Edit: 4702i | Beta: Vi Yên, Ngư Nhi
Khương Sơ suýt chút nữa hóa đá vội đuổi theo Hứa Đình Thâm, người trước người sau bước vào một nhà hàng. Khương Sơ nghĩ kinh phí tổ tiết mục cấp còn thừa kha khá bèn bước vào.
“Cô ăn gì?”
Khương Sơ hơi do dự, cô chỉ vào thực đơn, “Mì thịt bò.”
Hứa Đình Thâm chọn mì bò cà chua, salad hoa quả và nước ngọt.
Hai người ngồi xuống, thỉnh thoảng lại có ánh mắt nhìn về phía họ cùng với âm thanh bàn tán lẫn lộn, nhờ ánh hào quang của “sao hạng nhất” Hứa Đình Thâm mà lần đầu tiên Khương Sơ được hưởng đãi ngộ này.
Trong lúc chờ đợi Khương Sơ lấy điện thoại ra, cô bỗng nhớ tới chuyện gì bèn nói với anh quay phim: “Anh ơi, anh có thể gửi ảnh chụp lúc nãy cho em được không?”
Hứa Đình Thâm nhíu mày, nghiêng đầu nhìn nhân viên công tác phụ trách chụp ảnh, tuy người này không đẹp trai bằng những ngôi sao khác nhưng trông cũng không đến nỗi nào, quan trọng nhất là khí chất sạch sẽ và vóc người đẹp, đúng mẫu người Khương Sơ thích.
Anh khép hờ mi mắt, hàng mi dài phủ lên gương mặt những cái bóng so le không đồng đều, đầu lưỡi đẩy nhẹ răng hàm, ánh mắt tối tăm.
Khương Sơ đang định đưa điện thoại cho nhân viên công tác thì Hứa Đình Thâm đột nhiên khom người giật lấy điện thoại cô. Anh mở WeChat tìm số của mình để gửi lời mời kết bạn, anh hành động nhanh gọn tới nỗi Khương Sơ còn chưa kịp hoàn hồn thì điện thoại đã nằm lại trong tay.
“Ơ...”
Cô vừa mở wechat ra liền thấy dòng “Bạn đã kết bạn với Shen [1], hiện tại đã có thể nói chuyện”, nhưng vừa nãy Hứa Đình Thâm không lấy điện thoại anh ra mà.
[1] Hứa Đình Thâm, pinyin là Xǔ tíng shēn
Khương Sơ nhìn ảnh đại diện của Hứa Đình Thâm thì thoáng hốt hoảng.
Năm ấy sau khi chia tay, cô lập tức xóa hết tất cả phương thức liên lạc với anh nhưng bây giờ Hứa Đình Thâm chưa đồng ý cô đã trở thành bạn bè với anh rồi, chuyện này có nghĩa là... Anh vẫn luôn không hủy kết bạn với cô ư?
Khương Sơ thấy lồng ngực hơi bức bối, cô ép chính mình không được nhớ tới chuyện năm đó, nếu không thì thật uổng cho bầu không khí mập mờ của mối quan hệ “gặp dịp thì chơi” này.
Chuông báo tin nhắn tới chợt vang lên, cô cầm lên xem từng bức ảnh một, “Anh xin ảnh anh ấy lúc nào vậy?”
Hai chữ “anh ấy” khó nghe vô cùng, Hứa Đình Thâm ngồi vắt chéo chân, đôi mắt đen láy nhìn người con gái đang chăm chú xem điện thoại, anh rất muốn bóp cằm cô hỏi liệu có phải nhìn thấy tên đàn ông nào đẹp trai cô cũng sẽ gọi vậy hay không.
Nhưng Hứa Đình Thâm chỉ nghĩ thế thôi, tuy rằng về sau có ngày anh cũng làm vậy thật, nhưng hiện tại ngón tay thon dài của anh đang gõ mặt bàn, giọng điệu bình thản, “Không cần cảm ơn.”
“...”
“Nếu còn muốn ảnh của tôi thì bảo tôi gửi cho, không cần vội vã xin nhân viên công tác thế đâu.”
“...” Khương Sơ cạn lời nhìn anh, “Tôi vội vã...”
“Đã nói không cần cảm ơn mà.”
“Ai muốn...”
Anh tỏ ra nghiêm túc, “Tôi không thích người ta khen tôi lần thứ hai, thế sẽ làm tôi tự kiêu mất.”
Khương Sơ suýt nữa sặc nước miếng, cô đang định nói thêm gì đó thì thức ăn được bưng lên.
Cô lập tức dời sự chú ý khỏi người anh, Khương Sơ nhìn đĩa mì của mình rồi lại nhìn mì thịt bò của anh, trong ánh mắt là niềm khát khao và hy vọng không giấu nổi. Hứa Đình Thâm không khỏi bật cười, sao bao năm trôi qua rồi mà vẻ mặt này của cô vẫn không thay đổi chứ?
Rồi anh đột nhiên nhận ra mình vẫn còn nhớ rõ ràng những ký ức được giấu kĩ tận sâu thẳm trong trí nhớ. Càng tới gần Khương Sơ thì tình yêu được nén chặt trong lòng càng cố thoát ra ngoài, cho đến một ngày kia không thể kiềm chế được nữa thì trào ra.
Hứa Đình Thâm rũ mắt nhìn tay cô, “Hay là đổi đĩa đi? Tôi thấy mì của cô có vẻ ngon.”
Sự vui mừng của Khương Sơ sắp sửa tràn ra tới nơi, nhưng khi đối mặt với Hứa Đình Thâm thì lại đột ngột vụt tắt, lời đáp ứng bên đầu môi đổi thành, “Anh bị làm sao đấy? Cảm thấy đồ ăn của người khác ngon hơn của mình?”
Cô nghiêm mặt, tỏ ra rất khí thế dù chẳng có lý lẽ gì.
“...” Hứa Đình Thâm nhướng mày, anh không ngờ cô lại trách ngược lại mình như vậy, anh dựa lưng vào ghế, “Không đổi hả?”
Đại để là hai ngày nay bị Hứa Đình Thâm bắt nạt hơi quá đáng nên Khương Sơ khó lắm mới có cơ hội bắt bẻ anh vì vậy quyết không chịu thua, “Không đổi.”
Cô cứ không đổi đấy, chẳng lẽ Hứa Đình Thâm còn cướp được à?
Nhưng hiển nhiên Khương Sơ đã coi thường độ mặt dày của Hứa Đình Thâm rồi, anh trực tiếp cầm lấy đĩa mì của Khương Sơ ăn một miếng rồi trả lại, “Ăn đi.”
“???”
Đúng là anh không cướp, anh chỉ ăn một miếng thôi.
Bên khóe môi Hứa Đình Thâm thấp thoáng nét đắc ý, anh nhướng mày bảo cô, “Ăn đi chứ.”
Ăn cái nỗi gì nữa.
Khương Sơ còn làm gì được nữa, đương nhiên cô chỉ có thể ăn mì của Hứa Đình Thâm thôi, nhưng lúc cúi đầu lại thoáng cười, cô còn tưởng anh không phát hiện nhưng không biết Hứa Đình Thâm đã lặng lẽ ngẩng đầu lên liếc cô rồi cũng cười theo.
Lúc trước họ hẹn hò Hứa Đình Thâm vẫn luôn thích ăn đồ ăn của cô, Khương Sơ còn tưởng đấy là tính lạ của anh, nhưng cô không biết thực ra Hứa Đình Thâm chẳng thích ăn đồ ăn của cô chút nào, anh chỉ chủ động đổi để làm cô vui mà thôi.
Chàng trai không thích bộc lộ tình cảm lại lặng lẽ giao cả trái tim chân thành cho cô một cách vụng về, vậy mà cô lại chẳng hay biết gì.
“Ngon không?”
Khương Sơ lắc đầu, “Không ngon.”
Hứa Đình Thâm cười nhạo vì cô nghĩ một đằng lại nói một nẻo, anh lướt vòng bạn bè [2], không biết bấm vào đâu mà nheo mắt lại.
[2] giống bảng tin trên facebook.
Sau khi ăn mì xong Khương Sơ lại ăn đồ ngọt, hoàn toàn mặc kệ lời dặn dò của người đại diện, người đối diện đột nhiên giơ điện thoại lên trước mặt cô, bên trên là hình bài viết mười phút trước của Khương Sơ, bài cô giới thiệu món ngon sáng nay ăn bên đường.
Cuối cùng Khương Sơ cũng có cơ hội khoe khoang, “Ăn siêu ngon luôn đấy, nhất là cái bánh bao hấp...”
“Ăn ngán rồi.”
Khương Sơ còn chưa kịp khoe đã im bặt, “...”
Hứa Đình Thâm đứng lên, “Có phải cô quên tôi ở Hoài Thành không?”
Thế nên trận quyết đấu này với Hứa Đình Thâm, Khương Sơ còn chưa nói tròn câu đã bị anh hạ gục chỉ bằng một câu nói.
Khương Sơ lại yên lặng ghi thù với Hứa Đình Thâm, sau khi uống xong ly nước bưởi bồ đào bèn đứng dậy theo. Hai người vừa lên xe, Hứa Đình Thâm bèn gửi bức ảnh Khương Sơ sợ chết khiếp vào trong nhóm để mọi người bầu chọn, sau một vòng bỏ phiếu phức tạp, cuối cùng không thể nghi ngờ họ giành giải quán quân.
Hơn nữa trừ Khương Sơ và Hứa Đình Thâm thì các vị khách quý khác đều bầu cho họ cả.
Khương Sơ: “...”
Cô hoài nghi mọi người trong tổ tiết mục đều đang đùa giỡn cô, nhưng cô không có chứng cứ.
Thanh bình luận.
[Cái cặp người yêu giả này lần thứ hai đứng nhất cơ đấy.]
[Quả nhiên mắt quần chúng vẫn sáng như tuyết.]
[Tui yên tâm rồi, tui sẽ không phải làm những điều tự đặt ra hôm trước đâu.]
Tin nhắn trong nhóm ——
Quả bưởi: Tôi cược 100 đồng Khương Sơ với Hứa Đình Thâm là người yêu thật, mỗi hành động của hai người này đều ngọt không chịu nổi, kỹ thuật diễn có tốt nữa cũng không thật vậy được.
Dâu tây: Cậu là em trai.
Chuối tiêu: Thực ra tổ chúng tôi mới là thật.
Quả bưởi: Có ngu mới tin anh, hai người chắc chắn là đôi giả rồi, chẳng đằm thắm tẹo nào.
Chuối tiêu:...
Khương Sơ vừa vặn chai nước vừa gõ chữ, “Tôi và Hứa Đình Thâm là giả.”
Hứa Đình Thâm liếc Khương Sơ đang tùy cơ ứng biến bèn cong môi.
Trong nhóm đột nhiên hiện lên một tin ——
Shen: Ừ, bé yêu nói gì cũng đúng hết.
Khương Sơ phun thẳng nước trong miệng ra ngoài.