Canh ba hoa chích chòe
Edit: Yunchan
***
Tuy màn lật ngược tình thế này không quá vang dội, nhưng lần đánh bậy đánh bạ này của Hàn Ngâm cũng đã giành Ngũ Hành linh mạch về cho Cửu Huyền. La Cẩn hỏi cô chuyện Ngũ hành linh khí xong thì bảo Tống Việt gọi hai đệ tử tham gia tỷ thí tới, khen ngợi đôi câu, rồi cho mỗi người một viên Diên Mệnh đan.
Đây là loại đan dược có thể kéo dài thêm một năm tuổi thọ, để điều chế được nó không dễ chút nào, bởi thế hai đệ tử được ban thưởng đan đều mừng rỡ bái tạ, nhưng Hàn Ngâm lại nhìn đan dược trong tay, muốn nói lại thôi.
La Cẩn thật ra khá tốt tính, hỏi: “Có gì cứ nói đừng ngại.”
Hàn Ngâm đáp: “Hiện tại đệ tử không dùng được Diên Mệnh đan này, có thể dùng nó để đổi một thanh phi kiếm không?”
La Cẩn trầm ngâm một lát, bỗng nhiên vỗ tay cười: “Coi như vận khí của ngươi không tệ.”
Nói xong y lấy từ túi Càn Khôn tùy thân ra một thanh phi kiếm tỏa sáng năm màu.
“Nếu ngươi không nhắc thì ta cũng quên khuấy mất, thanh phi kiếm này ta vô tình có được, đây thật ra là một thanh kiếm tốt, nhưng chẳng biết người luyện kiếm nghĩ gì, lại luyện đủ các loại huyền tinh trân khoáng vào chung một khối, muốn dùng được kiếm chỉ có Ngũ Hành linh khí pha tạp không tinh khiết, ta cũng chẳng biết phải dùng nó thế nào, bây giờ ban thưởng cho ngươi thật là vừa khéo.”
Hàn Ngâm nhận thanh kiếm kia, vui vẻ cảm tạ. Cô bị Tô Tinh Trầm truy sát tới thê thảm nên dù nằm mơ cũng muốn có được một thanh phi kiếm, như vậy chỉ cần tu đến tu vi Cảm Ngộ thì dù không đánh lại Tô Tinh Trầm, lỡ gặp phải thời khắc nguy hiểm cũng có thể quay đầu bỏ chạy.
Lệ Thanh Hàn ngồi ở bên thờ ơ lạnh nhạt, bỗng nhiên thò tay lấy thanh kiếm qua, cười nói: “Vi sư nghèo kiết hủ lậu, ngươi bái sư cũng không có lễ gặp mặt gì để tặng ngươi, thôi thì mượn hoa hiến phật, thay ngươi luyện lên phi kiếm ba tầng cấm chế, để sau này ngươi sử dụng cũng được tiện tay chút.”
Hàn Ngâm đã từng luyện qua túi Càn Khôn, biết mấy chuyện luyện pháp khí này mất rất nhiều thời gian công sức, có lẽ luyện phi kiếm càng trắc trở hơn, bây giờ có người nhọc công giúp, dĩ nhiên cô cầu còn không được, vừa tạ ơn luôn miệng, vừa nói đủ lời ngon tiếng ngọt trước mặt Lệ Thanh Hàn. Chẳng qua Lệ Thanh Hàn cũng không để mình bị xoay vòng vòng, xin cáo lui với La Cẩn, rồi dẫn cô và những đệ tử khác quay lại Tập Hạc phong. Sau đó đóng cửa Bất Cư điện lại, hỏi rõ hành tung nửa năm qua của cô.
Chuyện nói được thì chắc chắn phải nói, chuyện không nói được thì có đánh chết cũng không nôn ra nửa chữ.
Nắm chắc tư tưởng này, Hàn Ngâm tức tốc biến sự thật thành nguyên luyện nấu ăn, đầu chặt một đao, tay băm một khúc, băm nát nhừ tới nỗi không nhìn ra hình dáng ban đầu, còn xịt thêm mắm muối, rắc vào chút đường, cuối cùng bắt lên lửa nấu ra một nồi canh ba hoa chích chòe, kính cẩn rót vào bát cho Lệ Thanh Hàn.
Thậm chí đến thạch thất dưới hồ sâu vạn trượng cũng tuôn ra, nhưng người dùng Tạo Hóa Kim Tiền mở thạch thất lại biến thành Tô Tinh Trầm. Tới vườn linh cũng vu khống cho Tô Tinh Trầm lấy mất, còn bản thân cô thì sao á, đương nhiên là vào vai con tin số khổ, ẩn náu trong thạch thất với Tô Tinh Trầm ít ngày, còn bị Tô Tinh Trầm dùng để thử đan, kết quả lại bất cẩn biến đổi thể chất, tu ra Ngũ hành linh khí.
Không ít người tu tiên thích dựng một động phủ mật thất ở nơi yên tĩnh để bế quan thanh tu, địa điểm là nơi mà phần lớn mọi người không tìm được, do đó chuyện thạch thất Lệ Thanh Hàn cũng nửa tin nửa ngờ, chỉ hỏi cô: “Vậy ngươi làm sao trốn thoát khỏi tay nghịch đồ sư môn?”
Mặc dù lừa sư phụ cũng có hơi áy náy, nhưng chuyện Tạo Hóa Kim Tiền quả thật không thể tiết lộ ra ngoài, Hàn Ngâm đành phải cắn răng nói dối tiếp. Bịa rằng Tô Tinh Trầm thiếu thuốc để luyện đan nên bèn ra ngoài tìm, thấy dắt theo con tin như cô thì rất bất tiện, lại tin chắc là cô không thoát khỏi thạch thất được, nên nhốt cô bên trong một mình, không ngờ cô lại tìm thấy đường ngầm, mang theo trúc giản Nguyên Nhất chân nhân để lại chạy ra ngoài.
Nói đến đây, những chuyện sau đó hầu như không cần hư cấu nữa, hoặc phải nói là hai đệ tử Lưu Tiên môn thoát chết trong gang tấc có thể vạch trần lời nói dối của cô, do đó cô không dám bịa, đành kể lại răm rắp từ việc mình đến thôn Phượng Tuyền bằng cách nào, ẩn cư tu luyện làm sao, cuối cùng Tô Tinh Trầm tìm đến, cô chạy thoát thân thế nào, nói ra tất tần tật, nói xong còn lấy đống trúc giản của Nguyên Nhất chân nhân và bức thư của Sở phu tử ra đưa cho Lệ Thanh Hàn xem.
Lệ Thanh Hàn xem xong thì đăm chiêu chốc lát, không phát hiện ra sơ hở gì trong lời kể của cô, nên cuối cùng cũng tin cô.
Hàn Ngâm thừa dịp hỏi thăm luôn: “Sư phụ, tung tích của Sở Mộ Tuyết người có biết không?”
Không ngờ Lệ Thanh Hàn lập tức cảnh cáo cô: “Việc này đừng nhắc lại!”
Hàn Ngâm khó xử: “Nhưng đệ tử chịu ân của Sở phu tử...”
Ánh mắt Lệ Thanh Hàn đổi sang nhu hòa: “Ngươi tri ân báo đáp là chuyện tốt, nhưng chuyện Sở Mộ Tuyết người trong phái đều nói năng thận trọng, ngay cả vi sư cũng không biết rõ, trong này ắt có quan ngại trọng đại, tốt nhất là ngươi đừng nên hỏi nữa.”
Tới sư phụ còn nói vậy, xem ra Tạo Hóa Kim Tiền bảo cô lo giữ cái mạng nhỏ đừng nên hỏi nhiều, cũng chẳng nói quá chút nào...
Hàn Ngâm hết cách, đành phải tiu nghỉu trả lời: “Dạ.”
Nói xong mọi chuyện cả bọn mới ra khỏi Bất Cư điện, Phương Dữ còn đầy một bụng tâm sự muốn kéo Hàn Ngâm đi tán dóc, nào ngờ chưa kịp mở miệng, Lạc Vân Khanh đã giành nói trước: “Đệ về trước đi.”
Phương Dữ muốn đuổi theo hỏi lý do, nhưng thấy sắc mặt vị sư huynh này còn lạnh hơn bình thường gấp ba lần, bèn rụt đầu lại, chuồn đi nhanh như chớp.
Hàn Ngâm có hơi thấp thỏm nhưng cố không để lộ ra nét mặt. Hai người đi tới chỗ yên tĩnh, cô mới cười hỏi hắn: “Sư huynh có chuyện muốn nói với muội sao?”
Lạc Vân Khanh quay người sang, lạnh lùng nhìn cô một hồi: “Tật xấu thích nói dối của muội, đến giờ còn chưa sửa?”
Tim Hàn Ngâm chùng xuống, muốn phủ nhận theo bản năng, nhưng cô biết Lạc Vân Khanh không phải người tâm cơ, đã lôi cô ra chất vấn thì nhất định trong lời kể của cô thật sự có lỗ hổng, cô quyết định nuốt lời chực đến bên môi xuống, cụp mắt thấp giọng nói: “Muội nói sai ở đâu rồi sao...”
Lạc Vân Khanh cười lạnh: “Nhìn đi, muội nói dối quá nhiều, đến câu nào lộ sơ hở cũng không biết!”
Nói nhiều sai nhiều, vả lại cô đích thực nói dối, đành âm thầm cam chịu.
Đầu Hàn Ngâm càng lúc càng cúi thấp, không ho he tiếng nào.
Lạc Vân Khanh lại mắng cô: “Thôi giả vờ tội nghiệp đi!”
Hàn Ngâm nâng mặt lên, nhếch miệng, nặn ra một nụ cười khổ.
Đây đúng là...
Mặt dầy mày dạn!
Lạc Vân Khanh chẳng biết làm sao với cô, đành phải bàn vào trọng điểm, khoanh tay lại nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Lúc muội mới lên núi đã nghe nói, trước khi Tô Tinh Trầm phản bội sư môn có giao tình rất tốt với ta, vậy sao ta không biết y am hiểu chuyện luyện đan nấu thuốc?”
Hóa ra sơ hở nằm ở đây!
Hàn Ngâm thầm thở phào một hơi, lập tức thừa nhận với thái độ thành thật: “Xin lỗi sư huynh, là muội nói dối, muội chỉ muốn kể cho mình thảm thương chút để mọi người đồng tình, nên mới nói Tô Tinh Trầm mang muội ra thí nghiệm thuốc.”
Kỳ thực người mang cô ra thí nghiệm thuốc chính là tên sư thúc chết dẫm Mộ Thập Tam kia kìa.
“Vẫn còn nói dối!” Lạc Vân Khanh càng giận hơn: “Nếu thế làm sao muội tu thành Ngũ hành linh khí?”
Hàn Ngâm đáp nhanh gọn: “Ăn quả Ngũ Hành.”
Lạc Vân Khanh sửng sốt.
“Muội nhân lúc Tô Tinh Trầm không để ý, trộm từ trong vườn linh, lúc đó còn tưởng là thứ gì ngon lành có thể tăng tu vi, sau mới biết cái quả đó hại người quá ác.”
Cô phóng đại tình cảnh bản thân cho kinh khủng một tý, Lạc Vân Khanh có hơi tin, nhưng vẫn tức giận hỏi cô: “Những chuyện khác muội không nói dối?”
Hàn Ngâm nghiêm túc hồi tưởng lại một lát, đáp: “Tuyệt đối không có, không tin sư huynh có thể đi điều tra!”
Dù sao có tra hay không tra thì thạch thất vẫn ở đó, thôn Phượng Tuyền cũng ở đó, không thể biến mất được, còn những chi tiết khác thì phải bắt Tô Tinh Trầm mới đối chất được, hiện tại cô chẳng có gì phải lo.
Lạc Vân Khanh nhìn cô chăm chú, thật lòng không thể phân biệt được câu nào là thật câu nào là giả, cuối cùng đành phải trầm mặt nói: “Ta tin muội một lần, việc này tạm cho qua, nhưng hy vọng sau này muội ngay thẳng đoan chính, chớ đi sai đường, bằng không người đầu tiên không tha cho muội, chính là ta!”
Ví như Tô Tinh Trầm, trước đây vốn là bạn tri kỷ của hắn, nhưng nào ngờ...
Lạc Vân Khanh buồn bã trong lòng, phất tay áo bỏ đi.
Hàn Ngâm đứng yên tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng hắn một lát mới hoàn hồn, thấp giọng than nhẹ: “Xin lỗi, Lạc sư huynh.”
~ Hết chương 47 ~