Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 50: Chương 50: Ác độc là tất yếu




Ác độc là tất yếu

Edit: Yunchan

***

Mộ Thập Tam làm thật.

Linh thú lợi hại đâu phải nói bắt là bắt được ngay? Hàn Ngâm cứ tưởng là hắn đang nói đùa, nào ngờ hôm sau đến Tương Ly điện, hắn lại ném cho cô một câu: “Ta ra ngoài hai ngày.”

Hắn nói xong là đi ngay, chớp mắt đã mất dạng.

Mới đầu Hàn Ngâm còn sướng rơn trong bụng, âm thầm lạy tạ đủ loại thần tiên quỷ tướng trên trời dưới đất, sau đó ngang nhiên chiếm dụng Tương Ly điện, tu luyện luôn trong đó, thậm chí có vài đêm còn không trở về, chọn đại một cái giường rồi ngủ luôn tại đó.

Cô làm thế chẳng phải vì giả bộ cần cù để nịnh nọt Mộ Thập Tam, mà vì hiện nay tu vi của cô đã cao lên một ít, nhãn lực tất nhiên cũng nâng cao theo, nhìn thấy được bên trong điện này bày bố rất nhiều trận pháp Tụ Linh, linh khí trời đất cũng dầy đặc hơn những nơi khác mấy lần, tu luyện cũng đạt hiệu quả cao hơn.

Nhưng thoắt cái đã hai tháng trôi qua, Hàn Ngâm đã xông phá thêm hai mươi bốn huyệt khiếu, vậy mà Mộ Thập Tam vẫn chưa về.

Cô bắt đầu lo lắng, cô đoán hắn nghiêm túc với chuyện bắt linh thú, nhưng liên tưởng tới lời đánh giá của mọi người Cửu Huyền và Vân Sơ Tâm về hắn, cô cảm thấy nếu một tháng nữa mà hắn vẫn chưa trở lại, thì có lẽ đã bị linh thú lợi hại bắt ngược lại rồi...

Hàn Ngâm phân vân có nên báo lại việc này cho Lệ Thanh Hàn hay không.

“Không được đi!” Tạo Hóa Kim Tiền phản đối gay gắt: “Cứ để hắn đi chết đi.”

Hàn Ngâm phát lạnh: “Ngươi thật là độc ác...”

Tạo Hóa Kim Tiền còn ám ảnh chuyện suýt bị Mộ Thập Tam phát hiện lần trước, nó nói bằng giọng bi thảm: “Ác độc là tất yếu, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.”

“Ngươi...” Hàn Ngâm vừa định nói thêm, chợt nghe cửa điện kêu vang.

Cô ngước mắt, thấy Mộ Thập Tam mất tích hai tháng ròng đang đứng ngoài cửa điện, hình như gầy và đen đi đôi chút, thân hình có vẻ cao ráo và rắn rỏi hơn trước, y phục hơi rộng toát ra vẻ xuất trần. Thế nhưng nét mặt lại không có vẻ phong trần mệt mỏi, trái lại còn khá có tinh thần, ánh mắt nhìn cô cũng trong vắt trầm tĩnh.

Có cần trùng hợp tới mức này hay không...

Cô nhất thời lúng túng, Tạo Hóa Kim Tiền cũng im hơi lặng tiếng.

Mộ Thập Tam khẽ cong môi, đi vào trong điện: “Ngươi đang nói chuyện với ai à?”

“Không... không có...”

“Vậy chắc là ta nghe lầm.” Hắn không gặng hỏi, chỉ thả cái túi gấm nặng trịch trong tay vào lòng Hàn Ngâm: “Ta mệt, đi ngủ một giấc, ngươi luyện những linh thú này thành phù quỷ đi.”

Giọng hắn nhẹ nhàng, nói xong thì đi ngay, trông như chưa từng rời khỏi Cửu Huyền, mà chỉ ăn xong bữa cơm rồi ra ngoài tản bộ, chưa đầy nửa canh giờ sẽ trở lại dáng vẻ ban đầu.

Có thể, từ chối sao...

Hàn Ngâm hoang mang nhìn theo hướng hắn đi khuất, giải phong ấn trên túi gấm ra nhìn thử —-

Thấy vô số đốm sáng xanh biếc lớn cỡ hạt đậu.

Đây là linh thú gì thế?

Trong lúc cô ngây người, trong túi gấm đã ló ra một cái đầu nhỏ, màu lông vàng óng, răng bén mỏ nhọn.

Đây đây đây, đây là con chuột mà!

Hàn Ngâm hét lên thất thanh, suýt thì quăng luôn túi gấm, Thổ Linh trư bên cạnh cô cũng thở hổn hển rồi bỏ chạy té khói, chẳng biết trốn vào xó nào rồi.

Tuy trước đây cô từng gặp khá nhiều chuột, nhưng nhiều thế này, còn là kiểu lông vàng mắt xanh thì cô mới nhìn thấy lần đầu. Cảm giác buồn nôn làm toàn thân cô phát rét, đâu còn nhớ được chuyện gì, lật đật lấy Tạo Hóa Kim Tiền ra, dùng sức nhét túi gấm vào trong mắt tiền.

“Luyện, luyện nhanh lên.” Thật là rợn tóc gáy.

Đáng thương cho Tạo Hóa Kim Tiền, còn chưa kịp ừ hử tiếng nào đã bị thồn cả túi gấm vào mồm, mắt tiền vặn vẹo nửa canh giờ trông hết sức thống khổ, rồi bắt đầu nôn ra đống bùa lập lòe ánh sáng lam u tối.

Hàn Ngâm lúi húi nhặt chúng lên rồi xếp lại thành chồng, tới khi Tạo Hóa Kim Tiền nôn hết ra, cô nhìn lại mới phát hiện chồng bùa này xếp cao ngang người cô, nhưng không chỉ có một chồng, mà là hơn mười chồng.

Má ơi!

Chân cô nhũn ra, ngã bịch xuống đất: “Đống chuột lông vàng này, lẽ nào có hơn mấy trăm ngàn con?”

Tạo Hóa Kim Tiền còn đang ho khùng khục, vất vả lắm mới khạc được túi gấm ra, sau đó cướp lời nói: “Sai, hơn một vạn con, đồ thiếu kiến thức như ngươi bớt đặt tên lung tung đi, đây không phải chuột lông vàng mà là linh thú cấp năm, Phệ Cốt Toàn Tâm thử, hung tàn hơn con heo mập vô dụng ngươi nuôi một ngàn lần.”

Lúc này Thổ Linh trư đã thò mặt về, đứng bên ụt ịt ra vẻ kháng nghị, sau đó giang bốn chân ra, nằm úp xuống đất ngủ khò.

Phệ Cốt Toàn Tâm thử, tên này nghe hơi bị hung dữ.

Hàn Ngâm còn chưa kịp phản ứng gì, Tạo Hóa Kim Tiền đã chửi ầm lên: “Mộ Thập Tam, thằng nhóc thối tha đáng băm đáng chém, đáng bị trời đánh thánh đâm, đày xuống địa ngục đọa vào luân hồi làm súc sinh, linh khí lão tử tích cóp một năm có dễ gì đâu, giờ chỉ một lát đã hao hơn phân nửa...”

“Rầm —–” Cửa điện khép chặt bất thình lình bị ai đó đá văng, Vân Sơ Tâm sải bước xông vào: “Mộ Thập Tam, ngươi về rồi...”

Đương nói giữa chừng, Vân Sơ Tâm bỗng câm bặt, nhìn chằm chằm mười chồng bùa tỏa sáng kỳ dị, quay qua Hàn Ngâm hỏi: “Đây là gì?”

Hàn Ngâm nắm chặt Tạo Hóa Kim Tiền trong lòng bàn tay, nâng mặt lên cười nói: “Vân sư tỷ, tỷ tới tìm Mộ sư thúc sao?”

Vân Sơ Tâm bị cô hỏi mới sực nhớ ra mục đích mình đến đây: “Đúng vậy, hắn ở đâu? Lúc ta chưa vào hình như có nghe hắn nói chuyện, hình như linh khí hao hơn phân nửa gì đó, lần này hắn lén xuống núi gặp nguy hiểm gì sao?”

Hàn Ngâm đang nghĩ phải lừa cô thế nào, chợt nghe đằng sau vang lên một giọng lờ đờ: “Ngươi quản được sao?”

Cô ngoái đầu lại, thấy Mộ Thập Tam đứng khoanh tay, hai mắt nhập nhèm dựa nghiêng lên cột điện, liếc Vân Sơ Tâm với nét mặt rất mất kiên nhẫn. Ngoảnh sang Vân Sơ Tâm, cả gương mặt là sấm sét bão bùng, rõ ràng cũng sắp bùng nổ tới nơi. Hàn Ngâm nghĩ thầm bị kẹt ở giữa hai người này vô cùng nguy hiểm, bất cẩn còn có thể trở thành bia đỡ đạn, vì vậy cô rón ra rón rén dịch về hướng cửa điện, lúc đi còn không quên thó một xấp phù quỷ theo.

Phệ Cốt Toàn Tâm thử này khi còn sống thì làm cô sởn gai ốc, nhưng biến thành phù quỷ rồi thì hiển nhiên càng nhiều càng tốt, sau này lỡ gặp nguy hiểm, chỉ cần tung phù quỷ ra là có thể chuồn đi ngay lập tức.

Chẳng biết Mộ Thập Tam không nhận ra hay là không để ý mà lại để cô chuồn êm ra khỏi Tương Ly điện, cô ngó quanh quất, trong phút chốc không biết nên đi đâu.

Đi tìm Lệ Thanh Hàn à, mấy hôm nay y đang nghiên cứu thư pháp, lần trước cô tới thỉnh giáo vài thứ, đã bị y đá ra khỏi Bất Cư điện chẳng nể tình. Tìm Lạc Vân Khanh sao? Từ lần nói dối bị bóc mẽ tới nay, mỗi lần chạm mặt, hắn đều trưng ra bản mặt lạnh như tiền, khiến cô cứ thấy chột dạ như đã làm sai chuyện gì. Phương Dữ là sự lựa chọn tốt nhất để tán gẫu giết thời gian, thế nhưng đại sư tỷ Vân Sơ Tâm nói hắn quá lười, bắt hắn phải bế quan tăng cường tu luyện, cô cũng không tiện tới đó phá rối.

Cuối cùng Hàn Ngâm quyết định đến Liễm Vụ phong, lãnh hết số Ích Cốc đan và linh thạch để dồn hơn nửa năm qua, cộng thêm một viên Dương linh thạch Vân Sơ Tâm tặng, cô có thể nhân dịp đi dạo quanh chợ, xem coi có thứ gì mình cần không.

Tháng ngày tu tiên gian khổ, nhưng cũng qua nhanh như chớp mắt.

Thời gian ở nơi đây rõ ràng không thể tính theo nhật nguyệt, hai đệ tử tu tiên gặp mặt chào hỏi, nếu như nói đã mấy ngày không gặp, thì chẳng cần hỏi cũng biết nhất định là đã qua một hai năm, nếu họ nói lâu rồi không gặp, thì dám đã năm bảy năm trôi qua chưa biết chừng. Bởi thế khi Hàn Ngâm tới Cần Sự điện lãnh đồ, trưởng lão ở Cần Sự điện chỉ liếc qua cô một cách hờ hững, rồi nói: “Mấy ngày rồi không gặp ngươi.”

Hàn Ngâm đáp ậm ờ, giơ một tay lên che mặt, cố quay lưng về phía những đệ tử Cửu Huyền đang qua lại chung quanh.

Cô không ngờ ở Cần Sự điện này mình cũng coi như người nổi tiếng, mới xuống Tập Hạc phong đã có rất nhiều đệ tử ngoại môn vây quanh cô hỏi chuyện nọ chuyện kia, nội dung đương nhiên là màn tỷ thí của cô với Tiêu Nhân Nhân hai tháng trước, cả chuyện cô tu Ngũ hành linh khí khác người.

Nói nào ngay chuyện này còn dễ ứng phó, đối đáp mấy câu lấy lệ, cười cười rồi đi thôi. Thứ khiến cô đau đầu nhất chính là chuyện cô báo riêng với Lệ Thanh Hàn, chẳng biết sao lại bị đồn ra ngoài, ai cũng hỏi cô chi tiết cuộc đọ sức của cô với Tô Tinh Trầm, và tình hình trong thạch thất bên dưới hàn đàm sâu vạn trượng. Cô không dám nói nhiều, sợ lộ ra sơ hở, vả lại lòng hiếu kỳ của con người là vô hạn, càng nói nhiều thì họ càng hiếu kỳ. Rốt cuộc cô phải vội vàng mượn cớ, chạy trối chết.

Lệ Thanh Hàn và hai vị sư huynh của cô không nhiều chuyện như thế, không thể nào đồn chuyện này ra ngoài được.

Nhất định là Tống Việt.

Hàn Ngâm hận đến ngứa răng, cô đoán có lẽ là Lệ Thanh Hàn bẩm báo lại với chưởng môn, hoặc là Tống Việt lấy thân phận quản sự ra đích thân tới nghe ngóng, cho nên tin tức mới rò rỉ.

“Ích Cốc đan và linh thạch của ngươi đây.” Trưởng lão Cần Sự điện liếc bộ dạng ngơ ngẩn của cô, đẩy đồ tới trước mặt cô.

“A, cảm tạ.” Hàn Ngâm hoàn hồn lại, bỏ đan dược và linh thạch vào túi Càn Khôn, đang định đi, bỗng nhiên thấy trước mặt trưởng lão Cần Sự điện đặt một quyển danh sách, óc bỗng nhiên lóe sáng...

Không biết trên đó có tên của Sở Mộ Tuyết không nhỉ...

Mặc dù Lệ Thanh Hàn và Tạo Hóa Kim Tiền đều bảo cô đừng tìm hiểu chuyện năm xưa, nhưng cô đã hứa với Sở phu tử là sẽ làm hết sức mình, cho nên nếu không điều tra rõ, cô sẽ thấy trong lòng nặng như đeo đá, cảm giác chẳng dễ chịu chút nào.

Nhưng mà...

Cô nhìn lén trưởng lão Cần Sự điện, nếu hỏi thẳng ông ta, lỡ bị cự tuyệt thì sẽ khó giở trò được nữa.

Hàn Ngâm suy nghĩ giây lát, sau đó cúi đầu làm bộ lục lọi túi Càn Khôn, trên thực tế là âm thầm lấy ra một lá phù quỷ, vận linh khí, dụng ý niệm, bí mật vận hành nó.

Chuột phù quỷ vừa rơi xuống đất đã men theo góc tường chạy ra xa, lát sau một tiếng thét thảm thiết của nữ vang lên: “Á, con chuột, có con chuột!”

Có câu chuột chạy qua đường người người la hét, từ câu này có thể tưởng tượng ra khung cảnh lúc này.

Chuột phù quỷ bị Hàn Ngâm thả ra chạy tán loạn khắp đại điện, không đả thương ai, nhưng lại gây ra cảnh tượng hỗn loạn. Sau một hồi chui lủi, nó lại lẻn đến bên chân Hàn Ngâm, Hàn Ngâm nhanh tay lẹ chân leo lên bàn, níu chặt áo của trưởng lão Cần Sự điện, hét thẳng vào mặt ông ta: “Con chuột, trưởng lão cứu mạng, ta sợ nhất là chuột!”

Chân mày của trưởng lão Cần Sự điện xoắn lại thành bánh quai chèo, buộc phải gỡ tay cô ra đứng dậy kiểm tra.

Lúc này các đệ tử Cửu Huyền đã rút đao tuốt kiếm, đuổi theo chém giết con chuột phù quỷ, ông ta thấy cảnh này thì hừ một tiếng: “Một đám đầu đất, đây là chuột phù quỷ, phải dùng pháp thuật để diệt.”

Ông ta vừa dứt lời, trong đại điện lập tức chớp lóe ánh sáng pháp thuật loạn xạ, nhưng chuột phù quỷ luồn lách rất linh hoạt, còn chuyên lủi vào trong đám đông, trong giây lát không ai có thể đánh trúng nó, ngược lại tiếng la hét của nữ đệ tử lại vang lên loạn xà ngầu.

Tận dụng thời cơ, mất rồi không trở lại.

Hàn Ngâm lật vội danh sách, rồi lại thất vọng phát hiện đây là quyển danh sách ghi tên của đệ tử ngoại môn, cũng may trên bàn còn một chồng sổ sách khác, cô nhanh tay xốc qua một lần, rốt cuộc cũng tìm được quyển cô muốn.

Sở Mộ Tuyết, Sở Mộ Tuyết cô đang ở đâu?

Cô vừa lật vừa để ý động tĩnh của trưởng lão Cần Sự điện. Không ngờ đập vào mắt đầu tiên lại là ba chữ Tô Tinh Trầm, bị chu sa gạch bỏ, bên dưới viết thêm một hàng chữ cực nhỏ, vì lấy trộm Tạo Hóa Kim Tiền mà bị trục xuất khỏi môn phái.

Cô không có hứng với Tô Tinh Trầm.

Hàn Ngâm lật tiếp, đến khi ba chữ Sở Mộ Tuyết lọt vào mắt thì lòng mới thả lỏng, nhưng ngay sau đó đã thít chặt lại.

Tại sao lại thế này...

~ Hết chương 50 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.