Đánh võ mồm
Edit: Yunchan
***
Ánh mắt hai người giao nhau.
Mộ Thập Tam mỉm cười, ý bảo Hàn Ngâm yên tâm, sau đó đảo qua mọi người, nói: “Chứng minh ta không thí sư bại hoại, điều đó chẳng quan hệ gì tới các ngươi thật ư?”
Lâm Trường Sinh vẫn chưa sáng mắt, còn được đà đáp luôn: “Đương nhiên!”
Nhưng nhóm Ngôn Ánh Sương đầu óc sâu xa thì cau chặt mày.
Đương nhiên là có quan hệ!
Đây là một lý do chính đáng để bắt Mộ Thập Tam bó tay chịu trói, sau đó quang minh chính đại trừ khử hắn để chấm dứt hậu hoạn!
Hiển nhiên Mộ Thập Tam cũng biết rõ điểm ấy, hắn nở nụ cười mỉa mai, hỏi: “Thế thì xin thỉnh giáo, các người định xử lý ta thế nào? Nhốt vào đại lao xích lại, hay thẳng tay nhổ cỏ tận gốc?”
Ánh mắt hắn bình lặng, giọng điệu thản nhiên, cứ như đang bàn chuyện của người khác, thế nhưng câu hỏi lại vô cùng sắc bén, hỏi xoáy vào vấn đề mấu chốt, còn khiến mọi người sực tỉnh ra dường như mình đã bỏ lỡ thứ gì, sau đó nhìn nhau hậm hực, trong lòng cân đo đong đếm, suy tính thiệt hơn.
Hàn Ngâm biết rõ chiêu tiên hạ thủ vi cường, chưa đợi những người khác lựa chọn, cô đã quay qua lật mặt với Mộ Thập Tam, hừ lạnh tranh nói trước: “Mộ Thập Tam! Ta là người vì lý bất vị thân, mặc dù trước đây ngài là sư thúc của ta, nhưng ta vẫn phải nói cho ngài biết, ngài nói vậy là quá đê tiện!”
Mọi người ngỡ ngàng ra mặt, chẳng hiểu nổi tiểu nha đầu mới đó còn phụ Mộ Thập Tam chọc điên họ tới suýt hộc máu, bây giờ trong bình hồ lô bán thuốc gì.
Họ không hiểu, nhưng Mộ Thập Tam đã hiểu ngay lập tức, hắn nhịn cười rồi cũng lạnh mặt đáp: “Thế nào, ta nói sai gì sao?”
“Câu nào cũng sai, sai toàn bộ!” Hàn Ngâm căng mặt nói: “Ngài dựa vào đâu mà hỏi chúng ta muốn nhốt ngài vào đại lao hay nhổ cỏ tận gốc!”
Mộ Thập Tam trả lời: “Chẳng phải ngươi đã nghe thấy rồi ư? Ta là con trai của Ma chủ, xưa nay chính tà không đội trời chung.”
“Ngài xem ngài xem, ta đã nói ngài đê tiện mà!” Hàn Ngâm bực ra mặt: “Ngài định mắng bọn ta chỉ nhìn nhân thân mà bất phân chính tà trá hình chứ gì! Cố tình lôi tiên môn bọn ta vào chỗ bất nhân bất nghĩa, cho thiên hạ chế nhạo bọn ta là lấy danh nghĩa trừ yêu diệt ma để đi lạm sát kẻ vô tội, bất phân đen trắng đó à!”
Rốt cuộc là ai đang mắng ai trá hình đây hả, chưa kể còn mắng tới nước hết đường chối!
Bấy giờ mọi người mới tỉnh hồn lại, tức tới cành hông.
Hạ Sát cáu bẳng quát: “Tiểu nha đầu, ngươi đang chỉ chó mắng mèo đó hả!”
“Làm gì có.” Hàn Ngâm chối bay: “Ta chỉ đang trình bày sự thật với hắn, bảo hắn đừng làm bại họa thanh thanh của tiên môn thôi mà, bởi vì tiên môn chúng ta căn bản không thể làm ra bất cứ chuyện gì trái với nhân nghĩa đạo đức được.”
“Đủ rồi!” Lâm Trường Sinh hét lên: “Đừng kẻ xướng người họa nữa, chỉ cần hắn là con của Ma chủ thì không có gì là thuần khiết vô tội hết!”
Đôi khi, nếu ví nhân nghĩa đạo đức chỉ là một chiếc mặt nạ đĩnh đạc, thì khi bóc xuống, đằng sau nó có thể là một bộ mặt dữ tợn tà ác.
Câu nói của Lâm Trường Sinh đã bóc trần được lớp mặt nạ của khá nhiều người, lớn tiếng hùa theo hắn.
“Đúng vậy! Cha nào con nấy!”
“Ma chủ Mặc Ly hành sự tàn nhẫn, không việc ác nào không làm, trên người con trai của hắn có chảy dòng máu của hắn, tất nhiên cũng y như hắn, dù hiện tại chưa làm chuyện ác, nhưng tương lại nhất định sẽ làm!”
“Đừng quên tiên môn chúng ta là người giết cha mẹ hắn! Tục ngữ nói thù cha mẹ không đội trời chung, dù chúng ta tha cho hắn thì hắn cũng không tha cho chúng ta, để tránh sau này sinh linh đồ thán, bây giờ nên tiên hạ thủ vi cường!”
Mộ Thập Tam nghe với thái độ thờ ơ, bên môi nhếch lên ý cười nhạo báng. Hải Trãi bên cạnh hắn cũng cáu kỉnh lắc lắc chiếc sừng trên đầu nó, xẹt ra một chuỗi tia sét đì đùng, sau đó định chui vào trận đồ thất tình lục dục trong tay Hàn Ngâm.
Hàn Ngâm biết mà còn hỏi: “Ngươi khó chịu à?”
“Nói thừa!” Hải Trãi thấp giọng gầm gừ: “Nghe cả đống lời dối trá vô sỉ cỡ này, ta dễ chịu được sao? Lẹ lên! Cho ta trốn nhờ vào trận đồ một tý, không thì coi chừng ta xông lên cắn chết bọn chúng bây giờ!”
Hải Trãi có thể phân rõ thị phi trắng đen, vừa xen vào một tiếng đã lập tức xóa tan tiếng ồn ào khắp bốn bề, mọi người nhìn nhau, nét mặt ai cũng hết sức xấu hổ.
Hàn Ngâm thì lại mở cờ trong bụng, không ngờ con Hải Trãi chính trực tới bảo thủ này cũng có chỗ xài được, dĩ nhiên cô sẽ không bỏ qua cơ hội này, cười tủm tỉm nhìn mọi người: “Sao các người không nói tiếp thế?”
Mọi người:...
Lâm Trường Sinh hừ lạnh: “Hải Trãi có mỹ danh là công bằng chính trực, nhưng bây giờ nó là linh thú của ngươi, đương nhiên phải làm việc theo ý đồ của ngươi, lời nói ra chưa chắc đáng tin! Trừ phi ngươi bảo nó nói cho rõ ràng, rốt cuộc lời của chúng ta dối trá vô sỉ ở đâu, nếu nói ra được thì chúng ta mới tâm phục khẩu phục!”
“Chuyện này còn cần nó nói sao?” Hàn Ngâm lười giải thích Hải Trãi không phải là linh thú của cô, thu nó vào trong trận đồ thất tình lục dục xong, rồi cất giọng: “Chi bằng để ta nói rõ ra cho các người nghe nhé! Nếu suy theo những lời vô sỉ của các người, thì con của cường đạo sinh ra tất là cường đạo, con của kẻ trộm sinh ra tất là kẻ trộm. Thế tại sao các người không đi hỏi những quan huyện tri phủ ở giới phàm tục, hỏi thử xem tại sao phá án xong rồi, họ lại không bắt hết cả nhà tội phạm vào đại lao nhốt luôn một thể, vì dù hiện tại họ không làm chuyện ác thì tương lai nhất định sẽ làm đi!”
Mọi người:...
“Chưa hết!” Giọng Hàn Ngâm càng vang dội hơn: “Các người còn biết mình đã giết cha mẹ người ta! Được thôi, dù cha mẹ Mộ Thập Tam làm nhiều chuyện ác, trừng phạt là đúng tội, nhưng chuyện một con ngựa thuộc về một con ngựa, rốt cuộc hắn phạm lỗi gì? Chẳng phải chỉ không tốt số sinh ra trong chính phái như các người thôi sao. Nhưng tốt xấu gì trước hôm nay mọi người đều là đệ tử tiên môn, vậy mà bây giờ các người còn đuổi giết hắn không tha, tới tội danh cũng chẳng thèm tìm, xé rách mặt đẩy hắn vào chỗ chết cho nhanh.”
Mọi người:...
Hàn Ngâm liếc nhìn chung quanh bằng nửa con mắt: “Còn nữa, các người đừng nên tự dát vàng lên mặt làm gì! Nói gì mà để tránh sinh linh đồ thán phải tiên hạ thủ vi cường, trên thực tế các người đang ỷ vào số đông, muốn lấy nhiều bắt nạt ít, ỷ mạnh hiếp yếu! Sao hả, ngươi, còn ngươi nữa, trừng mắt với ta làm gì, ta nói oan các người sao? Nếu nói oan, thì làm phiền các người đứng ra đấu tay đôi với ta đi.”
Một nhanh, hai nhiều, ba phủ đầu, đây chính là bí quyết cãi nhau mà Hàn Ngâm tổng kết ra.
Nhanh chính là tốc độ nói, nhiều chính là chữ phải nhiều, phủ đầu chính là lấy khí thế áp đảo đối phương triệt để. Có thể thấy, một tràng dài chữ nghĩa tuôn ra thao thao bất tuyệt, kèm theo khí thế hừng hực này đã đạt được hiệu quả gì.
Tất cả mọi người ngây ra hồi lâu mới hiểu được cô đang mắng cái gì, đang định phản bác thì bỗng thấy cô lấy vòng Nhật Nguyệt hình thức kỳ quặc ra, sau đó lôi thêm năm đạo binh phù hộ thân do Lâm Trường Sinh đưa, rải bùa thành binh. Nhân tiện còn xách Tài Bảo đại gia ra áp trận, tiếp đó nhét chuông Nhiếp Hồn vào miệng Thổ Linh trư đang nằm bò bên chân. Sau khi chuẩn bị tươm tất rồi, cô mới ngạo mạn nhìn thẳng vào hai đệ tử tiên môn vừa trừng mắt với mình lúc nãy, nói: “Hai ngươi còn câu kéo gì nữa, chẳng phải thấy không phục nên muốn đấu tay đôi à? Thế thì ra đây lẹ lẹ lên, ta không có thì giờ để phí phạm với mấy người đâu!”
Bà cô ơi, đây là đấu tay đôi sao? Đây là đánh hội đồng thì có!
Khoan hãy bàn tới Tài Bảo đại gia và Thổ Linh trư, chỉ riêng năm tên phù binh tu vi Ngưng Luyện thôi cũng đủ dạy cho hai đệ tử tiên môn chỉ tới tu vi Ngưng Luyện một bài học nhớ đời rồi. Huống chi họ vẫn chưa quên, trong tay Hàn Ngâm còn một tấm trận đồ chưa biết công dụng, trong trận đồ còn cất một con linh thú Hải Trãi. Với trận thế này, có khi tới trưởng lão tu vi Túy Dưỡng cô cũng có thể đấu một trận cũng chưa biết chừng.
Hai đệ tử tiên môn xui xẻo liếc nhìn nhau với bản mặt đưa đám, họ chỉ trừng mỗi một cái thôi mà, sao còn chưa hiểu gì đã bị xách ra ngoài đánh nhau rồi?
Những người khác thấy Hàn Ngâm bày trận lớn cỡ này thì cũng há hốc mồm ngớ ra, chóng mặt hoa mắt một hồi, tới khi hoàn hồn lại thì chỉ muốn đâm đầu vào tường chết quách cho xong! Đây là thể loại nào thế này! Tuổi cùng lắm chỉ mới mười lăm mười sáu, thế mà tu vi trông như đã tới Ngưng Luyện, hơn nữa còn là Tông chủ của Ngũ Hành tông, trên người mang theo hai con linh thú với vài món pháp khí chưa tính, thậm chí tới pháp bảo cũng có nốt! Đem ra so với cô, sao lại thấy mình thê thảm không gì sánh được thế này, tu nửa đời người mà tiên đều tu lên mình cẩu!
Tình hình trên sân lúc này vừa quái đản vừa hài hước, Mộ Thập Tam ngồi đó thu hết mọi thứ vào tầm mắt, thật lòng không nhịn được phải cúi đầu bật cười. Trình độ vô sỉ của cô nàng Hàn Ngâm quả nhiên đã tới tầm thiên hạ vô địch. Những đệ tử tiên môn la ó đòi giết hắn trước đó thật ra cũng rất vô sỉ, nhưng họ còn cần mặt mũi, còn muốn khoác lên mình cái danh chính trực, hạng đạo đức giả đã vô sỉ còn ra vẻ đạo mạo đó đúng là chẳng luyện tới nơi tới chốn, không như cô nàng Hàn Ngâm, gì mà mặt mũi, gì mà danh nghĩa, tới thời khắc mấu chốt đều vứt hết.
Lần này, hai đệ tử tiên môn rõ là đã bị Hàn Ngâm dọa cho một vố, vậy mà Hàn Ngâm vẫn luôn mồm giục: “Hai người có thấy ngại không hả, đã bảo là đấu tay đôi, bây giờ lại rúc ở đó chờ ta ba mời bốn thỉnh còn chưa chịu bước ra?”
Trong hai đệ tử tiên môn kia, cuối cùng cũng có một người lên tiếng: “Chưa... chưa từng nói muốn đấu tay đôi với ngươi...”
“Vậy lúc ta nói chuyện các ngươi trừng ta làm gì?” Hàn Ngâm có lý thì quyết không buông tha: “Sư phụ các người không dạy các người à, trong mắt các người còn có tôn trưởng không hả?”
Đây đúng là trừng mắt tất báo, trả lại hết mấy câu mắng mỏ lúc nãy cho họ, nói tới nỗi hai đệ tử tiên môn kia suýt òa khóc, những người còn lại cũng đen sì mặt, không biết nên làm sao với cô bây giờ. Đương nhiên cũng có người muốn mắng cô, nhưng lời chực tới bên mép thì chợt suy nghĩ lại, thấy mình cỡ nào cũng không phải là đối thủ của cô, biết đâu lúc đó mắng người không mắng được mà còn bị chửi ngược lại, thế là đành cố nén, giận mà không dám nói gì.
Lâm Trường Sinh đã thành bại tướng dưới tay Hàn Ngâm, bây giờ thấy phù binh hộ thân mình cất công luyện ba mươi năm đang vây quanh cô mà tức tới ứa gan, hắn đã hết lời để nói, không đấu lại Hàn Ngâm thì quay qua trút lên đầu La Cẩn: “La chưởng môn, rốt cuộc ngài có quản đệ tử môn hạ hay không? Các đại môn phái chúng ta đang bàn chính sự, cô ả chõ mồm vào làm loạn là sao đây?”
Tuy lúc này La Cẩn vẫn còn hổ thẹn về hành vi của sư đệ Giang Cầm Sinh, nhưng dẫu sao y cũng đường đường là chưởng môn đại phái, mất gì cũng không thể mất khí thế Cửu Huyền, thiệt gì cũng không thể thiệt tới lợi ích của Cửu Huyền. Chưa kể y thấy rõ Lâm Trường Sinh đang gai mắt Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam, do đó khi thấy lâm Trường Sinh ném củ khoai lang nóng bỏng tay vào mình, y liền thảy trở lại không chút khách sáo.
“Lâm chưởng môn, chuyện này có liên quan quá lớn tới Cửu Huyền chúng ta, nên mạn phép cho ta tránh hiềm nghi, không đưa ra ý kiến. Về phần Hàn Ngâm, tuy cô ấy xuất thân Cửu Huyền, nhưng chúng ta đã thương thảo với nhau từ trước, lúc cô ấy đảm đương vị trí Ngũ Hành tông chủ thì không tính là đệ tử của Cửu Huyền, chờ tới khi cô ấy nhường lại vị trí tông chủ, thì ta mới quản được.”
Một câu thốt ra làm Lâm Trường Sinh trố mắt nhìn, nhưng chẳng soi được lỗi nào trong đó.
Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam nhìn nhau, thầm vui mừng. Nhất là Hàn Ngâm, cô cứ lo sau khi tình cảm của cô và Mộ Thập Tam bại lộ La Cẩn sẽ trục xuất cô khỏi môn phái, bây giờ tuy chưa công khai, nhưng cô lên tiếng giúp đỡ Mộ Thập Tam như vậy, không tin trong lòng La Cẩn không có suy đoán gì. Với tình hình này mà y còn thản nhiên với cô như vậy, cho thấy sự tình còn có cơ cứu vãn, sao cô lại không vui được chứ?
~ Hết chương 153 ~