Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 16: Chương 16: Sách Da Thú Màu Bạc




Vương Huyên nghiêm nghị, nếu như lúc nãy hắn không đủ bình tĩnh, cũng nhảy xuống tranh đoạt, vậy thì phù một tiếng vỡ vụn, chết ở dưới đó. Người phương sĩ này lúc sống rốt cuộc mạnh thế nào, sau khi chết hóa thành hạt bụi, có người tới gần vẫn dẫn tới biến cố đáng sợ như thế. Hiện tại hắn tin tưởng, nói phương sĩ ném voi không hẳn là truyền thuyết hư vô mờ mịt, mà thực có thể làm được.

Vừa nãy là vũ hóa sao? Vương Huyên nghĩ tới việc này. Trạng thái lúc đó của phương sĩ vô cùng đặc biệt, lúc mới thấy y mái tóc đen nhánh, sắc mặt hồng hào, sinh động như còn sống, kết quả chớp mắt đã biến mất.

“Phiêu dao đứng giữa đất trời, vũ hóa thành tiên.” Đây là câu phú mà người xưa làm thể hiện sự ngưỡng mộ trong lòng với phương sĩ. Trong sách vở ghi chép, hai từ vũ hóa và thành tiên giống nhau, vừa nãy phải chăng giống như truyền thuyết, thành tiên?

Vương Huyên suy xét, cảm thấy chân tướng sau khi được vén mở thực tàn khốc. Một số tôn giáo hiện nay lưu giữ các bản ghi chép thuật pháp, không thể so với trước mắt, trước kia có những đại đức cao tăng ngồi thiền, tự phong tỏa hang đá không ra, người đời sau khi mở ra địa cung, tung tích tiên hiền đã không rõ. Người đời sau thấy vậy đều quỳ lạy, cho rằng tiên hiền đã vũ hóa thành tiên.

Vương Huyên trong lòng yên tĩnh, làm gì có phi tiên, rõ ràng là phi tro mà, hình thần đều trở về cát bụi. Không còn gì phải nghi ngờ, với những người đi con đường Cựu Thuật mà nói thì không phải là tin tức tốt, tiến thêm một bước chứng minh, thế gian không có cái là vũ hóa phi thăng. Chân tướng đẫm máu, tiên hiền đại đức đều chết!

Bành!

 

Một cỗ thi thể bị ném xuống, rơi trên cuốn sách da thú, ánh sáng nhàn nhạt dao động, nhưng không có gì bất thường phát sinh.

Vèo vèo vèo!

Liên tiếp ba bóng người nhảy xuống dưới địa cung, lại xông tới cuốn sách da thú màu bạc. Người mặc áo lông, đỉnh tiêm cường giả phương sĩ, đến chết đều đang nghiên cứu nó, thần sắc chuyên chú, tâm thần chìm đắm trong đó không thể rút ra, tới mức không biết bản thân đã tọa hóa. Có thể tưởng tượng, cuốn sách này rất dị thường, chỉ e lai lịch rất lớn.

Vương Huyên cũng muốn lấy được, cầm trong tay nhìn xem, bên trên rốt cuộc ghi chép cái gì.

Bên cạnh hắn, đá vụn bay tung tóe, hai người trước mặt bắn súng, muốn dùng hỏa lực áp chế hắn, không để hắn lộ đầu, từng đạo súng năng lượng, bắn vào vách đá, che đi khu vực địa cung.

Vương Huyên không vội, vị trí của hắn khó nhắm vào hai người phía trước, nhưng ba người dưới địa cung thì từ trên cao nhìn xuống, rất dễ động thủ. Hắn tay cầm súng năng lượng cao, kiên nhẫn ngắm bắn, xem như luyện tập, làm quen và thích ứng độ chính xác súng năng lượng.

Bành!

Một người bị hắn bắn trúng ngã trên mặt đất. Sau mấy lần bắn, người thứ hai bị tia sáng bắn trúng, cả người co giật, nhanh chóng hôn mê. Nhưng dưới địa cung người thứ ba đã thành công lấy được cuốn sách da thú, trốn sau tảng đá không di chuyển.

Vương Huyên rất kiên nhẫn, thời gian đứng về phía hắn, lát nữa đám người Thanh Mộc, Hắc Hổ chắc chắn sẽ quay lại, người nên sốt ruột không phải hắn.

Quả nhiên, không lâu sau, Chu Vân nhịn không được, hét lên: “Cuộn cuốn dá thú vào hòn đá ném qua đây!”

Người mặc đồ đen phía dưới làm theo, ngân quang lóe lên, cuốn sách da thú bị quăng lên, rơi vào trong đống đất đá giữa hang.

Chu Vân sốt ruột, cuốn da thú cách bọn họ hơi xa lại nhẹ nữa, từ dưới mặt đất ném về bên này, do góc độ nên rất khó một lần ném tới trước mặt bọn họ.

Vương Huyên vẫn như cũ không kinh không hoảng, dùng súng năng lượng bắn thêm vài phát vào những người mặc áo đen ngã xuống trên mặt đất, mặc kệ trạng thái của bọn họ hiện giờ như thế nào, hắn đều bắn một lượt, cho dù là giả chết, sau lần này chắc chắn bọn họ sẽ triệt để hôn mê. Trong hang bị hắn “tẩy lễ” toàn bộ mới an tâm.

Rắc!

Trong quá trình này, khối đá bên cạnh Vương Huyên bị nứt ra, hai ngươi phía trước cầm súng bắn khá chuẩn xác, bắn liên tục không ngừng, áp chế hắn.

Chu Vân nóng ruột, hắn sợ đám người Thanh Mộc, Hắc Hổ quay về, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không có thời gian, nhân lúc hắn bị áp chế, không thể lộ đầu, một người đi lấy cuốn da thú.”

Hai người kia cảm thấy khó khăn, tuy người đối diện sát tâm không mạnh, chỉ sử dụng súng năng lượng làm người ta hôn mê, không giết người; nhưng ai biết được đây có phải là cố ý mê hoặc bọn hắn không nên sợ hãi, trực tiếp xông lên, phải biết rằng trước đó bọn từng sử dụng loại thủ đoạn này.

Do sự thúc ép của Chu Vân, một người trong đó bất đắc dĩ liều mạng xông lên, kết quả bị tia sáng quét trúng, hắn xém nữa trọng thương, hắn bèn nhanh chóng lùi lại, may mắn thân thể cường tráng.

“Thời gian không đứng về phía chúng ta.”

Chu Vân cắn chặt răng, bản thân hắn từ sau tảng đá nhảy ra, muốn dùng lợi thế thân thể nhanh nhẹn đích thân đi lấy cuốn da thú. Nhưng một đạo ánh sáng xoẹt qua bên tai, làm hắn sợ lạnh cả sống lưng, hắn quả đoán nhảy quay về.

Vương Huyên cũng cảm thấy thời gian không còn nhiều, hắn quyết định chủ động ra tay, nếu không, đám người Thanh Mộc, Hắc Hổ quay về, hắn sẽ không có cơ hội nghiên cứu tấm da thú.

Ầm ầm!

Vương Huyên đẩy một khối đá khá trơn nhẵn, ít góc cạnh về phía trước, làm bia đỡ, đẩy hướng cuốn da thú màu bạc.

“Sức lực tên này không nhỏ, chúng ta cũng noi theo, đẩy đá về phía trước!” Chu Vân gọi, bản thân hắn đẩy một khối, hai người kia hợp sức đẩy một khối.

Trong quá trình này, do không ngừng tiến về trước, góc độ thay đổi, Vương Huyên thuận lợi giải quyết người còn lại dưới địa cung.

Dần dần tiếp cận cuốn da thú, Vương Huyên cùng đám người đối diện sắp chạm mặt.

Hai người hợp lực đẩy tảng đá, bí mật thương lượng, dự định lúc nào va chạm, hai người sẽ từ hai hướng khác nhau công kích, chiếm ưu thế về nhân số nên tất nhiên khả năng thắng cao hơn.

Song, sự việc bất ngờ xảy ra, bọn họ đánh giá thấp thực lực của Vương Huyên, đối phương đột nhiên tăng tốc, tốc độ nhanh như một con trâu.

Hiện tại, Vương Huyên hai tay đẩy tảng đá, giống như là một đoàn tàu đang gào rít, ầm một tiếng đụng vào nhau.

Bành!

Hai khối đá đột nhiên đâm xầm vào nhau, hai người phán đoán sai lầm, bị một cỗ lực lượng cực lớn trực tiếp đẩy bay, thụ thương không nhẹ. Một người trong đó rên khẽ, sau đầu đụng vào vách đá, máu tươi chảy ra, trước mắt tối sầm, đau đớn ngất đi. Người còn lại bị đụng bay, người ở trên không liên tiếp nổ súng.

Vương Huyên lấy thân hình linh hoạt tránh đi, cũng nổ súng bắn trả, kết quả độ chính xác có hạn, mấy đạo ánh sáng bay qua, vậy mà không trúng phát nào, khiến hắn xấu hổ muốn chết.

Hắn vung tay một cái, lấy chủy thủ ném phù một tiếng, trúng đầu vai người kia, làm y kêu lên đau đớn.

Vương Huyên không còn gì để nói, dùng súng năng lượng vậy mà không chuẩn xác bằng vũ khí lạnh; hắn cúi người, tránh thoát phát súng của Chu Vân, thuận tay nhặt lên một hòn đá, bình một tiếng, ném vào chủy thủ đang cắm trên đầu vai người kia, làm chủy thủ bay xuyên qua, người đó mặt đầy máu, một tiếng cũng không nói được ngất đi.

“A!” Chu Vân vừa căng thẳng vừa hưng phấn, bởi vì, hắn đã lấy được cuốn da thú màu bạc, cướp vào tay, hắn nhịn không được muốn hét lớn. Nhưng hiện tại không phải lúc vui mừng, hắn nhắc nhở bản thân bình tĩnh lại, trốn sau tảng đá, không ngừng bắn về phía Vương Huyên.

Vương Huyên cũng bắn lại nhưng hiệu quả không tốt. Hắn nhảy ra sau một tảng đá, bỏ súng năng lượng, rút ra trường đao, ném qua.

Chu Vân trốn sau tảng đá, đầu không lộ ra, giơ lên một cánh tay đang cầm súng, đột nhiên, hắn cảm giác được một cỗ lạnh thấu, hắn giơ lên súng năng lượng, đột nhiên nghe tiếng răng rắc, súng năng lượng vậy mà đứt đôi. Hắn phản ứng rất nhanh, vội vàng thu tay, một đạo ánh sáng lóe lên, là đao hợp kim, chém đứt súng năng lượng, xoẹt qua tay hắn, máu tươi đầm đìa, dọa hắn cả người lạnh toát.

Nếu như lúc nãy hắn phản ứng chậm một chút, bàn tay chắc chắn bị cắt đứt, đồng thời đao hợp kim thiếu chút chém trúng đỉnh đầu hắn, rạch qua da đầu bay đi.

Vương Huyên nhìn thấy, trực tiếp nhảy tới, hắn và Chu Vân rất gần, nhảy vồ một cái là đến, không cần nhặt súng năng lượng, bởi vì hắn thấy trong cự li ngắn dựa vào Cựu Thuật tốt hơn.

Chu Vân nhìn thấy vậy lập tức cười phá lên, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, sừng sững nói: “Ngươi dám cùng ta cận thân chém giết, chết cũng không biết chết như thế nào, ta luyện là siêu thuật!”

Hắn cũng nhảy lên, sức mạnh đẩy đủ, bộ dáng của đối phương là Cựu Thuật, xông tới như vậy, thuần tùy là muốn chết. Hắn cao một mét tám mươi lăm, thân thể cường tráng, lúc này toàn thân xuất hiện một lớp lam quang nhàn nhạt, ngón tay phát ra lam quang; Chu Vân cười lạnh, chém hướng Vương Huyên.

Hắn thấy, siêu thuật của bản thân có thể trực tiếp đánh xuyên thân thể đối phương, lộ ra tư thế áp đảo, đối phương căn bản không thể chống đỡ được trước lực lượng khủng bố của mình.

Bởi vì, bản thân đã chạm tới vật chất siêu nhiên. Theo Chu Vân nghĩ, lần trước gặp phải Vương Huyên, là ngoài ý muốn, khó mà tìm được một người trẻ luyện Cựu Thuật tới trình độ như vậy. Người trước mắt con ngươi màu lam, rõ ràng là người lai, lại dám dùng Cựu Thuật đối kháng với hắn? Hắn cảm thấy rõ ràng là tìm ngược đãi, đợi bị giết!

Vương Huyên rất bình tĩnh, lông mày cũng không nhíu, lần này hắn không sử dụng ngũ tạng Lôi Âm Thuật, bởi vì khi sử dụng sẽ thấp thoáng mơ hồ xuất hiện tiếng sấm rất dễ bị phát hiện.

Hắn sử dụng một loại thể thuật khác, Kim Y Thuật. Hắn từng nói chuyện với Thanh Mộc, hỏi hắn đối kháng siêu thuật thì có thủ đoạn gì.

Thanh Mộc từng nhắc tới Kim Y Thuật, loại thể thuật này luyện đến cao thâm có thể đao thương bất nhâp, có tác dụng phòng ngự với vật chất siêu nhiên. Ngày trước Vương Huyên từng luyện qua, hơn nữa thành tựu không tệ.

Hiện tại thi triển ra, bên ngoài cơ thể hắn lập tức cứng lại, lóe lên màu vàng kim

Oanh!

Chu Vân cảm thấy như va vào cả một tòa núi, cả người đằng vân giá vũ, bay ngang ra sau, đồng thời bàn tay đau đớn kịch liệt, lớp lam quang trên tay đều trở nên mờ nhạt. Trong lòng hắn khó chịu như muốn chết, sau khi luyện thành Tân Thuật, hai ngày ngắn ngủi đều bị hai người trẻ tuổi đánh bại, hơn nữa còn bị chảy máu!

Hắn tức giận hét lớn, cả người lảo đảo lui lại phía sau, trực tiếp nhảy lên, hòng muốn phản kích. Kết quả, đối phương đeo găng tay bảo hộ lại đấm ra một quyền, bành một tiếng, chớp mắt đánh Chu Vân chảy máu, hổ khẩu rách ra, móng tay bị nứt toạc như sắp rơi xuống.

Bành!

Chu Vân cảm thấy một trận đau đớn, đối phương vỗ trên cánh tay, rắc một tiếng, hắn nghe được tiếng xương cốt.

Xoạt!

Sau một khắc hắn cảm thấy trước ngực phát lạnh, y phục bị xé rách, tấm da thú màu bạc lại bị cướp đi.

“Không!” Chu Vân uất ức vô cùng, nhịn không được hét lớn.

Sau đó hắn an tĩnh rất nhiều, Vương Huyên một quyền đấm vào sống mũi hắn, răng rắc một tiếng, sống mũi lập tức vỡ nát, bay ngược ra sau.

Đoạn nhìn thấy Vương Huyên đi tới, ôm một khối đá to bằng quả bóng rổ, Chu Vân mặc dù bi phẫn mất đồ, nhưng cũng không giám hô lớn. Bịt mũi lại, cố gắng tươi cười nói: “Bằng hữu, cậu rất mạnh, so với tên họ Vương mà ta biết còn mạnh hơn, Chu Vân phục rồi. Hay kết giao bằng hữu đi, đừng giết ta, ta là người Chu gia, con trai Chu Minh Hiên, chắc cậu không để ý, nhưng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao nếu như ta chết, Chu gia chắc chắn sẽ điều tra. Anh bạn, xin giơ cao đánh khẽ.”

Sau đó, hắn nhìn thấy người lai với đôi mắt màu xanh mạnh mẽ dùng viên đá to bằng quả bóng rổ đập xuống!

Bành!

“A.....” Chu Vân kêu thảm, âm thanh bỗng dưng im bặt.

Hắn phát hiện bản thân không chết, cũng không hề đau đớn, viên đá đó đập ngay cạnh đầu hắn, làm hắn ù cả tai, cả người toát mồ hôi lạnh; quá dọa người, hắn cảm giác lúc nãy vừa lướt qua tử thần.

“Anh bạn, cảm ơn không giết!” Hắn có chút cảm động, sống là tốt nhất, cảm giác muốn khóc lên thành tiếng.

Bành!

Vương Huyên một chân rơi xuống, đạp trúng đầu hắn, để hắn ngất đi. Sau đó Vương Huyên nhanh chóng mở ra cuốn da thú màu bạc, không nói gì hết, trước phải xem qua một lượt rồi ghi nhớ lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.