Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 41: Chương 41: Lần Đầu Trong Đời




Cận kề với tuyệt cảnh, chỉ cách cái chết trong đường tơ kẽ tóc; Vương Huyên đã ngửi thấy mùi của tử vong, trong hoàn cảnh này kích phát trạng thái siêu cảm; tuy cảm giác nhạy bén đến mức độ kinh thế hãi tục, song y cảm thấy sẽ trúng đạn, không chắc chắn tránh được phát bắn này.

Cơ mà cho dù trong tuyệt cảnh cảm nhận tăng lên mãnh liệt, khi nhìn thấy nội cảnh địa, y cũng không còn lựa chọn nào khác, đoạn nhanh chóng xông vào. Xông vào không phải vì tăng cao thực lực, mà vì tiếp dẫn hạt thần bí nhanh chóng khôi phục cư thể trọng thương cũng như lực lượng khô kiệt.

Vùng đất hư tịch vẫn như trước, quanh năm tử khí thâm u, không có bất cứ âm thanh nào, nếu như không thể kích phát siêu cảm, bất kỳ ai dù hao phí thời gian dài đằng đẵng, cũng không thể đến được nơi này; đứng ở trạng thái minh tưởng cao nhất, ngoại giới mấy phút, trong này đã mấy năm.

Vương Huyên đứng ở nơi đây, không hề do dự vận chuyển căn pháp ghi chép trên thẻ trúc Tiên Tần, tuy tốc độ thời gian nơi đây rất chậm, nhưng bên ngoài y chỉ cách cái chết trong chớp mắt mà thôi, không thể giống như trước ở lại đây vài năm.

Y than thở, tuy hơi đáng tiếc, song không ân hận, dẫu sao lần này kích phát siêu cảm vào đây, việc quan trọng nhất là bảo vệ tính mạng.

Thân đứng trong thời gian không minh, tiếp dẫn vật chất thần bí lặng lẽ rơi xuống nội cảnh địa, khiến tinh thần không chỉ nhanh chóng khôi phục mà còn trở nên cường đại.

Bên ngoài, thân thể cũng được hạt thần bí bao phủ toàn thân, hoạt tính của máu thịt tăng lên mãnh liệt, cảm giác thân thể mệt mỏi chớp mắt lại có lực lượng.

Vương Huyên đứng trong nội cảnh địa cau mày, thời gian chưa tới liệu có thể xông ra sao? Trước nay y chưa từng chủ động thử việc này. Dù sao, có cơ duyên tiến vào nơi đây không đơn giản, y chưa từng nghĩ sẽ dừng lại giữa chừng.

Cuối cùng, theo như Vương Huyên chủ động thử rời đi, y phát hiện muốn đi ra không khó, tinh thần lui ra ngoài, quay về thân thể là được.

Dừng chân trong nội cảnh địa thời gian ngắn, thời gian bên ngoài như chưa từng trôi qua, y lại cảm nhận thấy mấy chỗ yếu hại trên thân thể bị khóa chặt, như mũi kim trích máu trên người.

Khác nhau là, thân thể không còn mệt mỏi hay kiệt sức, mà lực lượng khôi phục sung mãn, nháy mắt đưa ra quyết định, chạy về một hướng.

Nhưng cảm thấy thời gian vẫn không kịp, hơi chậm một bước, không thể tránh thoát một số viên đạn.

Song, tại thời khắc quan trọng nhất, y quyết định, một số bộ phận yếu hại như đầu lâu và trái tim nhất định phải tránh.

Ngoài ra, y cảm thấy thân thể khắp nơi đều đau đớn, cũng muốn tránh thoát, y thấy lần này có thể là viên đạn siêu đặc biệt, một phát cũng đủ xuyên thủng lồng ngực.

Chỗ cũ nơi Vương Huyên nằm đất đá sụp đổ, bùn nước tung tóe, bụi cây nổ tung. Cùng lúc đó, Vương Huyên lật mình thân thể trúng hai viên đạn, gặp phải lực lượng lớn xung kích, thân thể run rẩy không ngừng.

Quần áo trước ngực nổ tung, tiếp tới ba tầng áo phòng đạn trước sau tan rã, trong đó có một viên đạn bị ngăn cản lại, mà một viên đạn khác lại đâm xuyên vào trong cơ thể.

Nhưng rốt cuộc thì nó vẫn bị ngăn cản tại bên ngoài mà không đâm sâu vào trong, Vương Huyên chảy ra chút máu, hơi dùng lực, viên đạn bay ra rơi xuống đất kèm theo một chút máu bắn ra xa.

Quả nhiên là đạn đặc chủng, uy lực cực lớn, thời gian gần đây Vương Huyên thường xuyên mặc ba lớp áo phòng đạn, thêm tầng thứ tư Kim Thân thuật, lúc này mới xem như ngăn cản được.

Nơi không xa, có viên đạn uy lực càng lớn, cũng có súng năng lượng bắn ra ánh sáng, bắn nát viên đá mà khi nãy Vương Huyên nằm.

Vèo một tiếng, Vương Huyên xông ra, lấy viên đá và sói đen to lớn làm vật chắn; sau đó, hai mắt lộ ra quang mang lăng lệ, tổng cộng có sáu tên bắn tỉa chuyên nghiệp, chọn lựa thời cơ rất chuẩn xác, đợi tới lúc y sức cùng lực kiệt khó mà tránh khỏi mới ra tay ám sát.

Tên áo đen ngã xuống mặt đất, chưa chết hẳn, gã tận mắt chứng kiến một màn này, cảm giác khó có thể tưởng tượng, người thanh niên này rõ ràng trạng thái trước đó rất gay go, sức cùng lực kiệt, song lát sau lại sinh khí dồi dào, tránh thoát đánh lén, chống đỡ được hai viên đạn, thực làm người chấn kinh.

Phù!

Trong mũi gã chảy ra không ít máu, hô hấp tạm thời thông suốt, song thân thể đau đớn, lỗ quyền trước ngực khiến gã chỉ có thể nằm trên mặt đất, há to miệng hô hấp.

Vương Huyên không để ý gã, không có bất cứ do dự, lại lần nữa xông vào nội cảnh địa, bởi vì y phát hiện trạng thái siêu cảm còn chưa biến mất, song cũng sắp rồi.

Cho dù ở thời cổ đại Cựu Thuật sáng chói, thì đây cũng là một đại cơ duyên hiếm có; nếu như có người kích phát, nhân vật cấp giáo tổ sẽ đích thân giúp đỡ, tiếp dẫn người đó vào nội cảnh địa.

Trước đó không lâu vì không có lựa chọn nào khác Vương Huyên mới lui ra, hiện tại tranh thủ thời gian lại tiến vào, nhanh chóng tĩnh tâm, đoạn bắt đầu diễn luyện Kim Thân thuật, một lần lại một lần, không ngừng cường hóa bản thân.

Y không luyện năm trang kim thư mà Trương Đạo Lăng để lại, những bức đồ đó quá thâm ảo, chỉ bức đầu tiên đã mất rất nhiều thời gian để nghiên cứu.

Ngoài ra với đẳng cấp hiện tại của y, phỏng chừng cũng chỉ có thể vận chuyển được bức đồ đầu tiên trên năm trang kim thư, trước đó không lâu trong chiến đấu sinh tử mới vận chuyển một chút, đã khiến tinh thần khô cạn, ngũ tạng đau đớn.

Vương Huyên thấy, nếu còn duy trì thêm chút nữa, không khéo ngũ tạng sẽ chia năm xẻ bảy; loại thể thuật này quá bá đạo, không phải giai đoạn hiện tại có thể kích phát và vận chuyển toàn diện.

Đương nhiên, y thừa nhận sự tinh diệu và cường đại của bức họa đó, có thể sinh ra một loại lực lượng thần bí, thực lực bỗng nhiên tăng thêm một cấp, ngăn cản và đánh trọng thương người áo đen.

Phải biết, lúc đó tên áo đen tưởng chừng như ở vào trạng thái siêu thần, cũng đang thôi động bí truyền tuyệt học, uy lực thực khó mà tin, có thể gọi là khủng bố.

Nếu như không luyện thành thủ thức đầu tiên Trương Đạo Lăng để lại, hôm nay Vương Huyên chắc chắn sẽ chết, tầng thứ tư Kim Thân thuật cũng không ngăn cản được quyền cước của người áo đen.

Người áo đen chỉ nhìn thấy trang đầu tiên trong cuốn kinh thư ấy mà thôi, sở học có hạn, có thể tưởng tượng bộ kinh văn đó cũng thâm ảo thần bí.

Vương Huyên ở trong nội cảnh địa không ngừng diễn luyện Kim Thân thuật, tăng cao thực lực.

Nơi đây thời gian dư dả, tính toán sáu tên sát thủ phải đánh nát con sói đen to lớn, một tiếng cũng không bị thương được y, vị trí này còn có mấy tảng đá lớn ngăn chở. Trừ phi chúng tới gần, hoặc thay đổi vị trí lên cao hơn, nếu không khó mà bắn trúng. Đồng thời, Vương Huyên cũng rõ ràng, nếu như lần này chủ động từ nội cảnh địa lui ra, hơn phân nửa trạng thái siêu cảm sẽ kết thúc, hôm nay lại khó mà tiếp tục tiến vào.

Lần này hiệu suất cực cao, Vương Huyên ở trong thời gian không minh, gần như vong ngã, không ngừng luyện Kim Thân thuật, đến khi mệt mỏi mới dừng lại, luyện căn pháp, tiếp dẫn vật chất thần bí rơi xuống vùng đất hư tịch.

Mỗi khi y dừng lại, sẽ cảm nhận cẩn thận tình huống bên ngoài, hiện tại bản thân đang chạy đua với thời gian.

Nơi không xa, tên áo đen cõi lòng rúng động, gã nhìn thấy trạng thái của Vương Huyên, thấy hào quang bao phủ quanh người tên thiếu niên, động tác chầm chậm, lập tức biết đó là gì.

“Tiến vào nội cảnh địa, hiện tại hắn đang ở trạng thái minh tưởng cao nhất?”

Người áo đen dù sao cũng là đại cao thủ trong lĩnh vực Cựu Thuật, hơn nữa lòng mang chấp niệm muốn mở ra một con đường, kiến thức tự nhiên rất uyên thâm.

Gã tức khắc hiểu ra, vì sao Vương Huyên tuổi trẻ lại có thể đi đến độ cao như vậy, toàn bộ đã sáng tỏ.

Song, gã có chỗ không hiểu, trong thời đại này, đi đâu tìm phương sĩ Tiên Tần, cũng không có nhân vật cấp giáo chủ, ai có thể tiếp dẫn cậu ta vào nội cảnh địa, quanh năm ở trong thời gian không minh?

Lúc bấy giờ, chính vì điều này mà gã nghĩ không thông, thời đại bây giờ không tồn tại điều kiện như vậy, khó có người đạp vào nội cảnh địa.

Đến thời khắc này, gã than thở, Vương Huyên là dựa vào chính mình tiến vào?!

“Người như vậy không thể chết, có lẽ, thời đại này y quả thực------mở ra một con đường cho Cựu Thuật!” Hai mắt gã tỏa ra ánh sáng khác thường.

Vừa thổ huyết, vừa trầy trật khó khăn lắm mới hét lên được: “Dừng tay------không được giết hắn!”

Song, gã quá yếu, giọng nói hoàn toàn không tới được tai mấy người kia, mặt nghẹn đỏ, cũng không có bất cứ biện pháp nào khác.

Lúc này, trong nội cảnh địa, Vương Huyên có đột phá, y bước vào tầng thứ năm Kim Thân thuật, nguyên nhân không phải là tập luyện nhiều năm. Mà nguyên nhân chính là y sớm đã luyện tới tầng thứ tư hậu kỳ Kim Thân thuật, rất gần tầng thứ năm rồi.

Bây giờ chẳng qua là nước chảy thành sông, đột phá tới tầng năm; tuy chỉ là sơ kỳ, song cũng đủ rồi, dù sao đột phá, thể chất toàn thân đều tăng cao, tinh thần lực càng sung mãn.

Vương Huyên không có lòng tham không đáy, trực tiếp lui ra nội cảnh địa, tuy tiếc nuối, song hoàn cảnh hiện tại không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta tiếp cận bắn giết, đành chỉ có thể như vậy.

Y cảm thấy nếu ở trạng thái bình thường, Kim Thân thuật tầng thứ năm chắc chắn có thể tự bảo vệ tính mạng, cơ mà nếu như ở trạng thái vô tri vô giác bị người ta bắn trúng đầu, chắc chắn sẽ chết.

Đương Vương Huyên lui ra, đoạn cảm nhận trạng thái thân thể tốt hơn trước nhiều, trên người thoát một tầng da, miệng vết thương mà viên đạn để lại chảy ra chút máu đen, sắp lành lại, nhìn bộ dạng xem ra qua hai ngày những dấu vết cuối cùng sẽ biết mất không thấy nữa.

Ngoài ra, vết rách trên hai bàn tay mà trước đó bị người áo đen chấn rách đã cầm máu, miệng vết thương khép lại, móng tay bị lực lượng khủng bố chấn động mà nứt toạc cũng đã biến mất. Vương Huyên suy đoán, tầm một hai đêm cả người sẽ không còn lưu lại vết tích gì cả.

Chủ yếu là vì, y mới tiến vào nội cảnh địa, Kim Thân thuật lại một lần nữa đột phá, khiến thân thể hoàn thành một lần lột xác. Đồng thời, việc này có liên quan tới sức sống dồi dào trong người.

Vương Huyên nghe được thanh âm người áo đen khàn khàn, không khỏi giật mình, đối phương muốn ngăn cản mấy tên bắn tỉa dừng tay?

Chớp mắt, y hiểu rõ tâm ý của người áo đen, người này quả thực là một lòng với Cựu Thuật, từng mang đầy nhiệt huyết muốn đi thông con đường không lối, dường như đối phương nhìn thấy hy vọng trên người mình, cho nên ở những giây phút cuối cùng mới muốn bảo vệ mình?

“Người muốn giết tôi là-----” Vương Huyên hỏi.

“Đi mau, họ có----pháo năng lượng!” Người áo đen lắc đầu, vộ vàng gầm gừ một tiếng, lần nữa phun một ngụm máu.

Gần như cùng lúc, Vương Huyên cảm thấy bóng dáng tử thần lại lần nữa tới gần, bao trùm cả khu vực này. Song, hiện tại y đang ở trạng thái đỉnh cao, tinh thần cảm nhận được nguy hiểm tới gần, lập tức xông vào cánh rừng rậm rạp.

Nơi xa, mấy người đó quả nhiên đương lắp đặt một khẩu pháo năng lượng loại nhỏ, đang lên năng lượng chuẩn bị bắn.

Họ thầm oán trong lòng, nếu như không phải trời mưa, đưa ra phán đoán sai lầm Vương Huyên không tới, họ sẽ không tháo rời pháo năng lượng, bây giờ lãng phí thời gian lắp ráp lại.

Đông!

Chỗ cũ, sói đen bị bắn nát, triệt để mất mạng, năng lượng đáng sợ xé rách nham thạch, có một khối trực tiếp va trúng vào ngực người áo đen.

Gã bị đụng trúng rên lên một tiếng, lăn ra xa, trước đó bị trọng thương, hiện tại càng trở nên nghiêm trọng, mắt nhìn thấy sống không được lâu. Chốc lát, hai mắt trở nên ảm đạm, cứ như vậy mà chết đi.

Nếu như không có một phát kia, lấy điều kiện trị liệu khoa học kỹ thuật hiện nay, đưa gã đến bệnh viện có lẽ còn cứu được, chỉ là khả năng phải thay nội tạng nhân tạo.

Vương Huyên chạy nhanh trong rừng thẳng đến chỗ pháo năng lượng, thân thể không ngừng thay đổi quỹ tích, linh hoạt và nhanh tới cực điểm.

Luyện thành Kim Thân thuật tầng năm, y không sợ mấy bụi gai và chướng ngại, xông tới, lấy thể chất mạnh mẽ đáng sợ, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.

“Hắn ------ tới rồi!” Có người giọng núi run rẩy, cho dù có vũ khí tiên tiến, bắt được bóng dáng Vương Huyên, biết y sắp tới gần, song nhiều lần ngắm chuẩn cũng không thể khóa chặt vì đối phương không ngừng thay đổi vị trí.

Người đi săn cuối cùng lại trở thành con mồi!

Sau nửa giờ, Vương Huyên rời khỏi núi đen, tâm trạng rất phức tạp, bởi vì mấy người đó đều đã chết, lần đầu tiên trong đời giết chết đồng loại nên trái tim y không thể bình tĩnh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.