Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 17: Chương 17: Tiệt Hồ




Cuốn da thú rộng một xích vuông, toàn bộ đều ánh lên màu bạc, trên đó chi chít hơn một trăm ký tự, không phải dùng bút mực viết mà là dùng đao khắc lên. Vương Huyên dùng tay sờ, hoa văn rõ ràng, cảm giác rất chân thực, kỹ thuật khắc cực kì tinh xảo; mỗi một văn tự đều có một loại ý cảnh, đầy mĩ cảm. Nhưng tất cả các văn tự này hắn đều không biết!

Đây là họa phù gì vậy? Chữ hán từ xưa rất đa dạng, phức tạp vô cùng, hắn liên tưởng tới loại văn tự trên chuông đỉnh, cũng không thấy giống gì cả. Hắn nhìn trái nhìn phải, đây cũng không phải chữ giáp cốt, rốt cuộc là văn tự thời đại nào, vậy mà đến một chữ hắn cũng không nhận ra.

Vương Huyên sử dụng phương pháp ghi nhớ nhanh nhất, hai mắt nhìn chăm chú hơn trăm ký tự này, xem như một bức họa, nỗ lực ghi nhớ vào đầu. Hiện tại không nhận biết không quan trọng, sau khi về thì tìm hiểu, tìm người giải; sẽ có cách giải quyết, quan trọng nhất là phải nhớ đầy đủ không sai sót gì.

Loại hành động bí mật này, tất cả mọi người đều không được mang theo điện thoại có thể liên lạc với bên ngoài, nếu không Vương Huyên có thể trực tiếp chụp lại. Tuy trên khuya áo trước ngực có một máy quét nhỏ, nhưng đây là đồ tổ chức đưa, sợ sau này phải giao nộp.

Vương Huyên học thuộc lòng, cảm thấy rất khó khăn, mấy trăm văn tự phức tạp không nhận biết, chỉ có thể xem như một bức tranh cố gắng ghi nhớ. May mắn, những năm này trong khi luyện căn pháp Cựu Thuật, hắn phải tồn tưởng các loại cảnh vật phức tạp, không thể có nửa điểm sơ sẩy. Hiện tại hắn xem tấm da thú bạc như một bức tranh phức tạp, khắc từng nét vẽ vào trong đầu, không ngừng tồn tưởng.

Vương Huyên xác nhận, không có vấn đề gì, toàn bộ đều đã ghi nhớ. Nhưng cuối cùng hắn vẫn mở máy quét nhỏ, quét những ký tự này ở những hướng khác nhau, sợ góc độ khác nhau sẽ ẩn huyền cơ khác nhau.

“Cho dù phải giao nộp, cũng hi vọng Thanh Mộc sao chép cho một bản.”

Vương Huyên không nghĩ độc chiếm, một là hắn cảm thấy, đây là thành quả của tất cả mọi người. Hai là hắn cho rằng, ăn một mình không có kết quả tốt, trên người hắn dù sao cũng có máy quét, biết đâu sớm đã tự khởi động, ghi chép tất cả quá trình trong lần hành động này. Thế gian có không ít diệu pháp, đồ tốt nhiều lắm, tài phiệt đào móc Cựu Thổ khắp nơi; đến thẻ trúc vàng loại kỳ vật đó đều từng đoạt được, nhưng cũng không nghe nói có ai luyện thành. Quan trọng vẫn là con người, phải xem ai có thể ngộ được, chân chính luyện thành thứ ghi chép trên đó mới là cốt yếu.

Vương Huyên hoài nghi, trong thời gian ngắn có lẽ không ai có thể luyện thành cuốn da thú này, thậm chí căn bản không ai có thể phân tích ra tinh hoa, áo nghĩa. Dù sao, đến thân mặc vũ y được xem là nhân vật đứng đầu trong phương sĩ, đến chết vẫn nhìn cuốn da thú này, hắn cường đại như vậy, mà vẫn đang nghiên cứu, đủ để nói rõ tất cả.

Đoạn hắn lấy ra hạp ngọc. Cái gọi là hạp ngọc đơn giản là một cái hộp bằng ngọc, phần lớn là trắng tinh ôn hòa, một khối ngọc rất đẹp, trong đó thỉnh thoảng có điểm loang lổ dính máu, trông như cổ vật.

Bên trong vậy mà cất mấy lá vàng đính lại với nhau, tạo thành một bản kim thư mỏng.

Vương Huyên nhìn xuống, thấy có năm lá, mỗi một tấm lá vàng đều có mấy đồ án hình người; không có văn tự chú giải, bức đồ án này rất liền mạch, ghi chép tinh tế.

Hắn tin rằng đây là một môn thể thể thuật, có vẻ rất thâm ảo, có những động tác thôi động lục phủ ngũ tạng, chắc không đơn giản.

Hắn lại bắt đầu ghi nhớ, nhìn chung những bức đồ này quen thuộc dễ nhớ hơn nhiều văn tự trên cuốn da thú. Sau cùng, hắn lại dùng máy quét quét lại toàn bộ kim thư, ghi chép toàn bộ.

Hắn biết, cuốn da thú không có triển vọng ngộ ra, ít nhất đoạn thời gian tới là không có hi vọng, đỉnh tiêm phương đến chết vẫn còn nghiên cứu. Như vậy, trước mắt giá trị cuốn kim thư cao hơn tấm da thú nhiều.

Vương Huyên tìm được một vị trí ẩn nấp, lưng tựa vào tảng đá, tay cầm súng năng lượng, sau đó lại quan sát kim thư, cuốn da thú một lần nữa.

Thời gian chầm chậm trôi đi, đám người Thanh Mộc, Hắc Hổ còn chưa quay về, hiển nhiên dưới thông đạo địa hình phức tạp, ngày trước bị đào thành mạng nhện, bọn họ truy đuổi chắc chắn không thuận lợi.

Không biết trải qua bao lâu, Vương Huyên đột nhiên cảm thấy không rét mà run, y không cần suy nghĩ, nâng súng năng lượng trong tay bắn tới, nháy mắt ánh sáng đụng vào tảng đá trong hang làm đất đá vỡ nát, bay tứ tung.

Một bóng người nhanh nhẹn và hung dữ như báo đen, động tác rất nhanh, mấy lần tránh thoát; vừa tránh thoát súng năng lượng, lại như diều hâu nhào xuống, trốn phía sau một khối đá, ẩn nấp thân thể.

Vương Huyên vô cùng nghiêm túc, đó tuyệt đối là cao thủ!

Ban nãy, người đó âm thầm tiếp cận hắn gần năm mét mới bị phát giác, lại nhanh như điện xẹt, tránh thoát phát bắn của hắn. Một người bình thường căn bản không làm được, người này chắc không yếu hơn Thanh Mộc, thành tựu Cựu Thuật cực cao, thực lực khủng bố.

“Là người mình!” Sau khối đá truyền tới giọng nói một người trung niên, đồng thời lộ một phần thân thể, mặc quần áo bảo hộ giống như Vương Huyên.

Vương Huyên không nói gì, trốn sau tảng đá, tay cầm súng năng lượng sẵn sàng nổ súng. Người này rất nguy hiểm, nhất là lúc nãy vô thanh vô tức tiếp cận hắn, để Vương Huyên lông tốc dựng đứng, đối phương rõ ràng là muốn động thủ với hắn.

Bóng người chớp chớp, bên ngoài địa cung tới hơn mười người, tay cầm súng năng lượng, tránh tại sau chỗ rẽ các tảng đá.

Có một người con gái mở miệng: “Chúng ta cùng Thanh Mộc là đồng đội, cậu không nên hiểu lầm, càng không nên phán đoán sai lầm, mau lấy ra đồ vật; chỗ phát hiện lần này liên quan rất lớn, không thể mất được, chúng ta là người phụ trách tiếp ứng, tới mang cậu rời khỏi địa cung, nếu như muộn một chút viện quân của Chu gia và Lăng gia sẽ tới.”

Vương Huyên hỏi: “Cho dù là người phụ trách tiếp ứng, nhưng lúc nãy vì sao muốn động thủ với ta?” Hắn xác định, nếu như không phải chưa hề bỏ súng năng lượng khỏi tay, kèm theo phản ứng của hắn vô cùng sắc bén, nói không chừng lúc nãy bị cao thủ kia tập kích thành công.

Người trung niên ban nãy ra tay mở miệng: “Cậu hiểu lầm rồi, bọn ta tiến vào trong động mỗi thời khắc đều phải cảnh giác, ta dẫn bọn họ đi vào, tự nhiên phải chú ý kiểm tra nguy hiểm, cậu trốn trong tối, lúc đầu ta không đoán được là người mình, nhưng tốc độ phản ứng của tiểu tử cậu rất kinh người, không tệ!”

Vương Huyên vẫn không có hành động gì, giả giọng khàn khàn: “Cho dù là người mình, vậy chúng ta cùng đợi Thanh Mộc, Hắc Hổ bọn họ quay lại.”

Cô gái kia có vẻ không kiên nhẫn, nói: “Làm sao cậu không nghe lời vậy? Ta nói rồi, người của Chu gia và Lăng gia sắp đến rồi, nếu như cậu không muốn đi, vậy nhanh đưa cuốn da thú đây, chúng ta đi trước.”

Vương Huyên càng không tin tưởng đám người này, có thể thấy cuốn da thú, thì không thể không thấy áo bảo hộ trên người hắn? Lại âm thầm tiếp cận tập kích hắn. Hắn không nói lời nào, mượn tảng đá làm che chắn, âm thầm chạy hướng chỗ sâu trong địa cung.

Đám người phía sau biết được, lập tức tăng tốc đuổi theo, Vương Huyên không khách khí, trực tiếp dùng súng năng lượng bắn về phía sau làm cảnh cáo.

“Thanh Mộc, Hắc Hổ, các anh quay về rồi sao?” Vương Huyên hét lớn, vẫn giả tiếng khàn khàn.

Phía trước truyền tới tiếng động, hiển nhiên là sau thời gian dài, đám người Thanh Mộc, Hắc Hổ đang trên đường quay về.

“Đuổi theo!” Cô gái phía sau la lớn, đám người lập tức bay nhanh đuổi theo.

Thực lực người trung niên kia là mạnh nhất, vô thanh vô tức, mấy lần sắp tiếp cận Vương Huyên, đều bị Vương Huyên dùng súng năng lượng ngăn cản.

“Gào!”

Chỗ sâu dưới thông đạo truyền tới tiếng hét của Thanh Mộc, hắn cảm giác được bên này phát sinh tình huống, mang người nhanh chóng chạy tới.

Dưới đất thông đạo như mạng nhện rất phức tạp, Vương Huyên đột nhiên dừng lại, nhanh chóng tìm một nơi kín đáo trốn vào, tránh thoát đám người phía sau truy kích.

Quả nhiên, trong ánh sáng xán lạn của súng năng lượng, lại nhìn thấy một người trung niên, đi trước những người khác rẽ ngoặt lại chỗ này, chính là người phục kích hắn.

“Kim Xuyên, ngươi tới làm gì?” Tiếng Thanh Mộc truyền tới, tốc độ hắn rất nhanh, xông tới đối mặt với người trung niên kia.

Vương Huyên lập tức mở miệng: “Thanh Mộc, ta lấy được cuốn da thú bạc mà Tiên Tần phương sĩ để lại, đám người này nói là tới tiếp ứng chúng ta, muốn lấy đi cuốn sách da thú trong tay ta.” Hắn nói xơ qua quá trình.

“Kim Xuyên, ngươi được lắm, tới Tiệt Hồ, có chút quá đáng?!” Thanh Mộc vừa nghe thấy bèn khó chịu, vẻ mặt giận dữ. Đồng thời, hắn cũng rất tán thưởng Vương Huyên, bọn họ chỉ có thể lấy được hạp vàng rỗng, để lại y vậy mà lấy được truyền thừa chân chính.

Kim Xuyên hơi áy náy, nói: “Thanh Mộc, ngươi ta đều biết, đồ lần này không tầm thường, ngươi không thể trách ta.”

“Ngươi mang thủ hạ đến cướp đồ, lại bảo ta không trách ngươi?!” Thanh Mộc cười gằn.

Kim Xuyên trịnh trọng vô cùng, nói: “Ngươi yên tâm, ta chỉ nhìn một lần, lập lức trả lại các ngươi, tuyệt đối không tiệt hồ, ta có thể phát thề.”

“Không được, ngươi đã phá vỡ giới hạn của ta, không thể cho ngươi xem.” Thanh Mộc trực tiếp cự tuyệt.

Kim Xuyên vẫy tay, ra lệnh cho đám người lập tức bao vây chỗ Vương Huyên.

Thanh Mộc lạnh giọng nói: “Ngươi dám cùng chúng ta động thủ, ngươi đừng quên, tổ chức thám hiểm ghét nhất là nội bộ giết lẫn nhau, ai dám làm như vậy, những đội khác sẽ vây giết, cho dù ngươi trốn ở Cựu Thổ, hay là Tân Tinh, không có đường sống!”

Kim Xuyên lắc đầu, cười nhạt: “Không, ngươi hiểu nhầm, ta chỉ là cùng ngươi trau dồi, đám người ta mang tới muốn thử tiểu Vương một chút, không xuất hiện tình huống đổ máu đâu.”

Nói đến đây, hắn ra lệnh cho đám người: “Các ngươi không được dùng súng, vì bày tỏ thành ý, vứt để trên mặt đất đi.”

Lúc này đám người Hắc Hổ, Phong Tranh đã không xa, quát mắng trong thông đạo, cảnh cáo đám người Kim Xuyên không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Thanh Mộc hét lên: “Tiểu Vương, bảo vệ đồ cho tốt, theo quy định của tổ chức, cậu chỉ cần giao lên một nửa thành quả của cuộc thám hiểm; cho nên, đó là chiến lợi phẩm của cậu, đừng để bọn chúng tiệt hồ!”

Vương Huyên gật đầu, hắn không thích đám người phía sau, nếu như không phải hắn cảnh giác, chắc chắn đã bị xử lý rồi; mạng sống thì không vấn đề, nhưng kim thư sách bạc chắc chắn sẽ bị cướp.

Vương Huyên không quen bọn họ, nhưng bọn họ lại muốn tiệt hồ hồ hắn, hiện tại không thèm hỏi hắn muốn xem cuốn trục, coi tiểu Vương mình không ra gì?

Đám người Kim Xuyên vứt súng xuống, mượn địa thế ép tới, bao vây chỗ Vương Huyên, càng ngày càng gần.

Vương Huyên không nói gì, yên tĩnh chờ đợi, đến khi có người mạnh mẽ công kích, hắn nâng hai tay cầm súng, quét ngang một trận.

Phù! Phù!

Một số người ngã trên mặt đất, ngất đi, cũng có người nhanh chóng thối lui, thành công tránh thoát.

“Người này chơi không đẹp, đã nói rồi, chúng ta lấy Cựu Thuật trao đổi, hắn lại dùng súng!” Có người bất mãn hét lên.

Vương Huyên không để ý, các ngươi chơi đẹp không? Làm sao có thể! Lúc đầu đám người định phục kích, đoạt đi chiến lợi phẩm của hắn, hiện tại có da mặt nhắc tới chơi đẹp hay không.

Cuối cùng, Hắc Hổ, Phong Tranh dẫn người tới, trực tiếp “chơi đẹp” xông tới, dùng Cựu Thuật đối kháng, tấn công một số người.

“Tiểu Vương, cậu cũng “chơi đẹp”, lộ ra chút bản lãnh đi.” Thanh Mộc nói, hắn đang đối mặt với Kim Xuyên, nhưng dường như rất yên tâm tình huống bên này.

Vương Huyên quan sát một lượt, trong đám người Kim Xuyên mang theo có mấy người trẻ tuổi không có đối thủ, đồng thời trong tay bọn họ cũng không có vũ khí nóng.

Vương Huyên đi ra, không nói lời nào, hai tay phát ra tiếng sấm sét; hắn sử dụng thể thuật trong Kim Cương Quyền, xông vào trong đám người. Lập tức một trận quyền phong khuấy động, mặt đất bị dẫm nát, Vương Huyên công kích khiến đám người kinh sợ, Cựu Thuật của người trẻ tuổi này không thể xem thường!

Bành!

Sau một lúc, có cô gái trúng một cước vào mặt, miệng thổ huyết, bay ra ngoài đụng vào vách đá, xụi lơ không cử động.

Răng rắc!

Sau đó lại người bị Kim Cương Quyền của Vương Huyên đánh vào giáp vai, xương cốt lập tức đứt đoạn, hắn rên khẽ một tiếng, ngã vào đám đất đá.

Phù!

Trong chiến đấu kịch liệt, người thứ ba bị Vương Huyên lăng không đạp một cước, xương sườn gãy mất ba cái, miệng không người phun bọt máu, ngã bò xuống đất không đứng dậy được.

Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Huyên liên tiếp ra tay, năm người ngã ngửa, hắn lại xông tới đối thủ của đám người Hắc Hổ, Phong Tranh.

Hắc Hổ, Phong Tranh chạy rất nhanh, nên chạm chán với đám người Kim Xuyên trước, bọn họ tự tìm cho mình mấy người cao thủ. Giờ Vương Huyên xông tới, trực tiếp đánh bay một người trong đó bảy tám mét, khiến hắn miệng ho ra máu, giãy giụa nửa ngày không thể đứng dậy.

Nhóm người này khoảng ba bốn mươi tuổi, thành tựu trên Cựu Thuật không sai, kết quả vẫn bị Vương Huyên đánh ngã mấy người, có một số người thì trực tiếp gãy tay, gãy xương sườn.

“Không đánh nữa.” Kim Xuyên vừa nhìn thấy tình huống không đúng, lập tức giơ tay hét lên: “Nhìn không ra đây là người mới, vậy mà dũng mãnh như vậy, mấu chốt là ra tay khá nặng, một đám thủ hạ lão luyện của ta đều không đánh được hắn, lần này sơ suất rồi, trừ ta ra không mang theo cao thủ.”

“Thanh Mộc, thôi dừng ở đây đi? Xem như ta thiếu nợ ngươi, lần sau trả ngươi!” Kim Xuyên hạ thấp tư thái.

Thanh Mộc gật đầu, nói: “Được, lần sau đem kinh văn gia truyền nhà ngươi Bạch Hổ Chân Giải cho ta xem, thế nào?”

“Cút đi!” Kim Xuyên mang người đi

“Chúng ta cũng đi!” Thanh Mộc tập hợp mang theo đám người nhanh chóng rời địa cung, không lâu sau đó lên phi thuyền, thuận lợi rời khỏi núi Thanh Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.