Cảnh sắc trên đỉnh núi sặc sỡ, gần đó lá phong rực rỡ, xa xa bóng cây đổ dài, trong màn đêm ngẫu nhiên có tiếng chim hoảng loạn, kêu vang.
Đêm nay rất nhiều người uống say, mỗi người đều thổ lộ tâm tư, có người sục sôi chí khí, đầy tự hào, nói đây là đại thời đại, muốn nắm bắt cơ hội, trở thành siêu phàm, thậm chí còn mong ước........thần.
“Nhóm thần hỏa, đăng cao đàn....” Đến một vị bạn học nữ ngày thường dịu dàng ít nói đều không kiềm chế được.
Một vị bạn nam khác càng cao giọng nói: “Liệt Tiên là cái gì? Ta nghĩ cũng giống siêu phàm. Thần thoại ngày xưa chưa chắc là giả, bồ tát, tam thanh, tiên phật, yêu quái chưa chừng xuất hiện cũng nên. Đương nhiên, ta nói là xuất hiện người ở cấp bậc này; không phải nói bồ tát, yêu tiêu siêu phàm ngày xưa còn sống. Dù sao, thời gian vô tình, cát bụi lại trở về cát bụi. Tam thanh, tiên phật vẫn là người, không thể sống đến hiện tại. Bấy giờ, bọn họ tại thế cũng chỉ có cơ thể máu thịt như con người, tuy rất mạnh, nhưng dựa vào khai quật phật tháp, đạo quán, di tích, xem những tài liệu ghi chép đơn bản được tìm thấy trong lòng đất; bọn họ không có lợi hại như chúng ta tưởng tượng, không cần thần thánh quá mức. Theo nhiều nhà nghiên cứu sinh mạng từng hợp tác với nhau tiến hành phân tích di cốt của bọn họ, người mạnh nhất cũng không thể chống đỡ được vũ khí khoa học hiện đại, một quả bom hạt nhân là diệt sạch.”
Người nói những câu này là một học viên nam đến từ Tân Tinh, rõ ràng trong lúc say rượu nói ra một chút tin tức nóng hổi, bí mật mà mấy người Cựu Thổ chưa từng nghe được.
Giới tài phiệt Tân Tinh từng ở Cựu Thổ đào được một số thứ không đơn giản, thậm chí tìm được phật cốt?!
Vị học viên đó còn bổ sung: “Việc này cũng không hiếm, không cần kinh ngạc, ví như một số tôn giáo, dưới phật tháp ngẫu nhiên sẽ có địa cung, cất giấu các loại như thạch hạm, thiết hạm, ngọc hạm, kim hạm; bên trong lưu giữ phật cốt, xá lợi; Cựu Thổ các nơi đều có phát hiện, ngoài ra sau nhiều lần tìm kiếm ở đạo giáo tổ đình cũng có thu hoạch bất ngờ. Những di vật này được khảm trên đá trong lòng đất, giảng giải rất nhiều chuyện xưa, lại thêm nhiều nhà nghiên cứu sinh mạng nổi tiếng phân tích những di vật này, kết hợp với khoa học kỹ thuật tương ứng đã đưa ra kết luận chuẩn xác. Bồ Tát, Liệt Tiên, Tam Thanh đều là con người có máu thịt.......”
Vương Huyên hỏi Chu Khôn bên cạnh, những lời này tin được không.
“Không thể tin tưởng, trong địa cung đào ra được di cốt, lông tóc các loại di vật, không nói lên điều gì cả.” Chu Khôn nhỏ giọng nói. Thực khó được là đến bây giờ hắn vẫn chưa say, tiếp tục nói: “Những thứ được phát hiện cùng truyền thuyết Liệt Tiên không nhất quán, họ cho rằng đó là những cường giả tiếp cận phương sĩ.”
Vương Huyên hỏi: “Nói như vậy, bên Tân Tinh nghiên cứu quả là có chứng cứ chứng minh, phương sĩ mạnh nhất thời Tiên Tần cũng không khó bị khoa học kĩ thuật hiện đại giết chết?”
“Quả đúng như vậy, một số tổ chức nghiên cứu may mắn có được một bộ di hài của phương sĩ, trải qua kiểm tra, quả thật đều là máu thịt con người, không ít vũ khí khoa học đều có thể giết bọn họ.”
Vương Huyên khó được một lần than thở, loại cảm xúc này rất hiếm thấy trên người hắn. Những người nghiên cứu Cựu Thuật, muốn men theo con đường này đi tiếp, cho dù tâm trí kiên định, nghe tới kết luận này cũng có chút thất vọng.
Phương sĩ mạnh mẽ nhất thời Tiên Tần là cực hạn của Cựu Thuật, cũng chỉ có thể đi tới bước này, mà theo sự phát triển của văn minh khoa học kĩ thuật, có thể dễ dàng giết chết người mạnh nhất thời bấy giờ.
Thời đại này, khoa học kĩ thuật xán lạn, bóp chết ánh hào quang ngày xưa của Cựu Thuật, một quả bom nguyên tử hạng trung, cho dù ngươi là truyền thuyết, hay là phương sĩ đứng trên đỉnh kim tự tháp, đều sẽ chết.
“Liệt Tiên thì sao?” Vương Huyên hỏi.
Chu Khôn nói: “Sau khi nghiên cứu kĩ, có người cho rằng, liệt tiên là đỉnh cao của phương sĩ, có thể nói mạnh mẽ hơn phương sĩ Tiên Tần một bậc, được truyền miệng và thần thánh hóa, nhưng cuối cùng vẫn là con người, đứng trước khoa học kĩ thuật đều khó tránh khỏi cái chết.”
Vương Huyên lần thứ hai thở dài. Sống ở thời đại này, đối với những người luyện Cựu Thuật mà nói, dường như không có triển vọng, tương lai ảm đạm, nhìn sơ qua cũng có thể thấy điểm cuối.
“Cậu nghĩ đi đến cuối con đường này, trở thành người như phương sĩ Tiên Tần hả?” Chu Khôn kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lắc đầu, nói: “Hiện tại con đường này, dễ dàng thấy được điểm cuối, kết cục sớm đã định, trước kia có một số tập đoàn, tổ chức đầu tư Cựu Thuật, không phải họ theo đuổi sức mạnh mà vì kéo dài tuổi thọ, nếu so lực sát thương với khoa học kĩ thuật hiện đại thì kém xa.”
Hắn lại bổ sung: “Mà hiện tại có con đường Tân Thuật, tiếp cận lực lượng siêu phàm, nên địa vị kéo dài tuổi thọ của Cựu Thuật cũng bị thay thế.”
Chu Khôn nhỏ tiếng nói: “Tân Thuật rất có triển vọng, tương lai phong Thần không chừng, có một số tổ chức chuẩn bị nghiên cứu phương diện này.
“Đợi sau này tớ luyện thành Tân Thuật, có cơ hội tớ phái người mang cho cậu một chút tư liệu, xem cậu có thể đi lên con đường này không.”Nói xong những lời này, hắn lại nhấn mạnh bản thân say rượu, không biết nói cái gì. Nhưng hắn không dừng lại, vẫn tự nói một mình.
“Tìm được con đường Tân Thuật, chỉ là thu hoạch ngoài ý muốn mà thôi, chân chính có giá trị là phát hiện ở cuối thâm không, nếu như tớ nói với cậu, có người muốn dựa vào văn minh khoa học kĩ thuật rực rỡ đi thám hiểm thâm không, cậu tin không?”Hắn tuy không tin tưởng, nhưng hiện tại đã có một số thông tin lộ ra. Nói xong mấy câu này, hắn nói đầu hơi choáng váng, muốn đi nghỉ ngơi.
Sau khi Chu Khôn rời đi, Vương Huyên còn đang trầm tư, nghĩ về con đường Cựu Thuật.
“Nhìn sơ qua đã thấy điểm cuối sao? Tương lai tăm tối. Nhưng ta vẫn muốn đi tiếp, đi tới cuối cùng nhìn xem, từ đó tiếp tục tìm kiếm con đường phía trước.” Vương Huyên tự nói.
Tần Thành sấn tới trước, nói: “Lão Chu người này rất có ý tứ nha, trong lời nói ẩn chứa không ít thông tin.”
Vương Huyên gật đầu. Không lâu sau đó, hắn cùng Tần Thành tạm biệt đám người, rời đi chỗ này.
“Sắp phải đi rồi, tớ đi xử lý một chút chuyện tình cảm của mình; lão Vương, hai ngày tới không cần tìm, tớ đi củng cố hậu viện.” Trên đường Tần Thành càu nhàu.
Hắn say thành thế này, tự nhiên không thể lái xe, có người chuyên môn đưa bọn họ về.
Sự thực, trưa ngày thứ hai Tần Thành lại xuất hiện trước mặt Vương Huyên, hốc mắt đỏ bừng, rất là thất lạc, bộ mặt cảm tính lộ rõ.
“Tớ vui vẻ nói với cô ấy, sắp đi Tân Nguyệt, sau đó có cơ hội sẽ đi tới Tân Tinh, kết quả cô ấy lạnh lùng nói với tớ hai từ chia tay.”
“Tớ nói, tớ chắc chắc sẽ quay lại, đón cô ấy đi cùng, cô ấy lại nói, không đợi tớ!”
“Quá tuyệt tình, cô ấy không nói thêm câu nào, trước sau chỉ có sáu chữ, dứt khoát mà quả đoán!” Tần Thành thiếu chút thì khóc.
Nhưng Vương Huyên lại muốn cười, cảm thấy cô gái đó quá thú vị, nhất là hắn từng gặp mặt, hiện nay là sinh viên năm ba, hắn biết cô gái đó rất đáng tin.
“Cậu không kiên nhẫn hỏi xem vì sao cô ấy lại làm vậy?”
“Hỏi rồi, cô ấy nói không muốn lãng phí thời gian, đợi đến lần tới hai người chúng tớ gặp nhau đã thành người xa lạ, cùng như vậy, không bằng sớm chặt đứt, sớm chia tay.”
Sau khi Vương Huyên nghe được, cảm thán: “Cô gái đó thật không tệ, quả đoán, có cá tính, không ra vẻ, hơn nữa cô ấy nói đều là sự thực, tương lai đầy rẫy những biến số, lấy tính cách của cậu, nói không chừng qua mấy hôm đã quên người ta rồi.”
“Lão Vương, cậu xem thường tớ!” Tần Thành phẫn uất, nói: “Tớ thực lòng thích cô ấy!”
Vương Huyên cười cười, không tiếp tục nói chuyện với hắn.
Tần Thành vội nói: “Không phải cậu nghĩ tớ thích Triệu Thanh Hạm đấy chứ? Làm sao có thể! Tới gọi cô ấy là nữ thần, chỉ đơn thuần là thưởng thức, cưới nàng dâu ai sẽ chọn cô ấy; cô ấy chỉ thích hợp nhìn từ xa, ai hơi đâu thờ trong nhà một tôn tượng thần, căn bản không thích hợp ở gần. Hơn nữa, tớ chỉ suy nghĩ thôi, người ta cũng tránh mà, tớ tự biết mình. Tớ nghĩ, cô ấy chọn cậu đấy lão Vương, nên không để ý tớ đâu.”
“Cậu có biết nói chuyện không? Nói giống như cô ấy được chọn vậy, lui lại mà chọn tớ không bằng, đừng hướng lên người tớ.”
“Lão Vương, không nhìn ra nha, cậu còn rất tự phụ, hay là lần tới tớ nói với Triệu nữ thần, nói cô ấy chọn cậu, cậu đều không thèm.”
Vương Huyên không để ý hắn.
Tần Thành thấy hắn yên tĩnh như vậy, gấp gáp nói: “Lão Vương, cậu nhanh gợi ý cho tớ đi, nếu như hậu viện không yên, tớ đi cũng không cam tâm, giúp tớ nghĩ biện pháp đi.”
Vương Huyên gật đầu, nói: “Cô gái đó tớ gặp rồi, bọn tớ còn cùng ăn cơm, người rất tốt, cậu phải nỗ lực tranh thủ, có thể không đánh mất thì đừng đánh mất.”
“Làm sao tranh thủ?”
“Chủ yếu là khoảng cách xa nhau, nhưng nhà cậu có quan hệ giao dịch làm ăn với thâm không, trước mắt là một trong các nhà cung cấp, cậu chắc chắn có thể nhờ mối liên hệ này tìm người thường xuyên qua lại giữa hai bên để gửi thư, phim, ảnh; nói cho cô ấy, nếu có thể liên lạc, mà không phải trực tiếp xa nhau nhiều năm, không cần thiết chia tay ngay bây giờ, sau này bất cứ lúc nào cũng có thể quyết định.”
“Được, tớ đi!” Tần Thành quay người chạy đi mất tiu.
Nửa khắc sau, Vương Huyên rời khu ký túc, một người đi bộ trên đường, hai bên đường là hàng cây bạch quả, lá vàng rơi đầy đất. Hắn đi tới cuối con đường, trực tiếp đi thẳng vào một tòa cao ốc.
Tòa nhà này tuy rất cao, nhưng người ra vào không nhiều, có chút hiu quạnh, vừa đi tới thang máy liền có người ngăn cản hắn. Vương Huyên không nói gì cả, lấy ra một tấm danh thiếp được làm bằng vàng đưa qua. Mấy người đứng trước thang máy con ngươi co lại, trong đó một người không tiếng động làm ra tư thế xin mời, giúp hắn vào thang máy. Vương Huyên gật đầu, bước vào, có người đi cùng hắn. Hai người đi thang máy xuống dưới. Cuối cùng, thang máy dừng ở tầng hầm thứ mười ba, hiếm khi người ta đặt số tầng như vậy.
Sau khi Vương Huyên đi ra thang máy, hai mắt thích ứng với bóng tối, ánh đèn rất nhỏ, dưới đất không giống kiến trúc hiện đại, mà giống như người ta đục từ núi đá ra một cái hang động.
Có người dẫn đường, rẽ ngang rẽ dọc mấy lần, xuyên qua hang đá, đường đi ngày càng khúc khủy, cuối cùng đi vào một căn thạch thất, ánh sáng rực rỡ hẳn lên. Chỗ này bài trí khá hiện đại, hào hoa không kém phòng làm việc là bao, có một người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc màu đỏ.
“Cuối cùng cậu cũng tới.” Y có mái tóc đen dày mà ngắn, đeo mặt nạ màu xanh, nghe tiếng chắc khoảng bốn mươi tuổi, là một người trung niên.
“Tôi tốt nghiệp rồi, đã rời lớp thí nghiệm Cựu Thuật, bây giờ là người tự do.” Vương Huyên bình tĩnh trả lời.
“Đinh!” Trong tay y phát ra tiếng thánh thót, giống như tiếng kim ngọc đụng nhau.
Con ngươi Vương Huyên lập tức co lại, hắn nhìn rõ thứ trong tay người này đang cầm là gì, hai khối thẻ trúc bằng vàng, thầy Lâm từng nói qua loại kì vật này!
“Ưm, cậu cũng biết loại đồ này? Nếu như cậu đã quyết định, vậy tặng cậu một khối.” Người trung niên đeo mặt nạ ném nhẹ một cái, một khối thẻ trúc bằng vàng rơi vào tay Vương Huyên, nặng trịch, khá đầm tay.
Vương Huyên cúi đầu, trên thẻ trúc bằng vàng có khắc vẽ!