Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 192: Chương 192: Đầu sai sư môn




Đầu sai sư môn

Edit: Yunchan

***

Quả nhiên, chiêu vuốt mông ngựa của Tê Vân lão đạo hình như đã vỗ trúng móng ngựa của yêu nữ, một cơn gió lạnh xoáy đất ập tới, thổi cho lão đạo đang đưa lưng về bụi thược dược nguyên một miệng bùn, giọng kiều mị lập tức chuyển sang cáu giận.

“Lão lỗ mũi trâu không có mắt, ai là tỷ tỷ của lão!”

Tê Vân lão đạo là người lõi đời, nhưng bây giờ cũng bị hù cho hồ đồ, giá nào cũng không ngờ được yêu vật này lại có kiêng kỵ như nữ tử loài người, hơn nữa tiềm thức của lão cho rằng yêu loại đều có tuổi thọ rất dài, thuộc về hàng bất lão bất tử, đương nhiên tuổi tác cũng cao hơn lão rất nhiều, vì thế không nghe ra ý bực tức trong lời lẽ của thược dược yêu, còn tưởng yêu vật này chê lão chưa đủ cung kính, vội vã dập đầu bất chấp đau đớn: “Sai rồi, bần đạo sai rồi! Thần tiên nãi nãi, thần tiên tổ tông, ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho bần đạo lần này đi!”

“Đáng giận, còn dám nói bậy!” Thược dược yêu nổi cáu triệt để, một trận gió lạnh quét qua đất, hất cả người Tê Vân lão đạo lên cách mặt đất chừng nửa trượng, sau đó mới ném uỵch xuống đất.

“Á —–” Tê Vân lão đạo bị ném tới nỗi mặt mũi chân tay dính bẹp xuống đất, sau cơn đau đớn quằn quại bèn đưa tay sờ thử, phát hiện miệng ứa máu, răng cửa bị đập gãy hai cái.

Thược dược yêu vẫn còn cáu: “Thật muốn thẳng tay ném chết ngươi luôn!”

Lâm Tử Khanh ở bên nghe ra chút đầu mối, run lập cập xin tha: “Thần tiên muội muội...”

Lời vừa ra khỏi miệng, trên đầu chợt vọng xuống tiếng cười khì, theo đó là một giọng trong trẻo êm ái: “Niệm Tuyết, đủ rồi, không được tùy tiện đả thương người.”

Thược dược yêu trở nên ngoan ngoãn bất ngờ, cười nũng nịu nói: “Vậy thì hời cho họ quá đi.”

Tiếng cười vừa lắng xuống, chỉ thấy một tia sáng xanh ma mị bay ra khỏi bụi thược dược, chui thẳng vào táng cây nhãn thơm ngát ngay bên cạnh.

Lúc này Lâm Tử Khanh sợ thì sợ, nhưng vẫn không cầm lòng được ngẩng đầu lên nhìn, không nhìn thấy người, chỉ thấy trong cây nhãn rậm lá thấp thoáng một góc áo màu đỏ thẫm, tim hắn bỗng giật thót theo.

“Sư phụ sư phụ!” Hiên Viên Túc bên cạnh vui mừng ra mặt, kêu lên vui sướng: “Ta biết ngay là người tới mà!”

Trả lời nó là một thiếu niên tuấn tú bước ra từ phía sau cây nhãn, không ai khác ngoài Mộ Thập Tam, hắn hừ khẽ nói: “Ngươi vui lắm sao?”

Nét mặt Hiên Viên Túc lập tức chuyển sang đau khổ, cúi đầu ngoan ngoãn nói: “Sư công.”

“Có gọi như vậy cũng vô dụng thôi.” Trong mắt Mộ Thập Tam hiện lên ý cười đạt thành tâm nguyện: “Phạt ngươi diện bích một năm.”

Hiên Viên Túc ngơ ngác, oan ức nói: “Tại sao lại phạt ta, ta đâu làm sai chuyện gì.”

“Không sai sao?” Mộ Thập Tam nhếch mép: “Ngươi bái minh sư khác, học lừa lọc bịp bợm, còn nói không sai ư?”

Hiên Viên Túc còn muốn biện minh: “Sư công oan uổng quá! Ta chỉ muốn...”

Mộ Thập Tam chẳng thèm nghe: “Phạt ngươi diện bích hai năm.”

Hiên Viên Túc chưa từ bỏ ý định, quay đầu tìm viện binh: “Sư phụ ơi!”

Mộ Thập Tam chỉ mong sao nó tiếp tục phản khán, cười cười nói: “Ba năm.”

Đến đây Hiên Viên Túc có ngu cỡ nào cũng biết Mộ Thập Tam cố tình tra cứu, vả lại còn bất chấp lý lẽ, nó chẳng còn cách nào hơn là đưa tay bịt kín miệng, không dám ho he thêm tiếng nào.

Trên cây nhãn vẳng tới tiếng cười khẽ: “Chàng đừng có bắt nạt trẻ con.”

Ánh mắt Mộ Thập Tam lóe lên, nhìn chằm chằm Hiên Viên Túc, hỏi ngược lại: “Ta bắt nạt ngươi sao?”

Giọng hắn rất ôn hòa, nhưng nghe kiểu nào cũng thấy bất thiện, Hiên Viên Túc đành phải lắc đầu ấm ức: “Không có.”

Lúc này Mộ Thập Tam mới đưa tay sờ đầu nó, hài lòng nói: “Nàng xem, nó nói ta không bắt nạt nó.”

Quá chai mặt!

Hiên Viên Túc vừa oán thầm, vừa lén lút ngó lên cây nhãn, chờ Hàn Ngâm đòi lại công bằng cho mình, không nữa thì miễn tội diện bích cho nó cũng đủ rồi.

Không ngờ vị sư phụ này của nó cũng chẳng phải người tốt gì cho cam, nghe vậy chỉ cười hì hì: “Thế à, thế thì ta đây mặc kệ.”

Giờ phút này, Hiên Viên Túc chỉ biết hít vào một hơi lạnh, sâu sắc hiểu được thế nào gọi là cùng một giuộc, thế nào gọi là kết bè kéo cánh, thế nào gọi là thông đồng làm bậy. Lần đầu tiên nó sáng suốt nhận ra hình như mình đã bái lầm sư môn, tương lai đã định trước là tận cùng gian khổ.

Trong lúc họ trò chuyện, trừ Thời Hoàn đã bị dọa cho bất tỉnh ra, Tê Vân lão đạo và Lâm Tử Khanh đều thay đổi nét mặt xoành xoạch, hết sức đặc sắc, thế nhưng tâm trạng cả hai lại không giống nhau, một người đơn giản chỉ có sợ hãi mà thôi, người còn lại thì phức tạp hơn nhiều, từ kinh hỉ đến mất mát rồi đến bàng hoàng và sợ hãi, quả thật là thay đổi trong nháy mắt.

Mộ Thập Tam bắt nạt Hiên Viên Túc xong tâm trạng rất thoải mái, đảo mắt liếc qua hai người, nhìn thẳng vào Lâm Tử Khanh như cười như không: “Ngươi chính là công tử Lâm gia cho người theo dõi bọn ta?”

Tim Lâm Tử Khanh giật lên đánh thót, mồ hôi lạnh tuôn rơi như mưa: “Thần tiên chớ trách, thần tiên chớ trách... tiểu... tiểu nhân tuyệt đối không có ý mạo phạm...”

Mộ Thập Tam khẽ nhướng hàng mi dài, nhìn xoáy vào hắn một lát không nói gì.

Lâm Tử Khanh thấp thỏm, hơi hé mắt nhìn lên, đối diện với ánh mắt sắc lẹm của Mộ Thập Tam, nhất thời có một loại khiếp đảm như bị nhìn thấu từ trong ra ngoài, vả lại ánh mắt này như mang theo áp lực, hết sức nặng nề, dồn ép tới nỗi mồ hôi lạnh của hắn ứa ra ào ạt, chẳng mấy đã ướt đẫm toàn thân, thế mà cổ họng lại khô khốc, tới cầu xin tha thứ cũng không phát ra được một tiếng.

Chẳng biết đã qua bao lâu, ngay khi hắn sắp nổ tung trong sức ép tâm lý to lớn này, Mộ Thập Tam mới cười nhạt nói: “Lúc này tâm trạng của ta không tệ, tạm tha cho người, không chấp nhặt với ngươi.”

Đến lúc này Lâm Tử Khanh mới như được đại xá, trên gương mặt xám như tro tàn hiện ra chút sinh khí, vừa chùi mồ hôi, vừa nói tạ ơn luôn miệng. Tất nhiên trong lòng hắn vẫn phảng phất sắc đỏ xua mãi không đi, nhưng sau khi biết được giới hạn của thiếu niên trước mắt này, bây giờ có cho hắn mượn mười lá gan hắn cũng không dám liếc lên cây nhãn lấy một lần.

Hàn Ngâm nhìn thấy màn này thì cười chịu thua, nhanh nhẹn nhảy khỏi táng cây nhãn, nói: “Được rồi, tìm thấy tiểu Túc rồi, chúng ta đi thôi.”

Mộ Thập Tam gật đầu, liếc qua Tê Vân lão đạo và Thời Hoàn như suy nghĩ điều gì, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ hơi cong khóe miệng, rất tự nhiên nắm lấy tay Hàn Ngâm bước ra ngoài.

Bây giờ Hiên Viên Túc mới thoát ra khỏi cơn ủ rũ, thấy họ nói đi là đi ngay, bất giác la lên gấp gáp: “Sư phụ sư công, hai người chờ chút đã.”

Hàn Ngâm ngẩn ra, ngoái đầu lại hỏi: “Ngươi còn chuyện gì?”

“Ta...” Hiên Viên Túc ngó Thời Hoàn còn đang ngất xỉu trên đất với vẻ lưỡng lự, rồi nhìn qua Tê Vân lão đạo vừa nghe họ muốn đi, trong ánh mắt sợ hãi của lão liền toát lên vẻ vui mừng và gian xảo, nó cắn cắn môi nói: “Lão đạo sĩ này hình như không phải người tốt, chúng ta hỏi cho rõ rồi đi có được không?”

Hàn Ngâm nhướng mày tỏ vẻ bất ngờ, với kinh nghiệm của mình, tất nhiên cô cũng nhìn ra ánh mắt tránh né của Tê Vân lão đạo này không phải của người tốt. Chẳng qua trong giới tu tiên đã có luật bất thành văn, đó là cố hết sức không nhúng tay vào chuyện của phàm tục.

Đó không phải vì người tu tiên lạnh lùng vô tình, mà vì năng lực của người tu tiên quá hùng mạnh, khoan hãy nói tới cô và Mộ Thập Tam, mà chỉ tính riêng một đệ tử mới Nạp Khí Nhập Khiếu thôi cũng đủ gây cho giới phàm tục sóng to gió lớn. Thế nên chỉ cần chuyện của giới phàm tục không cản trở bản thân, không có thiên họa, yêu ma tạo nghiệt, hoặc không tới nỗi sinh linh đồ thán, vạn dân không được an sinh, thì họ đều cố gắng không nhúng tay vào.

Thứ nhất tiếng xấu ỷ mạnh hiếp yếu chẳng mấy êm tai. Thứ hai đi chung đường với người bình thường chẳng khác nào giẫm lên kiến cỏ, người tu tiên bắt nạt người thường chẳng có ý nghĩa gì. Thứ ba cũng là điểm quan trọng nhất, việc gì cũng có nhân quả, thiên đạo luôn tuần hoàn. Quản nhiều chuyện của giới phàm tục, trong lòng sẽ sinh ra vướng mắc và ràng buộc dư thừa, khiến thất tình lục dục không thuần khiết.

Đương nhiên, điểm cuối cùng này Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam tương đối khinh bỉ. Hiện tại họ không nhúng tay vào, nguyên nhân lớn nhất vì thấy Tê Vân lão đạo chỉ mang tội lừa gạt, chưa phát hiện lão gây ra tội ác giết người phóng hỏa gì, hơn nữa đứa trẻ kia không tìm họ xin giúp đỡ, đương nhiên họ cũng không muốn xen vào chuyện người khác, có khi lại tốt bụng làm chuyện xấu, tự cho là đúng.

Hàn Ngâm còn đang đăm chiêu, Tê Vân lão đạo gian xảo lại không nén được tức giận, kêu trời trách đất biện bạch: “Oan uổng quá! Vị tiểu ca này, bần đạo không đắc tội gì với ngươi, sao ngươi lại ăn không nói có, vu khống bần đạo không phải người tốt!”

Hiên Viên Túc chỉ vào Thời Hoàn, hừ lạnh: “Chính mắt ta nhìn thấy lão đánh chửi nó!”

Tê Vân lão đạo càng kêu oan dữ hơn: “Trời đất chứng giám! Bần đạo đối xử với đồ đệ như con ruột của mình, nhưng răng còn có khi cắn lưỡi, bần đạo thỉnh thoảng đánh chửi nó một lần, cũng như cha mẹ thân sinh dạy dỗ con cái, tất cả là muốn tốt cho nó, sao chỉ vì thế mà vu cho ta không phải người tốt!”

Hiên Viên Túc hầm hầm nói: “Không giống, lão căn bản không phải đang dạy con.”

Tê Vân lão đạo kiên quyết phủ nhận: “Tiểu ca ăn nói bừa bãi như thế, lẽ nào muốn hại chết bần đạo hay sao!”

Hai người đôi co qua lại, chẳng mấy chốc đã cãi ầm cả lên.

“Đừng ồn nữa!” Mộ Thập Tam không nhịn được quát một tiếng: “Để cậu bé kia tự nói.”

Hiên Viên Túc đau khổ ra mặt: “Nói gì mà nói, nó bị dọa ngất mất tiêu rồi.”

Hàn Ngâm bật cười không đồng tình: “Dọa ngất?”

“Hả!” Hiên Viên Túc nhìn chăm chăm vào Thời Hoàn đang nằm trên đất, khó hiểu hỏi: “Không thể nào, chẳng lẽ nó giả bộ xỉu?”

“Chẳng phải chỉ giả bộ bất tỉnh thôi sao!” Hàn Ngâm bất đắc dĩ nói: “Chiêu này quả là có ích, bằng không sao người ta cứ thích dùng. Nhưng như đã nói, nếu có nỗi khổ thật, chính nó còn không tố, thì ngươi gấp làm gì?”

“Thật hết nói nổi!” Hiên Viên Túc dậm chân nổi giận: “Tiểu tử này quả nhiên không biết suy nghĩ!”

Nó vừa chửi vừa xông tới, tóm lấy vạt áo của Thời Hoàn ra sức lắc lắc: “Đứng lên, ta biết ngươi có nỗi khổ, mau nói rõ ra cho ta!”

“Ngươi làm gì đó, ngươi muốn làm gì hả!” Tê Vân lão đạo dường như sợ Thời Hoàn nói ra gì đó, bất chấp cơn sợ hãi hiện tại, vội vàng nhào lên quát: “Buông đồ đệ ta ra!”

Dù mánh nhỏ bị lật tẩy, nhưng Thời Hoàn vẫn chưa nghĩ ra phải đối phó với tình hình trước mắt thế nào, muốn giả ngất thêm tý nữa để suy nghĩ, có điều nó không chịu nổi kiểu lắc đến rối nội tạng của Hiên Viên Túc, Tê Vân lão đạo còn bấu lên đùi nó một phát như muốn cảnh cáo, đau đến mức nó không tài nào giả bộ tiếp được nữa, đành phải nhăn nhó mặt mày mở mắt ra.

“Giỏi lắm! Ngươi quả nhiên là giả ngất!” Thấy nó tỉnh lại, Hiên Viên Túc càng nóng ruột hơn: “Nói mau nói mau!”

Tê Vân lão đạo cũng xáp lại, nước mắt nước mũi đầm đìa nói: “Hoàn nhi, bần đạo chưa bao giờ bạc đãi con, con mau nói rõ cho hai vị thần tiên này biết đi.”

Tục ngữ có câu tượng đất cũng có ba phần nóng tính, bản tính Thời Hoàn có vững vàng hơn nữa thì cũng chỉ là một đứa trẻ mới mấy tuổi đầu, bị hành hạ đến đây đã là cực hạn, bây giờ càng gai mắt một già một trẻ trước mắt này hơn, thế là trong cơn tức giận, quát lên một câu bất chấp: “Có phiền hay không hả! Hai người tránh xa ta ra!”

~ Hết chương 192 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.