Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 149: Chương 149: Mỗi người một toan tính




Mỗi người một toan tính

Edit: Yunchan

***

Chúc Vân nói thú tội, là thú tội sạch sẽ rốt ráo không bỏ quên một chi tiết nhỏ nào.

Hắn khóc lóc kể lể với mọi người, miêu tả lại hoàn cảnh hai mươi năm trước của mình, rời sư môn làm nhiệm vụ chạm phải Ma tu thế nào, một thân một mình không địch lại số đông nên bị bắt ra sao, bị đánh đập tra khảo và bị ép phải đầu phục Ma môn thế nào. Cuối cùng ôm chầm lấy đùi của Lục Hàn Thu, bảo mình lấy lý do được sư môn phái đi làm nội ứng là để dát vàng lên mặt, nhưng mình thật sự là Chúc Vân, lúc nào cũng thân ở Tào doanh lòng ở Hán, muốn về tiên môn nhưng lại sợ tiên môn không tiếp nhận, cho nên phải đợi có cơ hội lập công chuộc tội thì mới dám quay về.

Hắn kể khá nhiều chuyện cũ mà người ngoài không biết để chứng minh thân phận của mình, khiến Lục Hàn Thu trừng mắt mâu thuẫn, không biết nên tin hắn hay không.

Mộ Thập Tam nhìn hắn cười nhạt: “Còn Chuyển Dung đan thì sao?”

Lời bịa chuyện chực tới bên mép thì bị ánh mắt lười nhác nhưng cứ như hiểu rõ tất cả của Mộ Thập Tam chặn đứng, hắn quyết định đã hèn thì hèn tới cùng, tiếp tục ôm đùi Lục Hàn Thu khóc sục sùi: “Sư huynh, đệ sai rồi, kỳ thực... đệ rất sợ chết, Chuyển Dung đan là đệ tự uống, sợ bị... người của tiên môn nhận ra, biết đệ đầu phục Ma môn rồi tru diệt đệ...”

Mắt Lục Hàn Thu lại trừng to hơn, do dự có nên tung một cước đạp chết tên sư đệ mất mặt này không.

Hiên Viên Huyền cũng lạnh mặt nói: “Đừng diễn tuồng bi kịch của ngươi ở đây, nói mau, rốt cuộc Ma môn có âm mưu gì!”

Chúc Vân liếc trộm Mộ Thập Tam, thấy vẻ mặt hắn như cười như không sâu hiểm khó dò, đành phải thở dài chấp nhận số phận, khai thật: “Mật trưởng lão phái ta tới.”

Thần sắc Tang Dịch khẽ động: “Mật Hạt Nhi?”

Chúc Vân gật đầu, gục mặt nói: “Ma môn có bốn vị trưởng lão, hai người đã chết chung với Ma chủ năm đó, chỉ còn lại Hoa trưởng lão và Mật trưởng lão. Tục ngữ nói một núi không thể có hai hổ...”

Nói tới giữa chừng thì hắn sực nhớ ra Mật Hạt Nhi là nữ nhân, trầm mặc một lát rồi đành bỏ qua câu này, nói tiếp: “Nói tóm lại Ma môn nội đấu, thật ra là do hai trưởng lão này không ai phục ai. Hai bên tranh đấu gay gắt, nhưng Hoa trưởng lão đã khống chế được tam đường là Huyền Thủy, Thanh Mộc và Tây Kim, thế lực mạnh hơn Mật trưởng lão rất nhiều. Lần này tìm đến...”

Hắn định nói hai chữ “Thiếu chủ”, coi như vô tình đâm cho Mộ Thập Tam một nhát, nhưng tới khi liếc mắt nhìn qua, thấy Mộ Thập Tam đang nhìn chằm chằm cái gáy cổ mình với nụ cười không tốt lành gì, chẳng hiểu sao lại thấy cổ họng lạnh toát, vội sửa lời: “Hoa trưởng lão muốn nghênh đón Mộ tiên trưởng về tôn làm Ma chủ, như vậy Hoa trưởng lão sẽ lập công, Mật trưởng lão cảm thấy tương lai sau này của mình khó mà yên lành được, nên quyết định không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tới, phái ta đến vạch trần thân phận của Mộ tiên trưởng trước, rồi nhân cơ hội ly gián tiên môn...”

“Đủ rồi!” Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Lục Hàn Thu đạp thẳng ra.

“Sư huynh...” Chúc Vân hộc ra một ngụm máu tươi.

“Đừng gọi ta là sư huynh!” Lục Hàn Thu tuốt kiếm: “Quy Chân phái chúng ta không có thứ mất mặt như ngươi!”

“Lục chưởng môn.” Chúc Vân đổi cách xưng hô: “Nể tình... nể tình lúc xưa...”

Lục Hàn Thu nhớ tới thủ đoạn của hắn trước đó thì càng căm hận hơn: “Câm miệng, loại người như ngươi cũng xứng nói chuyện tình nghĩa lúc xưa với ta sao?”

Quy Chân phái ở trên đài diễn tiết mục thanh lý môn hộ, có người ủng hộ, có người khuyên Lục Hàn Thu đao hạ lưu nhân, ầm ĩ loạn cả lên, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người. Trong khi đó Mộ Thập Tam lại bình thản chọn một chiếc ghế, ngồi nghiêng trên đó, rũ mắt bàng quan.

Lục Hàn Thu phẫn nộ thật hay giả, để giữ thể diện cho môn phái hay có tính toán gì khác, hắn không có hứng tìm hiểu. Trên đời này không có bí mật gì là không thể bị lột trần, thế nên thân phận Chúc Vân là thật hay giả, hắn cũng không kết luận. Hắn chỉ cảm thấy tên Chúc Vân này vô cùng quỷ quyệt, còn trơn tuột hơn cả cá chạch, thảo nào lại được phái tới làm nhiệm vụ này.

Không sai, hắn tin chắc Chúc Vân được người ta phái tới, thế nhưng người nào phái tới, vấn đề này cũng đáng để truy cứu.

Nói dễ hiểu hơn là, Ma môn muốn vạch trần thân phận của hắn, chẳng qua chỉ có hai mục đích. Thứ nhất, có người không hy vọng hắn quay lại tiếp nhận vị trí Ma chủ, do đó mượn đao giết người. Thứ hai, trái lại, có người muốn hắn trở lại tiếp nhận vị trí Ma chủ, nhưng lại sợ hắn cắm rễ quá sâu ở tiên môn, cho nên phải khiến hắn khó sống ở tiên môn trước đã.

Xét hai giả thiết này thì cái sau có khả năng lớn hơn, không thì Ma môn chỉ cần thả ra chút tin tức, công khai rộng rãi thân phận của hắn là đủ, cần gì phải lên kế hoạch chi tiết, nhắm đúng vào ngày thọ thần của Hiên Viên Huyền, còn hi sinh Chúc Vân và vài tên Ma tu khác chứ? Thế quá phiền phức. Nói cách khác, nếu là cái trước, Ma môn cũng chẳng cần vạch trần thân phận của hắn làm gì, chỉ cần phái vài người âm thầm truy sát hắn là đạt được mục đích, cũng chẳng phải đeo lên lưng cái ác danh thí chúa.

Bên môi Mộ Thập Tam nhếch lên một nụ cười trào phúng. Nếu mọi chuyện đúng như suy đoán, thì bàn tay đen đứng sau hậu trường phải là Hoa Lộng Ảnh mới đúng! Phái Chúc Vân tới vạch trần thân phận của hắn, vừa lấy lòng hắn vừa lén đâm cho Mật Hạt Nhi một nhát, quả là một hòn đá ném bay mấy con nhạn, không hổ là trưởng lão của Ma môn, thật thủ đoạn làm sao.

Cùng lúc đó, trong một khe núi nhỏ ở gần biển Vân Vụ, Hoa Lộng Ảnh chắp tay sau lưng nhìn sắc trời đang dần âm u, mí mắt phải bỗng nhiên giật lên.

Hắn lập tức nhíu mày, đoán xem cảm giác bất an vừa thoáng qua trong lòng là gì, lát sau mới lên tiếng: “Bên phía Tần Thọ có tin tức gì chưa?”

“Chưa có.” Ma vệ tâm phúc đứng bên bước nhanh tới: “Có khả năng hắn đã bị khám phá ra mục đích, đang bị người của tiên môn tra khảo.”

Hoa Lộng Ảnh chẳng mấy lo lắng, Tần Thọ bị khám phá ra mục đích, đó mới là lúc vở diễn mở màn.

Hắn khẳng định câu chuyện nửa thật nửa giả kia đã đủ để che mắt bọn tiên môn, vì tin tức đưa tới cửa quá dễ dàng sẽ làm cho người ta khó lòng tin tưởng, thế nhưng với tin tức phải vất vả tra khảo mới có được, nghe vào còn hợp tình hợp lý, chỉ có vài điểm mấu chốt là bị chỉnh sửa, thì sẽ khiến bọn chúng tin tưởng tuyệt đối. Huống chi Tần Thọ còn thuộc nằm lòng tất cả mọi chuyện mà Chúc Vân khai ra sau khi uống Thổ Chân tán hai mươi năm trước, thật thật giả giả, hoàn toàn có thể khiến bọn tiên môn đó đau đầu nhức óc.

Nhưng mà, nếu bên Tần Thọ đã không đáng lo thì nỗi bất an trong lòng hắn hiện tại là do đâu?

Hoa Lộng Ảnh rũ mắt phất ống tay áo: “Tình hình bên phía Mật trưởng lão thế nào?”

“Nửa canh giờ trước có phi thư truyền tới, Mật trưởng lão hoàn toàn không biết gì về kế hoạch của chúng ta, còn đang lồng lộn điều tra xem là ai giết bầy nam sủng của ả.”

“Toàn thân Hạt tử đều là độc.” Hoa Lộng Ảnh cười khinh miệt: “Dù không ai giết thay cô ta, thì bầy nam sủng của cô ta cũng chẳng sống được bao lâu.”

Có lẽ, vì hắn quá mức cẩn thận nên mới cảm thấy bất an chăng! Mọi thứ đều đang diễn ra theo kế hoạch, hắn chỉ cần đợi thời cơ đục nước béo cò là đủ, vì có La Cẩn ở đó nên tiên môn không thể nào giết Mộ Thập Tam ngay lập tức được, hắn có rất nhiều cơ hội để động thủ.

Hoa Lộng Ảnh quay đầu chỉ thị: “Trông kỹ mười mấy tên đệ tử tiên môn đó đi, lần hành động này có thành công hay không là trông cậy hết vào chúng.”

Ma vệ đáp một tiếng, rồi vút đi.

Khí hậu gần biển thay đổi thất thường, dù là xế trưa mà bầu trời quang đãng mới đó lại dần chuyển sang âm u, tối tăm như sắp chìm vào hoàng hôn.

Lúc này Lục Hàn Thu đã được mọi người khuyên nhủ, Chúc Vân cũng bị Hiên Viên Huyền sai người nhốt lại tạm thời, thế là sự chú ý của mọi người dần quay lại với Mộ Thập Tam, nhưng tất cả đều dở khóc dở cười phát hiện, người này chẳng có tí ý thức nguy hiểm gì cả, lúc nào rồi mà còn ngồi ở đó nhắm mắt dưỡng thần, bình thản cứ như hắn mới là kẻ thống trị ở đây.

Trên thực tế cũng không khác mấy, cục diện mà họ đối mặt hiện nay đều do hắn mà ra, thậm chí còn chưa biết phải bắt hắn bằng cách nào, người đủ sức khiến mọi người hoang mang luống cuống như thế, không gọi là kẻ thống trị thì là gì?

Hạ Sát nhìn hắn chòng chọc hồi lâu, thấy hắn vẫn hờ hững thì tức tới mức cười phá lên, quát: “Tiểu tử họ Mộ, ngươi có biết chút phép tắc nào không hả! Mấy trưởng bối bọn ta còn đứng đây mà ngươi lại ngồi chễm chệ ở đó, sư phụ ngươi dạy ngươi thế nào hả!”

Mộ Thập Tam hơi liếc mắt: “Sư phụ ta chết sớm.”

Câu này chặn cứng họng Hạ Sát, dĩ nhiên hắn biết Giang Cầm Sinh chết sớm, thế nhưng tiên môn coi nặng tôn sư trọng đạo, mà Mộ Thập Tam lại nói ra câu này với vẻ hết sức dửng dưng, nghe vào tai chẳng có tý tôn trọng nào, trái lại còn mang theo chút khinh miệt.

Lệ Thanh Hàn bên cạnh không kiềm chế được nữa, trợn mắt quát: “Mộ Thập Tam! Ngươi đúng là lòng lang dạ sói! Lúc sư phụ còn sống đối xử với ngươi ra sao, tất cả đệ tử Cửu Huyền đều rõ như ban ngày, không có người thì có ngươi được như hôm nay không? Bây giờ người đã về cõi tiên, không hy vọng ngươi tưởng nhớ gì, nhưng thân làm đệ tử, khi nhắc tới người lại chẳng có lấy chút tôn kính nào là sao hả? Ta vốn không tin ngươi là con trai của Ma chủ, nhưng bây giờ xem ra không sai chút nào. Ma môn, thậm chí những kẻ dính dáng với Ma môn, toàn bộ đều không tốt đẹp gì!”

Mọi người ở đây đều từng bị Mộ Thập Tam đắc tội nên đã oán thầm hắn từ lâu, lúc này nghe sư huynh hắn mắng hắn nặng lời như vậy thì ai nấy đều hả hê trong lòng, thi nhau chỉ trích hắn, có bao nhiêu lời nhiếc móc khó nghe đều tuôn hết ra. Nếu bây giờ có người ngoài ở đây, nghe thấy trận chửi mắng này, nhất định sẽ tin ngay Mộ Thập Tam là một tên khốn tội ác tày trời, chỉ có La Cẩn đoán được đôi chút nội tình là cúi đầu cười khổ.

Có tránh cũng không khỏi, suy cho cùng Cửu Huyền vẫn cần một người bước ra nhận toàn bộ trách nhiệm. La Cẩn thầm nghĩ Giang Cầm Sinh đã chết nên muốn bảo vệ thanh danh của y, hơn nữa bản thân mình cũng có trách nhiệm, đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu người chết quả là vô nhân đạo và còn khó lòng phục chúng, do đó mới muốn tự đứng ra gánh chịu tất cả. Nhưng không ngờ Mộ Thập Tam lại có tính toán khác.

Quả nhiên, Mộ Thập Tam hoàn toàn dửng dưng với lời chửi mắng của đám đông, thậm chí bên mép còn nhếch lên nụ cười mỉm, cứ như họ mắng càng độc thì hắn nghe lại càng vui tai vậy. Mãi tới khi đám đông chửi mệt, âm thanh dần lắng xuống, hắn mới thốt ra một câu không hù chết người không đền mạng: “Ta không tôn kính lão thất phu Giang Cầm Sinh đó thì sao?”

Mọi người:...

Mộ Thập Tam thưởng thức vẻ mặt khiếp sợ của mọi người, rồi tiếp tục thốt ra lời chấn động: “Lúc nãy chửi ta chắc các người cũng giữ lại ít sức đúng chứ, bây giờ chữ nghĩa đều cạn rồi nên ta muốn nói cho các ngươi biết thêm một điều, ta đâu chỉ không tôn kính Giang Cầm Sinh, mà thậm chí cái chết của lão cũng có liên quan tới ta, thế các ngươi còn từ nào để chửi ta tiếp không?”

Mọi người:...

Đuôi mắt của Lệ Thanh Hàn muốn nứt ra: “Mộ Thập Tam, ngươi nói có thật không!”

Mộ Thập Tam liếc y: “Lệ sư huynh, mấy năm nay lòng huynh có nghi ngờ khúc mắt với ta, chẳng phải vì thấy cái chết của lão thất phu kia rất kỳ quặc, nghi ngờ ta làm chuyện bất chính ư? Sao hôm nay ta thẳng thắn thừa nhận thì huynh lại hỏi ta nói thật hay đùa?”

Lệ Thanh Hàn vừa nghe câu này thì trong đầu nổ vang, căm hận sôi trào, cắn chặt răng không nói thêm lời nào nữa, rút phi kiếm đâm thẳng về phía Mộ Thập Tam.

~ Hết chương 149 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.