Trong hồ, Ngô Nhân hai mắt bốc hỏa, thực tức điên, kiểu thân phận như cô dĩ nhiên rất ít khi chịu thua thiệt, không tìm Vương Huyên phiền phức thì thôi, vậy mà hôm nay y lại chủ động ra tay, không, là ra chân, thực khiến cô không thể nhẫn nhịn được, tức đến nổ phổi.
Huống hồ, chỗ mông bị đá vẫn còn đau, lực của cú đá quả thực không nhẹ, khiến lúc đó cô thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng.
Vốn tính khí cô đã rất lớn, lúc này bộ ngực phập phồng không thôi, hận không thể lập tức xông lên bờ, tìm người đó tính sổ.
Song cô lại không dám động, bởi vì váy dài bị ướt sũng, dính vào người, thân hình với đường cong kinh người như cô thực không dám lên bờ, nếu không chắc chắn sẽ thành tiêu điểm cho người ta nhìn.
Cô dùng váy dài che khuôn mặt, sợ bị người ta chụp ảnh, song trong nước thực hơi lạnh, dẫu sao cũng đã vào tiết thu muộn, lạnh đến mức cô phải cắn chặt răng.
Một bên khác, nữ minh tinh không trấn định như vậy, sau khi rơi vào trong hồ hét lên một tiếng, loại tình huống này với cô tựa như ác mộng vậy, lập tức sặc hai ngụm nước.
May mắn mấy người áo đen rơi vào trong hồ cũng tận hết chức trách, trong đám người cũng có mấy vệ sĩ nữ, bơi tới đỡ cô, không để cô chìm sâu, song phấn trang điểm trên mặt đều lem nhem hết.
Trợ lý của Ngô Nhân nhìn thấy một màn này, không dám xung động, sợ cũng bị đá xuống, đứng ở bên hồ vội vàng gọi điện thoại cầu cứu.
Có vệ sĩ áo đen toan lên bờ, kết quả quần chúng nhao nhao, đẩy gã ngã xuống, những vệ sĩ áo đen khác thấy vậy bèn không dám lên nữa.
“Mọi người tránh ra đi, cứu người quan trọng hơn, nhỡ mấy người rơi vào nước cảm lạnh thì không hay.” Vương Huyên hết lên, y cũng không muốn làm lớn chuyện, tốt nhất để đám người đó lên bờ trước đã.
Mấy người áo đen trên bờ, rõ ràng đã điệu thấp rất nhiều, không dám tiếp tục chen lấn xô đẩy nữa, đứng trên bờ kéo đồng bọn lên.
“Đại Ngô, đưa tay đây!” Vương Huyên kêu Ngô Nhân, vốn dĩ định gây thiện cảm, với tâm thái oan gia nên giải không nên kết, chủ động duỗi tay ra, toan kéo Ngô Nhân lên; hơn nữa còn cẩn thận không gọi tên cô, dẫu sao cô tới từ một gia tộc siêu cấp bên Tân Tinh, thân phận nhạy cảm.
Ngô Nhân không động, sau khi nghe được chữ “đại” đôi mắt đẹp bốc lửa càng thêm mãnh liệt, một điểm cũng không cảm nhận được sự trợ giúp hay quan tâm ấm áp, tương phản cô cảm thấy người này chắc chắn là cố ý báo thù lần trước lời nói và việc làm của cô hơi quá khích.
Vương Huyên thấy cô không phản ứng, mà cúi thấp đầu, dùng tóc che đi khuôn mặt thanh tú, tựa đà điểu vậy, y cũng không quản nữa, dẫu sao chỉ có duyên gặp mặt mấy lần.
Ngô Nhân phát hiện ánh mắt của y quét qua, cho rằng y cố ý, định kéo bản thân khỏi mặt nước, nhìn bộ dạng nhếch nhác váy dài ướt sườn sượt dán chặt trên người cô.
“Nụ Nụ!” Một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi trên mặt hai hàng nước mắt, khóc nức nở, nhanh chóng chạy tới, ôm lấy đứa bé bên người Vương Huyên.
“Mẹ ơi!” Đứa bé vui mừng kêu lên.
Ban nãy quá nhiều người, huống hồ mấy người áo đen xô đẩy lung tung, hai mẹ con họ bị lạc nhau.
Vương Huyên nhìn thấy vậy lập tức đưa bé gái cho người phụ nữ, người phụ nữ khóc nức nở cảm ơn, nhanh chóng ôm chặt bé gái rời đi.
Đúng lúc này, có một người đàn ông độ năm mươi tuổi đi tới, dẫn theo vài người khiến Vương Huyên tức khắc cảnh giác, mấy người bên cạnh người đàn ông nọ không đơn giản.
“Tiểu Ngô, con sao vậy?”
“Thúc, con bị người ta đá xuống nước.” Ngô Nhân kể lể, đưa mắt về phía Vương Huyên.
Vương Huyên than thở, lão Trần hành động hơi chậm rồi, sao còn chưa tới? Y không bỏ đi trước, hiện tại dĩ nhiên cũng sẽ không đi, bình tĩnh đi tới.
Y là người làm đám đông trở nên như vậy nên chủ động đi ra giải thích với người trung niên, vị nữ minh tinh đó quá phô trương, dẫn tới con đường nơi này bị tắc nghẽn, vệ sĩ chen lấn xô đẩy người đi đường thiếu chút nữa rơi vào trong hồ.
“Thực chẳng ra thể thống gì cả!” Vương Huyên lắc đầu nói: “Rõ ràng bản thân sai trước, ban nãy nữ minh tinh còn nhỏ giọng nói người bị hại đều ở trong hồ, thực là-------”
Người đàn ông độ năm mươi tuổi tên là Ngô Thành Lâm, quả thực là thúc thúc ruột của Ngô Nhân, ông hiểu rõ mọi việc, vừa nghe đã hiểu, lập tức biết tiểu tử trước mắt hăng hái nhiệt tình nhúng tay vào việc này.
“Hai người họ quen biết nhau hả?” Vương Huyên chỉ Ngô Nhân “người bị hại” trong nước, lại chỉ nữ minh tinh ở nơi không xa.
“Không quen biết!” Ngô Thành Lâm lập tức lắc đầu, sau đó nhanh chóng cởi áo khoác, đoạn đưa cho Ngô Nhân ở trong hồ, đích thân kéo cô lên.
Tất nhiên ông ta sẽ phủ nhận, phong cách hành sự của họ là vậy, không muốn cao điệu; bình thường đều đứng ở dưới đài hoặc phía sau màn, không nguyện ý lộ tẩy chính mình trở thành phong cảnh trong mắt người khác. Hơn nữa cảnh hôm nay nếu đăng lên mặt báo, chắc chắn sẽ rất mất mặt.
Nơi không xa, nữ minh tinh và trợ lý bên người đều không cam tâm, toan nói gì đó, song bị Ngô Thành Lâm liếc nhìn một cái, đoạn nói với quần chúng xung quanh: “Không có gì đáng xem cả, tản ra đi.”
Nhóm người đi trước chính là nhóm nữ minh tinh, không nói lời nào, điệu thấp mà đi, không làm lớn chuyện, càng không tìm Vương Huyên phiền phức.
Vương Huyên cũng quay người rời đi, kết quả còn chưa đi được trăm mét, đã nhìn thấy một chiếc xe lao nhanh như chớp, dừng ở bên đường, lão Trần tới.
“Lão Trần, tôi về trước, tình huống đại khái là như vậy---------” Vương Huyên không đi tới mà nói chuyện với ông ta qua điện thoại, tóm tắt ngắn gọn sự việc, chuẩn bị rời đi.
“Ngoài ý a, thì ra là lão Ngô, đối tượng hợp tác lần này của chúng ta; tiểu Vương cậu có muốn qua gặp mặt một lần không? Trước làm quen, sau này hợp tác nên sẽ gặp nhau không ít đâu.” Lão Trần vừa nói chuyện với Vương Huyên, vừa nhìn bên hồ, hơi kinh ngạc.
Vương Huyên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lần trước tổ chức thám hiểm không phải đã tiệt hồ Lăng gia, Chu gia và Ngô gia trong núi Thanh Thành sao, hiện tại lại hợp tác?
Chẳng qua y cũng có thể hiểu được, đứng trước lợi ích, kẻ thù cũng có thể hợp tác với nhau, huống hồ hai bên chắc đã từng hợp tác; lần trước tiệt hồ lão Trần đã âm thầm chỉ thị Thanh Mộc ra tay sạch sẽ, đối phương chưa hẳn đã biết.
“Lão Trần, ta không đi đâu, quên nói cho ông, ban nãy ta đá cháu gái lão Ngô xuống hồ, ông nhìn mà giải quyết nhé. Nhưng tốt nhất đừng bán ta, nếu không, cả đời này ông đừng mơ tưởng đại cơ duyên vũ hóa đăng tiên, dù bụng tôi có thối rữa cũng không nói cho ông!”
Lão Trần vừa nghe, tức khắc cắn răng kèn kẹt, thân là đại cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trong lĩnh vực Cựu Thuật, người người Tân Tinh đều muốn bái phỏng; vậy mà phải đích thân ra mặt giải quyết loại việc cỏn con này, đúng là không có cách nào xử lý tiểu tử này.
Cuối cùng ông ta đi tới, gọi Ngô Thành Lâm, hai người đi uống trà, để người khác xử lý chuyện bên hồ.
Ngày hôm sau, cũng chính là thứ hai, Vương Huyên lên cơ quan, y cảm thấy loại sinh hoạt này sắp kết thúc rồi, ngắm nhìn nhiều một chút, qua một đoạn thời gian ngắn nữa xem như sẽ chào tạm biệt những đồng nghiệp này.
Lát sau lão Trần cũng tới, mặt mày rạng rỡ, so với lần trước cả ngày ngáp dài, bọng mắt rất lớn, bộ dạng ngủ không ngon thì lần này hoàn toàn khác, lúc này lão Trần tinh thần quắc thước.
“Lão Trần, mấy hôm không gặp, khí sắc không tồi a; đúng rồi, nghiên cứu kinh dịch sao rồi?” Đồng nghiệp chào hỏi.
“Cuốn sách nát, bỏ rồi!” Lão Trần thẳng thắn trả lời, sau đó ông ta lập tức gọi Vương Huyên tới, chuẩn bị nói chuyện.
“Làm việc thôi.” Vương Huyên sau khi xuất hiện nói.
“Tôi cho cậu nghỉ phép dài hạn, gần đây cậu nghỉ ngơi cho tốt, chuyện ở đây không cần quan tâm.” Lão Trần rất nhiệt tình, hành sử theo quyền lực bản thân, cho y nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
“Đã như vậy, ông dứt khoát đổi nơi làm việc cho tôi đi, tôi muốn sang Tân Tinh.” Vương Huyên mở miệng, cùng ổng dây dưa, không bằng dứt khoát nhân cơ hội còn sớm, y đã quyết định.
Lão Trần quay đầu nhìn Vương Huyên, không nghĩ tới y lại chủ động đi Tân Tinh. Ông ta xoa xoa tay, đáp: “Không vấn đề, nhưng mà những người muốn làm cho thiên kim tài phiệt, góa phụ trong gia tộc, cũng tranh nhau kịch liệt.”
Vương Huyên liếc xéo ông ta hỏi: “Lão Trần, lẽ nào ông đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá hả? Ông nên sắp xếp như này mới đúng, sau khi ta đến Tân Tinh, ông để thiên kim tài phiệt làm vệ sĩ cho ta, hoặc cái gì mà phu nhân tuyệt sắc làm lái, vậy còn tạm được.”
Lão Trần than: “Người trẻ tuổi bây giờ hấp ta hấp tấp, không hiểu bắt đầu từ khó khăn vất vả, muốn lập tức làm mãnh long quá giang, yêu cầu của cậu hơi cao a.”
Vương Huyên nhìn ông ta bộ dáng đàng hoàng tử tế, tựa như thực có thể thu xếp vậy, càng làm ra vẻ thâm trầm hỏi: “Người giống như tôi, biết chân tướng vũ hóa, ông không sắp xếp mấy đỉnh tiêm cao thủ bảo vệ thì không được đâu? Yêu cầu của tôi không cao.”
“Cũng có lý.” Lão Trần thế mà gật đầu, lại nói tiếp: “Sau khi cậu đi Tân Tinh, tôi sẽ sắp xếp cho.”
Vương Huyên lười trả lời, y cho rằng lão Trần vì tiên pháp vũ hóa, thực một điểm tiết tháo cũng không cần, một bộ đàng hoàng nói năng lung tung.
Lão Trần nghĩ nghĩ hỏi: “Cậu cảm thấy cô nương bị cậu đá một chân vào mông, rơi xuống hồ sẽ thế nào? Cô ấy sẽ đồng ý làm lái xe cho cậu sao.”
Vương Huyên không để ý tới ông ta, chẳng muốn nghe ông ta nói năng tầm bậy nữa.
“Tiểu Vương, cậu xem thường lão Trần ta và tổ chức thám hiểm rồi.” Lão Trần nhìn y nói: “Nếu là trước kia, quả thực là hơi khó. Nhưng lần này lão Ngô bọn họ tới cầu ta, để tiểu cô nương bị đá lái xe thì sao, vừa hay có thể thể giúp cậu che giấu thân phận. Nếu như hợp tác, cậu cũng xem như một khâu quan trọng, họ dựa vào cái gì không vui? Chắc chắn sẽ đồng ý phối hợp.”
Vương Huyên bỗng quay người, nhìn lão Trần, hồi trước chính lão già này giục y đi Tân Tinh, hóa ra sớm đã có kế hoạch hợp tác, đây là bán mình trước rồi còn gì?!
“Lão Trần, chẳng lẽ các ngươi định đi đào địa tiên thảo à? Ta không tham dự loại hành động này đâu!” Vương Huyên cất tiếng từ chối, Tân Tinh nhiều tổ chức như vậy, vả lại thực lực đám tài phiệt mạnh mẽ, đến nay chưa có người nào hái được địa tiên thảo, rõ ràng là độ khó rất cao, y sẽ không đi làm bia đỡ đạn.
Lão Trần cười khanh khách đáp: “Cậu nghĩ đi đâu vậy, kế hoạch địa tiên thảo xếp ở phía sau, hiện tại chưa đến lượt; lần hành động này không có gì nguy hiểm cả, cậu cần phải tin tưởng, lấy nhân cách của lão Trần ta làm đảm bảo.”
Vương Huyên nhìn ông ta, có kẻ ngu mới đi tin lão đồng sự nói thật!
Lão Trần nói: “Cậu nghĩ xem, tiểu cô nương Ngô gia đều tham dự, làm lái xe cho cậu, ừm, nhân viên lái phi thuyền loại nhỏ, kỹ thuật của cô ấy không tệ. Cô ấy có thể tham gia thì có nguy hiểm sao?”
Vương Huyên nhìn ông ta, cảm thấy ông ta tính toán quá nhiều không thể tin, hiện tại còn có mấy phần già rồi mà không đứng đắn.
“Lão Trần, nói chuyện chính đi. Đương nhiên, nói trước nhé, ông đừng nghĩ bán tôi cho Ngô gia, nếu không dù tôi truyền cho ông tiên pháp vũ hóa, sau này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
Lão Trần dĩ nhiên muốn lập tức nghe bí mật tiên pháp vũ hóa, song ông ta vẫn bổ sung một câu: “Tiểu Vương, cậu không nên cảm thấy ta nói chuyện không đáng tin, lần này quả thực là họ tới cầu chúng ta, vì trong lĩnh vực Cựu Thuật lời nói của ta khá có trọng lượng, đáng để họ nghiêm túc mời chào. Lúc này, họ mới ý thức được, có một số vấn đề vẫn phải tìm người luyện Cựu Thuật mới giải quyết được.”
“Lão Trần, nhìn bộ dạng ông đầy tự tin như vậy, Cựu Thuật của ông rốt cuộc luyện tới trình độ nào rồi?” Vương Huyên thực có mấy phần hiếu kỳ.
Lão Trần cười nhạt, khá tự phụ đáp: “Nói thế nào nhỉ, Tôn Thừa Khôn chiến đấu sinh tử với cậu trong núi đại hắc, năm đó khi chưa bị trọng thương, ở trạng thái đỉnh phong, đừng nhìn hắn bộ dáng trạc tuổi ta, nhưng mỗi lần gặp nhau, đều khúm na khúm núm gọi ta một tiếng Trần lão sư.”
Hoài nghi! Vương Huyên nhìn ông ta, hoài nghi tột độ, điều này là thực hay là giả, lão Trần biến thái như vậy sao?
Lúc này, hai người họ đã đi đến nhà máy bỏ hoang phía sau viện nghiên cứu, ngày thường lão Trần hay tới bên hồ này câu cá.
“Nhìn thấy không, kho cơ khí bỏ hoang này, còn có mấy cái bánh răng, máy nghiền, lúc ta còn trẻ tay không có gì nên dùng nó tập chưởng, thường luyện công gần đây.” Lão Trần chỉ hướng nhà máy rỉ sét phía trước, sắt thép máy móc ngổn ngang, không biết nặng bao nhiêu tấn.
Nói đến đây, ông ta sải bước đi về phía trước, dùng tay đập đập vào mặt một thanh sắt rỉ dày độ mười phân nói: “Ta đã không ra tay nhiều năm rồi.”
Sau đó giục Vương Huyên, có thể nói bí mật của tiên pháp vũ hóa rồi.
Vương Huyên không có ý giở trò, lần này vốn định cho lão Trần chỗ tốt, y lập tức biểu diễn quyền pháp mà lão tăng truyền.
Vừa diễn luyện vừa giải thích chiêu thứ nhất, chẳng qua y không thể đánh ra quyền ý chân chính, bởi vì cần ngũ tạng cùng chấn động phát lực, vừa cất bước độ khó đã quá cao, giai đoạn hiện giờ chỉ có thể dùng lời nói để miêu tả.
Lão Trần lõi đời, thốt lên: “Lợi hại a, nhìn giống như Đại Kim Cương Quyền, nhưng lại không phải, đối với ta mà nói, cũng có độ khó nhất định, đáng giá để khiêu chiến.”
Vương Huyên chỉ dạy ông ta một thức, nói ông ta có thể quay về, ngày mai sẽ bổ sung mấy thức còn lại.
“Được, không vội, ngày mai ta lại tìm cậu.” Lão Trần gật đầu, vội vã rời đi, ông ta nóng lòng luyện thử.
Vương Huyên không thốt nên lời, ý của y là, tối nay lão tăng hai mắt chảy máu sẽ tìm tới lão Trần; hai người vui vẻ sống chung với nhau một tối, lão Trần muốn gì cũng có.
Sau khi đợi lão Trần đi, Vương Huyên cũng vỗ vỗ khối sắt vụn dày mười phân, kết quả sắc mặt lập tức kịch biến, chỗ ban nãy lão Trần vỗ vào, rỉ thép rơi xuống, biến thành vụn nhỏ li ti.
Y thực chấn kinh, hít một hơi khí lạnh, lão Trần biến thái như vậy? Vương Huyên nhớ lại, ban nãy lão đồng sự tựa như không dùng lực, vỗ khẽ một cái, loại thực lực này khiến người ta rúng động và kinh hãi.
“Sau này thái độ của mình phải tốt một chút, bị lão đồng sự ở cấp độ nguy hiểm như thế ghi thù, sẽ khiến người ta đau đầu không thôi!” Vương Huyên than thở.
Buổi tối Vương Huyên quay về nhà bắt đầu cằn nhằn, thông báo cho lão tăng, đi ngồi bên giường lão Trần ấy, bởi vì lão ấy thường đi Tân Tinh có thể giúp ông ta giải quyết tâm nguyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, lão Trần tìm tới Vương Huyên, hai mắt đỏ ngầu tựa như thỏ vậy, đỏ tươi trong suốt, ông ta chất vấn Vương Huyên: “Tiểu Vương, cậu được đấy, lại hại ta. Vừa tiễn nữ phương sĩ, giờ lại xuất hiện một quỷ tăng, cậu có ý gì? Ta còn chưa ngủ bù đủ, lại một vòng mới bắt đầu!”
Vương Huyên kinh ngạc, cất lời: “Ông ta không dạy ông loại quyền pháp đó sao?”
Lão Trần căm phẫn: “Dạy cái gì? Ông ta ngồi ở đầu giường, nhìn chằm chằm vào ta. Mỗi lần ta định ngủ, ông ta sẽ nhích tới gần, đôi mắt đen như tro đáng sợ tột cùng. Còn không bằng lần trước thiên tiên tử, tốt xấu gì hai bên vẫn duy trì khoảng cách, hơn nữa dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn. Còn lần này, đen kịt, tản phát ra mùi thối rữa, lại không nói gì, cả đêm nhìn trừng trừng vào ta!”
Vì biết thực lực lão Trần hết sức biến thái, nên Vương Huyên quyết định thành thực chút, tránh để sau này lão Trần lấy mình làm nơi phát tiết, bèn tỉ mỉ kể lại những gì bản thân đã trải qua.
Hôm sau, lão Trần càng thêm tiều tụy, bi phẫn tìm tới Vương Huyên quát: “Tiểu Vương cậu lừa ta!”
“Ta lừa gì ông, ta đã kể rõ mọi chuyện còn gì!” Vương Huyên lần này thực sự cảm thấy oan uổng.
“Ta theo kinh nghiệm của cậu, xông lên đánh vào đầu ông ta một trận, kết quả, trong tinh thần ta bị lão tăng đánh chết tươi!” Lão Trần cực kỳ bi thương.