Đê tiện vô sỉ
Edit: Yunchan
***
Tên của Sở Mộ Tuyết cũng bị chu sa gạch ngang, cho thấy cũng đã bị trục xuất khỏi môn phái.
Chuyện này nằm trong dự liệu, điều làm Hàn Ngâm buồn bực là hàng chữ do Cần Sự điện viết bên dưới đã bị thi pháp thuật, trên chữ viết bị che một lớp sương mù, chẳng thấy được gì.
Cô lấy ngón tay ra sức cà cà lên lớp sương mù pháp thuật, sương mù biến ảo chuyển động theo động tác của cô, nhưng chữ viết dưới đó vẫn chẳng lộ ra được.
Lúc này các đệ tử đang la hét gào rú trong Cần Sự điện đã bình tĩnh lại, bắt đầu tập hợp nhau vây giết con chuột phù quỷ. Hàn Ngâm không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, thế là cô thẳng tay xé trang đó đi, nhét vào ống tay áo. Có điều ngay khi cô định đặt quyển sách về chỗ cũ, thì thoáng nhìn thấy một cái tên quen thuộc, Tống Việt.
Cô ngẩn ra, nhìn kỹ lại, sư phụ của Tống Việt cũng là Nguyên Nhất chân nhân.
Khổ nỗi, đúng lúc này chuột phù quỷ đã bị tiêu diệt, trưởng lão Cần Sự điện quay người bước lại. Phản ứng của Hàn Ngâm coi như mau lẹ, cuống quýt phủ ống tay áo lên quyển danh sách, chống cằm ra vẻ suy tư.
Biết rõ hành động này rất lộ liễu, nhưng cô chẳng còn cách nào khác, điều làm cô đau đầu nhất là một khi trưởng lão Cần Sự điện ngồi về chỗ, thì cô cũng không thể ngồi chễm chệ trên bàn người ta mà suy tư tiếp được.
Đương lúc Hàn Ngâm đang lo lắng tới nóng ruột, bỗng nhiên có một đệ tử ngoại môn kêu lên: “Trưởng lão.”
Trưởng lão Cần Sự điện quay đầu lại: “Chuyện gì?”
Hàn Ngâm thầm thở phào, gấp rút thả quyển sách về chỗ cũ, nhảy xuống bàn với tốc độ nhanh nhất có thể. Cô cũng chẳng còn tâm trạng để mua đồ nữa, lẫn vào đám đông rồi chạy ra khỏi điện.
Vừa tính chạy xuống Liễm Vụ phong, thì lại có người đuổi theo sau lưng, réo to: “Sư thúc, Hàn sư thúc xin dừng bước.”
Hàn Ngâm ngoái đầu lại, thấy người này chính là đệ tử ngoại môn vừa gọi trưởng lão Cần Sự điện lúc nãy, cô bèn dừng bước mỉm cười: “Có việc gì sao?”
Đệ tử ngoại môn này họ Lâm, tên là Thời Đông, xuất thân từ tu tiên thế gia, mười hai tuổi đã gia nhập Cửu Huyền, đến nay đã năm năm trôi qua, thế mà tu vi của hắn vẫn không có gì đột phá. Trưởng lão ngoại môn đã thông báo với hắn, nếu một năm nữa vẫn không có tiến bộ, thì đành phải mời hắn cuốn gói về nhà.
Đệ tử thuộc tu tiên thế gia không phải ai cũng hợp tu tiên, nhưng ít có ai nhập môn rồi lại bị đuổi về. Lâm Thời Đông không muốn về nhà bị người ta cười nhạo, cho nên càng tu luyện khắc khổ hơn. Nhưng đời có câu dục tốc bất đạt, hắn nôn nóng đạt được kết quả như vậy thì làm sao tu vi có thể tiến bộ, trái lại còn có dấu hiệu thụt lùi. Thế là hắn quýnh lên, khiến tâm tư bắt đầu lệch lạc.
Lâm Thời Đông hơi khom lưng với Hàn Ngâm: “Sư thúc có thể dời bước, tìm một nơi yên tĩnh để trò chuyện hay không?”
Từng bị Tô Tinh Trầm truy sát, nên hiện tại lòng cảnh giác của Hàn Ngâm rất mạnh, cô nào chịu đi tới chỗ yên tĩnh với người xa lạ, chỉ nói: “Ta còn có việc, ngươi có chuyện gì thì cứ thảo luận ở đây đi.”
Lâm Thời Đông nhìn quanh một lát, rồi buông mắt dằn giọng: “Vừa rồi, ta đã giải vây giúp tiểu sư thúc...”
Hắn nói đến đó thì ngừng lại, không nói thêm nữa.
Trong lòng Hàn Ngâm vụt sáng như gương, biết hắn nhất định đã nhìn thấy chuyện cô làm, lập tức thản nhiên nói: “Ta nên báo đáp ngươi thế nào?”
Lâm Thời Đông đáp vội: “Nào dám cầu sư thúc báo đáp, chỉ xin sư thúc thấy ta tu luyện không thành, sắp bị đuổi ra khỏi Cửu Huyền mà chỉ dạy ta đôi chút, hoặc... sư thúc có linh đan diệu dược có thể đẩy nhanh tu vi thì xin người hãy ban thưởng hai viên.”
Nếu có linh đan diệu dược thì cô ăn sớm rồi, còn đâu mà tặng người.
Hàn Ngâm không thích điệu bộ tranh công này của hắn, chẳng qua thấy hắn quả thật đã giải vây giúp mình, bèn nói: “Đan dược thì không có, nhưng nếu ngươi có nghi vấn gì về nâng cấp tu vi thì cứ hỏi.”
Lâm Thời Đông nhìn cô lưỡng lự, sau đó hạ quyết tâm: “Xin sư thúc chỉ dạy Cửu Huyền tâm pháp...”
Hắn còn chưa dứt lời, Hàn Ngâm đã quay lưng bỏ đi.
Có lầm hay không, mới mở miệng ra đã muốn học Cửu Huyền tâm pháp của đệ tử nội môn, dã tâm quá lớn, hơn nữa nghe câu này thì biết, hắn không có tâm tư lệch lạc nhưng cũng không quá mức thông minh. Tuy Cửu Huyền tâm pháp là thứ chính tông và gần với đại đạo, nhưng không phải phương pháp học cấp tốc. Đến tâm pháp ngoại môn hắn còn chưa tu xong, bây giờ dù cô có truyền cho thì hắn cũng tu không thành.
Thật ra Lâm Thời Đông nên biết lý lẽ này, nhưng gia tộc hắn đã xuống dốc từ lâu, đệ tử tiểu bối đều có tư chất bình thường, hắn thế này đã được coi là nhân vật nổi bật trong số đó, nên mới được chọn vào Cửu Huyền. Cũng vì thế mà hắn luôn tự cho mình ở trên cao, kiên quyết không thừa nhận chuyện tu tiên không thành là do bản thân mình, chỉ nghĩ do tâm pháp ngoại môn không thích hợp với hắn. Hiện tại càng một lòng một dạ muốn tu Cửu Huyền tâm pháp, để cho những kẻ coi hắn là thứ vứt đi phải lác mắt.
Hắn đâu thả cho Hàn Ngâm chạy thoát dễ như thế, gấp rút đuổi theo: “Sư thúc, nếu người đồng ý, chuyện hôm nay, ta xin thề tuyệt đối không nói ra.”
“Sao?” Hàn Ngâm dừng chân: “Ngươi muốn uy hiếp ta?”
“Sư điệt không dám, nhưng...”
Hàn Ngâm cơ bản không muốn nghe, chộp lấy cổ tay hắn kéo vòng lại.
Lâm Thời Đông kinh ngạc: “Sư thúc đây là?”
Hàn Ngâm nhướng mày: “So với bị ngươi uy hiếp, ta thà tự đến trước mặt trưởng lão nói rõ ràng còn hơn, để coi ta xé một tờ danh sách hay là lén đe dọa trưởng bối đòi Cửu Huyền tâm pháp, tội nào nặng hơn?”
Lâm Thời Đông bắt đầu luống cuống, thế nhưng vẫn còn ngoan cố: “Sư thúc không những xé danh sách, mà còn... còn thả một con chuột phù quỷ...”
“Đả thương người hay là hại người?” Hàn Ngâm sầm mặt nói: “Thân là sư thúc, giở chút trò vui không thiệt hại gì với tiểu bối các ngươi, lẽ nào không thể?”
Khi ấy Lâm Thời Đông thấy hành động giấu giấu diếm diếm của cô thì nhận định rằng cô đang làm chuyện mờ ám, nhưng rốt cuộc là hành động mờ ám gì thì hắn thật lòng không biết, bây giờ bị hỏi vặn lại đương nhiên á khẩu không trả lời được.
Hàn Ngâm không để ý tới hắn, chỉ khăng khăng kéo hắn đi. Khi sắp tới Cần Sự điện, đệ tử qua lại chung quanh đều tò mò dừng chân lại, nhìn về hướng hai người. Lâm Thời Đông không biết làm sao, đành phải nhỏ giọng cầu xin: “Sư thúc thả, thả tay.”
“Thôi nói nhảm, ngươi muốn tố cáo chứ gì, ta sẽ làm đến cùng với ngươi.”
Bóp trái hồng mềm không được, lại còn đụng phải một miếng thép cứng.
Lâm Thời Đông hối hận vô cùng, đau khổ van nài: “Ta... ta sai rồi sư thúc, ta nhận sai còn không được sao? Ta không hiểu chuyện xúc phạm người, van xin người tha cho ta lần này đi.”
Đến đây Hàn Ngâm mới dừng lại, kéo ngọc bội xanh đeo bên hông hắn nhìn tên: “Họ gì?”
“Lâm...”
“Sư phụ ngươi là ai?”
“Tôn Hữu chân nhân.”
Bấy giờ Hàn Ngâm mới thả tay hắn ra: “Ngươi đi được rồi, nhưng nếu sau này ta nghe thấy chút lời đồn nào liên quan tới chuyện hôm nay, thì ta sẽ trực tiếp tìm sư phụ ngươi uống trà.”
Lâm Thời Đông:...
Đánh đuổi Lâm Thời Đông gọn gàng xong, Hàn Ngâm ôm theo tâm trạng phấn khởi ngêu ngao hát về lại Tập Hạc phong. Thế nhưng khi chạy về lại tiểu viện của mình, vật lộn cả buổi trời vẫn không thể giải được pháp thuật trên tờ danh sách kia, thì cô đành phải thỉnh giáo Tạo Hóa Kim Tiền.
Tạo Hóa Kim Tiền mở miệng: “Hừ.”
“Giúp một tay đi mà.”
“Tâm trạng bổn đại gia đang xấu, ngươi bớt làm phiền ta đi, còn nữa, chuyện liên quan tới Sở Mộ Tuyết ta sẽ không nói cho ngươi biết, ngươi hãy từ bỏ hy vọng triệt để đi.”
Hàn Ngâm bực mình, nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ còn cách đi tìm Mộ Thập Tam. Dù sao cô cũng luyện cho hắn nhiều phù quỷ như vậy, chắc hắn sẽ không nỡ từ chối chút việc nhỏ này đâu.
Chạy đến Tương Ly điện, cô sợ Vân Sơ Tâm vẫn chưa đi, bèn núp một bên, thậm thụt lẻn vào trong, nào ngờ lại nghe Mộ Thập Tam lên tiếng: “Lén lén lút lút ở đó làm gì?”
“Mộ sư thúc.” Hàn Ngâm cười cười, bước qua bậc cửa: “Vân sư tỷ đi chưa?”
Mộ Thập Tam lúc này đang ngồi ngả nghiêng trên ghế, vểnh chân bắt chéo, ném hết quả anh đào này đến quả anh đào khác vào miệng, lát sau mới phun một đống hạt ra, nói: “Chưa đi, nhưng sắp rồi.”
Hàn Ngâm không giải thích được ý nghĩa câu này, nhưng chưa kịp hỏi thì đã nhìn thấy Vân sư tỷ xách kiếm, tóc tai bù xù chạy tất tả từ hậu điện ra, đuổi theo sau lưng cô là một đàn chuột phù quỷ chỉ nhỏ cỡ nắm tay, lúc nha lúc nhúc, kể ra cũng có hơn trăm ngàn con.
Tuy những con chuột phù quỷ này lập lòe ánh sáng lam ma quái, nhưng so với hình dạng sinh tiền của chúng thì lại dễ thương hơn nhiều. Vấn đề là số lượng cực nhiều, Hàn Ngâm cảm thấy da đầu tê dại, vội vã lẻn tới bên cạnh Mộ Thập Tam, sợ bị đội quân chuột đánh lan tới.
Vân Sơ Tâm nghiến răng mắng: “Mộ Thập Tam, ngươi quả là đồ đê tiện hạ lưu vô sỉ.”
Mộ Thập Tam lười biếng liếc cô: “Đê tiện vô sỉ thì ta đồng ý, nhưng hạ lưu thì miễn cho, cảnh cáo ngươi chớ nói lung tung, nếu đồn ra ngoài khiến người khác hiểu lầm thì mặt mũi của sư thúc ta đây còn biết để đâu?”
Vân Sơ Tâm hận đến phát nghẹn, quay người tung ra một chiêu pháp thuật hệ kim. Giữa không trung bỗng biến ra một thanh cự kiếm bắn ra hào quang chói lòa, chỉ dừng lại trong chớp mắt, rồi bất thình lình đánh xuống đàn chuột phù quỷ.
Nền đất của đại điện lập tức nứt ra tan nát, đá vỡ gạch bay.
Cự kiếm hóa ra một đợt sóng ánh vàng, xô dồn dập ra ngoài, chuột phù quỷ bị sóng ánh vàng quét trúng đều tan thành mây khói ngay lập tức.
Uy lực của chiêu này rất khủng khiếp, chẳng qua số lượng của chuột phù quỷ quá đông, cùng lắm chỉ có thể cản bước chúng một lát, chứ cơ bản không thể tiêu diệt sạch, thế nên chẳng mấy chốc Vân Sơ Tâm lại bị rượt chạy quanh điện.
“Đừng cố nữa.” Mộ Thập Tam thảy một quả anh đào vào miệng: “Linh khí của ngươi đã tiêu hao hết rồi, đi nhanh lên đi.”
Vân Sơ Tâm nổi giận đùng đùng: “Ngươi mơ đi.”
Mộ Thập Tam nhướng mày: “Có chí khí, thế thì ngươi cũng đừng hối hận.”
Hắn vừa nói vừa lấy ra một chồng bùa, tung ra ngoài, rơi xuống đất tức tốc hóa thành chuột.
Vì chưa bị Vân Sơ Tâm chặt chém, nên những con chuột phù quỷ này đều có kích thước cỡ một con mèo nhỏ, chỉ chốc lát sau đã gia nhập vào đội quân đuổi bắt Vân Sơ Tâm.
Vừa rồi Vân Sơ Tâm đã được tận mắt nhìn thấy số lượng bùa trên đại điện, biết rõ với năng lực của mình thì có giết mười ngày nửa tháng cũng không hết. Nhưng cô cứ tưởng Mộ Thập Tam tiếc của, không nỡ dùng phù quỷ quý giá để đối phó cô, nhưng không ngờ hắn lại chẳng keo kiệt chút nào. Cô lập tức ra quyết định, dù không cam lòng nhưng cũng chỉ còn nước xách kiếm quay đầu chạy ra ngoài điện, vừa chạy vừa hét trả: “Xem như ngươi lợi hại!”
“Quá khen.” Mộ Thập Tam lười nhác cảnh cáo cô: “Sau này không có việc gì thì bớt tới làm phiền ta, ngươi tới một lần thì ta sẽ thả chuột đuổi ngươi một lần.”
Vân Sơ Tâm lại mắng thêm gì đó, Hàn Ngâm không nghe rõ, nhưng sau khi nhìn thấy thảm cảnh của Vân Sơ Tâm thì cô sợ thật rồi, thầm nhủ lòng, sau này không việc gì thì đừng đắc tội với Mộ Thập Tam, hắn ra tay quá độc ác.
“Mộ sư thúc.” Cô chần chừ một chút mới hỏi: “Những con Phệ Cốt Toàn Tâm thử này khó bắt lắm đúng không?”
Đuổi được Vân Sơ Tâm đi rồi, tâm trạng của Mộ Thập Tam tốt hẳn lên, hắn gật đầu nói: “Ừ, ta đợi trong Điệp Huyết cốc hơn một tháng mới đợi đủ một vạn con.” Nói đến đây, hắn liếc qua Hàn Ngâm: “Quên đi, tâm trạng ta đang tốt, số bùa ngươi trộm đi ta sẽ không đòi lại.”
Hóa ra đã bị hắn nhìn thấy...
Hàn Ngâm mặt dầy, đáp như không: “Nếu khó bắt như vậy thì dùng để bắt nạt Vân sư tỷ không hay lắm, quá lãng phí, chi bằng tặng nó cho người cần.”
Ngụ ý là tặng cho cô đó.
Mộ Thập Tam đâu phải người dễ đối phó, lập tức đáp lại cô bằng giọng châm biếm: “Ai nói lãng phí? Những phù quỷ này luyện ra là để đối phó cô ta, bằng không ta sống thanh tĩnh tiêu dao trên núi, đã không đánh nhau với ai, cũng chẳng bị ai đuổi giết, thế thì cần những thứ trói buộc này làm gì?”
Hàn Ngâm câm nín.
Mộ Thập Tam đứng lên duỗi lưng: “Ta ra ngoài một lát, ngươi quét dọn đi.”
Đen mặt nhìn đống hạt anh đào lổn nhổn đầy đất, Hàn Ngâm bất đắc dĩ lên tiếng: “Được, nhưng sư thúc chờ một chút, ta có việc muốn xin ngài giúp một tay.”
Xét trên phương diện này, Mộ Thập Tam sảng khoái hơn Tạo Hóa Kim Tiền rất nhiều, hoàn toàn không ra vẻ ta đây, cũng không từ chối, chỉ quay lại ghế, ngồi lười ở đó rồi nhìn cô nói: “Chỉ cần không phải chuyện quá phiền phức thì ngươi cứ việc nói.”
~ Hết chương 51 ~
Vân sư tỷ không được nói bậy nha, Mộ sư thúc chỉ hạ lưu với sư điệt khác thôi nha ~( ̄▽ ̄)~