Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 18: Chương 18: Vô Tình Gặp Nhau




Kim Xuyên âm thầm tiến vào địa cung tiệt hồ, Vương Huyên cho rằng khả năng phát sinh một trận xung đột kịch liệt đẫm máu, nhưng sau va chạm ngắn ngủi, nhân mã hai bên nhanh chóng rút lui. Vương Huyên phát giác quan hệ của hai bên khá phức tạp.

Trong quá trình rút lui, bầu không khí trong phi thuyền khá trầm lặng, trước ngực Diêu Tử có một lỗ máu, nửa người đều là máu, thi thể đã lạnh ngắt. Những tổ khác trong lần hành động này đều có thương vong, cõng người bị thương rời đi.

Thanh Mộc mở miệng nói: “Quay về ta sẽ gửi người nhà của Diêu Tử một chút tiền.” Trên mặt y mang theo mặt nạ màu xanh, không nhìn ra biểu cảm gì cả, lời nói bình tĩnh: “Gặp nhiều rồi sẽ quen, có thể sống sót là người thám hiểm, chết đi thì chỉ là khách qua đường.”

Vương Huyên nghiêm nghị, đó là một mạng người đấy, không lâu trước còn tràn đầy sức sống như hổ báo, hiện tại lại quấn vải trắng. Thám hiểm như này không chỉ dùng mấy từ căng thẳng, kích thích, thần bí để giải thích; nó dần dần hiện ra bộ mặt kinh khủng, người tham dự sẽ đứng giữa hai bờ sinh tử.

  

Liên quan tới hành động núi Thanh Thành lần này, trong tổ chức thám hiểm từng đưa ra dự đoán, chỉ số nguy hiểm không cao.

Thanh Mộc tiết lộ, có một số cuộc thám hiểm ngẫu nhiên sẽ gặp hiện tượng siêu nhiên, không thể lý giải, đó mới đáng sợ.

Hắc Hổ đang mài đao hợp kim, Phong Tranh thì nhắm mắt, Lão Mụ than thở, cảm xúc của bọn họ không tốt, không muốn nói chuyện, hiển nhiên không chỉ một lần trải qua loại tình huống này. Bọn họ đã không nhớ được bao nhiêu chiến hữu bên người gặp phải chuyện như vậy.

  

“Ta cố gắng hai năm nữa sẽ nghỉ hưu.” Phong Tranh bất giác mở miệng.

...……

Đường về rất thuận lợi, phi thuyền đáp xuống một tòa trạch viện, sau đó mấy cỗ xe phân biệt đưa đám người Hắc Hổ, Lão Mục đi.

Trong trạch viện, Thanh Mộc bảo Vương Huyên ở lại nói chuyện.

“Cuốn kim thư, cậu giữ lại, đó có thể là một môn thể thuật cường đại, nhưng ta nghĩ khó luyện thành, cậu phải chuẩn bị tâm lý.” Thanh Mộc chỉ nhìn tấm kim thư thứ nhất, đầu đã cảm giác đau đớn, loại thể thuật tiếp xúc đến cộng hưởng lục phủ ngũ tạng, phát lực, thay máu và tái tạo, trước kia y từng nghe nói qua.

“Rất lâu trước kia, bên Tân Tinh có một vị tông sư lĩnh hội một môn Cựu Thuật tương tự như này khiến chính bản thân chết bất đắc kì tử.”

Sau khi Vương Huyên nghe được, cả người chết lặng. Nghiên cứu Cựu Thuật, còn có thể trực tiếp đem mình luyện chết?!

“Tiếp xúc tới thay máu, thay đổi tạng phủ, tuy chỉ kích thích một bộ phận cơ quan, nhưng lực hấp dẫn với tông sư khá lớn, một khi luyện thành, chắc chắc có thể sống thêm mấy chục năm.”

Đấy là tông sư, vẫn chết vì luyện môn thể thuật đó, vậy thì hơi khủng khiếp.

Thời cận đại, Cựu Thuật sớm bị mai một, người có thế đi tới đỉnh phong được gọi là tông sư, thực hiếm thấy. Có lẽ, thời hiện đại rất khó lại tìm được.

  

“Cậu đừng nghi ngờ, Tân Tinh sớm đã đào được rất nhiều đồ tốt, tự nhiên sẽ có người luyện tới cảnh giới cực cao. Đương nhiên, những năm gần đây, Cựu Thuật ngày càng không được xem trọng, mảnh “đất” xem như đã hoang vu.” Những lời Thanh Mộc nói và tin tức phía Tân Tinh có thể nghiệm chứng, dường như mấy chục năm gần đây Tân Tinh có phát hiện mới với hiện tượng siêu tự nhiên, sớm bắt đầu khai quật?

  

“Cậu phải vững vàng, loại đồ vật này không phải nỗ lực là có thể luyện thành, như đơn giản trang đầu, cậu luyện một chút thử xem, vận chuyển không thông, giống như có một thanh đao sắc cứa vào ngũ tạng, rất khó chịu.” Thanh Mộc vậy mà đang run rẩy.

Y quay người lại, nhanh chóng mở mặt nạ lau mồ hôi, miệng thở hổn hển, trước ngực phập phùng kịch liệt, nhìn lướt qua thì thấy da mặt trắng xanh, thiếu chút thổ huyết. Sau một trận khí huyết quay cuồng y bình phục lại, đem kim thư đưa cho Vương Huyên, tuy có chút lưu luyến, nhưng dù sao y không phải người bình thường, khắc chế được cảm xúc của bản thân.

  

“Đừng nếm thử nếu không chắc, đây là phù đòi mạng!” Thanh Mộc lại căn dặn lần nữa, mấy trang phía sau y cũng không dám xem, sợ có ngày không nhịn được, cuối cùng hại chết bản thân.

  

Sắc mặt Vương Huyên ngưng trọng, lần đầu ý thức được luyện thể thuật vậy mà cũng nguy hiểm như thế, so với luyện căn pháp thì hơi quá.

“Căn pháp là gốc của Cựu Thuật, đề cao bản chất và tinh thần của cậu, mà thể thuật thì là cành lá của cây, biểu lộ thực lực của cậu ra bên ngoài.”

Từ thời cổ đại, được ví như thần thoại, miêu tả thể thuật rất khoa trương, như là........ném voi, đoạn sông.

Vương Huyên lấy ra cuốn da thú màu bạc, đây là mục tiêu của cuộc thám hiểm lần này. Thanh Mộc sẽ mang đi, tìm người đánh giá, nếu như giá trị vượt quá tưởng tượng, sẽ bồi thường thêm cho Vương Huyên.

 

Vương Huyên đưa ra yêu cầu của bản thân: “Nếu như có thể phá giải được văn tự trên đó thì cho ta một bản.”

“Không vấn đề, dù sao là do cậu phát hiện mang về.” Thanh Mộc bổ sung thêm, tổ chức thám hiểm không keo kiệt với người mình.

Lúc rời đi, Thanh Mộc lại lần nữa nhắc nhở Vương Huyên, đừng lỗ mãng, có lẽ lai lịch của thể thuật trên kim thư rất lớn, trực tiếp tu luyện sẽ chết người. Y hoài nghi có thể là đồ của Trương Đạo Lăng để lại.

Vương Huyên hít sâu một hơi, lần này thực sự bị kinh sợ, năm tấm giấy vàng có thể liên quan tới hắn? Suy nghĩ kĩ thì rất có khả năng, có một loại thuyết pháp, Trương Đạo Lăng cuối đời trú ngụ núi Thanh Thành, sau đó vũ hóa nơi đây.

Vương Huyên đột nhiên cảm thấy, năm tấm giấy vàng này có thể không kém cuốn sách bạc, hắn nghiêm nghị thu lại, sau khi về nhất định phải thận trọng nghiên cứu tỉ mỉ.

Thanh Mộc đồng ý Vương Huyên mang đi máy quét, sau đó an bài xe đưa hắn vào thành.

Vương Huyên quay về khu ký túc, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, hôm nay là ngày cuối kỳ hạn, lớp thực nghiệm Cựu Thuật hoàn toàn kết thúc. Hắn chỉ có một chút quần áo, không có hành lý cồng kềnh, đeo ba lô lên lưng là đi, đơn giản nhanh gọn.

Vương Huyên quay đầu lần cuối nhìn lại cảnh vật quen thuộc, khu nhà cao tầng học tập, hồ cá trong vắt, khuôn viên lá vàng bay lượn........Hắn quay người rời đi. Toàn bộ hành trình trước kia đã kết thúc, từ bây giờ hắn sẽ chính thức bước vào xã hội đầy những cám dỗ.

  

Hắn đã tìm được phòng mới, hai ngày trước thuê nhân viên quét dọn, Vương Huyên chỉ cần đi mua chăn gối, khăn mặt, kem đánh răng đồ dùng hàng ngày là được.

Hắn cảm khái, hiện tại thế mà đi sửa soạn các thứ cho sinh hoạt hàng ngày. Khiến Vương Huyên cảm giác khá kỳ dị, không lâu trước đó hắn còn ở núi Thanh Thành thám hiểm, cùng người chiến đấu, đứng giữa hai bờ sinh tử. Bây giờ quay về thành phố, lại bận rộn vì khăn mặt, bàn chải đáng răng, hai ba ngày sau hắn sẽ đi làm, sẽ chạy tới chạy lui vì cuộc sống.

  

Hắn có cảm giác không gian thay đổi, thời gian sai lệch, thám hiểm núi Thanh Thành, công việc chín giờ đi làm năm giờ tan ca, đều là quỹ tích trong cuộc đời hắn, tâm tình phức tạp.

  

Hắn không lập tức nói chuyện đi Tân Tinh với Thanh Mộc, mới gia nhập tổ chức thám hiểm, còn chưa có bất kì cống hiến gì, nói ra yêu cầu cao như vậy, không thực tế. Nhưng hiện tại có cơ hội, đợi tổ chức đánh giá cuốn da thú xong, hắn có thể tìm Thanh Mộc nói chuyện.

  

Vương Huyên nhanh nhẹn tháo vát, một lần mua đủ tất cả vật dụng cần thiết, một chiếc xe taxi chở tất cả về phòng trọ. Chỗ ở mới của hắn nằm trong khu cũ, hoàn cảnh khá tốt, trước kia trồng những cây đại thụ cao chọc trời, khu vực này khá u tĩnh. Không tốt là thiết bị hơi cũ, không hiện đại.

  

Nhà hắn thuê có một phòng ngủ một phòng khách, mới cải tạo lại hai năm, chỉnh thể vẫn tính hoàn hảo.

Vương Huyên nhanh chóng bài trí đồ dùng hàng ngày, trải xong chăn gối các thứ, đổ cốc nước, ngồi xuống nghỉ ngơi.

  

Điện thoại của hắn đã tắt một ngày, mở điện thoại ra quả nhiên có rất nhiều tin tức cùng lời nhắn, đầu tiên hắn gọi điện cho cha mẹ, nói với bọn họ toàn bộ đều tốt, qua hai ngày nữa sẽ chính thức đi làm.

  

Sau đó, Tần Thành liền gọi tới. “Lão Vương, cậu chạy đi đâu vậy? Làm tớ lo muốn chết, hơn một ngày không mở điện thoại, tìm thì không thấy. Tớ nghĩ cậu bị tên khốn nạn Chu Vân hại, tớ đang liên lạc với đám người trong lớp, chuẩn bị thay cậu đi báo thù, đòi giải thích!”

  

Hắn đùng đùng nói năng lung tung một trận, làm tai Vương Huyên đều phát đau. Tần Thành quả thực lo lắng, sợ Chu Vân báo thù, gây rắc rối cho Vương Huyên, nói như thế nào thì đó cũng là hậu nhân dòng chính của giới tài phiệt, lại tới từ Tân Tinh nữa.

  

Vương Huyên rất muốn nói cho hắn, tiểu Chu bị đánh rất thảm, gãy cả sống mũi, tay cũng gãy, có lẽ đang hận một tên máu lai nào đó, không để ý đến hắn đâu. Nhưng hắn không dám nói, sợ cái loa lớn này sau khi nghe được thì ngày thứ hai toàn thế giới đều biết.

  

Vương Huyên bật nhỏ âm lượng đưa ra xa, giải thích bản thân đang minh tưởng, lần này nhập định rất sâu, điện thoại vẫn luôn tắt tránh ảnh hưởng.

“Tớ sắp phải đi rồi, vẫn tìm không được cậu, tối nay mời cậu ăn cơm ở tầng cao nhất Thương Đỉnh Đại Hạ!” Tần Thành hào khí nói lớn. Ăn cơm trong Thương Đỉnh Đại Hạ, tầng càng cao càng tốn tiền, một học viên mới tốt nghiệp, nếu như chỉ dựa vào tiền lương tới chỗ đó sẽ rất đau lòng.

Vương Huyên cười nói: “Cậu khiến bạn gái hồi tâm chuyển ý rồi, cho chúc mừng hả?”. Y không lo lắng cho túi tiền của Tần Thành, nhà hắn của cải phong phú, không để ý chút tiền này.

“Ai, trước mắt không lạc quan lắm, nên phải giải tỏa ưu phiền? Đành tự thưởng đồ ăn cho mình, buổi tối gặp nhé!”

Vương Huyên ngồi ở trong phòng, lật xem kim thư, tỉ mỉ suy nghĩ tìm tòi, cuối cùng vẫn không nhịn được, theo mấy bức đồ trên trang đầu, tiết tấu, cách phát lực mà cộng trấn ngũ tạng.

Chớp mắt, ngũ tạng lục phủ đau nhói, đúng như Thanh Mộc nói, thứ này cực kỳ khó tu luyện. Nhưng hắn hơi ngờ vực, sau khi bản thân luyện mặt mũi không xanh xao giống Thanh Mộc, hắn cảm thấy loại đau này cũng không phải không thể chịu đựng.

  

“Vẫn nên cẩn thận một chút.” Hắn không dám lơ là, bởi vì đây rất có thể là thể thuật mà Trương Đạo Lăng lưu lại, lai lịch rất lớn.

Đạo gia sớm đã tồn tại, ví như tư tưởng Hoàng Lão, hắn từng tiếp xúc. Còn đạo giáo, nói chính xác thì xuất hiện khá muộn, mà người sáng tạo chính là Trương Đạo Lăng. Huống hồ, đem Trương Đạo Lăng đặt ở thời kỳ Tiên Tần, thời đại Cựu Thuật rực rỡ nhất, hắn cũng tuyệt đối là đỉnh tiêm cường giả.

  

Vương Huyên nhìn một lúc, mặt trời sắp xuống núi, nên tới bữa tiệc thôi.

Khu Thương Đỉnh Đại Hạ rất hào hoa, đây là một khu mua sắm tích hợp với nhà ở, lưu lượng khách ra vào rất lớn.

Sau khi Vương Huyên đến, đi thẳng vào thang máy lên tầng cao nhất. Tầng cao nhất có ba nhà, tuy giá cả rất vô lý, nhưng việc làm ăn lại cực tốt. Hắn tính Tần Thành chắc đã dự định chúc mừng, nếu như không ngoài ý muốn thì chắc là nhà “Lưu Kim Tuế Nguyệt”.

Trước kia Tần Thành cũng từng mời khách ở đây, lấy cách nói của hắn thì mùi vị của Lưu Kim Tuế Nguyệt là tốt nhất.

Vương Huyên đi vào, đột nhiên giật mình, chỗ này có người..................bao hết rồi? Lưu Kim Tuế Nguyệt bị bao hết!

  

Hắn chỉ than thật giàu a, ngày thường một bàn ăn giá khoảng hai ba tháng tiền lương một người công chức, vậy mà hiện tại có người bao hết.

Hắn đi vào bên trong, phát hiện một chút phòng ăn riêng trống không, có lẽ lần này gặp đại gia rồi, người ta là muốn thanh tĩnh, cho nên bao hết.

  

“Vương Huyên?!” Đột nhiên, có người gọi tên hắn, ngữ khí không chút thiện cảm.

Lưu Kim Tuế Nguyệt diện tích rất lớn, phía xa có mấy người con gái nhận ra hắn, đi tới.

Hắn nhận ra hai cô gái trong đó, một người là con gái Chu Minh Hiên Chu Đình, cũng là biểu muội của Lăng Vi, trạng thái hôm nay khá tốt, không mộng du; mặc một chiếc váy dài chiết eo, lộ ra vẻ duyên dáng yêu kiều. Còn một người nữa là bạn học trong lớp Vương Huyên, cô là người Cựu Thổ, lần này được chọn trúng đi Tân Tinh, không nghĩ đến sẽ gặp nhau ở đây.

  

“Vị Vương Huyên này, không phải là......của Lăng Vi.” Bên cạnh một cô gái mặc lễ phục dạ hội màu trắng mở miệng, vẻ không chào đón.

  

“Chính là hắn.” Chu Đình gật đầu.

Mấy cô gái mặc khá giống nhau, chủ yếu là quần áo dạ hội, dáng người và dung mạo đều khá đẹp, hoặc trẻ trung xinh đẹp, hoặc ưu nhã thanh lịch.

Cô gái mặc lễ phục màu trắng, đi giày cao gót khảm pha lê, đi tới trước mặt Vương Huyên nhìn từ trên xuống dưới, mang theo vẻ dò xét, nói: “Ngươi có phải là đàn ông không, đã chia tay một năm rồi, sao lại tới đây quấy rối?!”

  

Vương Huyên cau mày, giống như hiểu ra điều gì, nhưng trước kia hắn lại chưa gặp tình huống như thế này, cho dù như thế nào cũng không thể trách hắn.

  

Cô gái mặc lễ phục màu trắng, dương cái cằm trắng như tuyết, thản nhiên quét mắt nhìn hắn, ngạo mạn nói: “Chỗ này không hoan nghênh ngươi, cũng không phải nơi ngươi nên tới, mời ngươi lập tức.....biến mất!”

  

Vương Huyên chưa bao giờ nhịn loại người này, nghe được những lời này bình tĩnh mở miệng nói: “Ta ở đâu liên quan gì ngươi, hơn nữa ngươi là cái rễ hành nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.