Lúc Cố Tích Hoa tới đón Thẩm Châm đương nhiên bị chặn ở cửa, nhưng mà thời
gian bị chặn cũng không duy trì được bao lâu. Phù rể dùng để làm gì?
Chính là dùng để chế ngự đám phù dâu náo loạn kia. Tống Thanh Vãn mang
thai, sức chiến đấu là con số không. Được rồi, cho dù cô không mang
thai, sức chiến đấu cũng là con số không, suy cho cùng một mình Cố Nam
Thành có thể giải quyết trọng trách trên vai. Phá cửa không hề đại diện làm xong tất cả, đi vào, ha, khá lắm, còn có hai
người ngồi bên trái và phải của Thẩm Châm giống như tả hữu hộ pháp, thấy phù rể đã kéo người vào, một phù dâu mặc váy lệch vai, mắt híp lại,
giọng điệu ngả ngớn cười khanh khách: “Lại đây đi!” Phù dâu còn lại đã
cầm máy ảnh, cười cười với mấy người trước cửa: “Phù rể thừa dịp loạn mà vô lễ với phù dâu xinh đẹp, đây là mất nhân tính hay là không có đạo
đức nhỉ? Xin mời theo dõi tiết mục ‘Phóng sự tiêu điểm’ tám giờ tối nay
trên kênh CCTV5, câu chuyện đằng sau hôn lễ của tập đoàn Cố thị xa hoa.”
Mọi người: “…………”
Phù rể: “…………” Xem như cô lợi hại.
Sách lược của phù rể thất bại vì thế tới phiên khâu tiếp theo.
Cô gái bên trái hỏi: “Mẹ anh và Thẩm Châm cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?”
“Thẩm Châm.”
“Vì sao?”
“Bà Triệu có ông Cố cứu.”
Phù dâu: “………..”
Cô gái bên phải nói: “Tìm một người đàn ông ngay tại đây hôn một cái, không hôn không thả người.”
“A ~ a ~ a~” Mọi người xôn xao.
Cố Tích Hoa nhìn mắt Thẩm Châm, Thẩm Châm vẫn luôn nhìn anh, nghe thấy yêu cầu kia cô chỉ cười, xem ra còn có chút thích thú. Cố Tích Hoa giơ bàn
tay mình lên, chụt một cái, cười nói: “Hôn xong rồi.”
Xung quanh là tiếng ồn áo ầm ĩ. Quá gian trá! Quá gian trá! Quá gián trá!
Lại ồn ào một hồi nữa, thấy tình hình càng ngày càng loạn, Cố Tích Hoa liếc mắt qua, các phù rể đi lên giữ lấy một người, Cố Tích Hoa ôm ngang
người Thẩm Châm mau chóng bước ra khỏi phòng, chân dài thật tốt, chưa
đến vài bước đã xuống lầu, người ở phía sau rất vất vả thoát khỏi vướng
víu, không có ý định từ bỏ mà đuổi theo, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn
Cố Tích Hoa mang cô dâu nghênh ngang rời đi. Vì thế những người còn lại
lên xe, đi theo xe cưới chậm rãi đến nhà thờ.
Hai người ngồi trên xe, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Là nhà thờ diễn ra hôn lễ.
Anh đứng bên cạnh linh mục, thân hình thẳng tắp, mặt mày sáng sủa, ánh mắt
dịu dàng như nước, một thân áo đuôi tôm màu trắng cắt xén khéo léo làm
giảm bớt vẻ lạnh lùng cứng rắn trên người anh, tôn lên khí chất như ngọc thạch.
Thẩm Châm khoát tay ông Thẩm, duyên dáng thướt tha đi chầm chậm về phía anh. Ánh mắt của tất cả những người ở đó đều dừng trên người cô, mang theo
chúc phúc và vui vẻ, nhiều ánh mắt như vậy, tay cô bất giác run rẩy.
Thẩm Châm hít sâu mấy hơi, nhìn người đang đứng ở nơi đó, cô đi từng
bước một, thong thả tới gần. Anh lẳng lặng nhìn cô, nhìn cô từng bước
một hướng về mình, cuối cùng, anh nắm tay cô, tiếp nhận cô từ trong tay
ông Thẩm.
Linh mục nói: con có bằng lòng lấy cô ấy làm vợ, dựa theo giáo huấn của
Thánh kinh sống cùng cô ấy, ở trước mặt Thiên Chúa kết thành một thể với cô ấy, yêu thương cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy,
yêu thương cô ấy như chính bản thân mình. Dù cho cô ấy bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng, con vẫn chung thủy ở bên cô ấy cho đến khi
rời khỏi thế giới này?
Anh nói: con bằng lòng.
Linh mục nói: con có bằng lòng lấy anh ấy làm chồng, dựa theo giáo huấn của
Thánh kinh sống cùng anh ấy, ở trước mặt Thiên Chúa kết thành một thể
với anh ấy, yêu thương anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ
anh ấy, yêu thương anh ấy như chính bản thân mình. Dù cho anh ấy bệnh
tật hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng, con vẫn chung thủy ở bên anh ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này?
Cô nói: con bằng lòng.
Linh mục nói: theo ủy quyền Thiên Chúa đã ban cho ta, ta tuyên bố các con là vợ chồng. Thiên Chúa đã liên kết họ với nhau, loài người không thể tách ra.
Anh nhẹ nhàng hôn cô, giống như vật báu trong tay.
Phía dưới là tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô vang cả nhà thờ.
“Anh yêu em, Cố phu nhân.”
“Em yêu anh, Thẩm tiên sinh.”
Lấy tên em thêm vào họ anh. Chúng ta ngang hàng mà yêu thương lẫn nhau.
Cuộc đời may mắn biết bao vì đã gặp được anh, Cố Tích Hoa.
Sau khi nghi thức hôn lễ chấm dứt thì chính là màn kính rượu chém giết kích liệt nhất, các phù dâu phù rể đoán chừng độ dày trong bao lì xì, chắn
rượu là nhiệm vụ đặc biệt, đương nhiên, chú rể cô dâu không biết uống
rượu thì coi là gì? Khi tới tham gia hôn lễ của người khác, nhất định có một người phải hy sinh, còn phải hy sinh thảm thiết, vì thế gặp phải
người khó chơi, Cố Tích Hoa một ly, Thẩm Châm là một ngụm. Người của thế hệ trước nói xong thì một bàn người đứng lên, mỗi bàn một ly, Thẩm Châm vì tỏ vẻ tôn trọng cũng uống cạn ly. Sau khi kính rượu xong, các thanh
niên thiếu nữ trẻ tuổi ra tay, không uống rượu đỏ mà là rượu trắng, một
bàn mười người, ai cũng chẳng vừa đâu, dù tửu lượng tốt thế nào gặp nhóm người này cũng phải chịu thua. Phù rể chắn rượu, chặn một nửa, còn lại
một nửa, Cố Tích Hoa đành uống phần còn lại, lúc bắt đầu mỗi ly đều là
hàng thật giá thật, sau đó uống lại cảm thấy vị không giống, anh thoáng
nhìn, vẻ mặt chột dạ nhìn trái phải của Thẩm Châm lọt vào mắt anh, Cố
Tích Hoa không để ý mọi người đang ầm ĩ mà tới hôn cô theo kiểu Pháp.
Lấy vợ tốt! Lấy vợ tốt! Đây là tiếng lòng của các chàng phù rể.
Vốn nghĩ rằng kính rượu ăn uống xong là kết thúc, kết quả —— nháo động phòng?!
Thẩm Châm nhìn ba chiếc xe chạy đuổi theo sau, mày cô nhướng lại: “Hôn lễ kiểu Tây có chỗ nào cho nháo động phòng chứ?”
Cố Tích Hoa uống rượu hơi say, đàn ông say rượu gợi cảm hơn bình thường,
đây là điều Thẩm Châm mới nhận ra, ánh mắt mê ly, như híp mà không híp
lại, khoé môi mỉm cười, tháo cà vạt dựa vào ghế, Thẩm Châm thấy nhịp tim mình lỗi hai nhịp, giọng nói của anh trầm thấp và chầm chậm: “Dưới sự
ảnh hưởng của việc thay đổi kinh tế toàn cầu, văn hoá của các quốc gia
theo xu hướng hoà hợp và bù đắp. Đây là trao đổi giữa văn hoá phương Tây và phương Đông, Cố phu nhân.”
Thẩm Châm đột nhiên cảm thấy trên xe hơi nóng, lúc Cố Tích Hoa khẽ khàng gọi “Cố phu nhân”, mợ nó rất quyến rũ. Cô bất giác hơi nhích người nhìn ra
ngoài, còn chưa dựa vào cửa kính xe thì đôi cánh tay thon dài duỗi sang
kéo người trở về, kéo vào trong vòm ngực nóng hổi của người nào đó, tư
thế Thẩm Châm không được tự nhiên, cô nhích người, Cố Tích Hoa đặt cằm
trên đầu cô, âm thanh mang theo rung động từ trên đầu tê tê mà truyền
vào lỗ tai Thẩm Châm: “Đừng nhúc nhích, để vi phu ôm một lát.”
Thẩm Châm: “……….”
Thẩm Châm không biết ở đằng sau có bao nhiêu người muốn quậy phá, nhưng Cố
Tích Hoa biết. Cho nên anh Cố nào đó đang nghỉ ngơi dưỡng sức đấy. Đợi
lát nữa không chừng phải đánh một trận kịch liệt cỡ nào.