Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 49: Chương 49: Thể Chất Chiêu Tiên




Vương Huyên thoáng trở nên nghiêm túc, lần này lão Trần muốn đính thân ra tay, vì Cựu Thuật giết ra một con đường!

Hiện nay bầu không khí khắp nơi đều rất tệ, Cựu Thuật chính thức bị đào thải, nhiều người cho rằng Tân Thuật mới là hy vọng, kẻ luyện Cựu Thuật chẳng còn con đường nào để đi cả. Nếu cứ như vậy, không có người luyện Cựu Thuật nữa thì con đường này sẽ mau chóng hoàn toàn gẫy mất.

“Ba năm trước Lão Trịnh mất rồi, lão Miêu thì mùa thu hai năm trước cũng vậy, trời đông năm ngoái lão Tôn tạ thế, còn lão Chung thì mùa xuân năm nay; tuy đều hơn trăm tuổi, nhưng không một ai có thể phá vỡ giới hạn để bước qua được ngưỡng cửa đấy, đáng tiếc, đều chết rồi.” Thanh Mộc than thở, tâm trạng của gã trùng xuống: “Thời buổi rối ren, tứ lão Cựu Thuật cứ lần lượt ra đi, tựa như một thời đại sắp kết thúc hoàn toàn.”

Có mấy lời gã không tiện nói ra, bởi vì mấy năm này, những nhân vật trọng yếu trên con đường Cựu Thuật nối gót nhau tạ thế, mới ngày càng lộ ra vẻ bấp bênh.

Dẫu sao, lúc sống danh vọng của những người ấy đều cực lớn, có qua lại với rất nhiều thế lực, hơn mười năm trước thực lực của họ ở vào thời kỳ đỉnh phong, từng hợp tác với các tổ chức lớn, có giao tình khắp nơi.

Mà dạo gần đây, họ cứ lần lượt mất đi, quan hệ của Cựu Thuật với các nơi cũng kém tới mức sắp cắt đứt liên hệ rồi.

“Không phải còn có ta sao? Dẫu sao thì, ta cũng xem như là một lão già trong Cựu Thuật mà?” Lão Trần cất giọng.

Thanh Mộc lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc: “Chính vì như vậy mà người càng không thích hợp ra tay, nếu như sư phụ lại ngã xuống, vậy Cựu Thuật sẽ ngày càng ảm đạm, những người chống đỡ thời đại này xem như là hoàn toàn lụi tàn, huống hồ có nhiều người cho rằng, Cựu Thuật cũng sắp kết thúc rồi!”

Vương Huyên có hơi bất ngờ, lão Trần cường đại như vậy sao, nhìn bộ dáng thì khoảng năm sáu mươi tuổi, vậy mà danh vọng có thể sánh ngang với tứ lão Cựu Thuật đều hơn một trăm tuổi?

Thanh Mộc giống như nhìn ra được suy nghĩ của y, đoạn mở miệng giải thích: “Sư phụ của ta là dùng chiến tích thực thụ để trèo lên, tuổi tác tuy không cao bằng tứ lão Cựu Thuật, danh vọng cũng không bì được, nhưng ai cũng biết thực lực của người.”

Trái tim Vương Huyên đập lên thình thịch, xem ra vẫn đánh giá thấp tính nguy hiểm của lão Trần rồi, mạnh đến mức khó tin, thảo nào lão Trần nói Tôn Thừa Khôn tuổi trạc như nhau nhưng mỗi khi thấy lão đều chủ động nhỏ hơn một bối phận.

“Lão Trần người từ từ nào, sao ta cứ cảm thấy Thanh Mộc rất bi quan a, người đừng cố ra vẻ à.” Vương Huyên thực có chút lo lắng, hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

“Dưới vầng thái dương thì chẳng có chuyện gì là mới mẻ cả, Cựu Thuật, Cơ Giáp, Ghen siêu thể, bây giờ lại thêm Tân Thuật, cứ cách một đoạn thời gian sẽ phải nhìn thực lực mà nói chuyện. Cựu Thổ lần này khai quật được một kiện bảo vật trong truyền thuyết xa xưa, khắp nơi đều muốn tham gia. Phỏng chừng, có người muốn đánh ngã Cựu Thuật, hoàn toàn đè ép, không cho chúng ta cơ hội trở mình. Cho nên, lão Trần ta xem như nhịn không được, cách nhiều năm rồi lại phải ra tay.”

Lão Trần dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói, song Vương Huyên lập tức ý thức được sự khủng bố và nguy hiểm trong đó, cuộc gặp mặt lần này đối với Cựu Thuật dường như không thân thiện.

“Sẽ luôn có người đứng lên.” Lão Trần vẫn rất bình tĩnh, song lại khiến người ta hiểu rõ lòng tin kiên định, không hề sợ hãi của lão.

Thanh Mộc dĩ nhiên biết sự lợi hại trong đó, nếu như lão Trần không đứng ra, những cường giả siêu cấp khác trong lĩnh vực Cựu Thuật sẽ chẳng địch lại được Cơ giáp, Tân Thuật, Ghen siêu thể, từ đó trở đi Cựu Thuật nhất định sẽ chầm chầm mà chết đi.

Vương Huyên nhịn không được bèn mở miệng hỏi: “Lão Trần, trong thời gian ngắn thực lực của ông có thể tăng lên không, cần thứ gì không?”

Quả thực là gã sợ lão Trần bị người ta đánh chết, đã từng này tuổi đầu rồi, bởi vì trong lòng nhiệt huyết còn chưa lạnh đi đánh nhau, dù sao cũng đừng ném đi tính mạng.

Lão Trần khẽ gật đầu, đáp: “Nếu như có kỳ công, cô bản bí tịch gì đó, có lẽ ta có thể tham khảo.”

Vương Huyên suy nghĩ, nói: “Ta có một loại thể thuật cực kỳ cường đại, tuy chưa thích hợp tập luyện, bởi vì sẽ chết người, nhưng thực ra rất thâm ảo, biết đâu có thể đưa cho ông gợi ý gì thì sao.”

Gã nhắc đến năm trang kim thư mà Trương Đạo Lăng để lại, loại thể thuật này quá khó luyện, song không thể nghi ngờ, một khi lĩnh ngộ được thì tuyệt đối có thể nắm giữ loại lực lượng vô cùng khủng bố.

Y mới luyện thành thức tay đầu tiên, đã ngăn cản được Tôn Thừa Khôn, thoát khỏi một kiếp phải chết không thôi.

Thanh Mộc bị dọa sợ nhảy dựng lên, đoạn vội vàng ngăn cản, nói: “Không được, nếu luyện thứ đó sẽ chết người, sư phụ ta năm đó từng luyện nửa cuốn, từ bấy đến giờ tóc mới trở nên hoa râm như này, không thể quay về như cũ, có thể sống sót đã xem như là kỳ tích rồi, giai đoạn tới không thể lại tiếp xúc nó.”

Vương Huyên kinh ngạc, lão Trần luyện qua loại Thể thuật cấp số đó sao?

Nhiều năm qua đi, tóc của lão Trần tuy không chuyển đen, song cũng không trắng hoàn toàn, giữ nguyên như trạng thái năm đó, chưa có gì đáng ngại.

“Lúc bấy giờ, Cựu Thuật tứ lão cùng nhau đi bái phỏng đạo giáo tổ đình, gây áp lực, vì ta cầu được tuyệt học bí tịch trấn giáo. Nhớ tại tựa như chuyện hôm qua vậy, đáng tiếc tứ lão, đều lần lượt tạ thế.” Lão Trần thổn thức một hồi.

Cõi lòng Vương Huyên rung động, tứ lão Cựu Thuật quả là quan tâm hậu bối, vì Lão Trần mà bức ép một tổ đình đạo giáo, thực tốt bụng, khiến người cảm phục.

“Đáng tiếc, sau này ta tìm tòi nghiên cứu, luyện được nửa cuốn thì không thể chống đỡ được nữa, nếu như không có tứ lão hết lòng cứu chữa, có lẽ cũng không sống được đến ngày hôm nay.” Lão Trần hồi tưởng lại tấm lòng của tứ lão, có chút thương cảm.

Thanh Mộc cũng rất khó chịu, gã từng theo sư phụ đi bái kiến những vị lão nhân đó, tứ lão rất chiếu cố gã, song trên con đường Cựu Thuật gã đi không thuận buồm xuôi gió, còn xa mới so sánh được với lão Trần.

Vương Huyên chỉ thông qua mấy lời nói, sinh ra hảo cảm không ít với mấy vị lão nhân đó, đáng tiếc những năm gần đây người này nối gót người kia ra đi.

“Ta làm sư phụ người mất mặt rồi.” Thanh Mộc cúi đầu.

Lão Trần lắc đầu bảo: “Đối với Tân Thuật, Ghen, Cơ giáp hay những thứ có thể khiến bản thân trở nên cường đại ta đều không bài xích, bao dung học hỏi, trên Cựu Thuật có lẽ cậu đã tới cuối đường, ngày sau nếu như có thể kết hợp với thủ đoạn khác thì vẫn xem như là chính lộ.”

Tâm trạng của Thanh Mộc trầm xuống, gã vùi đầu khổ luyện, dùng hết tiềm lực, cuối cùng thành tựu cũng chỉ tương đương với Tôn Thừa Khôn sau khi bị thương mà thôi.

Thanh Mộc than thở: “Hy vọng Ngụy sư huynh có thể thành công, đi được xa hơn, không khiến sư phụ người thất vọng. Chỉ là huynh ấy vừa đi liền mười năm, bặt vô âm tín, đệ tử rất lo lắng.”

Lão Trần không tiếp tục chủ đề này nữa mà nhìn Vương Huyên, nói: “Thể thuật mà Trương Đạo Lăng để lại, giờ ta không dám luyện, có lẽ thứ thuộc về cội nguồn của đạo giáo hiện tại không quá thích hợp với ta, ngược lại thì bộ quyền pháp thần bí lấy được từ lão tăng lại khiến ta nhìn thấy một con đường.”

Sau đó ông ta lại khuyên Vương Huyên: “Ta thấy, sau này cậu cũng đừng suy nghĩ tới mấy trang kim thư đấy nữa, tuy chưa nhìn qua, nhưng ta biết, xem như cấp vũ hóa thì loại thể thuật đó cũng cực kỳ lợi hại, cậu không nên tập luyện lung tung, khiến bản thân bị phế bỏ.”

Vương Huyên gật đầu, hiện tại thì y cũng chỉ luyện thủ thức đầu tiên mà thôi, hơn nữa còn phải dựa vào hạt thần bí nồng nặc trong nội cảnh địa không ngừng chữa trị ngũ tạng lục phủ mới có thể luyện thành.

“Cậu còn có cựu pháp khác không? Tương tự như loại thần tăng truyền ấy, tỷ như thứ mà nữ phương sĩ để lại cho cậu, biết đâu có thể cho ta sự dẫn dắt nào đó.” Lão Trần hỏi.

Vương Huyên than thở, quả nhiên là lão Trần vẫn giống như trong tưởng tượng của mình.

Trước đó, bởi vì tứ lão Cựu Thuật, Vương Huyên còn rất cảm động, chủ động nhắc tới năm trang kim thư, hiện tại gã phát hiện có khi lại bị lão Trần gài bẫy.

“Nàng không để lại gì cho ta cả, đợi sau này gặp được thứ thích hợp ta sẽ tặng cho ông.” Vương Huyên thản nhiên đáp.

Lão Trần sợ nhảy ra xa, ông ta hiểu rõ, tiểu Vương gửi tới đồ mới chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!

Đồng thời, nhịn không được gặng hỏi: “Rốt cuộc cậu làm thế nào? Vừa giao tiếp được với nữ phương sĩ, vừa có thể đưa tặng một lão hòa thượng, trên người cậu chẳng lẽ vẫn còn------”

Lão Trần hơi mất tự nhiên, khá cảnh giác, y nghi ngờ hiện tại bên người Vương Huyên lại có thứ gì đó mà bản thân nhìn không thấu.

“Hết rồi, đợi có cơ hội ta lại đưa tặng.” Vương Huyên cười nhăn răng.

Nhất thời lông tóc lão Trần dựng đứng, Thanh Mộc càng hoảng sợ, còn tới? Rốt cuộc tiểu Vương đã trải qua chuyện gì, trời sinh thể chất chiêu quỷ sao?

“Ta cảm thấy, có lẽ được Liệt Tiên xem trọng, từ thiên tiên tử cho đến lão thần tăng, dường như đều gián tiếp chứng minh một điểm này. Cho nên, lão Trần ông đừng vội, sau này chậm dãi đưa tặng ông!”

Thanh Mộc định quay người rời đi, còn nói không chiêu quỷ sao?!

Sống lưng Lão Trần cũng toát mồ hôi lạnh, cảm thấy tên tiểu tử này quá cổ quái, nếu như mỗi khi nhàn rỗi đi tặng quỷ cho người khác, vậy ai có thể chịu đựng nổi?

Đích thân đã trải qua hai lần, nữ phương sĩ không nhắc tới cũng được, nhưng lão tăng rõ ràng được Vương Huyên chỉ điểm, ông ta mới nắm bắt được cơ hội.

Nếu như Vương Huyên âm thầm thả ra vài “thần tăng khác”, lão Trần cảm giác bản thân chắc sẽ điên mất.

Lão Trần không nguyện nghĩ tới loại sự việc này, nhìn Vương Huyên nói: “Mấy ngày tới cậu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, bốn ngày sau chúng ta đi tham gia cuộc hẹn, đến lúc đó nói không chừng có cơ hội cho cậu ra tay đấy.”

“Được!” Vương Huyên gật đầu.

Lát sau, lão Trần lại nhắc đến chuyện đi Tân Tinh: “Thực ra rất đơn giản, không cần chúng ta nhọc lòng làm gì, để Ngô gia đi giải quyết là được, họ chủ động, quyết tâm muốn hợp tác với chúng ta mà.”

“Lão Trần, ông lại bán ta?” Vương Huyên nhìn lão.

“Không hề.” Lão Trần lắc đầu, hỏi ngược lại: “Cậu với tiểu cô nương nhà họ Ngô từng phát sinh chuyện gì à? Ta không bán cậu, nhưng sao cảm giác, ngược lại thì tiểu cô nương đó chủ động mua cậu, còn sai người vào an thành điều tra cậu, xem ra là muốn chiêu mộ cậu tham gia đội thám hiểm nhà họ. Được rồi, tiểu Vương, không nghĩ ra cậu và cô ấy còn có quan hệ mờ ám như vậy, kiềm chế chút đi, đừng bị lão Ngô phát hiện lại chặn hai người các ngươi.”

“Cái gì mà quan hệ mờ ám, đại------Ngô, là nhớ thù à, rõ ràng muốn cận thủy lâu đài để dễ bề hành động, lòng dạ nhỏ nhoi, không bì được với dáng người.”

Vương Huyên nhờ Thanh Mộc để ý giúp mình một chút, đừng bị Ngô Nhân giày vò thành bọt nước.

Mấy ngày tiếp theo, Vương Huyên trải qua cuộc sống khá bình tĩnh, điều chỉnh thân thể tới trạng thái tốt nhất, tinh thần dồi dào, chỉ đợi lão Trần gọi một tiếng là có thể xuất phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.