Thế là bọn họ cứ như vậy mà sống chung. Về phần cuộc sống ở chung thế nào, Thẩm Châm oán hận bao nhiêu thì Cố Tích Hoa hài lòng bấy nhiêu.
Thẩm Châm vừa đến công ty liền ngáp liên tục, đồng nghiệp hỏi cô buổi tối
làm gì, Thẩm Châm rất bình tĩnh nói rằng gần đây trong nhà nuôi một con
Golden Retriever quậy phá, tối nào cũng làm khổ.
Lão Trần nói: “Vậy tống đi đi, ảnh hưởng đến giấc ngủ gián tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống.”
Thẩm Châm nói: “Tống không đi.”
Lão Trần: “Tại sao?”
Thẩm Châm: “Nó muốn cắn tôi.”
Lão Trần: “………..”
Một nữ đồng nghiệp tinh mắt phát hiện chiếc nhẫn kim cương trên tay Thẩm
Châm, kim cương không lớn, nhưng thủ công rất tinh xảo, nhìn là biết
không phải mức lương thuộc cấp Thẩm Châm mà mua được. Vì thế không cần
lão Trần truyền ra, trong lòng mọi người tại văn phòng đều biết rõ ràng. Có người hâm mộ, có người ghen tị, có người chúc phúc, có người không
lo tới, nhưng trong lòng tất cả đều cảm thán: haiz, chừng nào mi mới tìm được đường lối đây!
À, vẫn còn đường cao tốc ở Thượng Hải, chờ thử xem.
Sau khi tan tầm hai người đến tiệm áo cưới thử áo, Thẩm Châm đợi lâu như
vậy rốt cuộc đã đợi được cầu hôn, luồng khí bị nghẹn đã trút ra, vì thế
khi Cố Tích Hoa nhắc tới áo cưới Thẩm Châm rất ngoan ngoãn nghe theo sự
sắp xếp của tộc trưởng.
Không có một cô gái nào ngăn nổi sức hấp dẫn của chiếc áo cưới, đó là sự kết
hợp xinh đẹp của người con gái hồn nhiên và người phụ nữ trưởng thành
một cách hoàn hảo, nó thoả mãn ảo tưởng của thiếu nữ đối với sự thuần
khiết và giấc mơ công chúa hồi bé, cũng thoả mãn sự theo đuổi của phụ nữ đối với vẻ gợi cảm và đoan trang. Thành thật mà nói, Thẩm Châm chờ đợi
ngày này đã sắp điên rồi.
Khi Thẩm Châm mặc chiếc áo cưới trắng tinh từ trên lầu bước xuống, Cố Tích
Hoa cảm thấy nhịp tim mình lỗi hai nhịp, cô mang theo vẻ mong chờ và e
lệ dè dặt bước xuống, một đôi mắt long lanh động lòng người từ từ nhìn
qua đây, khoé miệng mang theo nụ cười, cái cổ dài nhỏ, xương quai xanh
tinh xảo, đường nét màu trắng lưu loát, tựa như thiên thần. Cố Tích Hoa
vươn tay qua nắm lấy cô, khuôn mặt điềm tĩnh, nhưng bàn tay anh nắm thật chặt, đôi mắt rất sâu rất sâu. Khi Thẩm Châm bước xuống bậc thang cuối
cùng thì đã bị Cố Tích Hoa kéo vào trong lòng, cô hết hồn kêu một tiếng
rồi ôm lấy anh, lớn tiếng cười rộ lên, một nụ hôn ấm áp dừng trên mi tâm cô. Từ chiếc gương lớn bên trái cô nhìn thấy hai người đang ôm nhau, cô mặc áo cưới màu trắng và anh mặc áo đuôi tôm cùng màu, cả khuôn mặt cô
tràn đầy ý cười, một bên mặt của anh tuấn tú giống như trong mộng.
“Cố Tích Hoa.”
“Ừm.”
Cô xoay đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi anh, cười: “Cả đời này không được lừa dối em, biết không?”
“Được.”
“Yêu cầu duy nhất, xin hết lòng đối xử với Cố phu nhân.”
“Ừm.”
“Thẩm tiên sinh cũng có một yêu cầu.”
“Anh nói đi.”
“Không được lừa dối.”
Thẩm Châm nhìn anh, độ cong của khoé miệng ngày càng lớn. Bạn xem, đây là người thích hợp với tôi nhất trên đời.
“Ừm, vĩnh viễn sẽ không lừa dối.”
Thử xong bốn bộ áo cưới, Thẩm Châm cảm thấy mỗi bộ đều rất đẹp, cô dứt
khoát để chú rể lựa chọn, Cố Tích Hoa đương nhiên cảm thấy vợ mình mặc
bộ nào cũng đẹp cả, khó có thể lựa chọn, vì thế anh hào phóng muốn mua
toàn bộ, Thẩm Châm hoảng sợ ngăn cản hành vi phá sản của người nào đó,
buồn cười, cả đời chỉ cưới một lần, áo cưới cũng nên chỉ có một bộ thôi, mua về bốn bộ là ý gì đây? Huống chi áo cưới chỉ mặc một lần, vì lúc
này mà mua bốn bộ, sa đoạ bao nhiêu a, cô làm đám cưới cũng chẳng phải
thi hoa hậu (…).
Thời gian cứ thế trôi nhanh, mùa đông của thành phố C không có tuyết, cơn
mưa rơi tí tách mang theo ẩm ướt nặng nề, lạnh đến xương cốt đau nhức.
Hôn lễ tổ chức vào ngày 22 tháng 12, đúng lúc vào đông chí.
Mấy người ở trong phòng Thẩm Châm đang bàn bạc lát nữa nên làm khó Cố Tích
Hoa thế nào, bạn thân của Cố Tích Hoa tới trước, đang cười vui vẻ gõ
cửa, một cái hộp lớn đưa vào, mở ra nhìn thì mọi người trong phòng đều
cảm thán “chậc chậc chậc”, một người nói: “Đã thế này mà còn xuống tay
được sao…”
Thực ra cũng chẳng có gì, hôn lễ tổ chức vào mùa đông, chắc chắn là lạnh, áo cưới là kiểu cúp ngực, hai cánh tay trắng nõn nhất định lộ bên ngoài,
Thẩm Châm vì một hôn lễ cả đời mà sống chết không muốn đổi sang kiểu mùa đông, cô chê cồng kềnh khó coi. Cố Tích Hoa sai người đưa tới một chiếc khăn choàng lông màu trắng, trắng tinh như áo cưới, rất đẹp.
Đàn ông Trung Quốc rất tốt!
Tống Thanh Vãn ở bên cạnh mím môi cười: “Nếu không lát nữa cho người vào thẳng luôn đi.”
Các phù dâu thích vui đùa dù hâm mộ ghen tị nhưng vẫn muốn làm khó chú rể
một tí, sao có thể bỏ qua cơ hội vui đùa quang minh chính đại chứ, đề
nghị của Tống Thanh Vãn bị mọi người nhất trí phủ quyết.
Bờ lưng của Thẩm Châm nhận được sự ấm áp, thực ra cũng không lạnh lắm,
nhưng khi khoác lên khăn choàng này cô có cảm giác thoả mãn nói không
nên lời, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhíu lại, cười như không cười: “Quậy
một lúc thôi đừng làm lỡ giờ tốt của chị đây.”
“Này này này —— Tiểu Châm Châm cậu rất quá đáng nha…”
“Có người nào bao che như cậu không…”
“Chậc chậc chậc… Con gái lớn không thể giữ trong nhà, giữ tới giữ lui giữ thành kẻ thù…”
Anh chàng tới đưa đồ nhìn thấy vẻ mặt đó của Thẩm Châm, anh ta hết sức cảm
thán —— quả thật là vợ chồng mà, mợ nó ngay cả vẻ mặt cũng y chang nhau.