Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 14: Chương 14: Thám Hiểm




Thẻ trúc, được sử dụng từ thời Tiên Tần, dài ngắn không thống nhất, từ mười phân đến nửa mét đều có, dùng dao khắc văn tự trên đó. Khối thẻ trúc bằng vàng trong tay Vương Huyên, dưới ánh đèn ánh lên vẻ ấm áp. Nó dài tám phân, rộng ba phân, dầy hai phân, ngắn hơn thẻ trúc bình thường. Nặng trịch, khá đầm tay, dễ dàng suy đoán, nếu rơi vào nước sẽ chìm.

Thẻ trúc vàng bên trên khắc không phải văn tự, mà là bức tranh, một con quái vật đầu người thân rắn, các tư thế không giống nhau. Ngài có mái tóc dài, nhìn không rõ là nam hay nữ, có bức thì làm ra bộ dạng cuộn tròn lại, cũng có bức thì cuồn cuộn trên đất, còn có bức thì đuôi rắn cắm vào đất như thanh kiếm dựng đứng lên trời.

Trên thẻ trúc không có chữ, chỉ có mấy bức tranh, nhìn không ra có quan hệ thế nào với Cựu Thuật, ít nhất Vương Huyên không phát hiện ra giá trị của nó.

“Hiểu không thấu, ngộ không ra, ở trong tay ta nhiều năm, xem như viên ngọc chơi thôi.” Y mở miệng nói. Mái tóc ngắn, rất dày, yên tĩnh ngồi nguyên chỗ.

“Ta lấy được quá ít, một đống thẻ trúc vàng đều rơi vào tay giới tài phiệt bên Tân Tinh, năm đó ta chỉ cướp được hai khối.” Y bình tĩnh nói.

Vương Huyên xác định, đây là cao thủ, thành tựu Cựu Thuật phi thường kinh người. Y dám đoạt thức ăn trước miệng cọp, phát sinh tranh cướp cùng đám người tài phiệt, vậy mà lấy được hai khối, không dễ.

Loại thẻ trúc này phía Tân Tinh đều xem như kỳ vật, sau khi các tổ chức lấy được, đều dấu kín không để người biết, âm thầm nghiên cứu, người ngoài khó mà thấy được.

“Phía Tân Tinh có phân tích được gì không?” Vương Huyên hỏi.

“Không rõ.” Người trung niên khá tiết kiệm lời, không muốn nói vấn đề này. Lập tức, căn phòng lại rơi vào an tĩnh.

Hai năm trước Vương Huyên từng gặp y, lúc bấy giờ, lần đầu hắn biết trong thành phố yên bình này lại có nơi u ám như thế. Ở tầng hầm thứ chín của một tòa kiến trúc đặc biệt, mỗi tối thứ năm hàng tuần sẽ có trận thi đấu Cựu Thuật, tuyển thủ chiến đấu trong lồng sắt, vô cùng huyết tinh, người thua thường đứt tay gãy chân. Mà những người trên khán đài bên ngoài lồng sắt, không biết thân phận thế nào, đeo mặt nạ, nam có nữ có, xem trận chiến kịch liệt, hò hét cổ vũ, hào hứng, hỗn loạn.

Vương Huyên lập tức cự tuyệt y, nói rõ với đối phương, bản thân tuyệt không đi tới những nơi tối tăm, hắn thích nghiên cứu Cựu Thuật, nhưng không “huyết tinh bán nghệ” cho người khác nhìn.

Bấy giờ y cười nhẹ, nói chỉ đưa hắn tới nhìn xem bộ mặt khác của thành phố này, thế giới chân thực khác xa so với những gì hắn vẫn thấy. Hơn nữa bọn họ cùng chiến đấu huyết tinh trong lồng sắt quan hệ không lớn, bọn họ ngẫu nhiên sẽ đi chọn những mầm mống có tiềm lực.

Còn bọn họ là một đội thám hiểm. Thứ bọn họ trải qua, so với loại chiến đấu trong lồng còn nguy hiểm, kích thích, thần bí, thậm chí khủng bố hơn nhiều; bởi vì bọn họ đã vào tinh không, không chỉ hạn chế ở Cựu Thổ.

Y nói cho hắn, vô luận là tương lai hay thực lực mà nói, những người thám hiểm đều rất xán lạn, hơn xa đám người hay tổ chức chiến đấu trong bóng tối.

Khi ấy bọn họ nói chuyện mấy lần, nhưng Vương Huyên vẫn cự tuyệt. Y đưa cho hắn một tấm danh thiếp vàng, nói sau khi tốt nghiệp nếu như thay đổi suy nghĩ, có thể tới đây tìm y. Hơn nữa khi ấy cũng chính là hai năm trước, y đã dự đoán, lớp thí nghiệm Cựu Thuật chắc chắc sẽ giải tán, hạng mục đầu tư này sẽ gặp trở ngại.

“Vì sao tìm ta?” Năm đó Vương Huyên từng nghiêm túc hỏi y.

Y trả lời, trước tiên là hạng mục đầu tư lớp thí nghiệm Cựu Thuật hấp dẫn y, sau đó quan sát những người trong lớp này, cuối cùng chỉ nhìn trúng hai người.

Tâm trí những người khác trong lớp không đủ kiên định, hoài nghi Cựu Thuật, cho dù đi tiếp con đường Cựu Thuật, thành tựu cũng có hạn.

Sự thực chứng minh, sau khi Vương Huyên bước lên con đường Cựu Thuật, quả nhiên một lần không thể thành công; trải qua mấy năm thải khí, nội dưỡng mới thành công. Y cho rằng, tố chất của Vương Huyên rất tốt, trên con đường này hơn nửa sẽ có thành tựu phi phàm.

Tổ chức này tương đối tự do lỏng lẻo, nhưng không cần hoài nghi thực lực của bọn họ, song cũng khá thần bí, không đâu xa việc tiến nhập tinh không, tiếp cận Tân Tinh.

  

“Chính thức giới thiệu một chút, cậu có thể gọi ta là Thanh Mộc.” Y mở miệng nói, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

  

“Ta đã tính là gia nhập chưa?” Vương Huyên hỏi.

Thanh Mộc đáp: “Chưa tính, cậu là một hạt giống tốt mà mấy năm nay ta chọn trúng, nhưng không phải duy nhất.”

  

“Cần trải qua khảo nghiệm?”

  

“Đúng, đây là quy tắc, tuy ta xem trọng cậu, nhưng quy tắc không thể thay đổi.” Người trung niên tóc ngắn Thanh Mộc nói, hai ngày tới sẽ có một đợt thám hiểm, có thể xem như khảo hạch, hỏi hắn có tham gia không.

 

“Tham gia!” Vương Huyên gật đầu.

“Tất cả những gì trước kia cậu gặp phải ta đều biết một chút, nhưng hiện tại ta phải nói rõ, thám hiểm là gì, tự nhiên là nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, cậu có thể suy nghĩ lại.”

Vương Huyên nói: “Không cần, ta suy nghĩ kĩ rồi.”

Thanh Mộc nghiêm túc nói: “Tạm thời cậu ở lại đây, bọn ta cần đảm bảo trước khi hành động không để lộ bất cứ tin tức gì, bởi vì lần hành động này rất quan trọng!”

Vương Huyên tỏ ý hiểu rõ, không vấn đề. Tay hắn cầm thẻ trúc, nhìn Thanh Mộc ngồi phía sau bàn làm việc màu đỏ nói: “Ta có thể hỏi một vấn đề không?”

Thanh Mộc nói: “Phải xem vấn đề gì, nếu như tiếp xúc tới một số bí mật kinh người, cho dù cậu thành công gia nhập bọn ta, cũng cần trả giá.”

Vương Huyên hỏi: “Ta muốn biết điểm cuối của Cựu Thuật, có phải phương sĩ là cường giả đỉnh cao, phía trước thực không còn đường?”

Thanh Mộc than thở nói: “Ta có thể hiểu tâm trạng của cậu, bởi vì, lúc mới đầu ta cũng luyện Cựu Thuật, con đường này quá khó đi, bỏ ra vô số tâm huyết và mồ hôi, hao phí mấy chục năm, đều khó có thành tựu, mà theo lý luận thì phương sĩ là đỉnh cao, điểm cuối đã xác định.”

Quả nhiên là đáp án giống nhau, giống đám nghiên cứu sinh mệnh phía Tân Tinh kết luận.

“Thực ra, điểm làm người ta bi quan nhất là, cho dù cậu biết điểm cuối con đường này ở đâu, nhưng có mấy ai có thể đạt được; sau khi Tiên Tần hủy diệt, những người tu luyện tới phương sĩ ngày càng ít, còn cận cổ tới nay thì không có.”

Cựu Thuật ngày càng sa sút, phương sĩ đã trở thành truyền thuyết, khó mà dò xét thật giả.

“Phương sĩ đã đứng ở điểm cuối con đường, không có ai thử tiếp tục tìm kiếm?” Vương Huyên hỏi.

“Nói thì dễ, nhưng qua nhiều thế hệ, đến chân chính phương sĩ còn không xuất hiện, người đời sau làm sao dám nghĩ tới việc đó.” Thanh Mộc đắng chát lắc đầu nói: “Ngược lại thì thời cổ đại một số cường giả có khí phách, muốn đem con đường thôi diễn tiếp, nhưng rất đáng tiếp, không thành công.”

“Vì sao những phương sĩ đó có thể đem Cựu Thuật thôi diễn đến cực điểm, người đời sau vĩnh viển không thể vượt qua sao?” Vương Huyên đưa ra nghi vấn.

“Cậu cho rằng kết quả đó là do vài vị phương sĩ nỗ lực suy diễn thôi sao? Không, là hết thời đại này đến thời đại khác những phương sĩ mạnh mẽ đem Cựu Thuật không ngừng hoàn thiện, sau cùng thực không thể đi tiếp, chỉ có thể trở thành đỉnh cao trong đám phương sĩ hoặc là người mạnh mẽ nhất trong nhân loại.”

...……

Tối hôm đó, Thanh Mộc sai người chuẩn bị tất cả những trang bị thám hiểm cần thiết cho Vương Huyên, bao gồm đao bằng hợp kim, chủy thủ, đồ phòng hộ, mặt nạ mô phỏng theo da người. Ngoài ra, còn có vũ khí nóng!

Sáng sớm ngày hôm sau bọn họ khởi hành, đoạn ra ngoài thành, ngồi phi huyền loại nhỏ trong một trang viên bí mật, đi hướng núi Thanh Thành. Phi thuyền nhỏ rất tân tiến, vệ tinh Cựu Thổ không thể giám sát được.

Vương Huyên lần đầu ngồi loại phi thuyền này, mọi thứ đều cảm thấy mới lạ, nhưng hắn chỉ yên lặng quan sát, không hỏi lời nào. Hắn cảm thấy, bản thân còn phải học hỏi rất nhiều.

Thanh Mộc đích thân tham dự lần hành động này, có thể thấy được nó quan trọng thế nào. Ngoài Vương Huyên ra, đồng hành còn có bốn người, đều mang theo mặt nạ da người, không biết bộ mặt thật như thế nào.

Thanh Mộc nói: “Mục tiêu núi Thanh Thành, lần này có tài phiệt phía Tân Tinh cử một đám người bí mật đào bới trong núi, mục tiêu của chúng ta cũng là chỗ đó!”

“Trong núi Thanh Thành phát hiện cái gì mà hấp dẫn giới tài phiệt Tân Tinh?” Có người hỏi. Trước khi hành động, mọi thứ đều được giữ kín, những người tham gia hành động cũng không biết mục tiêu là gì.

Thanh Mộc nghiêm túc nói: “Có thông tin, trên thẻ trúc của một vị phương sĩ Tiên Tần để lại phát hiện một số ghi chép không bình thường, mục tiêu núi Thanh Thành.”

“Đến bây giờ bọn họ vẫn còn hứng thú với truyền thừa của phương sĩ?” Có người phát hiện điểm đáng nghi, bên Tân Tinh có siêu thuật, Cựu Thuật đã chính thức bị đào thải.

Thanh Mộc trịnh trọng nói: “Sau khi phá giải họ phát hiện trên thẻ trúc ghi chép một số bí mật, núi Thanh Thành dường như có thứ khiến phương sĩ cũng cảm thấy hưng phấn và kích động, cho nên lần này giới tài phiệt lại bí mật tới.”

Mấy người tinh thần chấn động, trái tim Vương Huyên nhảy một cái, trong núi Thanh Thành có phát hiện mới? Để phương sĩ mong nhớ, lẽ nào có liên quan tới Liệt Tiên?! Phía trên phương sĩ, gọi là liệt tiên. Nhưng cũng có người không đồng ý, cảm thấy so phương sĩ thì càng thần bí và cường đại.

“Hai nhà Chu gia và Lăng gia đào thấy địa cung, quả nhiên tìm được mục tiêu!” Thanh Mộc nhỏ giọng, hắn vừa nhận được tin tình báo mới nhất. Trái tim Vương Huyên lại nhảy một cái, vậy mà hai nhà này?!

Không lâu sau đó, bọn họ tiếp cận mục tiêu. Núi Thanh Thành, được gọi là một trong tứ đại danh sơn đạo giáo, cũng là một trong ngũ đại tiên sơn. Có người cho rằng nơi đây là một trong các khởi nguyên của đạo giáo, Trương Đạo Lăng từng kết cỏ truyền đạo trên núi Thanh Thành, có người lại nói, hắn vũ hóa trong núi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.