Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 154: Chương 154: Ỷ mạnh hiếp yếu




Ỷ mạnh hiếp yếu

Edit: Yunchan

***

Tình hình nhất thời rơi vào thế giằng co.

Thân phận của Hàn Ngâm rất khó xử, nếu cô là đệ tử Cửu Huyền thì mọi người có thể dùng một câu chưởng môn nghị sự đâu tới lượt cô chen mồm để bắt bí. Nhưng hiện nay lão hồ ly La Cẩn đã thả trôi, tiểu hồ ly Hàn Ngâm cũng bê thân phận Tông chủ Ngũ Hành tông ra để đè người, đối với tiên môn luôn chú ý tới danh chính ngôn thuận như họ, thì làm sao để cô nàng này câm miệng quả là một vấn đề nan giải.

Mọi người nhìn nhau cả buổi, cuối cùng Ngôn Ánh Sương phải lên tiếng cố kéo câu chuyện về lại quỹ đạo: “Mộ tiên trưởng có trong sạch hay không tạm thời chưa bàn tới, nguy cơ trước mắt là Ma môn muốn đón hắn về tôn làm Ma chủ. Chúng ta nhất định phải ngăn việc này lại, nếu không một mai Ma môn có chủ, nội đấu chấm dứt sẽ đồng lòng đấu với ngoại địch, tới lúc đó sự an nguy của đệ tử tiên môn chúng ta sẽ đáng lo.”

“Ngôn chưởng môn nói không sai!” Lập tức có người phụ họa: “Nếu Mộ tiên trưởng thân là đệ tử tiên môn, thì đương nhiên phải dốc một phần sức lực vì an nguy của tiên môn, đừng nói hy sinh, chỉ cần Mộ tiên trưởng chịu chủ động tới nơi trọng địa của tiên môn bế quan, để Ma môn không tài nào tới cướp người, thì thiên hạ này cũng sẽ sóng êm biển lặng.”

“Phải! Đó là cách vẹn cả đôi đường! Mộ tiên trưởng bế quan, cũng có thể chuyên tâm tu luyện mà chẳng cần quan tâm tới thế sự, nói không chừng qua vài chục năm nữa là có thể phi thăng thành tiên, chẳng những có ích với tiên môn, mà còn có lợi cho Mộ tiên trưởng.”

Thật ra thì chuyện mà mọi người muốn làm nhất chính là giết Mộ Thập Tam đoạn tuyệt hậu hoạn, nhưng bị Hàn Ngâm nói tới nước này nên chẳng còn ai dám dính vào cái danh trừ yêu diệt ma, không phân rõ trắng đen, lạm sát kẻ vô tội kia nữa. Sau khi trung hòa ý kiến, bèn khởi xướng lên màn nghị luận mới, hơn nữa còn nói tới mức dõng dạc thanh cao, nếu để người không biết chân tướng nghe thấy, có khi sẽ nghĩ là họ thật lòng suy nghĩ cho Mộ Thập Tam, Mộ Thập Tam nên cảm động tới rơi nước mắt, dập đầu cảm tạ mới đúng.

Hàn Ngâm nghe mà cười khẩy, ai lên tiếng, cô sẽ nhìn chằm chằm vào người đó, ánh mắt trong suốt mang theo mỉa mai đảo qua mặt từng người, khiến họ rùng mình, giảm bớt âm lượng.

Lâm Trường Sinh cũng muốn phụ họa đôi câu, ai ngờ vừa há miệng thì bị ánh mắt này của cô quét tới, hắn lập tức bùng nổ: “Hàn tông chủ! Ngươi có gì thì nói toạc ra đi, cười khẩy kiểu đó là ý gì?”

Hàn Ngâm nhướng mày: “Ngươi muốn ta nói thật à?”

Lâm Trường Sinh bỗng thấy mình quá kích động, để cô nói, chẳng thà để cô cười khẩy còn hơn!

Đáng tiếc lời thốt ra khỏi miệng như nước đổ đi khó lòng hốt lại, Hàn Ngâm cũng không khách sáo với hắn, tiếp lời luôn: “Ta thấy mấy người thật vô sỉ hết nước nói!”

Chung quanh lắng xuống, Ngôn Ánh Sương nhíu mày nói: “Hàn tông chủ, xin chú ý thân phận và lời lẽ của mình! Nếu ngươi thấy ý kiến của chúng ta không thích hợp thì bàn luận là được, cần gì phải lên tiếng đả thương người.”

“Ta chẳng lên tiếng đả thương ai, chỉ tại trừ hai chữ vô sỉ này ra thì không còn từ nào để diễn tả được ý kiến thối của các người thôi.” Hàn Ngâm phớt lờ tiếng nhao nhao muốn điếc tai, lên giọng nói tiếp: “Ta biết các người không phục, muốn mắng ta thì xin nhịn đỡ một lát, đợi ta nói xong, thấy sai ở đâu thì cứ mắng thỏa thích.”

Nói rồi cô giơ ngón trỏ lên: “Vô sỉ thứ nhất, các người có nghĩ tới suy nghĩ của Mộ Thập Tam chưa, các người nghĩ hắn là người chết à? Hay vì đã quen tự quyết định, nên xem việc định đoạt số phận thay hắn là đương nhiên, cơ bản chẳng cần hỏi ý kiến của hắn?”

“Vô sỉ thứ hai.” Cô giơ tiếp ngón giữa: “Lúc nãy các người còn luôn miệng bảo hắn là con trai của Ma chủ, hoàn toàn không đề cập tới thân phận đệ tử tiên môn của hắn, đó chẳng phải là muốn mượn cớ để đẩy hắn vào chỗ chết sao? Bây giờ đường đó bị kẹt, các người mới lách qua đường khác, thừa nhận thân phận đệ tử tiên môn của hắn, muốn hắn hy sinh bản thân, thành toàn cho những người mới giây trước còn muốn hại hắn, dựa vào đâu hả? Không phải là dựa vào ỷ thế hiếp người như ta đã nói trước đó sao! Bởi vì dù hắn có muốn hay không thì các người cũng lấy ưu thế người đông thế mạnh, dùng bạo lực để ép hắn đồng ý!”

Lâm Trường Sinh cự lại: “Chúng ta không đòi hắn hy sinh bản thân, chỉ bảo hắn bế quan, đây là vẹn cả đôi đường...”

Hàn Ngâm quát: “Câm miệng!”

“Ngươi —-”

“Ta nói ngươi câm miệng! Ngươi nghe mà không hiểu sao? Đương nhiên, ngươi muốn nói tiếp cũng được, chỉ sợ nói càng nhiều thì càng sai nhiều, lát nữa ta chửi lại ngươi, muốn độ lượng cũng không độ lượng nổi, tới lúc đó ngươi có muốn đào cái hố chui vào trốn cho bớt ngượng thì cũng trễ rồi.”

Lâm Trường Sinh bị cô chặn họng suýt chút nữa tắt thở vì ức.

Hàn Ngâm không đếm xỉa tới hắn nữa, nói tiếp: “Vô sỉ thứ ba, chính là các người tự cho là đúng! Các người nghĩ mở một đường lui là đã rất độ lượng với Mộ Thập Tam, nên hắn nhất định phải làm theo lời các người sao? Ta nói cho các người biết, nằm mơ đi! Bế quan gì đó hả, nói thì dễ nghe, nhưng trên thực tế chẳng khác nào giam lỏng! Ta đang thắc mắc, đường đường là tiên môn, sao lại không thể hành sự quang minh lỗi lạc, mà chỉ biết dùng thủ đoạn bàng môn tà đạo thế này?”

Ngôn Ánh Sương trầm mặt nói: “Tiên môn không cổ hủ như vậy, đối phó với Ma môn, dù dùng thủ đoạn gì cũng không quá đáng!”

Hàn Ngâm nhìn y cười: “Không sai! Nếu ngài nói thế thì đương nhiên cũng có thể, nhưng thủ đoạn cũng chia cao minh và thấp kém. Chính Ngôn chưởng môn vừa nói, một mai Ma môn có chủ, nội đấu chấm dứt thì sẽ đồng lòng đấu với kẻ thù. Nhìn đi, ngay cả Ma môn cũng biết đồng lòng đấu với kẻ thù, tại sao tiên môn lại tự tổn thương mình? Giam lỏng đệ tử của mình mà gọi là đối phó với Ma môn sao? Ta thấy đó chẳng qua là tỏ ra yếu thế, hèn nhát thôi. Nếu các người có năng lực thật, thì nên dùng tinh thần và sức lực đối phó với Mộ Thập Tam để đối phó với Ma môn kia kìa. Chúng tới một cặp thì giết một cặp, chúng tới một bầy thì giết một bầy. Giết tới khi chúng không tài nào thi triển âm mưu quỷ kế, nhìn thấy tiên môn là phải đi đường vòng, đây mới gọi là chính đạo đường hoàng!”

Cô thốt ra một tràng lời lẽ khí phách, đập tới nỗi mọi người tiên môn phải đen hết mặt mày.

Hạ Sát là người bất chấp thể diện, bị màn tranh luận này làm cho đau hết cả đầu, bèn quát lên: “Dài dòng làm gì! Vô sỉ cũng được, bàng môn tà đạo cũng được, giết hắn xong là hết chuyện! Không phải ai cũng đủ kiên nhẫn đề phòng hắn có cấu kết với Ma môn hay không, có báo thù giết cha mẹ hay không mỗi ngày, huống hồ thiểu số phục tùng đa số, tất cả mọi người đều tán thành, ngươi phản đối thì được tích sự gì!”

Đây rõ ràng là ỷ mạnh hiếp yếu, bất chấp lý lẽ, thế nhưng lại nói lên tiếng lòng của phần đông người ở đây, khơi lên hàng loạt tiếng tán thành.

Hàn Ngâm hít sâu một hơi, rùng mình, sực nhớ lại câu mà Mộ Thập Tam từng nói với mình trước đây: Quy tắc, là do kẻ mạnh đặt ra, cái gọi là thần tiên đó, biết đâu chỉ là một đám có sức mạnh như con người trong trời đất thì sao, nếu trời đất đã không hủy diệt được họ, vậy họ lại vượt qua kiếp số luân hồi, tồn tại cùng trời đất. Về phần tiên ma khác biệt, nó chỉ thay đổi theo bản tâm, nhất niệm có thể thành tiên, nhất niệm cũng có thể nhập ma.

Trước đây cô đã thấy câu này có lý, nhưng chưa không hiểu được nó thấu đáo. Hôm nay rơi vào cảnh ngộ mới bừng tỉnh giấc, hóa ra Mộ Thập Tam đã khám phá ra chân tướng từ lâu. Bất luận là tu tiên hay tu ma, thứ tu thật sự chỉ có sức mạnh, những thứ khác, ví như khác biệt chính tà, lý lẽ thị phi, tất cả đều phải bám vào sức mạnh mới có thể tồn tại. Như thiên địa lưỡng nghi, không có âm dương trắng đen tuyệt đối, chỉ có hỗn độn. Nếu có sức mạnh to lớn như đại thần viễn cổ khai thiên lập địa, có thể vung búa lớn bổ xuống, chỉ trời tức là trời, chỉ đất tức là đất, tất cả đều trở thành đương nhiên, không ai được xía vào.

Khi Hàn Ngâm tỉnh ngộ, linh khí bên trong đan điền bốc lên, trong mắt cũng lưu chuyển hào quang mờ ảo, cô chậm rãi nhìn lướt qua bốn phía, nhớ kỹ từng nét mặt khác nhau kia, có chính khí nghiêm nghị, có thành tâm áy náy, cuối cùng quay về với Mộ Thập Tam đang ngồi nghiêng trên ghế, thốt ra một câu thật lòng: “Ta sai rồi.”

Cô vừa nói xong câu này, mọi người không kinh hỉ, mà là kinh nghi, thầm nghĩ tiểu nha đầu này chắc chắn không có khả năng nhận sai, đây nhất định là lời châm chọc, bên trong bảo đảm có gài sẵn cái bẫy nào đó. Thế nên chẳng ai chịu nhảy vào hố, đều ngậm chặt miệng thần hồn nát thần tính.

Chỉ có Hạ Sát là không nghĩ tới điều đó, vung tay lên một cách đĩnh đạc, nói: “Biết sai rồi thì lui nhanh xuống đi, đừng cản trở chúng ta thanh lý môn hộ.”

“Ai nói ta muốn lui xuống!” Hàn Ngâm đi tới cạnh Mộ Thập Tam, rung binh khí trong tay leng keng: “Ta sai ở chỗ không nên ôm ảo tưởng, nói lý với những người bất chấp đạo lý như các người, thật quá uổng phí nước bọt! Tục ngữ có câu quân tử động khẩu bất động thủ, nhưng đối với các ngươi, ta thấy chỉ có thể động thủ bất động khẩu, bây giờ ai muốn thanh lý môn hộ, không cần nhiều lời nữa, lên hết đi!”

Khi cô nói ra câu này là đã chuẩn bị xong tâm lý đập nồi dìm thuyền, quyết tâm đồng sinh cộng tử với Mộ Thập Tam!

Người tu tiên coi trọng nhất là tính mạng, không thể dễ dàng đồng sinh cộng tử với ai. Trước đó mọi người chỉ nghĩ Hàn Ngâm có quan hệ thân thiết với Mộ Thập Tam nên mới nói đỡ cho hắn mấy câu, nhưng lúc này ai nấy đều kinh ngạc, nhìn Hàn Ngâm rồi nhìn sang Mộ Thập Tam, bỗng nhiên vỡ lẽ, rồi lại liên tưởng tới thân phận sư chất của hai người, trong mắt liền lóe lên vẻ khinh miệt.

“Lẽ nào các ngươi đã nảy sinh tư tình?” Ngôn Ánh Sương nhíu mày: “Tiểu cô nương trải đời chưa sâu nên bị che mờ mắt, về tình có thể lượng thứ. Thế nhưng, Mộ Thập Tam, ngươi không thể không biết trở ngại trong đó, có thể thấy ngươi đã sớm cất giấu tâm tư bất lương, nếu chúng ta trừ khử ngươi thì cũng không tính là thẹn với lương tâm!”

Lâm Trường Sinh cũng giở giọng miệt thị: “Sư chất mến nhau, đây đúng là không bằng cầm thú, các ngươi có thấy thẹn với lòng chút nào không hả!”

Hắn vừa dứt lời, những người khác còn chưa kịp hùa theo, Mộ Thập Tam đã động thân. Mọi người chỉ nhìn thấy một bóng trắng nhoáng qua trước mắt, sau đó chợt nghe thấy hai tiếng chan chát đinh tai. Lâm Trường Sinh hoàn toàn không tránh kịp, má trái và má phải đã bị trúng hai cái bạt tai trời giáng, làm hắn chóng mặt hoa mắt, đứng không vững, lảo đảo ngã ra sau mấy bước.

Vô cùng nhục nhã!

Tất cả mọi người đều hoa cả mắt, không biết nên phản ứng thế nào, cứ đứng trơ ra đó mà nhìn.

Lâm Trường Sinh hoàn hồn lại sau cơn sửng sốt, xấu hổ và tức giận trào lên, ánh mắt nhìn Mộ Thập Tam sắp phun ra lửa tới nơi: “Sao hả! Các ngươi làm ra chuyện xấu, mà không cho người khác nói...”

Lời còn chưa dứt, mặt hắn lại bị tát thêm hai cái nảy lửa. Có điều lần này người động thủ không phải Mộ Thập Tam, mà là Hàn Ngâm. Đương nhiên theo lẽ thường, với tu vi của cô thì không thể đánh Lâm Trường Sinh dễ thế được, nhưng lúc này Lâm Trường Sinh đã tức tới rối trí, cái bạt tai tới ngay trước mắt mà cũng không chịu né, tất nhiên là lợi cho cô rồi.

Hàn Ngâm đánh người xong còn cười mỉm chi: “Sao không cho người khác nói, chẳng phải ngươi vừa nói đó còn gì? Nhưng ngươi nói thì cứ nói, chúng ta đánh thì cứ đánh. Ta thấy ngươi vẫn chưa già tới mức lẩn thẩn mà, sao lại quên mất câu ta mới nói rồi chứ? Đối với quân tử thì động khẩu bất động thủ, nhưng đối với các ngươi, chỉ có thể động thủ bất động khẩu!”

Lâm Trường Sinh giận điên lên toan rút kiếm, nhưng kiếm còn chưa kịp rút đã bị Mộ Thập Tam đoạt vào tay dễ như bỡn, sau đó kéo Hàn Ngâm ra sau lưng che chắn, hoàn toàn phớt lờ Lâm Trường Sinh, chỉ cầm kiếm nhìn chung quanh, cất giọng ngạo nghễ: “Các ngươi muốn đánh luân phiên, hay tiến lên một lúc?”

~ Hết chương 154 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.