Thu muộn, mưa to gió lớn khiến lá vàng trong núi rụng xuống hình thành một vùng rộng lớn, lộ ra màu đen vốn có của núi đen, kèm theo đó là sương mù bao phủ, khiến vùng núi này ngày càng thêm hôn ám, u lãnh.
Vương Huyên không quay đầu, xông vào trong màn mưa. Sáu tên sát thủ đã trải qua rèn luyện, phong cách hành sự tàn nhẫn, sợ sau khi Vương Huyên giải quyết người áo đen sẽ đối phó họ mà trực tiếp dùng pháo năng lượng, không quan tâm đến người kia sống chết thế nào.
Mấy tên này là sát thủ chuyên nghiệp, vì tiền tài hai tay nhuốm đầy máu tanh, vì bảo vệ tính mạng, tới chủ mưu cũng dứt khoát từ bỏ, giết chết.
Sau khi Vương Huyên giải quyết xong, không hề hối hận, chỉ là lần đầu giết người nên cõi lòng y xao động mãnh liệt, để xoa dịu loại cảm xúc khó nói nên lời, y chạy nhanh trong mưa, giẫm bùn nước bay tung tóe.
Vương Huyên dùng hết khí lực, lấy tốc độ nhanh nhất xông vào trong mưa, mười dặm đường không hề dừng chân một lần, cả người hòa lẫn nước mưa và mồ hôi, đi vào trong thị trấn.
Tới thị trần Vương Huyên thả chậm bước chân, điều chỉnh hô hấp, đi mua một bộ quần áo mới thay cho cái áo khoác bị rách, sau đó cầm ô tản bộ bờ hồ trong thành.
Y suy nghĩ sắp tới tương lai sẽ như thế nào, từ sau khi bản thân luyện thành Cựu Thuật, cuộc sống an ổn đã không còn nữa, nhìn nước hồ bốc lên thành những làn khói nhẹ, y nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Dẫu sao cũng không thể chọn lại nữa, vậy nếu muốn duy trì sinh hoạt yên bình, chỉ có thể mạnh lên thôi, luyện Cựu Thuật tới độ cao như trong truyền thuyết!
“Thanh Mộc, Lão Thanh, Anh ---------lại chặn tôi?!” Vương Huyên liên hệ Thanh Mộc, nhưng đối phương không bắt máy, cuối cùng phát hiện hai ngày trước mình đã bị chặn rồi.
Vương Huyên cạn lời, sau đó, tiểu Vương bắt đầu nguyền rủa: “Thanh Mộc, lần tới sẽ là anh, dù như thế nào cũng chạy không thoát đâu!”
Tân Tinh, trong một khu trang viên, Lão Trần bên trong mặc áo bào hình bát quái của đạo gia, bên ngoài khoác áo cà sa màu tử kim, một tay cầm bình bát, một tay cầm phất trần, trên mặt vẽ văn tự chu sa đỏ tươi; ông ta ủ rũ buồn bã, bọng mắt thâm quầng, thực hết chịu nổi, nếu như không đợi được vị cao nhân đó, hai ngày nữa đành phải về Cựu Thổ.
Đương Hắc Hổ gọi điện thoại cho Thanh Mộc, thông báo tiểu Vương đang tìm gã, điếu thuốc trên đầu ngón tay Thanh Mộc khẽ run, không thèm để ý. Song ngay sau đó lần lượt là Phong Tranh, Lão Mục cũng liên hệ gã, thông báo tiểu Vương tìm gã nói có chuyện liên quan đến vấn đề sinh tử.
Thanh Mộc than thở, không thể không liên hệ Vương Huyên, muốn tránh mấy ngày để yên tĩnh cũng không được, gã có một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên, ngay khi Vương Huyên vừa bắt máy, gã nghe được âm thanh phẫn nộ phía bên kia điện thoại truyền tới: “Lão Thanh, anh xong rồi, tôi có dự cảm, sắp đến lượt anh rồi!”
Thanh Mộc nhịn không nổi quát: “Cậu câm miệng đi, có phải lúc một mình cậu lại nguyền rủa ta?”
“Không có, anh đừng nghĩ nhiều, bên này xảy ra chuyện rồi!” Vương Huyên nhanh chóng tóm tắt sự việc mai phục ám sát mình trên núi đen.
“Lão Thanh, tổ chức thám hiểm của chúng ta không phải hợp tác với quốc gia sao, ít nhất cũng xem như nửa cái người nhà nước? Nhưng, nửa tháng ngắn ngủi tôi bị ám sát ba lần, tổ chức thám hiểm cũng chẳng có mặt mũi gì sao. Có một số người vô pháp vô thiên, xem Cựu Thổ như chỗ nào ấy, là hậu hoa viên nhà họ sao? Loại thế lực này cho dù tài phiệt hay liên quan tới lĩnh vực khác, không nhổ tận gốc để sang năm sao?!”
Tuy cách qua điện thoại, song Thanh Mộc cũng cảm nhận được lửa giận trong người Vương Huyên.
Thanh Mộc đáp: “Được rồi, cậu không cần nói nữa, tôi lập tức sai người đi xử lý chuyện này, tạm thời cậu xem như chưa phát sinh chuyện gì, đừng ảnh hưởng sinh hoạt bình thưởng của người thân và bạn bè bên cạnh cậu.”
Đây là điều mà Vương Huyên muốn, dẫu sao trong núi đen để lại bảy cỗ thi thể, một khi bị phát hiện, hoặc bản thân chủ động báo cảnh sát, thị trấn này không lớn, chắc chắn sẽ gây nên sóng gió không nhỏ, sinh hoạt bình lặng của người nhà và bạn bè hẳn bị phá vỡ.
Tổ chức thám hiểm xem như một nửa người nhà nước, vì vậy Thanh Mộc tìm người ra mặt xử lý là hợp lý nhất.
Sau khi Vương Huyên kết thúc cuộc nói chuyện liền đi thẳng về nhà, tắm rửa xong xuôi bèn vùi đầu vào ngủ, hiện tại trong lòng y còn rất khó chịu, trước khi rơi vào giấc ngủ còn tiến hành quan tưởng một lần, hóa giải cảm xúc tiêu cực trong lòng, đoạn điều chỉnh tâm thái, quay về bình tĩnh và yên lặng.
Thực ra, năng lực chịu đựng trong lòng y rất lớn, dám quan tưởng khuôn mặt nữ phương sĩ với hai hàng huyết lệ thành thiên tiên tử, ở trong mộng ca múa thái bình, tự nhiên cũng có thể nhanh chóng xử lý vấn đề hiện tại.
Chạng vạng tối, Vương Huyên tỉnh dậy, cơ thể chất chứa đầy sức lực, tinh thần dồi dào, quét sạch sương mù trước đó, bỏ đi chuyện vừa xảy ra lúc sáng. Từ hôm nay trở đi, y sẽ lấy tâm thái hoàn toàn khác để đối mặt với tương lai.
Bên ngoài, bầu trời rực rỡ, đám mây to lớn đỏ như lửa, dự báo ngày mai trời sẽ rất đẹp, tâm trạng của Vương Huyên cũng dần dần tốt lên, ăn uống cơm tối cùng với ba mẹ một cách ngon lành.
Buổi tối, Vương Huyên xem ti vi với hai người, nói chuyện đến chín giờ tối mới quay về phòng mình, dùng ngón tay nhè nhẹ gõ trên bàn sách, cẩn thận phân tích chuyện hôm nay, thực rất nguy hiểm.
Người áo đen cho dù mạnh đến trình độ như vậy, thành tựu trong lĩnh vực Cựu Thuật khá phi phàm, tới cuối cùng Vương Huyên cũng kiệt sức, nằm trên mặt đất khó mà cử động, suýt chút nữa bị bắn giết.
“Nội cảnh địa-------tới nhanh, đi càng nhanh, không thể chủ động nắm giữ.” Vương Huyên than thở, hôm nay trong tuyệt cảnh vậy mà kích phát siêu cảm, loại ngẫu nhiên này khiến y tránh thoát một kiếp.
Nhưng căn bản không thể xem trạng thái đặc biệt đó như chỗ dựa, ai có thể đảm bảo lần sau còn có thể may mắn như vậy?
Y có lý do cho rằng, một khi sinh ra tâm lý ỷ lại, lần sau chắc chắn chết không còn nghi ngờ. Nếu như bản thân cho rằng thời khắc mấu chốt có thể kích phát siêu cảm, vậy làm sao lại tính là nguy hiểm sống chết được? Thực sâu trong tiềm thức tuyệt đối không được sinh ra suy nghĩ đó!
Một khi có suy nghĩ đó, vậy chính là tử cục, y có chín cái mạng cũng không đủ giết! Cho nên Vương Huyên than thở, sau khi trải qua chuyện này, muốn kích phát trạng thái siêu cảm ngày càng khó, phương sĩ Tiên Tần hẳn là có một phương pháp bình thường hơn.
Đáng tiếc vô luận thẻ trúc, hay điển tịch của tông môn cổ đại, toàn bộ đều rơi vào tay đám người bên Tân Tinh, y muốn tra cứu cũng không có tài liệu mà đọc.
“Mình nên bắt đầu suy nghĩ từ minh tưởng, theo lý luận, đạt tới trạng thái minh tưởng tối cao, được xưng là cảnh giới bồ tát, có thể ở trong thời gian không minh.” Vương Huyên suy xét.
Phương pháp hiện tại của y, cái gọi là trạng thái siêu cảm, theo phạm trù của đạo gia chính là thiên nhân hợp nhất, phật gia dĩ nhiên cũng có cách gọi tương tự.
“Muốn tiến vào trạng thái minh tưởng tối cao, không đơn giản a.” Vương Huyên cau mày, thánh tăng khổ tu cả đời cũng khó rơi vào được trạng thái này, ở thời xưa những người từng trải qua việc này cũng đã tuyệt tích.
Sáng tinh mơ ngày chủ nhật, quả nhiên là trời trong như được cơn mưa ngày hôm qua gột rửa, những tia nắng chiếu thị trấn sáng bừng, Vương Huyên mang theo mấy món quà đi gặp hai vị bạn thân, một người thích các loại mô hình chiến thuyền loại mới, một người lại có sở thích đặc biệt với người mẫu xinh đẹp.
Tuyệt đối không thể tới núi đen, sau khi Vương Huyên gặp hai người bạn thân, nói cho họ trong núi có con gấu mù; để an toàn không có việc gì thì không nên vào.
“Tớ rất thích khoản mô hình chiến thuyền không gian, tìm người mua hộ mấy lần mà không có hàng; hôm nay cuối cùng cũng đạt được mong muốn!” Triệu Mặc rất cao hứng, sau đó lại khinh khỉnh nhìn Lâm Hiên bên cạnh nói: “Đã lớn như vậy rồi mà còn!”
Lâm Hiên đặt mô hình mỹ nữ xuống, khinh bỉ lại: “Đàn ông thì đến chết vẫn là thiếu niên, trái tim mãi mãi còn trẻ, thích những thứ xinh đẹp; cậu mới hai mươi tuổi đầu đã không thích mỹ nữ, nói rõ tâm cậu già rồi; cậu nhìn tớ với Vương Huyên mà xem, luôn luôn tươi trẻ, biết thế nào là thưởng thức, quanh năm tìm kiếm phong cảnh tuyệt mỹ.”
Triệu Mặc nói: “Nửa năm nữa tớ sẽ kết hôn, cậu chơi mô hình của mình đi. Còn Vương Huyên à, hì hì, đẳng cấp thẩm mỹ sớm thoát khỏi mô hình rồi, thích là người thật kia.”
Hai người mang theo hộp giấy, bên trong có một chú cún, rất khỏe mạnh, bảo là giống chó chuyên đi săn trong rừng, tặng Vương Huyên mang về thành nuôi.
Vương Huyên lắc đầu: “Thôi, hiện tại tớ không có thời gian chăm sóc, không nuôi đâu.”
Trước kia lúc mười một mười hai tuổi y từng nuôi một chú chó con, song không đến nửa năm bị chết, Vương Huyên hai ngày không ăn không uống, rất đau lòng, từ đó về sau không dám nuôi nữa.
Vân thành không lớn, sau khi ăn trưa xong, ba người tản bộ quanh thành, nói chuyện rất lâu, Vương Huyên biết trước mắt kiểu sinh hoạt bình tĩnh thế này có lẽ không còn nhiều nên rất quý trọng.
Vương Huyên cảm thấy, khoảng cách mà bản thân đi Tân Tinh không còn quá xa nữa.
...……
Buổi chiều, Vương Huyên tạm biệt ba mẹ, lên đường quay trở về an thành. Mấy ngày tiếp theo, tất cả đều rất bình tĩnh, Vương Huyên ban ngày nghiên cứu đạo tàng, tối luyện căn pháp và thể thuật, cảm thấy cuộc sống vô cùng phong phú.
Vốn có nghĩ tới lão đồng sự, lúc Vương Huyên nói chuyện điện thoại với Thanh Mộc, có hỏi thăm tình hình lão Trần, nhân tiện cũng hỏi xem lúc nào đồng chí lão Trần về.
Thanh Mộc thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại, bởi vì ngay hôm nay, có người quen từ Tân Tinh gọi về cho gã, bảo gã giúp lão Trần tới ngôi chùa miếu nghìn năm ngoài thành chào hỏi trước, Lão Trần muốn đến đó ở một thời gian, điều này có nghĩa là -------Lão Trần sắp quay về rồi!
Thanh Mộc hơi hoảng, bởi vì gã rất hiểu rõ, Lão Trần chạy đến Tân Tinh cũng không giải quyết được, bị hành hạ thê thảm, tất cả hệt như Vương Huyên nói, cuối cùng vẫn phải “quay về quê nhà”.
Tự nhiên gã nghĩ đến mấy lời của Vương Huyên, lần tới là đến lượt mình, trong lòng không thể không để ý, hi vọng miệng Vương Huyên nguyền rủa không thiêng đến vậy.
Gã giả vờ bình tĩnh, thông báo cho Vương Huyên một số tin tức: “Thân phận người áo đen không đơn giản, từng là thượng khách của những lão già tài phiệt sắp chết; hắn gọi Tôn Thừa Khôn, là một vị học giả cũng là giáo sư, thực lực từng rất mạnh, song năm bốn mươi tuổi không may bị trọng thương, thân thể xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, thực lực giảm xuống một cấp, nếu không lợi hại hơn bây giờ nhiều.”
Vương Huyên kinh ngạc, kẻ đó vậy mà còn mạnh hơn so với tưởng tượng của bản thân, quả nhiên đã đi rất xa trên con đường Cựu Thuật, thành tựu phi phàm.
“Nếu biết được thân phận của hắn, vậy tiếp tục điều tra, bọn chúng ba lần ra tay, không chỉ là nhằm vào ta mà còn đang gây hấn với tổ chức thám hiểm.” Vương Huyên xúi giục, chuyện này không thể bỏ qua, nhất định phải có đáp án thỏa đáng.
Theo như người áo đen nói bóng gió thì khá bi quan, có một số người và thế lực mà mình không thể trêu chọc, nên nhẫn nhịn.
Cơ mà hết lần này tới lần khác bị ám sát, còn phải nhẫn nhịn, xem như chưa từng phát sinh chuyện gì cả, đây không phải là tính cách của Vương Huyên, y sẽ âm thầm điều tra đến cùng.
Hôm sau, Lão Trần quay về, đi tới ngôi chùa miếu nghìn năm ngoài thành. Trong lòng Thanh Mộc trở nên hoảng loạn, đúng lúc anh ta không ở an thành, bèn sai Hắc Hổ bận rộn túi bụi, an bài mọi việc thật thích đáng.
Hôm đó lão Trần nói chuyện với Thanh Mộc, dặn dò, trước không nên để lộ tin tức, nhất định không được để cho Vương Huyên biết chuyện mình quay về, hiện tại ông ta không muốn gặp tên tiểu tử đó.
Trên thực tế, lúc này Vương Huyên cũng không muốn gặp ông ta, ai rảnh hơi tắm hai lần trên một dòng sông, chủ động gặp “lão già không may”?
Giai đoạn hiện tại nhiệm vụ chính là tăng cao tu vi, cho nên, cuối tuần y dậy sớm, ra khỏi thành tới ngôi chùa miếu ngàn năm; y muốn nhìn xem, liệu có bảo vật hiếm thấy-----vũ hóa thạch không.