như hắn nói, nhưng nghe tới cuối lại nhịn không được, trực tiếp cầm chiếc ví trong tay, ném Vương Huyên, vừa thẹn vừa uất ức nói: “Lưu manh!”

Bên cạnh, Chu Đình cũng cạn lời, Vương Huyên này không chỉ trình độ Cựu Thuật kinh người, mồm miệng cũng lợi hại như vậy, chỉ châm chọc cô bạn thân Ngô Nhân mấy câu đã khiến người ta muốn bùng nổ.

Chu Đình cảm thấy đặt bản thân ở tình huống như vậy cũng không nhịn được, những ngày như thế của con gái bị người ta phát hiện, còn một bộ đàng hoàng nói thành bệnh lý, quả là khiến người ta muốn nổ tung.

Cô nhanh chóng ôm cánh tay Ngô Nhân, hôm nay là ngày đặc biệt, không thể gây chuyện ở đây.

Vương Huyên phát thề, hắn không cố ý, lúc đầu chỉ căn cứ sự cáu gắt và sắc mặt trắng bệch của đối phương mà phán đoán, ai biết đâu trùng hợp như vậy.

“Vương Huyên, ngươi đừng nói nữa, mau đi đi.” Một cô gái khác mở miệng, cô ta thấy nhân lúc Ngô Nhân chưa bùng nổ thì đưa tiễn người này đi càng sớm càng tốt, nếu không sẽ xảy ra chuyện.

Thực ra không cần cô ấy nói, Vương Huyên cũng không muốn ở lại đây làm gì, quay người rời đi.

“Ngươi đứng lại!” Ngô Nhân không phục, tránh khỏi Chu Đình, có thể nhìn ra thân thủ của cô không tầm thường, có nền tảng Cựu Thuật, mấu chốt là cánh tay trắng ngần của cô hiện ra lam quang nhàn nhạt, một người luyện siêu thuật!

Giai đoạn hiện tại phàm là người trẻ tuổi luyện thành siêu thuật thì gia cảnh đều không đơn giản.

Vương Huyên dừng bước chân, nhìn cô bằng nửa con mắt, nói: “Ngươi đừng động thủ, một khi bản năng của ta phán đoán ngươi là địch nhân, uy hiếp tới tính mạng, thì cho dù là nữ nhân ta cũng đánh.”

Hắn không muốn động thủ ở đây, chẳng qua là hù dọa đối phương mà thôi, nói tới đây hắn nhìn sang Chu Đình.

Chu Đình hơi bĩu môi, tên đáng chết Vương Huyên, không nghe lời khuyên của cô, ép cô không thể không mở miệng khuyên can Ngô Nhân, hơn nữa còn ám chỉ chuyện của anh trai.

“Ngô Nhân tỷ ngươi không nên động thủ với hắn, anh trai ta........còn bị hắn đánh trọng thương.” Chu Đình nhỏ giọng khuyên nhủ. Nghĩ tới Chu Vân, cô cũng không còn gì để nói, hôm nay bị người ta đưa về; nghe nói, không còn hận Vương Huyên nữa, cảm thấy người này rất phúc hậu, thắng được cũng không nặng tay. Hiện tại đặc biệt hận một người lai, khi quay về, chỉ nửa ngày đã lải nhải mắng chửi không dưới trăm lần.

Thực tế thì, trong một quán rượu cấp bảy Chu Vân vẫn không ngừng mắng: “Tên khốn con lai mắt xanh, sớm muộn ta cũng sẽ đánh gãy cổ ngươi, trả lại ngươi gấp mười lần, đừng để ta tìm thấy!”

Tầng cao nhất Thương Đỉnh Đại Hạ, thân thể Ngô Nhân cứng lại, cô sợ gặp phải một “tên điên”, không nói hai lời, đánh cô một trận, vậy thì rất mất mặt, hiện tại bên người lại không có người máy hay vệ sĩ.

Lúc này, bạn học cùng lớp Vương Huyên Liễu Vân, kéo kéo tay áo Vương Huyên nói: “Hôm nay không nên nói nhiều, thôi dừng ở đây đi, Lăng Vi bị cha mẹ đưa đi......gặp trưởng bối nhà Nam Phương.”

Quả nhiên, không khác so với suy đoán của Vương Huyên, hắn gật đầu không nói gì, dù sao đã chia tay; hắn không có quyền can thiệp vào cuộc sống của người khác.

Liễu Vân lại nhỏ giọng nói hắn mấy câu, nhà Nam Phương mang họ Ngô.

Vương Huyên lập tức rõ ràng, vì sao khi thấy hắn xuất hiện thần sắc Ngô Nhân lại như vậy.

“Hình như việc làm ăn của Chu gia, Lăng gia và Ngô gia gặp phải phiền phức, cho nên tâm trạng của Ngô Nhân hôm nay không được tốt cho lắm, tính khí hơi lớn, ngày thường cô ấy không như vậy đâu.” Liễu Vân nhẹ nhàng giải thích.

Vương Huyên cùng cô hai mắt nhìn nhau, vị bạn học nữ này xem ra khá dịu dàng, nhưng thực ra mạnh vì gạo bạo vì tiền, EQ rất cao, thông qua quan hệ của Lăng Vi, mới quen biết không lâu đã thân thuộc đám người Ngô Nhân, Chu Đình, trở thành khuê mật, quả là không đơn giản. Đồng thời hắn ý thức được, hành động núi Thanh Thành còn có người Ngô gia, hắn chỉ có thể nói xin lỗi, phá hoại việc “làm ăn” của ba nhà các ngươi.

Nghĩ tới đây, Vương Huyên không kìm được nở nụ cười, hướng Ngô Nhân nói: “Xin lỗi, tạm biệt!” Hắn không muốn tiếp tục ở đây, cũng không cần thiết lại tranh cãi gì cả.

Ngô Nhân giật mình, vốn còn tức giận muốn bùng nổ, không nghĩ được hắn lại nhanh nhẹn vui vẻ bày tỏ ý xin lỗi. Cô thản nhiên nói: “Vương Huyên, ta nghe nói ngươi ở lại Cựu Thổ, làm việc trong thành phố này; sau này an phận đi, cố gắng bước từng bước một sống và làm việc cho tốt, không nên quấy rối nữa, chúc ngươi tất cả đều thuận lợi.”

Vương Huyên trực tiếp dừng lại, xoay người, vốn không muốn nói, nhưng hiện tại cảm thấy cần phải để cô gái này tỉnh lại. “Thứ nhất, ta không hề biết hôm nay Lăng Vi gặp trưởng bối, cũng chưa từng nói ta tới đây gây rối. Thứ hai, dưới tình huống hiện tại, nếu như ngươi cảm thấy còn chưa mất mặt, có thể tiếp tục làm khó ta, mất mặt không phải ta; nhưng theo ta thấy cho dù các ngươi hiểu nhầm cái gì thì hai bên cũng nên bỏ qua. Thứ ba, nhân sinh mỗi người đều có chọn lựa, nếu như ngẫu nhiên gặp nhau, có thể chào hỏi nhau, không cần thiết phải quyết liệt, ta chúc Lăng Vi cô ấy cả đời bình an. Đương nhiên, còn ngươi, có phải hiểu nhầm hay không, hay là có nguyên nhân khác cũng không liên quan với ta. Thứ tư, tạm biệt!”

Vương Huyên nói xong, nhìn sang một hướng khác trong Lưu Kim Tuế Nguyệt, chợt thấy Lăng Vi nhìn hướng bên này, hiển nhiên bên ngoài tranh chấp dẫn tới người khác chú ý.

Vương Huyên nhìn thấy bèn gật đầu, không đợi cô có phản ứng gì, quay người rời đi. Đám người phía sau an tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn không ai nói chuyện.

“Vương Huyên, bên này!” Lúc này, Tần Thành mới tới, vừa đi vừa bất mãn nhao nhao nói: “Không biết thổ hào nào bao hết Lưu Kim Tuế Nguyệt, quá hào phóng, không so được, chúng ta đi bên “Nhân Gian Nghìn Năm”.” Hắn kéo Vương Huyên đi.

Nơi xa, đám người Ngô Nhân, Chu Đình, Liễu Vân nhìn nhau đứng chôn chân, một trận im lặng.

“A, Triệu nữ thần, ngươi cũng tới ăn cơm sao?’ Tần Thành vừa nhìn thấy Triệu Thanh Hạm đi từ trong thang máy ra, bên người có hai cô gái, vừa giống vệ sĩ, lại cũng giống bạn bè.

“Hay đi cùng đi?” Tần Thành da mặt rất dày hỏi.

Triệu Thanh Hạm vẫn như cũ xinh đẹp kiều diễm kinh người, vẻ mặt tươi cười, nói: “Trùng hợp vậy, nhưng tối nay ta có hẹn rồi.”

Tần Thành vô cùng nhiệt tình nói: “Tốt, vậy sau này có cơ hội gặp nhau, đi qua Tân Nguyệt thì đừng quên đó là địa bàn của ta, có thời gian lên mặt trăng ngắm phong cảnh.”

Triệu Thanh Hạm cười gật đầu, đáp ứng sau này rảnh sẽ đi thăm hắn, sau đó cô ấy cười nhẹ với Vương Huyên: “Bạn học Vương Huyên, nói không chừng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại, đây là phương thức liên lạc của ta.” Cô ấy tươi cười ngon ngọt, đích thân lấy ra một tấm danh thiếp, thấy ánh mắt tha thiết của Tần Thành, cũng tươi cười đưa một tấm.

Đến khi Triệu Thanh Hạm đi xa, Tần Thành còn cảm thán: “Triệu nữ thần thực biết làm người, người đẹp, tâm tư cũng tinh tế, thực khó gặp được một giai nhân như vậy”

Vương Huyên khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Một tấm danh thiếp đã khiến cậu muốn ngất xỉu, tớ thấy phải nói cho bạn gái cậu một tiếng, lần tới để cậu khóc lóc đau khổ một trận cho tỉnh lại.”

“Đừng a!”

Bọn họ đi vào “Nhân Gian Nghìn Năm”, tìm phòng riêng ngồi xuống, Tần Thành vẫn không phục.

“Bỏ qua những thứ khác, không nói đến dung mạo, tớ thấy cách làm người của Triệu Thanh Hạm không tệ, mỗi lần nhìn thấy đều khiến người ta như tắm trong gió xuân vậy, rất thoải mái.”

Vương Huyên gật đầu: “Tất nhiên rồi, cậu cũng không suy nghĩ lai lịch của người ta thế nào, lúc cậu nhỏ tuổi ngây thơ không biết gì, người ta đã theo cha mẹ tham gia các loại hoạt động.”

Tần Thành nói: “Tớ thấy tính cách là trời sinh, cô ấy là điển hình của một người vừa đẹp người vừa đẹp nết.”

Vương Huyên không thể không nhắc nhở: “Cậu phải nhìn bản chất của hiện tượng, vẻ tươi cười xinh đẹp đã thành phản ứng tự nhiên. Cậu phải biết, từ nhỏ cô ấy đã trải qua nhiều loại giáo dục, từ giao tiếp hàng ngày đến hoạt động xã hội, rồi làm chủ cảm xúc bản thân, đều là chuyên gia; muốn tạo ấn tượng như thế nào với cậu, đảm bảo cậu không có bất cứ nghi ngờ gì.”

Tần Thành không tin nói: “Lão Vương hình như cậu nghĩ Triệu nữ thần quá thông minh lão luyện, khi tớ gặp cô ấy, sao luôn cảm thấy vẻ tươi cười ấy có hiệu quả hồi phụ bản thân, rất tinh khiết.”

Vương Huyên trợn mắt nói: “Nhìn cậu chưa từng trải sự đời, biểu hiện của người ta tất nhiên là người chuyên nghiệp, không cùng một tầng lớp, khí chất khác nhau.”

Vương Huyên vẫn còn nhớ, có một lần ở ngoài trường nhìn thấy Triệu nữ thần vô cùng cao ngạo, hiện ra phong phạm một nữ vương, trách mắng một chuyên gia có tiếng tăm cúi gằm như một học sinh.

Lúc đó, vẻ mặt Triệu Thanh Hạm rất lãnh đạm, đáng được chú ý là cách nói chuyện, có thể nói, tâm lý khá thành thục, không giống nữ thần tươi cười chữa trị cho mọi người như Tần Thành nói, hoàn toàn là phong phạm nữ vương.

Sau khi Vương Huyên nói xong, than thở: “Cho nên, nữ thần là từ tu dưỡng, từ học tập cách nói chuyện đến giao tiếp xã hội, rất nhiều loại kỹ xảo trong đó, thiếu một cái cũng không được, cậu so với người ta.......quá non!”

Tần Thành nói: “Mẹ kiếp, lão Vương, nghe cậu nói Triệu nữ thần, tớ cảm thấy cậu cũng không phải người lương thiện, không phải một chú chim non!”

Vương Huyên mặt đen lại: “Tớ hảo tâm nhắc nhở cậu!”

“Được, vậy cậu nói sau này tớ có phải đề phòng cô ấy không?” Tần Thành hỏi.

“Phòng cái gì, người ta không nhìn trúng cậu hơn nữa cậu cũng chẳng có gì để lợi dụng.” Vương Huyên nói thật lòng.

“Lão Vương, đau quá, tớ sẽ tuyệt giao với cậu!” Tần Thành làm bộ phẫn uất.

“Tớ chỉ muốn cậu hiểu rõ, đừng cả ngày cười ngây ngốc với Triệu Thanh Hạm, người ta nghĩ thanh xuân liền thanh xuân, nên lạnh lùng là lạnh lùng, có thể thanh khiết, cũng có thể hấp dẫn, cậu bảo trì chút tỉnh táo đi.” Vương Huyên nói xong, mở menu, không muốn nói tiếp chuyện này.

Nhưng đột nhiên cảm thấy bất thường, ngước lên nhìn phát hiện Tần Thành đang nháy mắt với hắn.

Vương Huyên lập tức quay đầu, chợt phát hiện không biết từ lúc nào Triệu Thanh Hạm đang đứng ở cửa vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.