Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 52: Chương 52: Tân Cựu Đối Đầu




“Lão Trần, ông đừng suy nghĩ cực đoan như vậy, không có ai muốn đuổi tận giết tuyệt cả. Nói cho cùng thì đây chỉ là cuộc cọ xát mà thôi, việc này cũng thúc đẩy cạnh tranh, chung cuộc cả hai bên đều đạt được mục đích là cùng tiến bộ.” Lão già mặc trang phục thời Đường nói chuyện ôn hòa, cố gắng giảng hòa hai bên.

“Rốt cuộc thì kẻ nào muốn đè ép Cựu Thuật, ta còn không rõ sao?” Lão Trần lạnh nhạt hỏi lại.

“Lão Trần, ông vẫn ngang ngược như xưa. Sau khi tứ lão Cựu Thuật mất đi, ở lĩnh vực này nếu có ai mạnh mẽ và có suy nghĩ thì cũng chỉ còn ông và một hai người nữa mà thôi.” Lão già mặc trang phục thời Đường lắc đầu, lộ ra nét bình tĩnh mà ung dung, giọng điệu nói chuyện rất tự tin.

Lão Trần đáp: “Thường Hằng, ông rất tự tin a, từ khi tìm được cây cầu nối tới siêu phàm, thực lực tăng mạnh, lấy tính cách của ông sẽ không ẩn nhẫn nữa.”

Lão già đối diện tên là Thường Hằng, mái tóc ngắn, đen nháy mà dày, trừ lúc nói chuyện trên mặt sẽ hiện ra vài nếp nhăn thì chẳng có vẻ gì là già nua cả, hai mắt sâu thăm thẳm, có một loại cường đại từ trong nội tâm.

Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là, lúc này bên ngoài cơ thể lão có ánh sáng nhàn nhạt, giống một loại lực lượng thần bí nào đó, khi nhìn vào sẽ khiến lòng người sinh sợ hãi, cảm giác như siêu phàm vậy.

Ông ta đứng trên mặt đất đông cứng màu nâu nhạt, ngoài cơ thể tản phát ra ánh sáng mông lung, sau lưng nơi không xa là chiến thuyền băng lãnh, có cảm giác như thần thoại và khoa học kỹ thuật cùng tồn tại trong một bức họa.

Nhiều người trái tim nhảy lên thình thịch, mấy chục năm qua Tân Tinh không thiếu sinh vật mới xuất hiện, mấy năm gần đây mới dần dần lộ ra manh mối rằng những thứ ấy đều được mang ra từ một nơi nào đó. Nghe đồn, Tân Thuật cũng có quan hệ với nơi nọ! Nếu như suy nghĩ tỉ mỉ thì thời gian quả thực không tính là ngắn.

“Tuổi tác không còn trẻ, ông muốn là kẻ tiếp theo ra tay với ta sao?” Lão Trần đi về phía trước.

Hiển nhiên, Tân Thuật và Cựu Thuật tranh phong, sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, trận này kịch liệt vô cùng, chẳng qua người ngoài không hiểu mà thôi.

Lão già Thường Hằng lắc đầu đáp: “Không, hiện tại ta chỉ là nhà nghiên cứu lý luận mà thôi.”

Đám người lấy làm lạ.

“Trực tiếp động thủ đi, xem xem Cựu Thuật đã lụi tàn phải chăng còn có thể tỏa ra ánh hào quang cuối cùng!” Nơi xa có người thẳng thừng không thèm khách khí hét lên.

Thân hình hắn cao ba mét, dáng người tráng kiện, trong tay xách một cây côn màu đen, đâm xuống mặt đất phát ra những tiếng rung ông ông.

Người này thân hình không tính quá cao, song chẳng hề đần độn, thân thể có lực, động tác linh hoạt, mà thiết côn hợp kim trong tay gã ít nhất cũng nặng hai trăm cân.

Vương Huyên kinh ngạc, thế mà có người cao như vậy?

Ngô Nhân nhỏ giọng giải thích: “Đây là một nhánh mới của nhân loại, khi còn trong bụng mẹ đã được cải tạo ghen, tiến hành nhiều lần ưu hóa.”

“Rất mạnh sao?” Vương Huyên hỏi.

Ngô Nhân trịnh trọng gật đầu, đáp: “Rất mạnh, chỉ tính riêng tố chất thân thể, hắn có thể lăng không nhảy cao mười mét, lực lượng lớn phi thường, các mãnh tướng thời cổ đại thường được nói có khả năng nâng đỉnh, đối với hắn thì dễ như trở bàn tay, mà tốc độ cũng khá đáng sợ, ở địa hình rừng núi trong chớp mắt liền đuổi theo được hổ báo.”

Đây chính là ghen siêu thể, người nổi bật trong đó sẽ càng thêm đáng sợ, nói đơn giản thì giống siêu nhân vậy.

Ghen siêu thể cao ba mét dáng người tráng kiện, da dẻ rắn chắc sáng bóng, xem ra mạnh mẽ có lực, gã mở miệng: “Người luyện Cựu Thuật ai dám chiến với ta? Ta chỉ dùng binh khí lạnh giao thủ với các ngươi.”

Lão Trần còn chưa động thủ, trong không trung đã truyền tới tiếng hét: “Trần Vĩnh Kiệt, đối thủ của ngươi là ta.”

Trước đấy người trung niên lái cơ giáp màu xám tro, hiện tại đã thay một bộ áo giáp óng ánh màu xanh lam, tựa như trong suốt, tỏa ra ánh sáng kim loại cực kỳ ôn hòa, vừa nhìn vào chất liệu đã biết không tầm thường.

Ngô Thành Lâm đứng bên cạnh Thanh Mộc sắc mặt thay đổi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây là loại cơ giáp mới nhất mà năm ngoái vừa nghiên cứu chế tạo thành công, chất liệu đặc biệt vô cùng, khai thác được từ nơi khởi nguồn của Tân Thuật đấy, loại cơ giáp này rất mạnh, ngoại lực khó mà phá được.”

Lão Trần nhìn hướng không trung, nói: “Loại cơ giáp mới này không rẻ a, chỉ sợ mỗi một mảnh cũng cần mấy ức tiền tân tinh, nếu như bị ta đánh rơi, các ngươi không đau lòng sao?”

“Trần Vĩnh Kiệt ngươi vẫn tự phụ như trước kia!” Bộ áo giáp óng ánh màu xanh lam lơ lửng trong không trung, ánh sáng rỡ ràng lưu chuyển, gã nhìn xuống bên dưới, đương bên trong truyền ra giọng nói một người đàn ông trung niên: “Thời đại thay đổi rồi, cơ giáp có thể sản xuất với quy mô lớn tạo thành cao thủ. Mà lĩnh vực Cựu Thuật, một thời đại có thể xuất hiện được bao nhiêu cao thủ?!”

“Bại bởi phái Cựu Thuật rồi chuyển sang trận doanh khác, bèn sinh ra thù hận với Cựu Thuật, mặt mũi ngươi thực khó ưu. Ta cảm thấy tỉnh cảnh bây giờ kẻ muốn triệt để đè chết Cựu Thuật, chắc có quan hệ không đơn giản với loại người như các ngươi.” Lão Trần giọng nói băng lãnh, nhìn chằm chằm bộ cơ giáp màu lam trên không, tiếp tục: “Thực ra, nói như thế nào thì vẫn là Cựu Thuật và Tân Thuật tranh nhau, không quan hệ với đám người mặc áo giáp các ngươi? Đương người luyện Cựu Thuật như ta một khi mặc lên bộ áo giáp phù hợp, một người có thể quét sạch tất cả các ngươi!”

Lão Trần sát khí đằng đằng, cường thế và bá đạo kinh người, khiến các bên đều hãi hùng khiếp vía, trận doanh cơ giáp trực tiếp bị lão đá ra ngoài, căn bản không xem như đối thủ mới.

“Cựu Thuật khó luyện, trong đám người cơ giáp, ghen siêu thể tiếp xúc với Tân Thuật, cuối cùng có vài người thành công bước lên con đường này, nói cho cùng thì vẫn là tân cựu tranh nhau, mà không có trận doanh thứ ba nào khác!” Giọng nói lão Trần lạnh lùng.

“Ông xem thường người mặc cơ giáp?!” Nam tử trong bộ cơ giáp màu xanh lam giận dữ.

Lão Trần nhàn nhạt lườm gã một cái: “Thủ hạ bại tướng mà thôi, sự thù hận khiến đầu ngươi mê muội rồi sao. Ngươi thấy, nếu ta mặc cơ giáp thì ngươi sẽ là đối thủ sao? Chẳng qua chỉ là khoác một đống phế liệu làm bia ngắm hình người mà thôi. Không chỉ ngươi, còn bao gồm tất cả các ngươi!”

Vương Huyên ngỡ ngàng, lão Trần khí thế mạnh mẽ rối tinh rối mù, miệt thị đám người đối diện, song cũng dễ khiến quần chúng phẫn nộ.

Lão già Thường Hằng mặc trang phục thời Đường mở miệng: “Lão Trần, chẳng lẽ ông định một người đấu với tất cả bọn ta sao? Nói như thế nào thì cho dù ông có chiến tích chói lóa, song sớm muộn cũng không chống đỡ được tới cuối cùng. Đồng thời điều này cũng chỉ có thể chứng minh trình độ Cựu Thuật của ông quả thực kinh người, nhưng lại không thể đại biểu toàn bộ thực lực của Cựu Thuật. Một khi ông chết đi, cũng có nghĩa Cựu Thuật triệt để đứt gãy, đại kỳ rơi xuống, nếu không có ai đứng ra, vậy thì từ đó trở đi không cần nhắc đến Cựu Thuật nữa!”

Dĩ nhiên cũng có những cao thủ Cựu Thuật khác ở chung quanh, sau khi họ nghe xong đều có chút xấu hổ, hiển nhiên họ biết lời nói của đối phương mang theo vẻ cay nghiệt.

Lão già Thường Hằng tuy không nói chuyện với họ, song thực ra là đang đâm vào tim họ, hỏi những người này rốt cuộc thì có ổn không, dám ra tay hay không, ngôn ngữ ngạo mạn, tỏ ý xem thường.

“Lão Trần, chuyện hôm nay không phải của một người, ông đừng ngăn cản bọn ta.” Có cao thủ Cựu Thuật cất tiếng, đoạn trực tiếp đi ra.

Đây là một nam tử tráng niên, bộ dạng chừng bốn mươi tuổi, thân cao một mét chín, tay cầm một cây trường đao bằng hợp kim, trong đám người bình thường thì quả thực gã cũng xem như khôi ngô cao lớn, nhưng khi đối diện với tên ghen siêu thể lại lộ ra bộ dạng nhỏ bé.

Song phương dường như không nói chuyện, lao lên ra tay, tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc, trường đao bằng hợp kim và cây côn thiết đánh nhau, tia lửa bắn tung tóe, âm thanh quả thực có thể xé toạc màng nhĩ người nghe.

Người trung niên cao một mét chín, ngăn cản tên ghen siêu thể cao ba mét, lực lượng hai người dường như ngang nhau, có thể thấy thành tựu Cựu Thuật của gã không tầm thường. Dẫu sao, gã cất bước từ người bình thường, mà đối mặt lại là dị chủng. Nếu tràng chiến đấu này ở thời cổ đại thì hai người đều xem như là mãnh tướng.

“Đáng tiếc, kẻ luyện Cựu Thuật không thể chạm tới siêu phàm, cuối cùng đều là cơ thể thường nhân, trận chiến đấu chỉ dùng binh khí lạnh chẳng có ý nghĩa gì.” Lão già mặc Đường phục mở miệng.

Xoạt!

Đột nhiên, toàn thân tên ghen siêu thể cao ba mét tản phát ra ánh sáng màu xanh lam mờ mịt, lực lượng đột nhiên tăng mạnh, trực tiếp bẻ gãy cây trường đao bằng hợp kim, sau đó cây thiết côn đâm tới.

Phù!

Máu tươi phun ra, nam tử trung niên cao một mét chín vô cùng đau đớn, lồng ngực bị thiết côn đâu xuyên, gã khó khăn lắm mới dùng hai tay giữ được thiết côn ở trước ngực, song không còn chút sức lực nào nữa.

“Lý huynh!” Thanh Mộc hét lên, hiển nhiên gã quen biết người đàn ông này, hai người là bạn cũ.

Ghen siêu thể nhấc gã lên, bỗng nhiên phát lực quăng mạnh cây thiết côn, đại hán cao một mét chín giống như con rối bị vứt ra xa hơn mười mét, phù một tiếng rơi xuống đất, cả người đẫm máu, không thể đứng lên được nữa.

Đám người luyện Cựu Thuật cạnh Thanh Mộc mau chóng xông lên, kiểm tra sơ qua một chút liền biết người trung niên đó không cứu được nữa, không chỉ trái tim bị thiết côn đâm nát, ngũ tạng lục ngũ cũng bị loại ánh sáng xanh nọ cắt nhỏ.

“Đáng chết!”

“Lý huynh!” Có người khóc than.

“Cao thủ Cựu Thuật chỉ thế mà thôi.” Phía đối diện có người mở miệng, một kẻ trung niên chừng bốn mươi tuổi đi ra, tuy gầy nhom, song cặp mắt rực rỡ màu vàng kim, xem ra cực kỳ bất phàm, gã lại nói: “Là người đi theo phái Tân Thuật nên rất thất vọng với các ngươi, ta cảm thấy trừ Trần tiên sinh ra, những tên khác đi theo lối Cựu Thuật chỉ sợ không đáng để ta ra tay!”

Lão Trần bước ra, tỏ ý đe dọa tên kia đừng làm bậy.

Trên bầu trời, người đàn ông trung niên trong bộ giáp màu xanh lam mở miệng: “Lão Trần, rốt cuộc thì ông lại muốn ôm rơm nặng bụng sao?”

Lão giả Thường Hằng mặc trang phục thời Đường cười nhạt nói: “Lão Trần, ông cần phải chấp nhận sự thật rằng trừ ông ra thì lĩnh vực Cựu Thuật không còn ai khác, hoàn toàn xong đời rồi?!”

“Đừng khích tướng, lát nữa ta sẽ làm thịt tất cả các ngươi!” Lão Trần sát khí đằng đằng.

Trong đám người luyện Cựu Thuật, một ông lão độ sáu mươi tuổi đi ra, đoạn nói: “Lão Trần, ông biết tình huống của ta, luyện công xảy ra vấn đề, sống không được lâu, để ta ra tay đi, chết cũng không hối tiếc, nếu như chưa thể chiến một trận với người luyện Tân Thuật, ta không cam tâm.”

Hiển nhiên, ông ta biết bản thân không địch lại được thì cũng sẽ đi ra. Y cảm giác nếu như trong những người luyện Cựu Thuật chỉ có một mình lão Trần ra tay, vậy thì chẳng còn mặt mũi nào nữa, thực như đám người đối diện nói, Cựu Thuật chẳng còn ai, lụi tàn đến mức khiến không ai dám bước ra nhìn thẳng vào đám người kia.

Lão Trần than thở, ông ta biết vị lão giả này, cả đời chỉ luyện Cựu Thuật, khăng khăng cố chấp, dẫu ngăn cản cũng chẳng có tác dụng.

Lão nhân sáu mươi tuổi nhìn tuy có vẻ già yếu, song sau khi bạo phát khí thế, nắm quyền vậy mà có ánh sáng nhàn nhạt, hơn nữa trong người lúc ẩn lúc hiện có tiếng lôi đình truyền ra, đánh về hướng người đàn ông trung niên gầy còm luyện Tân Thuật.

Sắc mặt người trung niên thoáng thay đổi, không dám chọi cứng mà mau chóng lui ra sau, đợi nắm quyền của lão giả ảm đạm hắn mới tiến công mãnh liệt.

Hai người giao thủ kịch liệt, động tác vô cùng nhanh, dường như phát ra tiếng sấm sét.

Song qua mấy chiêu, vị lão nhân đó đột nhiên dừng lại, vả lại thân thể bắt đầu khô héo, một luồng mây tía từ trong người ông ta xông ra, giống như bị người ta lấy mất hồn phách vậy, hai mắt vô hồn, đứng tại nơi ấy không hề cử động nữa.

Mây tía rơi vào trong tay vị nam tử gầy gò đứng đối diện, bị hắn ngưng tụ thành một thanh kiếm, sau đó huơ mạnh một cái, phù một tiếng, chém rơi đầu lâu của lão nhân.

“Ai cũng không được vọng động!” Lần này, lão Trần thực sự tức giận, giọng nói tựa sấm sét, khiến màng nhĩ của nhiều người kêu lên vù vù.

“Lão Trần, ông nhìn thấy rồi, xu hướng suy tàn của Cựu Thuật không thể vãn hồi, lụi tàn khó mà tránh được!” Có người nói bằng giọng lạnh lùng.

“Lão Trần ông sao vậy?” Trên bầu trời, trong bộ áo giáp màu xanh lam óng ánh truyền ra tiếng cười khẩy của người đàn ông trung niên.

Lão Trần ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Bắt đầu từ ngươi!”

Ông ta rút ra một cây kiếm, dài chừng một mét rưỡi, thân kiếm toát ra ánh sáng màu đen âm u, chẳng có chút ánh sáng lạnh lẽo nào, xem bộ dạng thì không hề sắc bén lắm, trỏ hướng bầu trời.

Tiếp đó, sau lưng ông ta hơi phồng lên, y phục vỡ nát, một đôi cánh màu bạc xòe ra, chớp mắt, ánh bạc lóe lên bay vút trời cao, lão Trần xông vào đám mây!

“Đây là đôi cánh mà nhà ta mới chế tạo, tốc độ rất mau, có thể đuổi theo cơ giáp.” Ngô Nhân giải thích cho Vương Huyên.

“Để ta xem làm sao ông phá vỡ được loại tài liệu mới này-----” Người đàn ông trung niên trong không trung tuy bất ngờ, song không hề sợ hãi, hai tay cầm đại kiếm nghênh chiến với lão Trần.

Cheng!

Sau một khắc, đại kiếm bằng hợp kim trong tay hắn trực tiếp gãy đôi, lão Trần xông qua, sau đó quay về chỗ cũ, thu hồi cây kiếm màu đen âm u.

Trong không trung, mưa máu từ bộ giáp màu xanh óng ánh rơi xuống, chốc lát bành một tiếng, đứt đôi, thế mà bị chém đôi, cơ giáp đứt thành hai khúc!

Chỉ một chiêu mà thôi, loại chất liệu mới được nghiên cứu chế tạo làm cơ giáp liền bị hủy!

Người đàn ông trung niên trong bộ áo giáp không khỏi kêu lên đau đớn, đồng thời thân thể bị chém đôi từ trên không rơi xuống, chớp mắt ngã té trên mặt đất, chết rất thê thảm.

Lão Trần trở về mặt đất, bước đi nhanh như sao băng, hướng tới tên ghen siêu thể cao ba mét, không nói năng gì, oanh một tiếng, một tát đập tới.

Đương!

Cây trường côn bằng hợp kim trong tay tên ghen siêu thể giống như bị xe lửa đụng trúng vậy, chấn động khiến hai tay cầm côn của hắn chảy máu đầm đìa, hổ khẩu nứt toạc, móng tay bị xé rách, thiết côn thoát khỏi bàn tay bay ra xa hơn mười mét, mà thân hình tên ghen siêu thể cũng bị lực lượng mạnh mẽ bức lui, thất tha thất thểu.

Tốc độ của lão Trần quá nhanh, giống như sao băng, nháy mắt đuổi theo, một bàn tay đập mạnh vào lồng ngực tên ghen siêu thể.

Phù một tiếng, ghen siêu thể cao ba mét bay ra sau hơn mười hai mét, ở trong không trung tức khắc tan rã, cảnh tượng cực kỳ đáng sợ, từ đầu đến chân hắn nhanh chóng tan ra, hóa thành một đám mưa máu rơi xuống đất!

“Lão Trần, ông định một người ra tay từ đầu đến cuối sao?” Có người lớn giọng quát.

“Không phục, hay nếu như sợ hãi, vậy thì các ngươi cùng lên đi!” Lão Trần hét lên, xông lên hơn mười mét, nháy mắt đã tới trước người đàn ông trung niên gầy gò luyện Tân Thuật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.