Bắt yêu
Edit: Yunchan
***
Lâm gia mấy đời độc đinh, không sinh ra nhiều chuyện tranh quyền đoạt sản, thế nên lão gia Lâm phủ Lâm Uyên thuở thiếu thời tiếp quản việc buôn bán trong nhà một cách nhàn tản, trong ba mươi năm không tính là bình yên, nhưng cũng chỉ trải qua chút trắc trở nhỏ nhoi, không gặp sóng to gió lớn gì, dần dà ông ta trở nên hả hê mãn nguyện, cảm giác cả đời này mình có thể hưởng trọn vinh hoa, ôm mỹ sắc bình yên qua ngày.
Nào ngờ trời không chiều lòng người, hai năm trước ông ta bỗng nhiên trở bệnh liệt giường, mời mấy vị danh y xem bệnh, uống chẳng ít thuốc thang, nhưng chẳng thấy khởi sắc. Thế nên khi Tê Vân lão đạo tìm tới cửa vào sáng sớm, nói trong phủ yêu khí ngút trời, ông ta bèn nửa tin nửa ngờ mời vào phủ.
Kết quả chẳng cần hỏi, Tê Vân lão đạo vừa khua môi múa mép khen bản thân lên tận trời, thế gian hiếm có, vừa nói bệnh tình của Lâm Uyên đã nặng nay càng thêm nặng, còn bảo rằng nếu yêu vật chưa diệt trừ, không ngoài một năm ông ta sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Tuy trong lòng không tin tưởng lắm, nhưng lời này vẫn khiến Lâm Uyên biến sắc. Nếu như bỏ mặc, có khi sẽ thành tâm bệnh, đi đời nhà ma thật cũng không chừng. Cuối cùng Tê Vân lão đạo vừa thấy thời cơ chín mùi, bèn trưng ra dáng vẻ cao thâm như đã định liệu trước, ám chỉ nếu như diệt trừ yêu vật trong phủ, dù không thể đảm bảo chứng bệnh của Lâm Uyên khỏi hẳn, cũng có thể kéo dài tính mệnh chừng mười năm.
Đối với Lâm Uyên mà nói, chuyện liên quan tới tính mạng đương nhiên thà tin còn hơn không. Vả lại chỉ mời lão đạo bắt yêu mà thôi, tiền tài tốn hao còn chưa bằng số tiền mua xiêm y son phấn cho thê thiếp ông ta một tháng, nghĩ rồi ông ta bèn gọi người bê ra một mâm bạc vụn, cầu Tê Vân lão đạo bắt yêu.
Tê Vân lão đạo giả vờ giả vịt hồi lâu mới miễn cưỡng nhận bạc, đương nhiên vẫn cố che giấu bản tính tham lam của bản thân, thổi phồng mình nhân ái lương thiện đủ điều. Nói đến mức Lâm Uyên đang mắc bệnh hết chịu nổi, đành phải nói mình tiếp đón không chu đáo, mời lão đạo tự tiện lui ra sau nghỉ tạm.
Lúc này Lâm Tử Khanh vừa hồi phủ, Lâm Uyên lập tức kêu hắn tới kể lại chuyện này, mặc dù Lâm Tử Khanh không tin trong phủ có yêu vật quấy phá, nhưng không thể đánh đuổi Tê Vân lão đạo ra khỏi cửa. Thứ nhất chuyện liên quan tới hiếu đạo, ngộ nhỡ về sau cha hắn xảy ra chuyện không hay thật, thì hắn làm sao gánh nổi trách nhiệm này. Thứ hai Hiên Viên Túc nói mình là đồ nhi của lão đạo kia, không biết là thật hay giả. Nói tóm lại hắn không muốn đắc tội, quyết định dùng tiền tiêu tai, thay Lâm Uyên đón tiếp Tê Vân lão đạo, trông chừng lão trừ yêu.
Tê Vân lão đạo sai người chuẩn bị bàn hương án, dùng chu sa pha với máu chó mực vẽ mấy tờ đạo phù tới quỷ còn không nhận ra, lấy một cái tên đầy oai phong là “Trấn yêu phù”, sau đó nghiêng nghiêng ngã ngã bước theo nhịp điệu mà lão gọi là Canh bộ, cầm thanh kiếm gỗ đào mốc meo múa may tán loạn khắp cả phủ.
Vừa đảo vòng vòng, trong miệng lão vừa lải nhải thứ gì đó, nét mặt khi thì dè dặt, khi thì uy mãnh, lâu lâu còn hét to một tiếng “Yêu nghiệt đừng hòng thoát!”, sau đó gấp gáp chạy theo không khí, rồi lại đột nhiên dừng lại, dùng thanh kiếm gỗ đào đâm chém gọt bổ chẳng ra quy tắc gì. Chẳng những Lâm Tử Khanh nhìn tới trợn trừng mắt, mà tới Hiên Viên Túc cũng phải há hốc mồm, câm nín chẳng nói được gì.
Ê mặt! Ê mặt muốn chết!
Hiên Viên Túc thấy rầu chẳng biết để đâu cho hết, nó vốn chẳng trông cậy lão đạo Tê Vân này có tài cán bắt yêu gì đó, nhưng đã đi lừa bịp, thì ít nhất cũng phải biết vài câu đạo quyết, học một bộ kiếm pháp quèn, luyện thêm hai ba chiêu bí thuật, đánh ra một kiếm không cần tới nước thanh thế dọa người, nhưng chí ít khiến bùa bốc cháy, che mắt người ta chút xíu cũng phải biết chứ! Nào ngờ tới bản lĩnh thô thiển bề ngoài mà lão đạo sĩ cũng chả có, khả năng diễn xuất lố quá sức chịu đựng, khoa trương tới mức người ta liếc qua đã biết là bịp bợm. Về phần linh khí pháp lực, vậy thì khỏi phải bàn nữa, chẳng có lấy một tý gì, làm hại đệ tử tiên môn chính tông như nó phải bẽ mặt theo.
Nó thộn mặt ra cả buổi trời, hai mắt đảo qua, vừa hay đụng trúng ánh mắt của Lâm Tử Khanh.
Đương nhiên Lâm Tử Khanh không có kiến thức cao thâm và ánh mắt sắc bén như nó, nhưng hiển nhiên cũng không bị cách thức bắt yêu gần như gàn dở của Tê Vân lão đạo lừa gạt. Có điều xuất phát từ nhiều thứ lo ngại nên hắn chưa tiện chất vấn, không thể làm gì hơn là cười gượng với Hiên Viên Túc: “Bản lĩnh bắt yêu của Tê Vân đạo trưởng, thật đúng là kinh thế hãi tục...”
“Không sai không sai.” Hiên Viên Túc lập tức gật đầu nghiêm trang: “Bản lĩnh của sư phụ ta, tuyệt đối là xuất thần nhập hóa.”
Đương nhiên sư phụ này không phải là sư phụ đó, ở đây chẳng ai biết nó đang khen Hàn Ngâm chứ không phải Tê Vân lão đạo, bởi vậy lúc Thời Hoàn nghe thấy thì hừ khẽ một tiếng, cái mặt nhỏ quay ngoắc đi, rủa thầm trong lòng: Đần!
Lâm Tử Khanh định nói gì đó, khóe mắt thổi qua thấy Tê Vân lão đạo đang chạy tới thùy hoa môn thì sắc mặt đột nhiên đại biến, cuống quýt chạy tới ngăn lại, vì bước qua thùy hoa môn này chính là chỗ ở của nữ quyến, đâu thể nào mặc cho một đạo sĩ xa lạ xông bừa vào.
Trước đó Hiên Viên Túc đã muốn tìm cơ hội bắt chuyện với Thời Hoàn, nhưng Tê Vân lão đạo luôn đề phòng nó, nên nó không dám làm bừa. Lúc này là cơ hội hiếm có dễ gì để lỡ, nó hấp tấp thấp giọng hỏi: “Thời Hòa, lão đầu hỏng bét đó là sư phụ của ngươi thật à?”
Thời Hoàn sửng sốt, quay mặt qua ngó nó, không đáp.
Hiên Viên Túc nói tiếp: “Ta thấy lão chả giống người tốt chút nào, còn đánh chửi ngươi bừa bãi nữa, ta qua đây nói với ngươi, nếu ngươi có nỗi khổ gì thì cứ việc nói cho ta biết, biết đâu ta có thể giúp ngươi.”
Suy cho cùng Thời Hoàn vẫn là một đứa trẻ, dù trải qua khá nhiều chuyện nhưng tâm cơ cũng không quá thâm trầm. Khi nghe Hiên Viên Túc nói câu này, nỗi khiếp sợ và do dự đều lộ hết lên nét mặt, nhưng nó thấy tuổi của Hiên Viên Túc chẳng hơn nó là mấy, cuối cùng vẫn vòng mắt đi, bĩu môi nói: “Ngươi thôi lo chuyện bao đồng đi.”
Hiên Viên Túc bực bội: “Đầu ngươi bị gì thế hả, lần nào cũng không biết tốt xấu.”
“Ngươi mới là đồ ngu xuẩn không biết suy nghĩ!” Thời Hoàn cũng cáu, dằn giọng quát: “Ngươi tưởng mình là đại hiệp gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ đó hả, thân mình khó bảo toàn mà còn muốn quản chuyện của ta! Ta khuyên ngươi nhân lúc lão ta còn có chút kiêng nể ngươi, chớp thời cơ mà chạy cho nhanh đi, nấn ná thêm chút nữa, có khóc tới chết cũng không có chỗ hối hận đâu.”
Nói rồi nó bỏ Hiên Viên Túc lại, chạy nhanh tới bên cạnh Tê Vân lão đạo, đứng ở đó sụp mắt phục tùng trông hết sức ngoan ngoãn.
Hiên Viên Túc đứng ngốc ra một hồi, ngẫm ra khá nhiều thứ từ lời Thời Hoàn nói, lập tức ngước mặt lên cười hề hề, cũng co chân chạy theo.
Lúc này không biết Tê Vân lão đạo nói gì mà Lâm Tử Khanh lại đen mặt đồng ý để họ tiến vào trong trạch. Chẳng qua trước đó hắn đã gọi một tiểu nha hoàn đi vào thông báo trước, để nữ quyến bên trong lánh đi. Thế là sau một hồi chờ đợi, Tê Vân lão đạo tiếp tục múa thanh kiếm gỗ đào của lão, vọt vào trong.
Thời Hoàn thấy Hiên Viên Túc vẫn chưa chịu đi, cặp mày nhỏ chợt nhíu chặt, nhưng nó đã cảnh báo rồi, giờ chẳng biết làm gì hơn, đành phải cầm đạo phù, tiếp tục đi theo Tê Vân lão đạo, chạy thẳng tới trước một bụi hoa thược dược lớn.
Tê Vân lão đạo siết thanh kiếm gỗ đào, nhìn quanh nhìn quất cây thược dược này, bỗng nhiên gằn giọng, thần bí nói: “Đã tìm được bản thể của yêu vật!”
“Đạo trưởng nói những cây thược dược này là yêu vật?” Thần sắc Lâm Tử Khanh trở nên quái dị.
Tê Vân lão đạo vẫn nghiêm trang: “Nói cho chính xác, là một trong những cây thược dược này đã tu thành hoa yêu.”
Khóe miệng Lâm Tử Khanh co giật, những cây thược dược này là cha hắn mua cây non về đích thân nuôi trồng, là thứ cha hắn cực kỳ yêu thích, hơn nữa mới trồng cùng lắm là năm sáu năm, thời gian ngắn như vậy, làm sao có gốc cây nào tu thành hoa yêu?
Đáng tiếc, câu này chưa có cơ hội thốt ra, Tê Vân lão đạo đã trầm giọng quát: “Các ngươi hãy lui ra xa một chút, coi chừng bị hoa yêu này làm thương tổn.”
Sau đó lão tung người nhảy lên, vọt vào trong bụi thược dược giẫm đạp lung tung, chém chặt tán loạn.
Lâm Tử Khanh chứng kiến tận mắt mà choáng váng, đau lòng tới mức lục phủ ngũ tạng đều rỉ máu.
Hiên Viên Túc đỡ trán than thở, không dằn lòng được bèn thấp giọng hỏi Thời Hoàn một câu: “Trước đây lão này thường bắt yêu giúp người ta sao?”
Thời Hoàn chần chừ một lúc, khẽ mấp máy môi, lầm bầm như tiếng muỗi: “Lão mới mua đạo bào hành nghề, lúc trước là đại thần trừ tà cho người ta.”
Hiên Viên Túc đực mặt ra, không thể làm gì hơn là cười khan hai tiếng: “Ha, ha ha.”
Tiếng cười còn chưa lắng, Tê Vân lão đạo chợt kêu “Ối” một tiếng, thân thể lùi lại liên tục, trong khi bụi thược dược trước mặt lão như đang sống lại, cành bay lá múa, quất chan chát vào hai chân lão.
“Cây thược dược này thật sự thành yêu!” Lâm Tử Khanh kinh hãi gần chết.
Thời Hoàn cũng mở to hai mắt, kinh sợ ra mặt.
Chỉ có Hiên Viên Túc là hơi sững sờ, vội đảo mắt nhìn chung quanh, nhưng trong chốc lát không nhìn ra có gì bất ổn.
Lúc này Tê Vân lão đạo đã ù té chạy khỏi bụi thược dược, búi tóc đạo lệch sang bên, kiếm gỗ đào cũng chẳng biết chạy đi đâu mất, thậm chí cả giày cũng bị rớt mất một chiếc, trông thảm hại hết sức.
“Đạo... đạo trưởng...” Lâm Tử Khanh thấy thật sự bắt ra yêu vật, ba hồn bảy vía đã bay đi phân nửa, căn bản không kịp suy xét gì, lập tức vớ lấy cọng rơm cứu mạng, kéo thật chặt lấy ống tay áo của Tê Vân lão đạo: “Không phải còn trấn yêu phù sao? Mau... mau lấy ra trấn áp yêu vật này đi!”
Trấn yêu phù cái khỉ gì? Ruồi còn không trấn nổi một con nữa là yêu!
Tê Vân lão đạo biết rõ thân phận của mình nhất, kết cục khi lão vẽ ra trấn yêu phù trấn yêu chỉ có một, đó chính là bị yêu đập nát, bởi vậy lão chẳng đếm xỉa gì nữa, chỉ lo kéo ống tay áo về: “Buông tay... ngươi buông tay ra cho ta...”
Lâm Tử Khanh lạnh lòng, nhưng vẫn nhen nhóm một tia hy vọng cuối cùng, đau khổ cầu xin: “Đạo trưởng, ngài gọi yêu ra, ngài không thể buông tay mặc kệ được...”
Tê Vân lão đạo thấy giãy mãi không ra, cuống tới độ bất chấp hết, há mồng mắng xối xả: “Ngươi ngu hả! Nếu ta biết bắt yêu thì đã xử đồ ngu nhà ngươi trước rồi! Buông ra! Nhanh lên, nếu không buông ra, lát nữa chúng ta chả ai chạy thoát!”
Lúc này trong bụi thược dược vẳng tới tiếng cười nũng nịu khiến người nghe tan chảy: “Chạy không thoát đâu, chớ phí sức làm gì, ở lại với nô gia đi mà.”
Thời Hoàn chớp chớp mắt, ngã vật ra sau, trực tiếp ngất xỉu.
Lâm Tử Khanh dựng hết tóc gáy, hàm răng đã run lên “Cạch cạch” mất kiểm soát, nhưng hắn không dám quay đầu lại nhìn, đứng cứng còng hóa đá ngay tại chỗ.
Tê Vân lão đạo chẳng tốt hơn họ là bao, hai chân như đổ chì, nặng tới nỗi nhích lên không được, khó khăn lắm mới dợm được một bước thì lại như đụng vào một bức tường vô hình, va vào làm lão phải đổ lùi ba bốn bước, sợ tới nỗi quỳ phịch xuống đất, dập đầu lia lại: “Yêu... à không, thần tiên tỷ tỷ, tha mạng! Tha mạng!”
Thần tiên tỷ tỷ!
Dưới tình huống quái dị thế này, chỉ có mỗi Hiên Viên Túc là còn bình tĩnh như không, hơn nữa khi nghe Tê Vân lão đạo dập đầu xin tha, nó còn không nín được bật cười “Khanh khách“.
Bị một lão đạo sĩ sắp xuống lỗ xưng là tỷ tỷ, hình như không phải là chuyện đáng ăn mừng lắm đâu.
~ Hết chương 191 ~