Ở trên giường lăn lộn hồi lâu Thẩm Châm vẫn không ngủ được, cô rề rà ngồi dậy gọi điện cho Cố Tích Hoa. Anh hay ngủ muộn, lúc này chắc còn làm
việc. “Không ngủ được?” Sau khi nối máy bên kia nói.
Thẩm Châm nghe được âm thanh từ tính trầm thấp bên kia, tâm trạng không hiểu sao bình tĩnh lại, giống như chuyện hồi nãy khiến cô vô cùng rối rắm
lập tức không còn nữa. Ai không có một thời trẻ người non dạ chứ?
“À, anh xem xong email em gửi qua chưa?”
“Còn chưa xong.”
“…Anh vẫn còn đọc.”
“Ừm.”
Nỗi khiếp sợ và cảm động hoà vào trong lòng Thẩm Châm, cầm điện thoại một lúc lâu cô không nói nên lời.
“Thẩm Châm.”
“Gì cơ?” Nghe thấy bên kia gọi cô như là có việc muốn nói, Thẩm Châm mau chóng trả lời.
“Thiết kế phòng ngủ để anh làm.”
Thẩm Châm: “………” Vì thế anh thấy rồi sao thấy rồi sao thấy rồi sao thấy rồi sao thấy rồi sao ╮(╯▽╰)╭
Sau khi im lặng một lúc lâu Thẩm Châm nói: “…….Cái đó là hồi trước lâu lắm
rồi…………” Cho nên hiện tại em rất bình thường rất bình thường rất bình
thường đấy ╮(╯▽╰)╭
“Ừm.” Bên kia rõ ràng không để ý lời giải thích của cô, “Thời gian không còn sớm, em ngủ đi.”
“Ừm, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Buổi tối Thẩm Châm mơ một giấc mộng, cô mơ công chúa và hoàng tử cùng nhau
hái nấm trong rừng, hái hái hái hái rất lâu, công chúa mệt mỏi, rổ đã
đầy nấm, hai người nắm tay trở về pháo đài, pháo đài rất mỹ lệ, nguy
nga, tia sáng lấp lánh, bọn họ trở về phòng ngủ, lúc công chúa mở cửa ra ——
Thẩm Châm hết hồn tỉnh dậy —— F*ck! Ngục giam?! Trên lưng đổ mồ hôi lạnh,
hồi lâu sau cô mới bình tĩnh lại, vươn tay lấy đồng hồ đeo tay nhìn thời gian —— a, mới bảy rưỡi. Vì thế cô xoá bỏ tâm trạng tệ hại rồi ngủ lại.
Ăn trưa lên mạng, phát hiện trên đó xuất hiện đầy quảng cáo hoa hồng lãng
mạn, lúc này Thẩm Châm mới để ý hôm nay là lễ tình nhân Trung Quốc,
truyền thuyết ngày này Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau một lần, thường gọi là đêm thất tịch.
Đêm thất tịch à… Trong lòng vẫn đang suy nghĩ về mấy chữ này, tay vừa trượt một cái liền thông qua số điện thoại của người nào đó, nhìn thấy động
tác thành thật của mình, Thẩm Châm vừa khinh bỉ bản thân vừa khen làm
tốt lắm…
Đợi trong điện thoại truyền ra câu “Số điện thoại bạn gọi hiện giờ không có người nhận máy, nhấn…” Thẩm Châm cúp máy. Xem ra Cố Tích Hoa bận rộn
nhiều việc, nhất định đang họp hoặc là đang gặp khách… Nói không thất
vọng là giả, nhưng Thẩm Châm vẫn có thể hiểu cho Cố Tích Hoa, đàn ông
bận rộn sự nghiệp là chuyện bình thường, đàn ông có sự nghiệp thường là
người có lòng trách nhiệm mạnh mẽ, cô không thể vừa hưởng thụ tiền bạc
của anh kiếm được, vừa oán giận anh không có thời gian dành cho mình,
huống chi mỗi tuần dù bận hay không Cố Tích Hoa vẫn sẽ dành thời gian
hẹn hò, thế đã đủ gần gũi rồi…
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng cảm xúc của Thẩm Châm rõ ràng tụt dốc… Haiz, Cố Tích Hoa, anh sẽ không biết hôm nay là lễ tình nhân chứ?
Thẩm Châm nghĩ rằng chắc là thế, ngay cả chính cô lên mạng mới biết mà.
Buổi chiều nhận được cú điện thoại từ công ty, một trợ lý mới đã quên mang
một phần văn kiện quan trọng đến chỗ họp, lão Trần bảo cô đến công ty
giúp mang phần văn kiện kia qua, ngẫm lại mình cũng chẳng có việc, Thẩm
Châm đồng ý.
Có đi công ty cũng cần hai mươi phút, cầm văn kiện đến nơi tổ chức cuộc
họp phải hơn một tiếng, lão Trần bảo cô nội trong hai tiếng phải tới,
ngẫm lại thời gian xấp xỉ, Thẩm Châm không do dự mà thay quần áo ra
ngoài.
Bởi vì hôm nay vừa lúc là ngày nghỉ cũng là lễ tình nhân, Thẩm Châm ra
ngoài vẫy xe chừng hơn hai mươi phút mới có một chiếc, lại đi chung với
người khác. Chạy tới công ty cầm văn kiện đi ngay, vận may không thể tốt hơn thế, vừa vặn gặp được một người xuống xe gần đây, Thẩm Châm vào
ngồi nói địa chỉ, bảo tài xế chọn nơi vắng vẻ để tránh kẹt xe, rốt cuộc
trước bốn giờ đưa văn kiện tới, lão Trần không kịp hàn huyên với cô, bảo cô ngồi ở quán cà phê gần đây nghỉ ngơi một lúc, đợi lát nữa họp xong
sẽ mời cô ăn cơm, Thẩm Châm không kịp từ chối thì người đã bỏ đi. Vì thế cô đành đến một quán cà phê bên cạnh ngồi đọc sách.
Tới năm rưỡi nhận được điện thoại của lão Trần, hỏi cô đang ở đâu, Thẩm
Châm từ quán cà phê đi ra gặp mặt tỏ vẻ không cần khách sáo, lão Trần
đẩy cô vào một quán cơm Nhật Bản kế bên, Thẩm Châm đành phải ngồi xuống.
Thẩm Châm và lão Trần là đồng nghiệp cùng cấp, trong công ty quan hệ khá
tốt, đã làm chung với nhau ba năm, lúc trước Thẩm Châm mới vào công ty,
rất nhiều chuyện đều nhờ lão Trần giúp đỡ, lão Trần năm nay 36, có vợ
con, gia đình hoà thuận, đối xử với Thẩm Châm cũng tốt lắm, vì thế Thẩm
Châm hiếm khi coi lão Trần là đồng nghiệp cùng cấp, phần lớn thời gian
cô đều cảm thấy anh ta là tiền bối đáng kính trọng, bình thường Thẩm
Châm đều coi anh ta là cấp trên, có gì không hiểu thì hỏi.
Hai người chọn đồ ăn, Thẩm Châm hỏi: “Hôm nay lễ tình nhân, không trở về ở cùng vợ à?”
Lão Trần cười: “Qua lễ tình nhân cái gì, vợ chồng già rồi, không còn hợp thời với cái này.”
Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng Thẩm Châm vẫn nhìn ra vẻ dịu dàng trong ánh
mắt anh ta khi nhắc tới vợ, tình cảm tốt đẹp năm tháng yên bình.
Thật tốt. Cô suy nghĩ, những năm tháng yên ả, tình cảm như khe nhỏ sông dài, rất đẹp.
Lão Trần hỏi: “Thẩm Châm, cô vẫn còn độc thân phải không?”
Thẩm Châm phân chia rõ ràng giữa công việc và cuộc sống riêng, vì thế ngoài
lần đó đi suối nước nóng bị cấp trên gặp phải nhưng không truyền ra
ngoài, mọi người trong công ty không biết Thẩm Châm sắp kết hôn.
Thẩm Châm bị hỏi vấn đề nên hơi sửng sốt, còn đang suy nghĩ lần trước bị
boss trông thấy nhưng không xảy ra chuyện gì kỳ lạ, lão Trần lại cho là
sự im lặng Thẩm Châm đại diện ngầm thừa nhận, vì thế ánh mắt sáng ngời
cười nói: “Muốn tôi giới thiệu cho cô không?”
“Hả?” Thẩm Châm 囧, “À thì…”
“Không cần thẹn thùng.” Lão Trần như là rất nhiệt tình thúc đẩy một cuộc nhân
duyên tốt đẹp, anh ta lấy điện thoại ra mở album ảnh, động tác nhanh
chóng, Thẩm Châm không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể nhìn di động
nhét vào trong tay, sắc mặt cô càng 囧: “Lão Trần à…Tôi…”
“Ồ, Cố tổng?” Còn chưa nói ra lời thì đã bị câu chào hỏi của lão Trần ngắt
ngang, cô thấy anh ta đứng lên tươi cười vô cùng chân thành hướng về
phía sau Thẩm Châm, trong nháy mắt cô suy nghĩ: Cố tổng? Người họ Cố
trên thế giới nhiều như vậy, ông chủ họ Cố cũng nhiều, sẽ không khéo đến mức là Cố Tích Hoa chứ?
“Quản lý Trần ăn cơm ở đây sao?”
Ơ, thói đời khéo như vậy. Thẩm Châm nghe được âm thanh kia liền xoay người cười máy móc: “Chào Cố tổng.”