Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 53: Chương 53: Huy Hoàng Cuối Cùng Của Cựu Thuật




Lão Trần lướt dọc chừng mười mét, ở chỗ đứng ban nãy lưu lại tàn ảnh, tốc độ thực sự quá nhanh, nhiều người còn chưa kịp phản ứng.

Người trung niên gầy còm không còn nghi ngờ gì nữa chính là cao thủ, trong khi con mắt của người khác còn chưa theo kịp thân hình của lão Trần thì gã đã ra tay.

Trong tay gã một phiến mây tía quét ngang, đến cần cổ lão Trần, nguyên giống như một vầng mặt trời bốc hơi, sau đó nổ tung, muốn bao trùm đối thủ vào trong đó.

Lão Trần không hề có bất cứ sự chậm trễ nào, một quyền đánh vào mây tía, bùm một tiếng, đó là âm thanh của sấm sét, nơi ấy giống như có lôi đình nổ tung, đinh tai nhức óc, đất đá bay mù mịt.

Có không ít người trái tim đập mạnh dữ dội, nếu cứ như vậy, chẳng nhẽ lão Trần thực có thể đánh ra sấm sét chân chính sao? Cựu Thuật nếu như luyện đến loại đẳng cấp này, ở thời cổ đại cũng không thể xem thường.

Trong âm thanh trầm đục, tựa như có thiên lôi bổ trúng vào yêu vật, mây tía tức thì nổ tung, hóa thành huyết quang đỏ thẩm bắn ra bốn hướng.

Roạt roạt roạt!

Vùng mưa lớn màu đỏ tía tản ra, một bộ phận xâm nhập vào trong đất, có không ít thì bắn phá nham thạch màu nâu mà chỉ cao nguyên Mạt Mễ Nhĩ mới có, kèm theo tiếng răng rắc, đất đá cứng rắn hoặc vỡ tung hoặc bị mây tía đánh xuyên, để lại dấu vết lỗ chỗ như tổ ong.

Đám người chung quanh sắc mặt thay đổi, từng giọt mưa ánh sáng bắn tung tóe còn có uy năng đến vậy, loại ánh sáng tía đấy rốt cuộc mạnh đến mức độ nào?

Người này thực quá tự phụ, ngoài lão Trần ra thì không coi những cao thủ Cựu Thuật khác ra gì, hiện tại gã biểu hiện ra thực lực khiến lòng người sinh ra sợ hãi.

Chỉ có thể nói lão Trần quá mạnh, một quyền đánh tan loại mây tía chói mắt đó, tiếp đó thân thể mạnh mẽ tựa như thiểm điện, nháy mắt đã đến trước mặt đối thủ, bàn tay đập về phía trước.

Đồng tử người trung niên gầy gò thu nhỏ, cả người lông tóc dựng đứng, hắn không hề quên, trước đó lão Trần từng tát một cái đánh trúng tên ghen siêu thể cao ba mét, kẻ đó lấy cơ thể mạnh mẽ trứ danh, bay xa hơn mười mét, khiến hắn nổ tung ở trong không trung, thực là kinh dị.

Nếu hắn bị đánh trúng, có lẽ đóng xương cốt trên người sẽ trực tiếp vỡ nát như tương. Thời khắc quan trọng, hắn bèn hít sâu một hơi, tất cả các lỗ chân lông trên người thả lỏng, có cỗ lực lượng thần bí lưu chuyển, hắn sử dụng át chủ bài nhằm vào lão Trần, máu huyết trong người đang sôi sùng sục.

Lão Trần có cảm giác, huyết tinh trong người phập phồng, nguyên nhân là do một cỗ lực lượng thần bí đặc biệt nào đấy hấp dẫn, tựa như muốn rời thể vậy.

Ông ta hiểu rõ vị lão giả phái Cựu Thuật vì sao đột nhiên cơ thể lại trở nên khô héo, không còn cử động được nữa, hóa ra là do chớp mắt bị người ta hấp thu tinh huyết, máu thịt mất đi hoạt tính mà chết.

Song, lão Trần không phải người thường, ngũ tạng trong người chấn động, bùm một tiếng, tự thân huyết khí không chỉ không rò rỉ ra ngoài, mà ngược lại dữ dội như trường giang, sinh cơ vô cùng dồi dào, máu tươi phát sáng.

Đây mới chân chính là tiếng sấm rền, không phải ảo giác, trong ngũ tạng của lão Trần phát ra ánh sáng trắng nhạt, trực tiếp đánh vào người tên nam tử gầy gò.

Người đàn ông trung niên sử dụng át chủ bài, lại tiếp dẫn lôi quang mờ mịt màu trắng, thân thể lúc này rung động không ngừng, sau đó bành một tiếng, tứ phân ngũ liệt ngay tại chỗ.

Nhiều người đều kinh hô thành tiếng, Cựu Thuật luyện đến một bước này, chẳng nhẽ đã tiếp xúc siêu phàm rồi sao?

Không biết bao nhiêu năm rồi, sau khi thời đại xưa kết thúc, không còn xuất hiện cao thủ như vậy nữa, thế mà hôm nay lão Trần lại sử dụng ngũ tạng lôi quang, khiến một siêu cấp cao thủ trong lĩnh vực Tân Thuật chớp mắt bị oanh sát.

Ai cũng hiểu rõ, người nam tử gầy gò kia cực kỳ mạnh mẽ, nào có mấy người chống đỡ được gã, song ở trước mặt Trần Vĩnh Kiệt trong chốc lát đã bại vong.

Chỗ đấy chỉ còn lại mình lão Trần, chớp mắt, cao thủ siêu cấp trong phái Tân Thuật đã phải bỏ mạng, dường như mới chạm trán lập tức bị lão Trần đánh một chưởng chứa lôi quang nhàn nhạt vào lồng ngực sau đó chết đi!

Bốn phía ồn ào hẳn lên, dẫu là đối thủ cũng không thể không thán phục và rung động, vị cao thủ Cựu Thuật đeo mặt nạ màu bạc lạnh lùng này quá khủng bố.

Ông ta có thể xông lên trời sao, một kiếm đáng sợ chém giết bộ cơ giáp mạnh mẽ loại mới, sau khi xuống đất lật tay giải quyết đối thủ khác rất ghê gớm trong lĩnh vực Tân Thuật.

Người luyện Cựu Thuật đều cảm thấy rung động cực lớn, không ai hiểu rõ hơn bọn họ, muốn đi đến một bước này khó khăn thế nào, rất lâu rồi không có ai làm được điều đó, nên sớm đã thành truyền thuyết.

Họ tự hỏi, nếu như là họ thì kết cục chắc chắn sẽ rất tàn khốc, không phải là đối thủ của người trung niên gầy còm luyện Tân Thuật nọ.

Lúc này biểu hiện của lão Trần có chút siêu thần, khiến tất cả các đối thủ đều sởn gai ốc, loại trạng thái này của cường giả Cựu Thuật quả thực quá đáng sợ.

Vương Huyên cũng bị lão Trần trấn trụ, lau đi mồ hôi lạnh, nhếch mép lên tự giễu: “Sau này mình phải đối xử tốt với lão Trần chút.”

Lúc này gã mới hiểu rõ lâu nay bản thân đối diện với nhân vật nguy hiểm nhường nào, trước kia lão Trần đối xử với gã xem như không tệ, không hề có ý cướp đoạt vũ hóa tiên pháp, nếu như thực trở mặt, có lẽ một cái tát cũng đủ khiến đầu óc gã mơ hồ rồi!

Ngô Nhân đứng ngay bên cạnh, thoáng nghe được, không hiểu chuyện gì nên khá ngạc nhiên.

Thanh Mộc vừa kích động vừa phấn khởi, thân thể đang run rẩy, than thở: “Mười lăm năm trước sư phụ ta đã không còn đích thân động thủ nữa, mười năm trước thì hoàn toàn im hơi lặng tiếng, chưa từng ra tay, ta còn cho rằng người đã xảy ra chuyện gì đó, hóa ra đã sớm bước vào lĩnh vực tông sư rồi!”

Xung quanh, một đám người luyện Cựu Thuật tức khắc chấn kinh, lão Trần quả nhiên đã bước qua khỏi rào cản ấy, muộn nhất thì mười năm trước, còn sớm thì có lẽ là mười lăm năm trước!

“Chẳng lẽ tứ lão Cựu Thuật lúc trước khi chết đều đã nhìn thấy lão Trần nên rất hài lòng, không hề có tiếc nuối gì, mang theo vẻ tươi cười mà nhắm mắt xuôi tay, hóa ra là như thế!” Có người cảm thán, phát hiện ra manh mối.

Nơi không xa, một bóng người chầm chậm đi tới, cao phải đến một mét chín, thân hình cao gầy, đầu trọc giống như khổ hành tăng vậy.

Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là, da dẻ của hắn rất đặc biệt, trắng xanh không còn giọt máu, hoàn toàn chẳng giống với người bình thường.

Khi hắn đi tới, bên ngoài cơ thể phát sinh biến hóa, vậy mà có ánh sáng trắng toát ra như ngọc, cuối cùng thì thân thể dần dà khuếch trương ánh sáng đó, bao trùm toàn thân.

Hơn nữa, đương hắn duỗi ra ống tay áo rộng, vậy mà lộ ra sáu cánh tay, có vẻ khá giống với hình tượng sinh vật ba đầu sáu tay trong truyền thuyết.

Vương Huyên quay đầu nhìn Ngô Nhân, lấy ánh mắt dò hỏi, chẳng lẽ lại là ghen siêu thể, thuộc một chi mới của loài người?

Ngô Nhân gật đầu, đúng như gã dự đoán.

Vương Huyên im lặng, rốt cuộc thì bên Tân Tinh tiến hành nghiên cứu gì vậy, chẳng nhẽ họ muốn tái hiện những sinh vật thần thoại chỉ có trong truyền thuyết sao? Quá khác thường rồi.

Ngô Nhân là người bên Tân Tinh, xuất thân từ siêu cấp gia tộc, hiểu biết nhiều, kể rõ cho Vương Huyên một số tình huống.

“Theo nguồn tin mới thu được, có người tìm thấy một ngón tay bồ tát bằng máu thịt ở địa cung của một tòa cổ miếu ngàn năm, hơn mười năm phân tích và phá giải ghen, họ đã thu được thành tựu khá to lớn, biên tập sau đó ưu hóa loại ghen ấy, cuối cùng thì như cậu thấy trước mắt đấy, siêu thể bồ tát sáu tay thuộc một phân chi mới của loài người.”

“Kiến thức của ta nông cạn, lần đầu tiên mới nghe nói đấy.” Vương Huyên than thở, cảm thấy kiến thức của bản thân quá hạn hẹp.

Ngô Nhân lắc đầu, số người biết loại chuyện này ở Tân Tinh cũng không nhiều, bởi vì lĩnh vực ghen này đã chạm tới phương diện luân thường đạo lý, bị số đông bài xích, nhiều việc không thể công bố rộng rãi với người bình thường.

Đứng bên người Thanh Mộc, lão Ngô cũng mở miệng, Ngô Thành Lâm hiểu rõ hơn về loại siêu thể bồ tát sáu tay này, kể: “Đây là loại thể chất siêu mạnh mẽ, không ai có thể so sánh được, ngoài ra tên siêu thể bồ tát sáu tay này rất nổi tiếng, bởi vì hắn đi trên con đường Tân Thuật cũng rất xa, là một cường giả siêu cấp đó.”

Chỉ nói tới nhục thân, tông sư cũng không mạnh như vậy, việc cường độ nhục thân của hắn được tăng cao có quan hệ tới việc hắn luyện Tân Thuật.

“Bản thân gã có khả năng cũng chính là một vị tông sư!” Ngô Thành Lâm nghiêm túc thông báo cho Thanh Mộc.

Đông!

Siêu thể bồ tát sáu tay đột nhiên tăng tốc độ chạy, mỗi lần bàn chân giẫm trên đất đều khiến mặt đất nổ tung, xuất hiện những lỗ lớn, một vài viên đá bị giẫm trúng liền trực tiếp vỡ vụn!

Ánh sáng trắng bên ngoài cơ thể, lại thêm bản thân gã chính là siêu thể, hệt như máy nghiền hình người, lực lượng quá đáng sợ, có tảng đá lớn ngăn trở, gã bèn đá một cái khiến tảng đá nổ tung thành những mạnh vụn nhỏ.

Hắn lấy tốc độ cực nhanh xông về lão Trần, sau khi tới gần bèn nhảy lên cao, sáu cánh tay huơ động về phía trước, ánh sáng trắng bừng bừng, sấm sét đinh tai nhức óc, đất đá cát sỏi chung quanh đấy đều cuồn cuộn bay lên không trung, bị một cỗ lực lượng đáng sợ xé nát, cảnh tượng khiếp người.

Lão Trần đeo mặt nạ màu bạc, đứng nguyên tại chỗ không động, đợi đối phương chạy như điên, ra tay tàn nhẫn, ông ấy mới vươn song quyền hướng về phía trước bổ xuống, do tốc độ cực nhanh, không khí phát ra tiếng nổ.

Lão Trần lấy hai cánh tay vạch ra từng đạo tàn ảnh, trong không trung đều là chưởng ấn của y, tiếng sấm vang vọng bốn phương, khiến màng nhĩ nhiều người đau đớn.

Tất cả mọi người đều chết lặng, đó là tốc độ kiểu gì vậy? Lực lượng lớn đến mức dọa người ta sợ chết khiếp.

Ở vùng khu vực này, những khối đá to bằng cốc trà trên mặt đất đều bị gió cuốn lên, chuyển động xung quanh hai người, siêu thể bồ tát sáu tay tỏa ra ánh sáng trắng mông lung, giống như khơi thông tới lĩnh vực siêu phàm vậy, hình thành một vùng đất mơ hồ, toan xé rách lão Trần.

Đương nhiên, điều đáng sợ nhất là giữa hai người bàn tay không ngừng đụng vào nhau, tiếng sấm vang khắp cao nguyên!

Bành bành bành!

Lúc đất đá to bằng nắm tay từ trên mặt đất xoay chuyển đập vào thân thể hai người thì toàn bộ đều bị vỡ nát, có thể thấy được họ mạnh mẽ như thế nào.

Bàn tay hai người đã đụng nhau và giao kích một hai trăm lần, không ngừng va chạm.

Cuối cùng, tất cả khối đá xoay quanh họ trở thành đá vụn rào rào rơi xuống, siêu thể bồ tát sáu tay loạng choạng lui ra sau, trong miệng máu tươi tí tách chảy ra.

Ở trong con mắt kinh hãi của mọi người, sáu cánh tay của hắn từng cái một đứt gãy, tiếng phù phù phát ra, sáu cánh tay tráng kiện mà có lực ấy hoặc nổ tung, hoặc rơi xuống mặt đất.

“Siêu thể bồ tát sáu tay, là một vị cường giả đã bước vào lĩnh vực tông sư à.” Trong trận doanh Tân Thuật có người khẽ than, sau đó cảm thấy khí lạnh thấu xương, thực lực lão Trần khiến bọn họ khiếp sợ tột cùng.

Đến lúc này, nhiều người mới ý thức được đã phát sinh chuyện gì, lão Trần phế bỏ một vị tông sư!

Siêu thể bồ tát sáu tay lảo đảo lui lại, sau khi mất đi sáu cánh tay, cuối cùng hắn cũng ngã xuống đất và hướng mặt lên trời, máu từ miệng mũi chảy ra không ngừng.

Một vài người nhanh chóng chạy tới đưa hắn đi, đám người ấy đều biết, cho dù hắn sống được cũng hoàn toàn trở thành người tàn phế rồi.

Lão Trần đeo mặt nạ màu bạc lạnh lùng như băng, chầm chậm bước đi, lại một lần nữa đi về hướng trận doanh Tân Thuật.

Trên cao nguyên Thông Lĩnh, chớp mắt lặng ngắt như tờ, tất cả bị lão Trần chấn nhiếp!

...……

Trên bầu trời, trong một chiếc chiến hạm siêu cấp nào đấy, một vị tông sư mạnh mẽ thuộc phái Tân Thuật đang nói chuyện cùng phó thủ trưởng của các ban ngành Cựu Thổ.

“Đây là huy hoàng cuối cùng của phe Cựu Thuật, qua trận chiến này, Trần Vĩnh Kiệt không chết cũng sẽ tàn phế, khi còn trẻ ông ta tùy tiện luyện tập bí điển tuyệt học của đạo giáo tổ đình, đã xảy ra vấn đề lớn, suýt chút nữa chết đi. Tuy được tứ lão Cựu Thuật tận tình cứu chữa, song vẫn để lại di chứng. Tuy không ảnh hưởng đến việc đột phá, nhưng bao nhiêu năm qua, hắn không hề ra tay, không phải là tính tình thay đổi biến thành bồ tát mà là khó ra tay toàn lực. Qua trận chiến ngày hôm nay quá nửa sẽ không còn Trần Vĩnh Kiệt nữa.”

Tông sư mạnh mẽ trường phái Tân Thuật vậy mà đang ở trong chiến hạm nói về vấn đề này cùng người của các ban ngành Cựu Thổ.

“Lão Trần xem như là cao thủ cuối cùng của phái Cựu Thuật rồi, một khi ông ta ngã xuống, con đường này không khác bị phế, những người còn lại kém quá xa, không ai có thể chống đỡ được tổ chức thám hiểm, mà những con người đi con đường Tân Thuật như chúng ta rất nguyện ý hợp tác, tiếp quản chỗ trống mà lão Trần để lại, tin tưởng khi chúng ta hợp tác sẽ càng thuận lợi hơn.”

Siêu cấp tông sư phái Tân Thuật bình tĩnh nói ra những câu đấy, đưa ra lời đề nghị với người Cựu Thổ.

Tổ chức thám hiểm đào móc động phủ Liệt Tiên, trong sự kiện nữ phương sĩ thì đây chính là tổ chức tham dự đầu tiên, hơn nữa còn khiến đám tài phiệt thèm đỏ cả mắt “tiếp xúc thần bí”-----

Hiện tại có người không nhịn được muốn ra tay, tiếp nhận tổ chức thám hiểm!

Hiển nhiên, Ngô Nhân nói tuy không hoàn toàn chính xác, song cũng rất có đạo lý, trừ tranh đấu lý tưởng ra thì trong đó cũng chạm đến mặt lợi ích của các bên.

“Lúc này ngươi lại một lần nữa tìm tới cửa, có hơi quá đấy? Chúng ta và lão Trần hợp tác vẫn rất vui vẻ.” Người phụ tách các ban ngành Cựu Thổ bình tĩnh nhìn gã.

“Hợp tác với bọn ta sẽ càng vui vẻ hơn, hoàn toàn theo mệnh lệnh các ngươi. Nghe nói hạng mục phòng thí nghiệm dưới Đại Hưng An Lĩnh tạm thời gặp phải trở ngại, thực ra ta có thể giúp các ngươi giải quyết vấn đề này, để nó tiếp tục tiến hành thí nghiệm kéo dài tuổi thọ. Ngoài ra, trong tinh không bọn ta cũng đạt được thu hoạch, có thể gia tăng tuổi thọ của con người thêm mấy phần-----”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.