Edit: Vi Yên | Beta: Ngư Nhi
Sao cứ có cảm giác phụ xướng phu tùy thế nhỉ?
Ngón tay đặt trên màn hình điện thoại của Khương Sơ nóng lên, cái tên buồn nôn đấy bố mẹ cô còn chưa bao giờ gọi. Cô lén lấy khăn ra lau miệng, xấu hổ tự nhắc bản thân đây chỉ là show giải trí thôi.
Kể cả lúc Hứa Đình Thâm thích cô thật cũng chưa bao giờ gọi như thế, hồi trước Hứa Đình Thâm chỉ biết gọi tên cô.
Khương Sơ cố làm hơi thở mình trở nên bình thường, đến lúc cô lấy lại tinh thần thì nhóm chat đã bùng nổ...
Quả bưởi: Tuy Hứa Đình Thâm gọi cô là cục cưng nhưng tôi tin hai người trong sạch.
Dâu tây: Chúng tôi đều tin hai người trong sạch.
Cây quýt: Chắc chắn là trong sáng hơn cả đắp chăn bông nói chuyện phiếm.
“...”
Khương Sơ nghiêng đầu lườm Hứa Đình Thâm, nếu không phải đang ngồi trong xe thì chân của Hứa Đình Thâm đã chịu nạn từ lâu. Nhưng người khởi xướng thì vẫn rất vô tư, nghiêng người về phía cô, âm thanh dịu dàng như lông chim chui vào tai, “Nữ minh tinh như các cô không cần chú ý hình tượng à?”
Anh đang chỉ cuộc trò chuyện vừa rồi, Khương Sơ tự thấy đuối lí nên không nói câu nào, thế nên cũng quên chất vấn Hứa Đình Thâm.
Khương Sơ: “...” Sao cứ thấy sai sai ở đâu.
Cả xe yên tĩnh lại, đúng lúc này có thông báo tiền thưởng chiến thắng của hai người đã được dùng cho hoạt động công ích, Lúc ấy Khương Sơ - người vẫn luôn cảm thấy mình bị đùa bỡn mới tươi cười trở lại, có vẻ là rất vui.
Hứa Đình Thâm nhìn cô, đôi mắt cũng hiện lên sự vui vẻ.
Đi cả ngày nên cũng hơi mệt, lúc Khương Sơ về phòng, anh quay phim hỏi: “Mai là ngày quay cuối cùng rồi, cô có muốn nói gì với bạn cùng nhà không?”
Khương Sơ cười cực kì ngọt ngào, “Không hẹn gặp lại.”
Anh quay phim lại đi hỏi Hứa Đình Thâm, anh đang cởi khuy cổ tay, giọng anh nghe có vẻ thờ ơ nhưng lại rất chắc chắn, “Cô ấy nghĩ hay đấy.”
[Sao Hứa Đình Thâm đoán được Khương Sơ nói gì?]
[Há há cười mệt quá đi, vậy là chắc chắn sẽ gặp lại à?]
[Tui mong chờ lắm, mong Hứa Đình Thâm sẽ tiếp tục gây sự.]
[Chắc Hứa Đình Thâm ghét Khương Sơ lắm nên mới vậy, chắc Khương Sơ xuất hiện trước mặt khiến anh thấy không thoải mái.]
[Bọn tui không mù đâu nhé, hai người này thật sự là oan gia hoan hỉ đó mọi người.]
[Có thể đó chỉ là hiệu quả của chương trình thôi, quan hệ của minh tinh trong giới giải trí lằng nhằng lắm.]
Ngày mà hai người vô cùng “chờ đợi” cuối cùng cũng đã đến.
Khương Sơ đã có vết xe đổ nên khi Hứa Đình Thâm gọi đến lần thứ mười một cô mới lề mề chui ra khỏi chăn, cô mơ màng hỏi, “Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ ba mươi phút.”
Còn sớm hơn cả hôm qua nữa... Khương Sơ muốn phát điên, “Anh dở hơi à?”
Cơn tức giận khi phải rời giường của Khương Sơ kinh khủng hơn bình thường nhiều, cứ như con mèo bị giẫm phải đuôi vậy.
Khăn mặt đang rơi trên xương quai xanh quyến rũ của Hứa Đình Thâm, anh vừa lau mồ hôi vừa đến bên người Khương Sơ, vì vừa vận động xong nên tiếng thở dốc vang lên bên tai cô, “Có bệnh, nhưng chỉ em mới có thể trị.”
“...”
Không khí mập mờ, tim Khương Sơ đập như sấm.
Cô mấp máy môi, mặt bắt đầu đỏ lên, nóng như bị bỏng vậy. Cô vội vàng trốn đi rửa mặt, thầm nghĩ quyết đấu với Hứa Đình Thâm cô không bao giờ có thể thắng được.
Da mặt Hứa Đình Thâm dày lắm, người thường không thể so được đâu.
Khương Sơ với Hứa Đình Thâm là cặp đôi ra ngoài sớm nhất, chương trình chưa thông báo nhiệm vụ nên Khương Sơ tò mò nhìn ra ngoài cửa xe. Đi được nửa đường, chương trình dừng xe tách hai người ra, một mình Hứa Đình Thâm làm nhiệm vụ còn Khương Sơ chỉ cần chơi là được.
Khương Sơ cảm giác mình như nông nô đã vùng lên thành công, cuối cùng cũng có thể nhìn chương trình hành hạ Hứa Đình Thâm rồi, vì vậy vui vẻ xuống xe.
Cô quay đầu làm mặt quỷ với Hứa Đình Thâm, sau đó xoay người nhảy nhót, tâm trạng rất vui vẻ. Đôi chân thẳng tắp trắng như tuyết của cô đắm chìm trong ánh mặt trời trông thật chói mắt.
Hứa Đình Thâm mê mẩn nhìn, tay đút trong túi quần định lấy gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lấy ra.
Anh rũ mắt khẽ cười.
Nhân viên phát nhiệm vụ cho anh: Tạo cho bạn gái (giả) một niềm vui bất ngờ, đằng sau còn có lưu ý: Nhất định phải khiến bạn gái phản ứng kịch liệt.
Các khách mời nam khác phải sứt đầu mẻ trán còn Hứa Đình Thâm thoạt nhìn như nắm chắc thắng lợi trong tay, anh quay phim rất hiếu kì, “Thầy Hứa, anh chuẩn bị kinh hỉ gì vậy?”
Anh nhếch môi nhìn máy quay, “Khương Sơ sẽ thích.”
Khương Sơ đang làm móng tay bỗng hắt hơi một cái, sao bỗng có dự cảm không lành...
Thanh bình luận cũng tâm linh tương thông với cô.
[Cảm giác Hứa Đình Thâm chuẩn bị bày trò ác gì đó, đau lòng cho Khương Sơ một giây.]
[Nụ cười của Hứa Đình Thâm khiến tôi nhớ tới câu “Cô ấy nghĩ hay lắm” tối qua.]
[Hứa Đình Thâm đừng bắt nạt chị tui nữa, phải đối xử tốt với chị tui chứ.]
[Muốn Khương Sơ phản ứng kịch liệt ư, sao cảm giác là chuyện ma quỷ vậy.]
Khương Sơ cùng các chị em đi chơi cả ngày, lúc về đã bảy giờ tối. Khương Sơ tạm biệt những người khác rồi trở về nhà mình, trong nhà tối om.
“Hứa Đình Thâm vẫn chưa về à?” Cô vừa tự hỏi vừa đặt tay vào công tắc đèn.
Nhưng đột nhiên lại chạm vào một bàn tay ấm áp, Khương Sơ vô thức rụt lại, “A!”
Cô ngẩng đầu, ánh đèn vàng rọi thẳng vào một khuôn mặt tái nhợt, rồi còn có máu chảy ra từ hốc mắt. Vì vậy, phòng khách lập tức vang lên tiếng thét chói tai, Khương Sơ muốn bỏ chạy nhưng không hiểu ai đã khóa trái cửa lại, vì vậy cô trốn vào góc sô pha, “Mi tìm Hứa Đình Thâm đi, hắn ăn ngon hơn ta nhiều.”
Người nào đó: “...”
Căn phòng lại tối đen một lần nữa, Khương Sơ không dám động đậy, duỗi tay ra lại chạm vào da người.
Bốn bề bừng sáng, người đàn ông mặc bộ đồ con gấu tay cầm hoa tươi bỗng xuất hiện trước mặt cô, bàn tay gấu đáng yêu quơ quơ, một chùm bong bóng bảy màu chầm chậm rơi xuống.
Thời gian như bị kéo dài gấp bội, chùm bóng như không có sức hút của trái đất rơi rất chậm, hai người bị vây bên trong, tựa như ở một thế giới lãng mạn khác.
Sau một hồi im lặng, thanh bình luận lại ồn ã trở lại.
[Phản ứng kịch liệt, đây quá chuẩn là phản ứng kịch liệt rồi còn gì?]
[Điên mất! Sao Hứa Đình Thâm lại giả quỷ cơ chứ, hết hồn!]
[Tôi đã bảo là chuyện ma quỷ rồi mà, trông chờ Hứa Đình Thâm làm chuyện lãng mạn còn khó hơn lên trời.]
[Tôi thấy rất lãng mạn mà.]
[Tôi có dự cảm Khương Sơ sắp đánh người, hu hu chị ơi đánh người đừng đánh mặt. Hứa Đình Thâm còn phải dùng khuôn mặt này để kiếm cơm đó.]
“Cảm động không?”
Khương Sơ lắc đầu, khóe miệng vẫn còn cười, “Không dám cử động luôn.”
Cuối cùng khung cảnh biến thành một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đuổi đánh con gấu to lớn, không biết Khương Sơ trượt vào cái gì mà ngã xuống ghế sô pha, cô nhận ra con gấu kia cũng sẽ trượt chân.
Cô nhắm mặt lại, bị đè chết mất thôi!
Trong khoảnh khắc yên tĩnh đó, Khương Sơ ngửi thấy một mùi hương vừa lạ mà vừa quen, cô nghe thấy người gấu kia dè dặt nói, “Anh thích em.”