Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 48: Chương 48: Thư Từ Tinh Không




Lão Trần bị đánh một trận?! Sau khi Vương Huyên nghe xong, chẳng biết là vì sao, không cảm thấy ông ta thê thảm mà ngược lại muốn bật cười thành tiếng.

Đương nhiên, để tránh kích động lão Trần, y vờ làm bộ lấy hai tay day day huyệt thái dương, đoạn xoa xoa mặt, sợ lão Trần nhìn thấy mình cười không hiền hậu mà tẩn cho trận.

Mượn cơ hội này, Vương Huyên bỏ đi cảm giác buồn cười, sau đó ra vẻ nghiêm túc nhìn lão Trần; hết cách rồi, hiện tại lão Trần quá nguy hiểm, y phải biểu hiện nghiêm túc một chút. . đam mỹ hài

“Lão Trần, ông phải biết, thế giới này rất công bằng, khi có được thứ gì đó, cũng chính là lúc mất một thứ khác; bộ quyền pháp đó còn đáng sợ hơn Đại Kim Cương Quyền, không dễ gì mà lấy được.” Vì tăng thêm ngữ cảm, đoạn nói xong Vương Huyên còn thở dài.

Lão Trần lõi đời, hơn nữa bản thân mạnh mẽ, không dễ gì lừa gạt được, tức khắc cười khẩy hỏi: “Thế sao cậu không bị đánh?”

Vương Huyên cũng bối rối, lần này quả thực cũng có chút ngờ vực, sao lão Trần dùng cách tương tự lại không có tác dụng, ngược lại còn bị lão tăng đánh cho trận.

Y toan nói, có lẽ là vấn đề nhân phẩm, phẩm cách của lão Trần không tốt, song lại không dám, chỉ có thể khẳng định: “Ta cũng phải đánh đổi mà!”

Lão Trần không nghe được còn tốt, vừa nghe xong bèn tức giận, vẻ mặt thâm trầm: “Cậu đánh đổi cái gì? Từ nữ phương sĩ tới quỷ tăng, cậu đánh đổi là ta mà!”

Lão Trần lòng tràn đầy oán niệm, ông ta suy nghĩ cẩn thận một lượt, mỗi lần ông ta đều tới thế chỗ, song những thứ tốt trong tưởng tượng đều chẳng thấy đâu, đau khổ vô ích.

“Lão Trần, sao lại nói như vậy, đừng làm ta buồn nôn.” Vương Huyên thà chết cũng không thừa nhận, bản thân phải thảm hơn lão Trần mới khiến tâm lý ông ta cân bằng được.

Sau khi kể lể một đống “huyết lệ án” không tồn tại, Vương Huyên lại bổ sung thêm: “Hơn nữa, lão Trần à, theo như logic của ông thì ông đánh đổi Thanh Mộc mà.”

Vẻ mặt lão Trần lập tức trở nên không vui: “Cậu đang nhắc nhở ta là cậu hy sinh thầy trò hai người chúng ta hả?!”

Thực ra Vương Huyên vẫn luôn nghi hoặc, vì sao lão Trần bị đánh, chẳng lẽ do tiếp nhận nhân quả nên lão tăng mới báo thù lên người lão Trần?

“Lão Trần, tôi có thể thề, tôi đánh ông ta một gậy thì mới lấy được thứ mình mong muốn mà! Ông đừng vội, chúng ta phân tích lại, ông kể rõ sự việc xảy ra xem nào, chúng ta cùng nghĩ biện pháp.”

“Không phải là cậu muốn biết rõ chi tiết ta bị đánh như thế nào à?” Lão Trần sát khí đằng đằng, gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi, khiến ông ta rất dễ nổi nóng.

Dù quả thực muốn nghe y bị đánh như thế nào, song để an toàn, dĩ nhiên Vương Huyên không thừa nhận, lập tức đánh trống lảng: “Đúng rồi, chùa Phổ Pháp thuộc chi nào của phật môn?”

“A?!: Lão Trần ngẩn người, sau đó gương mặt trở nên nghiêm túc, dường như ông ta ý thức được vấn đề nằm ở đâu.

Vương Huyên tùy tiện hỏi một câu, muốn biết cội nguồn của ngôi chùa ngàn năm này để nghĩ cách, dẫu sao có càng nhiều manh mối càng tốt, kết quả sau khi hỏi xong bản thân cũng ngây người, nghĩ thông suốt một số chuyện.

“Thiền tông!” Hai người đồng thời lên tiếng.

“Tức tâm là phật!”

“Hiện tính thành phật!”

《Lục Tổ Đàn Kinh》 có ghi chép: Nhất nghe đại ngộ, tức thấy thực như bản tính, toàn bộ pháp tự tại tính.

“Lão Trần, người ta giảng chính là đốn ngộ, kính từ bản tâm. Tỷ như ta, lúc bấy giờ luôn dựa vào bản tâm làm việc, cho dù hơi bất kính, nhưng------vãn chấp nhận được. Ông rõ ràng là một bụng gian xảo, nghĩ đến kinh văn của người ta, lại còn giả vờ giả vịt; lại còn đánh vào đầu người ta, nên ta nghĩ lão hòa thượng cũng nhìn ông không vừa mắt, không đánh ông một trận cho hả giận thì đánh ai!”

Lão Trần nghe được bèn ngẩng đầu nhìn trời, lúc này chỉ muốn thờ dài một cái mà không muốn nói gì cả.

Từ khi nhắc tới thiền tông, bản thân ông ta đã hoàn toàn hiểu rõ điểm mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu, đoạn quay người rời đi.

“Lão Trần, hay ta dạy ông mấy thức còn lại nhé?” Vương Huyên rất nhiệt tình, dự định làm người tốt đến cùng.

“Không cần, ta sợ động tác của cậu không chính xác!” Lão Trần ghét bỏ, quyết định tối nay đối mặt quỷ tăng, đào sạch kinh văn trên người ông ta.

Lão Trần quả thực lợi hại, tối hôm đấy liền lấy được những thứ mong muốn, không còn mất ngủ, từ ngày hôm đó trở đi trốn ở trong khoảnh sân nhỏ ngoài thành, đóng cửa từ chối tiếp khách, khổ luyện loại quyền pháp đó.

Mấy người Thanh Mộc đi Đại Hưng An Lĩnh còn chưa quay về, lâu rồi không có tin tức.

Cuộc sống của Vương Huyên trở về vẻ an tĩnh nên có, lão Trần nghỉ dài hạn, tha cho y một khoảng thời gian, đoạn thời gian này chủ yếu đều nghiên cứu Cựu Thuật.

Y cũng lật đọc đạo tàng, song không lấy được truyền thừa gì từ trong đó, chỉ tìm hiểu một chút ám ngữ và danh từ riêng, tiến thêm một bước hiểu rõ bí pháp thời xưa.

Thời gian này, y từng về nhà nói chuyện kỹ càng với ba mẹ, nói công ty nhìn thấy mình biểu hiện ưu tú, chuẩn bị cử đi Tân Tinh đào tạo, danh sách và cơ hội lần này khó được nên không muốn bỏ lỡ.

Ngoài tưởng tượng của y, ba mẹ rất ủng hộ, không có vẻ gì là thương cảm hay không nỡ, khiến y chuẩn bị đầy bụng mấy lời an ủi lại chẳng có đất dụng võ.

Vương Huyên nhớ lại, trong ký ức của bản thân từ nhỏ đến lớn, ba mẹ dường như đều như vậy, tâm lớn, chưa từng có kiểu nỗi khổ khi ly biệt.

Điều này cũng khiến y có thể thở phào nhẹ nhõm, nếu gương mặt hai người đầy nước mắt, ăn không ngon ngủ không yên, hơn phân nửa y sẽ do dự, kéo dài thời gian lên đường.

Một thời gian sau, Thanh Mộc gọi đến, thông báo cho Vương Huyên là gã bị hành hạ thảm rồi, chân chính nếm thử nỗi thống khổ mà sư phụ từng phải chịu, ngày ngày ngủ không được, còn bị lôi phạt! Gã giải thích, bản thân bị tai bay vạ gió, bị liên lụy.

Song thủ đoạn của nữ phương sĩ ngày càng kinh người, tiến hành xung kích “tinh thần thiểm điện” quy mô lớn vào tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm dưới mặt đất.

Lúc đầu mấy nhà nghiên cứu từ Tân Tinh đều không tin, cho rằng đó chỉ là ảo giác do một loại hạt siêu vật chất nào đấy dẫn tới, mang máy móc hiện đại từ Tân Tinh để tiến hành giám định và xét nghiệm, ghi chép quan sát nghiên cứu.

Hơn nữa, vô luận là Trịnh nữ sĩ người thành lập sở nghiên cứu hay một vài người của Cựu Thổ đều không hy vọng kết thúc cuộc thí nghiệm, họ rất kỳ vọng vào hạng mục nghiên cứu kéo dài tuổi thọ này.

Hiển nhiên, hoặc là người khoa nghiên cứu tiến hành thí nghiệm hoàn tất, hoặc thủ đoạn can thiệp của nữ phương sĩ với thế giới tiến thêm một bước, để Trịnh nữ sĩ và quan chức trên Cựu Thổ đều đích thân “nếm thử”. Nhất thời, sự kiện này rơi vào cục diện bế tắc.

Vương Huyên không vội, chầm chậm đợi lão Trần và Thanh Mộc, mỗi ngày đều nghiên cứu Cựu Thuật, luyện quyền pháp mà lão tăng dạy. Qua mấy tuần, y tiếp tục nhận được mấy phong thư từ nơi xa.

Bức thư đầu tiên là của Tần Thành gửi về, thông qua đội kinh doanh bên thâm không đang hợp tác với nhà gã gửi cho Vương Huyên một lá thư.

“Lão Vương, ta ở bên này đứng vững gót chân rồi, trùng hợp, ta may mắn có cơ hội đề cử cậu với bên trên, nếu như thành công, có thể đưa cậu tới Tân Nguyệt.”

Trong thư, Tần Thành còn nhắc tới một địa chỉ, đó là chi nhánh một công ty Tân Tinh tại Cựu Thổ, bảo mình thử tiếp xúc xem sao, tăng khả năng thành công.

“Lão Vương, trên Tân Nguyệt có đồ tốt, mấy loại thực vật quý hiếm, trên Tân Nguyệt trải qua thí nghiệm biến dị, cùng với đó là mở rộng quy mô trồng trọt, mỗi ngày đều cho phép báo cáo số lượng nhất định những cây chết đi, tớ vừa đau khổ vừa vui vẻ, do hạn chế của thực lực bản thân, nên tớ không thể tiếp nhận loại đại bổ dược hổ lang này, nửa tháng ăn một gốc đã là cực hạn của cơ thể rồi.”

Vương Huyên rung động, đại dược đó lợi hại như vậy?

“Trên Tân Nguyệt vậy mà xây quảng hàn cung, sau khi tớ tới đây thiếu chút nữa si dại, nó được gọi là nơi nghỉ mát xa hoa nhất trong thâm không, đáng giá đi xem, nhưng lấy hoàn cảnh của tớ thì chỉ có thể giương mắt đứng nhìn từ xa mà thôi.”

Tần Thành trừ nói một vài điểm quan trọng ra, cũng nhắc tới không ít chuyện vụn vặt.

“Trên Tân Nguyệt có cổ quái, vậy mà có một ngôi chùa với hai nghìn năm lịch sử, từ Cựu Thổ đưa tới. Ngoài ra, một vài tổ đình của đạo giáo cũng được khôi phục ở đây, nghe nói một viên gạch một viên ngói đều được vận chuyển từ cố thổ, tớ luôn cảm giác có bí mật gì đó.” Sau khi đọc đến đây, cõi lòng Vương Huyên khẽ động, đồng thời cũng hơi ngờ vực.

Sau đó là lá thư của Tô Thiền, Chu Khôn, họ thông báo cho Vương Huyên, vì một số tình huống bất ngờ mà trong đám bạn học đã có hai người chết.

Họ có chút thương cảm, song không nói nguyên nhân cái chết, nhưng có thể tưởng tượng, sau lưng tất cả cảnh đẹp đều phải bỏ ra cái giá quá tàn khốc.

Vương Huyên thở dài, chưa đến một tháng mà trong đám bạn học đã có hai người lần lượt chết đi, thực không thể ngờ. Y vẫn nhớ, buổi tiệc đêm cuối cùng, mấy người đi Tân Tinh đều rất hăng hái, muốn có một phen thành tựu lớn, trên khuôn mặt trẻ tuổi hiện lên vẻ tự tin vô cùng rực rỡ, sao đột nhiên lại xảy ra vấn đề? Thực đáng tiếc!

Vương Huyên cũng sắp đi Tân Tinh, phải ám thị nhắc nhở bản thân, không thể chủ quan.

Ngoài ra, còn có bức thư từ Triệu Thanh Hạm, cô cũng thông báo cho gã về hai người bạn học bị chết, Triệu nữ thần còn nhắc đến chuyện hợp tác.

Hai ngày sau, Thanh Mộc quay về, sự việc dưới Đại Hưng An Lĩnh cuối cùng tạm yên ổn một đoạn thời gian, gã cũng không kể rõ mọi việc.

Ngược lại, gã nhắc nhở Vương Huyên, vẻ mặt nghiêm túc: “Hơi ngoài ý muốn là có người áp chế cậu ở Cựu Thổ, không để cậu rời khỏi nơi này.”

Vương Huyên chau mày, có một số người sải tay quá dài, vươn tới khắp nơi, thế mà muốn ngăn chặn bản thân không cho đi Tân Tinh.

Sau khi Lão Trần biết Thanh Mộc quay về, cuối cùng cũng xuất quan, sắc mặt hồng hào, theo như cách nói của ông ta thì quyền pháp của thần tăng ảo diệu vô cùng, ông ta có thu hoạch lớn, thấy rõ con đường của mình.

Vương Huyên liếc nhìn ông ta, cách đây không lâu vị lão đồng sự này còn gọi quỷ tăng mà, bây giờ lấy được chỗ tốt của người ta bèn lập tức đổi cách xưng hô thành thần tăng, có lẽ qua đoạn thời gian nữa sẽ thành bồ tát cũng nên.

“Muốn ép tiểu Vương tại Cựu Thổ, thực buồn cười, hỏi qua ta chưa?” Lão Trần cười khẩy.

Sau đó ông ta nhìn Vương Huyên bảo: “Sắp tới sẽ phát sinh một số chuyện, không phải cậu vẫn muốn biết ta mạnh như thế nào sao, muốn biết Tân Thuật là gì sao? Cậu có thể đi cùng ta kiến thức một chút.”

Khi Thanh Mộc nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, khuyên: “Sư phụ, người không thể đi, lần này nguy hiểm vô cùng, không cần thiết phải tranh khí thế, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng đấy.”

“Nhiều năm rồi, ta không ra tay, hơn nữa mấy người bạn cũ lần lượt mất đi, họ thực cho rằng Cựu Thuật hoàn toàn kết thúc rồi sao, ngày càng xem thường ta. Cứ tiếp tục như vậy, sau này người luyện Cựu Thuật sẽ ngày càng ít, nền móng hoàn toàn sụp đổ. Hơn nữa, thứ đó lại xuất thế nên lần này ta phải đi một chuyến!”

Lão Trần trầm giọng nói, khí chất không giống trước kia, cuối cùng nhìn Vương Huyên đoạn cất lời: “Cậu và ta cùng đi kiến thức một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.