Gối thêu hoa
Edit: Yunchan
***
Đừng thấy Hàn Ngâm đối với ai cũng tươi cười rạng rỡ, lanh lợi hoạt bát mà lầm, sự thật là thỉnh thoảng cô cũng sẽ xuống tinh thần. Thí dụ như lần này, cô bị Lạc Vân Khanh răn dạy một bài xong thì có hơi tiu nghỉu, không muốn trở lại tu luyện, mà thất thểu đi dạo trên Tập Hạc phong, định tìm một chỗ yên tĩnh sưởi nắng rồi đánh một giấc, có lẽ tỉnh ngủ rồi tâm trạng sẽ thoải mái hơn.
Bất tri bất giác, cô đã đi tới gần Tương Ly điện, ngoái đầu lại nhìn Thổ Linh trư vẫn đang im lặng cun cút bám theo sau lưng, nghĩ lại nên đi vào nói câu xin lỗi với Mộ Thập Tam về chuyện mình đột ngột mất tích nửa năm, nhân tiện xin hắn nghĩ cách biến tóc mình về màu gốc.
“Mộ sư thúc, ngài có ở nhà không?”
Đẩy cửa điện khép hờ ra, cả điện tĩnh tặng, Hàn Ngâm cẩn thận tránh bẫy gài trên điện, đi vòng vào để tìm người. Kết quả chưa đi được hai bước đã nhìn thấy một đống xanh mượt đang nhảy nhảy ở đằng trước, cô ngơ ra một lát, đuổi theo mới biết nó chính là một con thỏ.
Thỏ màu xanh lá, màu lông giống hệt tóc của cô...
Hàn Ngâm vô thức sờ sờ tóc, trong lòng nảy ra một dự đoán không lành.
Quả nhiên, đến khi cô vòng ra hậu điện đã nhìn thấy một ổ chừng ba tới bốn mươi con thỏ, nhảy nhót thích thú trong cấm trận, vả lại còn mỗi con một màu, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, lúc nha lúc nhúc, chen thành một cục làm hoa hết cả mắt cô.
Đông đến phát sợ!
Sống lưng cô lạnh toát, người nổi da gà, đang định quay đầu bỏ chạy thì bỗng nghe thấy tiếng người vẳng tới loáng thoáng, bèn lần theo âm thanh tìm vào sân sau, thấy Mộ Thập Tam đang nằm trên ghế mây, trong lòng ôm một con thỏ lông đen, hơi híp mắt phơi nắng.
Bên cạnh hắn đang đứng một nữ tữ mắt thanh mày tú, khí chất hiên ngang, khi phát giác thấy Hàn Ngâm đi tới thì nhìn thoáng qua cô, sau đó dời tầm mắt đi như chưa phát hiện ra, nói tiếp: “Mộ Thập Tam, cuối cùng thì bao lâu rồi ngươi không tu luyện hả?”
Mộ Thập Tam đến mắt cũng lười mở: “Ngươi quản được sao?”
“Ngươi đừng tưởng sư tổ mất rồi thì không còn ai kiểm tra tu vi của ngươi, nếu tiếp tục như vậy nữa, chưởng môn... chưởng môn...” Tục ngữ nói đồ đệ dẫn vào cửa, tu hành ở bản thân, tu tiên còn hơn thế, có lẽ cô gái kia không nghĩ ra chưởng môn sẽ làm gì Mộ Thập Tam, ấp a ấp úng một lát, rồi chỉ vào mũi hắn, căm hận nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, tóc của ngươi sẽ bạc nhanh, răng cũng rụng nhanh, tới khi nằm trên giường chờ chết thì hối hận cũng vô ích.”
Chưa từng thấy Mộ Thập Tam bị người ta chỉ vào mũi giáo huấn bao giờ, Hàn Ngâm đột nhiên rất muốn cười nhưng không dám, phải kiềm chế đến khổ.
Mộ Thập Tam thì vẫn chẳng cho người ta chút thể diện nào: “Dù là vậy, thì mắc gì đến ngươi.”
Vẻ giận dữ trên mặt cô gái kia càng rõ ràng hơn, như không tìm được nơi xả giận, cô gái kia bèn phất tay vẽ ra một đường kiếm ảnh, sau đó con thỏ trong lòng Mộ Thập Tam chưa kêu được một tiếng đã phun máu xối xả, chân giẫy một cái, tắt thở.
Tính tình cô gái này quá hung tợn, tu vi hình như cũng không thấp...
Hàn Ngâm cắn môi dưới, càng không dám lên tiếng.
Khả năng chịu đựng của Mộ Thập Tam tương đối mạnh, tiện tay ném con thỏ chết ra ngoài mà chân mày không nhíu lấy một cái, sau đó thi Địch Trần chú làm sạch vết máu trên người mình, rồi tiếp tục thong thả phơi nắng như chưa có việc gì.
Dáng vẻ không hờn không giận như nước lạnh này dường như khiến cô gái kia có cảm giác thất bại sâu sắc.
“Mộ Thập Tam, ngươi!” Cô căm hận nói: “Đệ tử ngoài kia đều đang bàn tán ngươi là đồ phế vật quần là áo lượt dốt nát vô học, lẽ nào ngươi không nghe thấy?”
Mộ Thập Tam lười biếng “Ừ” một tiếng, tỏ ý đã nghe thấy.
“Vậy ngươi tu luyện một chút được chưa?”
Mộ Thập Tam liếc cô: “Ngươi có thấy phiền hay không, còn chưa sống đến ba mươi mà đã lải nhải như tám mươi, nói xong rồi thì đi nhanh đi, đừng làm phiền ta ngủ.”
Đây là hạ lệnh đuổi khách, cô gái kia xem ra cũng là người tâm cao khí ngạo, không nuốt trôi cơn nghẹn đã quay đầu bỏ đi.
Hàn Ngâm cảm thấy mình tới không đúng lúc, nhủ thầm cũng nên tra dầu vào chân đi theo thì hơn. Không ngờ cô gái kia đi lướt qua người cô rồi thì chợt lại lùi một bước, đôi mắt trầm tĩnh nhìn cô chằm chằm, sau đó giơ tay lên vỗ bình bịch vào vai cô hai cái: “Ta là sư tỷ của muội, Vân Sơ Tâm, trước đó vài ngày có phụng mệnh sư phụ xuống núi đi tìm Tô Tinh Trầm, mới vừa về chưa bao lâu, nên có lẽ muội chưa biết ta.”
Nói rồi còn chưa đợi cô trả lời đã vung tay ném cho cô một viên Dương linh thạch: “Lần đầu gặp mặt, không biết tặng muội cái gì, thôi thì tự muội đi mua đi.”
Linh... Linh thạch...
Quà ra mắt này đúng là hào phóng.
Bấn thì bấn, Hàn Ngâm vẫn vội vàng tạ ơn: “Cám ơn sư tỷ.”
Vân Sơ Tâm nói tiếp: “Trận tỷ thí vừa rồi ta có xem, không tồi, đồ đệ này sư phụ nhận không lầm.”
Đây là khen cô sao!
Hàn Ngâm từ nhỏ đến lớn chưa từng được ai khen, tâm trạng thoáng chốc tốt hẳn lên, nụ cười cũng sáng lạng thấy rõ. Nào ngờ Vân Sơ Tâm lại ngoái đầu nhìn thoáng qua, trong lời nói sặc mùi ám chỉ: “Sau này muội phải nỗ lực tu luyện, giá nào cũng đừng học một số người, không có tư chất tốt thì cũng như cái gối thêu hoa vứt đi, chẳng dùng được vào đâu!”
Lời này, không dễ tiếp thu lắm thì phải...
Hàn Ngâm chỉ có thể đứng đó cười khan, cũng may Vân Sơ Tâm không có ý muốn cô hùa theo, nói xong thì gật đầu với cô, rồi đi thẳng không dừng lại nữa.
Cô đứng ngây ra một hồi, đảo mắt nhìn qua, Mộ Thập Tam nhắm mắt tựa như đang ngủ, cô không dám làm ồn hắn, bèn rón rén chuồn ra ngoài. Ai dè mới dịch được hai bước, đã nghe cái giọng lười biếng của hắn cất lên: “Qua đây đấm chân.”
Hàn Ngâm:...
Sao đều là sư điệt như nhau, mà Vân sư tỷ lại có dũng khí chỉ vào mũi hắn mắng nhiếc, còn mình lại hèn nhát như thế, bị hắn biến thành nha hoàn sai vặt?
Không được!
Cô nhất định phải dữ tợn, vực dậy can đảm, tìm lại khí phách, đanh thép cự tuyệt lời yêu cầu vô lễ của hắn!
Mới nghĩ đến đó, Mộ Thập Tam đã mất kiên nhẫn nói: “Lề mề cái gì, không muốn đổi màu tóc lại sao?”
Ý nghĩ vươn cờ tre khởi nghĩa trong đầu Hàn Ngâm tức tốc tiêu tan sạch sẽ, cô chạy ào tới đấm chân cho hắn, còn dẹp hết cốt khí cười xum xoe với hắn, mềm giọng hỏi: “Sư thúc, ngài có cách gì sao?”
Mộ Thập Tam “Ừ” một tiếng lười biếng như thường lệ.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi cảnh bị người ta coi là yêu quái rồi!
Hàn Ngâm cảm động đến rưng rưng nước mắt, nhưng mở cờ trong bụng chờ hoài chờ mãi, chờ lâu thật lâu cũng không nghe được câu sau của hắn, nhìn kỹ lại, Mộ Thập Tam đã ngủ...
“Ta &*)($#...”
Cô nghẹn cả buổi mới nuốt được một đống lời thô tục ngoài chợ xuống, vốn định giận dữ quay lưng bỏ đi, chờ khi nào Mộ Thập Tam thức dậy, tâm trạng tốt thì hãy quay lại, nhưng lại sợ chưa được hắn đồng ý đã chuồn mất, sau này hắn sẽ kiếm cớ làm khó dễ cô, cô đành phải dằn cơn tức, hậm hực đấm chân cho hắn tiếp.
Khoảng thời gian sau giờ ngọ trôi qua thật lâu, ong bướm bay lượn trong cảnh xuân, không khí ấm áp dìu dịu, đưa theo mùi thơm mát của cây cối.
Trải qua bao nhiêu chuyện khiến Hàn Ngâm mệt lả, tâm trạng căng thẳng lại chẳng thả lỏng được, mãi đến lúc này ngồi trong hậu viện Tương Ly điện rợp bóng cây, cõi lòng mới dần bình yên lại. Sau đó cơn buồn ngủ lập tức ập tới như thủy triều, cô không tự chủ được lim dim hai mắt, cuối cùng không chống lại nổi cơn mệt mỏi, chệch đầu đi ngủ mất.
Một người ngủ nằm, một kẻ ngủ sấp, hình như đều rất dễ chịu...
Thổ Linh trư trừng cặp mắt heo nhìn thấy cảnh này, ngửi ngửi mấy cái, cuối cùng chen vào bên cạnh Hàn Ngâm, nằm bịch xuống, ngủ chổng vó.
~ Hết chương 48 ~