Bụng Chu Vân đau đớn kịch liệt, cong như con tôm ngồi trên đất, bị vỗ một cái vào sống lưng, cả người căng cứng, không thể cử động.
Vương Huyên mệt mỏi, xem như bàn ghế, ngồi lên bả vai hắn.
Nam tử trung niên đi ra khỏi phi thuyền, người mặc trang phụ nhà Đường, tuy hơi béo, nhưng khí thế không yếu, sau khi nhìn thấy một màn này sắc mặt lạnh lùng. Hắn không mở miệng nói chuyện, ánh mắt lăng lệ trực tiếp quét ngang, người bình thường hơn phân nửa sẽ không chịu được.
Nhưng Vương Huyên không để ý tới hắn, vẫn như cũ ngồi trên người Chu Vân.
Một đám người mặc đồ đen đi sau người trung niên, thân thể cường tráng, rõ ràng là vệ sĩ, đều mang theo vũ khí nóng, có người to giọng với Vương Huyên: “Đứng lên!”
Vương Huyên không nói chuyện, tay phải buông xuống, hai ngón tay vô tình đặt vào huyệt thái dương của Chu Vân, mọi người ở đây đều luyện Cựu Thuật, thầm hiểu được đây là ý gì. Đến cảnh giới như Vương Huyên, sức sống dồi dào, cho dù đột nhiên xảy ra chuyện, ý thức trước khi chết vẫn có thể dùng ngón tay đâm vào chỗ yếu hại người khác.
“Không nghĩ đến người cũng tới, như vậy không tốt đâu.” Triệu Thanh Hạm đi tới. Đám người Chu Khôn, Khổng Nghị, Tô Thiền đều lễ phép chào hỏi, hiển nhiên là quen biết người đàn ông này.
Hắn quay đầu, lãnh đạm quét mấy người vệ sĩ, bọn họ lập tức không tiếng động lui xuống, quay lại phi thuyền.
“Vương Huyên thắng....... Chu Vân làm ghế ngồi cho hắn?”
Theo sau nam tử trung niên, cô gái vẫn cúi đầu đi đường giống như vừa từ trong mộng tỉnh lại, nghẹn họng nhìn trân trối. Cô ta rõ ràng, Chu Vân rất mạnh, hơn nữa còn tập luyện siêu phàm. Trước kia, Chu Vân không chỉ một lần cảm khái tự hào, thời đại mới đến rồi, tương lai nói không chừng xuất hiện liệt tiên! Loại người luyện thành Tân Thuật như hắn, tính cách ngang ngạnh, tham vọng trở thành liệt tiên, vậy mà thua, biến thành ghế ngồi.
“Vương Huyên ngươi đứng lên cho ta!” Nữ tử nói, cau mày lạnh lùng, tức giận nhìn Vương Huyên ngồi trên người Chu Vân.
Vương Huyên vẫn như cũ ngồi ở đấy, không để ý cô ta, lặng lẽ vận chuyển căn pháp của phương sĩ Tiên Tần, cơ thể mệt mỏi bị ánh trăng bao phủ một tầng mỏng, dần dần khôi phục sinh cơ dồi dào.
Người trung niên kinh ngạc, hắn tuy không luyện Cựu Thuật, nhưng trải sự đời, tự nhiên nhìn ra được mánh khóe. “Cậu tuổi tác không lớn, vậy mà luyện Cựu Thuật đến trình độ này.” Sau khi nói ra câu đó hắn ôn hòa hỏi Vương Huyên, có thể đứng lên nói chuyện không.
Vương Huyên nghe được, đứng người lên, quét sạch cảm giác mệt mỏi, ánh trăng chiếu xuống bóng hắn đổ dài, ánh mắt long lanh có thần. Dĩ nhiên đối phương bình tĩnh, nguyện ý trò truyện, hắn tự nhiên sẽ không gây hấn; lúc nãy không đứng dậy nói rõ bản thân hắn muốn thái độ ngang hàng. Vương Huyên vẫn luôn như vậy, đối với những người khí thế mạnh mẽ, quen nắm giữ toàn cục; bảo trì khoảng cách nhất định, đúng mực.
Tần Thành đi tới đầu tiên, sánh vai mà đứng.
Thiếu nữ tỉnh lại từ mộng du phía sau người đàn ông nhanh chóng đi tới, đỡ Chu Vân dậy, hỏi hắn thương thế có nặng không.
“Xưng hô với ngài như thế nào?” Vương Huyên khách khí hỏi.
“Ta họ Chu, cậu có thể gọi ta là Chu thúc.” Người trung niên nhìn hắn, gần như dò xét, muốn nhìn thấu hắn.
Vương Huyên hờ hửng, khí thế mạnh như phụ thân Lăng Vi đều không trấn trụ được hắn, người trước mắt kém hơn thì càng không có áp lực.
Tần Thành đập đập Chu Khôn, nhỏ giọng nói: “Mấy người họ Chu tối nay, đều là người nhà ngươi?”
Chu Khôn lắc đầu: “Đương nhiên không phải, Tân Tinh lớn như vậy, làm sao có thể mang họ Chu đều là nhà ta được, hắn là bác của Lăng Vi, Chu Minh Hiên.”
Vừa luyện thành Tân Thuật Chu Vân là con trai cả của Chu Minh Hiên, cũng là anh họ của Lăng Vi. Mà cô gái như mộng du kia là em gái của Chu Vân, Chu Đình.
Chu Minh Hiên không cử động, nhìn Vương Huyên ba phút, thân thể hắn hơi căng cứng, sau cùng bất đắc dĩ cười nhẹ.
“Tuổi trẻ thật tốt. Trước đó có nghe nói về cậu, hiện tại gặp mặt, ta thấy rất không tệ.” Hắn lộ ra vẻ tươi cười gật đầu.
Vương Huyên cũng cười, nghe xong những lời này cũng không để tâm.
“Chu thúc, các ngươi hôm nay là?” Tô Thiền mở miệng chất vấn, đồng thời cũng bất mãn thay những người ở đây. Dù sao, đây là nơi bọn họ tổ chức bữa tiệc, Chu Vân lại chạy đến gây rối, dù nhiều người đều biết chuyện gì xảy ra.
Chu Minh Hiên than thở nói: “Còn không phải vì Chu Vân, ta tới để bắt nó, mới nắm giữ chút da lông Tân Thuật, liền không biết trời cao đất rộng, mấy ngày trước còn đánh nhau với hơn mười người, tìm người ta tỷ thí; sau khi ta biết hắn chạy tới đây, lập tức chạy tới, lần này phải lột da hắn, nửa năm không cho ra ngoài!”
Nơi xa, thân thể Chu Vân căng cứng. Chu Đình bèn bĩu môi, tuy nói Chu Vân tự ý chạy tới tìm Vương Huyên gây sự, nhưng phụ thân làm bộ trói hắn sau đó lại cởi ra thôi; trên đường phụ thân còn nói, khả năng Chu Vân làm bị thương Vương Huyên, một lát để bản thân thay Chu Vân xin lỗi, thể hiện thành ý của Chu gia, không để người ngoài khiêu khích.
“Chu thúc người làm sao lại tới Cựu Thổ?” Khổng Nghị hỏi.
“Chủ yếu việc làm ăn nên mới tới, thuận tiện thay phụ mẫu Lăng Vi trông nom một chút.” Chu Minh Hiên thuận miệng trả lời.
“Ta nghe Lăng Vi nói, hai ngày nữa cha mẹ cô ấy sẽ đích thân tới đây.” Triệu Thanh Hạm thờ ơ nói ra.
“Ừm, đúng, bọn họ tới một chút sẽ quay về luôn, đích thân đón con gái về, không đi cùng các ngươi.” Chu Minh Hiên nói.
Triệu Thanh Hạm con mắt xinh đẹp trong veo có thần, nói: “Chu thúc, các ngươi Chu gia còn có Lăng gia có phải lại phát hiện thứ gì ở Cựu Thổ, cho nên đều nhao nhao dẫn người tới.”
Chu Minh Hiên cười nói: “Nha đầu ngươi quá đa nghi, chuyện gì cũng liên tưởng được, lần này thật không có, chỉ là giao dịch của phía thâm không; ngươi biết đấy ở bên này Chu gia cùng Lăng gia có không ít sản nghiệp kinh doanh.”
Sau đó hắn lại nói: “Cựu Thổ làm gì còn mộ phần liệt tiên nữa, đại mộ phương sĩ Tiên Tần đều bị đào hết rồi, dưới đất rộng lớn nhưng chẳng còn gì. Hiện tại những tổ chức, thế lực lớn hay quốc gia chủ yếu quan tâm phía thâm không, bên đó mà phát hiện đồ tốt, so bên này giá trị nhiều.”
Sau đó hắn im miệng, bởi vì ý thức được ở đây có không ít học sinh Cựu Thổ.
Hắn quay người nhã nhặn nhìn hướng Vương Huyên nói: “Lúc nãy ta nghe bọn họ nói, cậu rất coi trọng Cựu Thuật, dụng tâm luyện tập, không biết có thể biểu diễn cho ta xem một chút, lúc trẻ ta từng thấy một vị cao nhân, có thể tay không đánh thủng sắt thép; để ta nhìn xem cậu có năng lực như vị cố nhân đấy không, ta cũng không để cậu biểu diễn suông, nếu có khí vận như hắn, ta tặng cậu một bản kinh văn.”
“Người đại thúc này thật phóng khoáng, không tệ.” Tần Thành nhỏ giọng nói.
Vương Huyên hơi cười: “Ta chắc chắn là không thể so sánh với người mà tiền bối nói, ta chỉ tự tìm niềm vui mà thôi.”
“Cậu quá khiêm tốn rồi, thế này, cậu biểu diễn một lần ta nhìn xem. Ừ, tốt nhất tìm người luyện tập. Đương nhiên cậu đừng hiểu lầm, không phải bảo cậu lại đánh nhau.” Chu Minh Hiên giải thích, nói: “Như vậy đi, tìm một người máy bình thường, chỉ có thể phòng thủ, cậu thoải mái công kích, ta nhìn thủ đoạn của cậu.”
Vương Huyên cười nói: “Ta hôm nay quá mệt rồi, không có tinh thần luyện tập, không múa rìu qua mắt thợ rồi.”
Chu Minh Hiên vừa muốn nói chuyện, nơi xa Chu Vân gọi hắn, hắn hướng Vương Huyên khẽ cười gật đầu, sau đó đi qua đó.
Tần Thành nhỏ giọng nói: “Kinh văn trong tay loại người này chắc chắn không đơn giản, cậu tùy tiện một chưởng, cho dù hắn có mục đích gì, trước cứ cầm được điển tịch đã rồi nói sau.”
Vương Huyên nói: “Cậu cảm thấy, lúc nãy tớ đánh con hắn, hắn sẽ tặng tớ một bản bí pháp Tiên Tần sao? Cho dù tặng Cựu Thuật, chắc chắn cũng không mạnh mẽ. Hơn nữa, hắn là bác Lăng Vi, lập trường giống phụ thân cô ấy, rảnh việc đi quan tâm tớ làm cái gì?”. Sau đó bổ sung thêm: “Người này lòng dạ xâu lắm.”
“Xâu thế nào?” Tần Thành hỏi.
“Kiểu của hắn là ôn hòa mà phục thị, lấy hình tượng trưởng bối khoan dung cho cậu cơ hội, nhưng thực ra trong lúc nói cười lại đè ép cậu. Ở đây có người máy gì? Trừ mấy cỗ người máy của Triệu Thanh Hạm, thì chỉ có mấy người máy dọn dẹp trên phi thuyền, tớ cùng người máy lau dọn chiến đấu, được hắn khen thưởng một bản kinh văn, sau đó sẽ để cậu dần dần tỉnh ngộ, chúng ta cùng bọn họ không cùng đẳng cấp.”
Tần Thành nghiền ngẫm, sau đó than thở: “Người trung niên này, lợi hại hơn con trai nhiều, nhưng không làm gì được hắn, lần sau gặp....lại đánh con hắn!”
Bên cạnh, Tô Thiền cùng Triệu Thanh Hạm nghe được câu cuối, lập tức bật cười.
Vương Huyên hướng chỗ xa gọi nói: “Chu thúc, hôm nay tinh thần ta không tốt, thân thể mệt mỏi, không thể biểu diễn cho người xem, cảm ơn người tặng kinh văn.”
Chu Minh Hiên sắc mặt ngưng lại, sau đó lại cười hiền hòa, nói: “Không sao, lần sau có cơ hội xem cậu thi triển Cựu Thuật.” Hắn vẫy vẫy tay, cho người lên phi thuyền lấy bí tịch.
Tần Thành thấy cảnh này đầu tiên là ngẩn người, sau đó quay đầu nhìn Vương Huyên, nói: “Lão Vương được đấy, cũng đúng, nên như thế, không thể không cần!”
Chu Minh Hiên đích thân đi tới, mang theo vẻ tươi cười, lấy một bản thư tịch cũ bằng giấy đưa Vương Huyên.
“Tiểu tử, quả là không tệ, đáng tiếc, lần này không được chọn trúng, nhưng nếu như ở lại Cựu Thổ, cố gắng ở đây phát triển, tranh thủ sớm ngày luyện thành Cựu Thuật.” Nói xong những lời này, hắn mang theo Chu Vân và Chu Đình quay người rời đi, bước lên phi thuyền nhỏ, biến mất trong màn đêm.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Vương Huyên nói với Tần Thành.
Chu Khôn mở miệng: “Cậu không đợi Lăng Vi sao? Ta đoán khả năng cô ấy bị bác ngăn cản, lát nữa sẽ tới.”
Vương Huyên bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tớ nói bao nhiêu lần rồi, hiện tại tớ và cô ấy thực không còn gì, chia tay một năm rồi, các cậu cũng nhìn thấy thái độ người trong nhà cô ấy rồi, còn không rõ sao, sau này mỗi người có con đường riêng của mình.”