Có qua có lại mới toại lòng nhau
Edit: Yunchan
***
Trong bầu không khí yên lặng xen lẫn tiếng xầm xì bàn tán, những người mới truy bắt Ma tu trở lại không biết xảy ra chuyện gì, hiện đang lặng lẽ hỏi đồng môn, chờ hỏi rõ ra, họ cũng đứng lặng đi, trong đó người có cảm giác phức tạp nhất chính là Lệ Thanh Hàn và Lạc Vân Khanh.
Lạc Vân Khanh đau đầu là vì chuyện này chưa qua chuyện khác đã tới, hơn nữa còn có dự cảm chuyện Hàn Ngâm chẳng những không thể giải quyết viên mãn, mà còn nát bét hơn.
Về phần Lệ Thanh Hàn, tuy đã có sẵn hiềm khích với vị sư đệ Mộ Thập Tam này, nhưng không muốn trơ mắt nhìn hắn thân bại danh liệt. Quan trọng nhất là, nếu hắn thật sự là con trai của Ma chủ Mặc Ly, thì sư phụ Giang Cầm Sinh đặc cách đưa hắn về làm đệ tử, mang về môn phái dốc lòng dạy dỗ, đóng vai trò gì trong chuyện này, liệu có biết rõ mọi chuyện hay không?
Trực giác mách bảo Lệ Thanh Hàn rằng Giang Cầm Sinh nhất định biết rõ, vì y cũng tham gia trận chiến kia, trong số những người giám sát Mộ Thập Tam cũng có y, trừ phi y lén lút...
Đáy nước này thật quá sâu!
Lệ Thanh Hàn không dám nghĩ thêm nữa, nhưng chuyện mà y có thể nghĩ tới thì những người khác cũng vậy. Ánh mắt của vài vị chưởng môn đã nhìn về phía La Cẩn, rõ ràng đang muốn đòi y một lời giải thích hợp lý.
La Cẩn thấy vô cùng áp lực, nếu chuyện này không giải thích êm xuôi, thì thanh danh của phái Cửu Huyền mất hết chưa tính, mà ngay cả địa vị trong tiên môn cũng sẽ tuột dốc không phanh, nhất định khi đó di tới đâu cũng bị ngờ vực xa lánh.
Chi bằng, y cứ nhận hết mọi chuyện về mình, cần nghiêm phạt gì cũng một mình gánh chịu.
Nghĩ rồi La Cẩn tiến lên một bước, ánh mắt đảo qua mọi người Cửu Huyền, vừa định an bài người tiếp quản vị trí chưởng môn, nào ngờ đúng lúc này Mộ Thập Tam bỗng lên tiếng trước: “Chuyện này các người không cần làm khó La chưởng môn, y không biết.”
Đây là lần đầu tiên Mộ Thập Tam lên tiếng sau khi bị chứng minh thân phận, nào ngờ lại không phải biện bạch cho mình mà là thanh minh cho La Cẩn. Mọi người trầm mặc, đứng tại chỗ tiếp tục bổ não, còn đệ tử Cửu Huyền thì cảm xúc ngổn ngang trăm mối, hoàn toàn không biết làm sao.
Hạ Sát bật thốt lên: “Y không biết chuyện, lẽ nào ngươi biết?”
Thần sắc Mộ Thập Tam như thường: “Mới biết mấy hôm trước.”
Chúc Vân cười lạnh: “Mộ tiên trưởng, ngươi không thấy câu này của mình giấu đầu lòi đuôi sao? La Cẩn thân là chưởng môn Cửu Huyền, có chuyện gì trong môn phái mà giấu được y chứ? Huống chi chuyện bí ẩn tới nổi y không biết được thì Mộ tiên trưởng biết được từ đâu?”
Hắn thốt ra một câu lại khơi dậy làn sóng xôn xao ầm ĩ.
Mộ Thập Tam liếc nhìn Chúc Vân, rồi bất ngờ dịch chuyển, tốc độ nhanh tới nỗi mọi người chỉ nhìn thấy một tia sáng trắng lướt qua, không ai kịp ngăn cản, thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã khóa chỗ hiểm của Chúc Vân, xách Chúc Vân tới trước người mình.
“Ngươi —-” Chúc Vân đã đề phòng trước, nhưng theo tình báo hắn thu được thì Mộ Thập Tam có bề ngoài đẹp mã nhưng bên trong lại là một cái gối thêu hoa đần độn, làm sao hắn ngờ được một cái gối thêu hoa lại ra tay nhanh gọn như thế.
“Mộ Thập Tam!” Lục Hàn Thu cũng nóng lòng, rút trường kiếm bên hông ra: “Nếu ngươi muốn giết người diệt khẩu thì đã quá muộn rồi!”
Mộ Thập Tam liếc sang: “Đừng đánh đồng ta với loại ngu xuẩn như ngươi, hắn đáng để ta diệt khẩu sao? Hơn nữa tốt nhất là các người nên làm rõ một việc, thân phận này vì ta lười giấu nên mới nhận thôi, nếu không hắn hoàn toàn không có cơ hội diễn màn xiếc này đâu.”
Lục Hàn Thu đâu ngờ giờ phút này mà hắn còn ngang ngược lớn lối nhường này, nên nghẹn tới đỏ cả mặt.
Chúc Vân cho rằng Mộ Thập Tam muốn lấy mình làm con tin, tạm thời không dám ra tay giết mình, do đó kêu lên anh dũng: “Không cần lo tới an nguy của ta, nhanh bắt hắn lại...”
Hắn còn chưa nói xong, thì “Bốp” một tiếng, Mộ Thập Tam đã đập một miếng cao da chó lên miệng hắn.
Cả thế giới nhất thời yên tĩnh.
“Vốn dĩ cũng chẳng ai lo tới an nguy của ngươi.” Mộ Thập Tam nhìn lướt qua những người đã rút ra binh khí, rồi quét qua chiếc nhẫn hàn ngọc trên ngón tay Chúc Vân, sau đó ném hắn xuống dưới chân như đồ rác rưởi.
“Ưm ưm...” Chúc Vân muốn giãy dụa, đáng tiếc hắn đã bị Mộ Thập Tam dùng phược thuật trói gô lại, hoàn toàn không thể cục cựa.
Những người định tiến lên thấy hành động bất ngờ của Mộ Thập Tam thì cũng đứng tần ngần tại chỗ.
Ngôn Ánh Sương trầm giọng: “Mộ Thập Tam, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Mộ Thập Tam cười khẽ: “Ngại hắn ồn quá thôi, chưa kể có qua có lại mới toại lòng nhau, hắn thích vạch trần thân phận như thế, đương nhiên ta cũng phải đáp lễ.”
Nói rồi hắn nghiền nhẹ chiếc nhẫn hàn ngọc trong tay, chiếc nhẫn bền chắc liền bể ra mấy khúc, dù nhìn kiểu gì thì bên trong cũng đặc ruột, không giấu bất cứ bức thư nào.
Mọi người trố mắt, Mộ Thập Tam lười nói, chỉ ném thẳng chiếc nhẫn vỡ tới chỗ Lục Hàn Thu. Sau khi Lục Hàn Thu nhận lấy quan sát hồi lâu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, khó coi khôn tả, tiếng bàn tán của mọi người cũng rộ lên đến điếc tai.
“Tại sao lại lừa ta trong chiếc nhẫn hàn ngọc này có giấu thư?” Giọng Lục Hàn Thu cực kỳ thất vọng.
Đương nhiên Chúc Vân không nói được, chỉ có thể mở to mắt bất lực.
“Vấn đề này, chi bằng để ta đáp thay hắn?” Ánh mắt Mộ Thập Tam nhìn Chúc Vân ra chiều suy ngẫm: “Ta đoán có lẽ hắn sẽ nói rằng, hắn thật sự là Chúc Vân, sợ ngươi không tin nên mới vẽ rắn thêm chân, không có ác ý, hơn nữa trọng điểm không nằm ở thân phận hắn, mà ở chỗ hắn mang tin tức tới, bất kể hắn có phải Chúc Vân hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới chân tướng mà hắn vạch trần, hắn chỉ tới để nhắc nhở các người, không nên dưỡng hổ di họa.”
Lục Hàn Thu lạnh lùng: “Có phải vậy không?”
Chúc Vân đành phải gật đầu, dùng ánh mắt để cầu xin vị sư huynh này tha thứ.
Một khắc sau, trước mặt hắn chợt đổ xuống một chiếc bóng, Mộ Thập Tam cúi người xắn ống tay áo hắn lên.
Đối với loại người làm việc không theo khuôn phép thế này, trong lòng Chúc Vân chỉ có vô số dấu chấm hỏi liên tiếp, hoàn toàn không đoán được Mộ Thập Tam muốn làm gì nên chỉ tổ hoảng sợ hơn mà thôi.
“Ngươi muốn làm gì nữa?” Hạ Sát đột nhiên cảm thấy tiểu tử Mộ Thập Tam thật thú vị, phong cách làm việc không dài dòng lê thê, rất hợp với sở thích của hắn. Hơn nữa ở đây tụ tập nhiều cao thủ tiên môn như vậy, hắn cũng chẳng sợ Mộ Thập Tam giở trò rồi thừa cơ chạy trốn, bèn ôm theo tâm trạng xem hài kịch, hỏi hộ Chúc Vân một câu.
“Ta không có thói quen làm việc dang dở, nếu đã bóc trần thân phận của hắn thì phải bóc cho sạch sẽ gọn gàng, không để lại chút nghi vấn nào nữa.” Mộ Thập Tam liếc qua Hạ Sát: “Mượn kiếm dùng một lát.”
Một thanh phi kiếm dùng vừa tay phải trải qua mấy chục năm tế luyện, đâu dễ cho ai mượn, nói chi người cho mượn xét theo phương diện nào đó còn là kẻ tử địch.
Hạ Sát có hào sảng hơn nữa cũng do dự: “Không thể cho ngươi mượn kiếm được, ngươi muốn làm gì thì cứ nói ta biết, ta làm thay ngươi.”
“Vậy là hay nhất, ta cũng chẳng muốn bẩn tay.” Mộ Thập Tam chẳng hề cố chấp, nâng cằm nhìn Chúc Vân với vẻ xấu xa: “Ta nghe nói người từng uống Chuyển Dung đan, khớp xương của họ sẽ biến thành màu hoàng kim, khác với người bình thường, hay là chúng ta lóc thịt róc xương kiểm chứng thử xem.”
Quả nhiên không hổ là con trai của Ma chủ, hành sự nham hiểm, tàn ác đẫm máu. Câu này chẳng những khiến Chúc Vân sợ tới hồn bay phách tán, mà những người đứng xem cũng dâng trào cảm xúc, có vài người còn sinh ra sát tâm, nghĩ tên Mộ Thập Tam này không thể giữ lại, Vệ Minh cũng nhìn hắn lâu hơn, chân mày nhíu lại.
Mộ Thập Tam chỉ đảo mắt qua đã hiểu rõ những người này đang nghĩ gì trong lòng, biết mà còn hỏi: “Sao nào, không muốn xác nhận thân phận của hắn à?”
“Tiên môn tuyệt đối không cho phép gian tế tồn tại, thân phận của hắn đương nhiên phải xác nhận!” Lục Hàn Thu lên tiếng trước: “Nhưng cách này của ngươi quá sức tàn nhẫn!”
“Thấy ta tàn nhẫn sao, vậy các người có cách nào bớt tàn nhẫn không, lại đây giúp một tay.”
Mọi người im phăng phắc.
“Ngoài ra.” Mộ Thập Tam liếc Lục Hàn Thu: “Sư phụ của ngươi thu nhầm ngươi làm đồ đệ mất rồi.”
“Ngươi nói cái gì!” Lục Hàn Thu nổi giận.
“Nếu không thu nhầm, thì thầy trò ở cạnh nhau nhiều năm như vậy, sao ngươi không biết gì về thái độ làm người của sư phụ mình? Nếu y không tin ngươi tuyệt đối thì đã không truyền chức chưởng môn cho ngươi, còn kể lại cho ngươi biết chuyện bí mật diệt trừ Ma chủ năm xưa rồi, nhưng đã tin thì tại sao còn giấu ngươi chuyện Chúc Vân?”
Lục Hàn Thu câm bặt.
Mộ Thập Tam nhìn mọi người với ánh mắt ngạo nghễ: “Còn ai có ý kiến không?”
Tất cả đều giữ im lặng.
“Nếu đã vậy.” Mộ Thập Tam giở giọng chế nhạo: “Sau này đừng lấy lý do hành sự tàn nhẫn làm cái cớ đã trừ khử ta quang minh chính đại, bởi vì ta chỉ hành sự tàn nhẫn mà thôi, còn các ngươi chẳng những hành sự tàn nhẫn, mà còn dối trá.”
Hắn không phải là loại người kiêu căng ngạo nghễ ra mặt, bây giờ lại mượn chửi mắng để đắc tội tất cả mọi người ở đây, khiến La Cân nhíu chặt mày, không biết đến cùng thì hắn đang có ý định gì.
Cũng may ở đây có một người không quá nhạy cảm nên không bị hắn đắc tội, Hạ Sát sốt ruột nói: “Động thủ được chưa?”
Mộ Thập Tam khoanh tay bàng quan: “Tùy ngươi.”
Hạ Sát không nói không rằng, phi kiếm lướt qua không trung vẽ thành một tia sáng bạc, chém thật nhanh xuống cánh tay Chúc Vân.
Chúc Vân sợ tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu, nét mặt đã gần đến mức điên cuồng, thế nhưng hét không ra tiếng, nhích cũng nhích chẳng xong, chỉ còn biết mở to mắt tới nỗi vành mắt muốn nứt ra, nhìn thanh kiếm kia chém xuống cánh tay mình —–
“Keng“.
Một tiếng vang nhỏ.
Phi kiếm bị đập trúng trật ra một khoảng, chém lên mặt đất tóe lửa, gạch đá trải trên đất cũng nứt ra một đường lớn, đá vụn đều hóa thành bột phấn.
Rất hiển nhiên, một đòn này của Hạ Sát đã dồn hết toàn lực, thế nên khi nhìn thấy thứ đánh trật phi kiếm của mình là một viên Nguyệt linh thạch bé xíu, sắc mặt hắn còn khó coi hơn cả Chúc Vân. Chúc Vân sống sót qua tai họa, thế nhưng tim vẫn đập nhanh tới nỗi suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, rõ ràng đang tưởng tượng nếu một kiếm kia bổ vào người mình thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Bầu không khí rơi vào im ắng trong chốc lát.
Hạ Sát ngẩng phắt đầu lên rống Mộ Thập Tam: “Ngươi có ý gì!”
Mộ Thập Tam không để ý tới hắn, lột miếng cao da chó ra khỏi miệng Chúc Vân, rồi vỗ vỗ mặt hắn hỏi: “Tự ngươi khai, hay là làm lại?”
Chúc Vân nhìn Mộ Thập Tam mà chưa hết hoảng hồn, nhưng trong lòng vẫn giữ lại chút niềm tin, nhủ bụng có lẽ Mộ Thập Tam cũng không xác định được hắn có phải Chúc Vân thật hay không, sợ giết hắn xong, phát hiện hắn là Chúc Vân thì khó lòng ăn nói với phái Quy Chân, nên chỉ chơi trò sấm lớn mưa nhỏ để hù dọa hắn thôi. Thế là hắn lấy lại can đảm, bật ra một chữ kiên quyết: “Không!”
“Ngươi chắc chứ?” Mộ Thập Tam cười ôn nhiên, rồi đột nhiên cúi xuống nói bên tai hắn hai câu.
Chúc Vân như hóa đá, sắc mặt càng tệ hơn.
Lục Hàn Thu hỏi: “Ngươi nói với hắn cái gì?”
Mộ Thập Tam phớt lờ y, cũng chẳng chờ Chúc Vân cân nhắc xong đã lập tức lui sang bên, nói với Hạ Sát: “Được rồi, động thủ đi, lần này nhớ phải nhẹ nhàng chút, ta bảo ngươi lóc da róc xương, chứ không bảo ngươi cắt tay hắn, ngươi dùng sức như thế làm gì.”
Hạ Sát bị sặc không nói được gì, phì một tiếng rồi nhấc phi kiếm của mình lên.
Đáng tiếc, còn chưa ra tay, Chúc Vân đã kêu thét lên thất thanh: “Ta nhận tội! Ta nhận tội hết!”
Sát khí mới bùng lên của Hạ Sát bị chặn đứng lần hai, đến mức hắn suýt hộc máu, nhìn Chúc Vân mắng: “Ta nhổ!”
Mọi người:...
~ Hết chương 148 ~