Liếm đủ chưa?
Edit: Yunchan
***
Ban ngày trời trong quang đãng, nhưng vào đêm lại rả rít mưa dầm.
Trong phòng màn trướng buông rũ, ngọc thiềm thừ nằm yên trên chiếc bàn tử đàn phả ra làn khói nghi ngút, lượn lờ vấn vít, tỏa dư hương.
Trong cơn mơ ngủ Hàn Ngâm cảm thấy khát nước vô cùng, bèn mơ màng vén màn vải lên muốn xuống giường tìm nước uống, nhưng lại phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy, đồ cổ nạm ngọc ngập đầy mắt, có rất nhiều thứ cô chưa thấy qua bao giờ, vả lại căn phòng này dường như rất rộng, dùng màn sa bay bay để ngăn thành nhiều phòng, nếu chỉ liếc sơ qua thì không tài nào thu hết cả căn phòng vào tầm mắt.
Dần tỉnh táo lại, cô nhớ mang máng mình đã uống rượu, như vậy đây có lẽ là khách điếm Mộng Tử bên cạnh Túy Sinh lâu nhỉ?
Mười lượng hoàng kim một đêm, gian phòng bày biện có xa hoa thì cũng không lạ lùng gì.
“Lạc sư huynh, Tích Tích.” Cô cất giọng gọi, lúc bước xuống giường giẫm vào mặt đất lại như lọt vào đống bông mềm, cúi đầu nhìn thử, hóa ra trước giường cô trải một tấm thảm nhung dê dầy cộp.
Hàn Ngâm khát tới khô cổ, nên không quan tâm tới gì khác, chỉ cầm ấm nước đặt trên bàn tu ừng ực, sau đó thở ra một hơi thật dài, đảo khắp phòng tìm một vòng, cuối cùng chẳng tìm thấy ai, mà lại phát hiện ra một bể tắm nhỏ đằng sau màn sa.
Bể được xây bằng bạch ngọc, bấy nhiêu cũng chưa tính là gì, thứ khiến Hàn Ngâm khá thích thú là nước trong ao này, nó là một suối nước nóng chảy róc rách, đưa tay chạm thử, hơi nóng, cô liền cầm lòng không đặng muốn xuống dưới tắm một cái.
Tóc xõa ra, xiêm y cởi, lúc sắp tháo cái yếm thì cô bỗng hơi chần chừ, đi tới duỗi chân đá đá, đá xiêm y ra ngoài màn sa, đến đây mới sảng khoái cởi hết xiêm y, ngâm cơ thể vào trong bể nước.
Hừ hừ, bản cô nương tắm rửa không thể cho Tạo Hóa Kim Tiền rình coi, dù nó còn chưa tu ra hình người, nhưng lúc nào cũng tự xưng là “Đại gia”, nghĩ kiểu nào cũng không phải là giống cái!
Hàn Ngâm ngâm mình trong nước, vùng vẫy quẫy đạp tới khoái chí, ngẫm lại Mộ Thập Tam nói cũng có lý, dùng Địch Trần chú để làm sạch người đúng là nhanh, nhưng trong lòng cứ thấy khó chịu, cảm giác không giống như đã tắm rửa tý nào. Hơn nữa sau lần “Đột nhập phòng tắm” kia, cô đã tự động đặt Một Thập Tam và tắm rửa vào cũng một chỗ, khiến óc cô bất giác hiện lên tấm lưng rắn chắc mê người của Mộ Thập Tam...
Khụ khụ!
Hàn Ngâm bị liên tưởng của mình làm phát sặc, nước trong bể càng nóng lên gấp bội, hơi bốc lên khiến cả gương mặt cô đỏ rần. Cô lật đật dời tâm tư đi, nghĩ tới Lạc Vân Khanh với Tích Tích, đoán xem họ có phải thấy cô say nên đưa cô về phòng ngủ, còn bản thân thì tới phòng khác nghỉ ngơi không.
Nếu vậy thì...
Mộng Tử hương chính là loại hương đang đốt trong ngọc thiềm thừ ngoài kia sao?
Hàn Ngâm hít vào một hơi thật sâu, thấy mùi hương này chẳng giống ngọt ngào ấm áp giục người ta đi vào giấc mộng gì cả, trái lại còn tươi mát, làm tinh thần tỉnh táo hơn.
Cô nghiến răng nghiến lợi: “Bị lừa rồi!”
Nếu mùi hương này có tác dụng, thì bây giờ cô phải mơ màng say say, chứ không phải tỉnh như sáo còn biết đường mò đi tắm!
Chẳng qua ngẫm lại một chút, có lẽ do cô uống quá nhiều Túy Sinh tửu, hai thứ xung đột nhau, nên hương Mộng Tử này mới không có tác dụng cũng nên...
Chậc, nghĩ tới nhức đầu!
Hình như cô vẫn còn hơi say, đăm chiêu một lát rồi cũng vứt chuyện này sang bên, ngâm mình thỏa thích một lát rồi đứng lên buộc lại tóc, cầm chiếc khăn sạch bên cạnh bể để lau khô người, ngoắc tay dùng Ngự Vật thuật luyện tập rất lâu để gọi cái yếm tới tay, mặc lên người.
Say rượu quá khó chịu, Hàn Ngâm xoa huyệt thái dương, mơ mơ màng màng vén màn sa bước ra ngoài, định bụng lên giường đánh thêm một giấc. Nói đùa à, mười lượng hoàng kim một đêm lận đấy! Dù hương Mộng Tử không có tác dụng thì cô cũng muốn ngủ cho đã giấc.
Nhưng cô mới ngả mình lên giường, còn chưa kịp ngủ đã nghe cửa sổ bị ai đó gõ nhẹ ba cái.
Hàn Ngâm chỉ nghĩ là Tích Tích hay Lạc Vân Khanh tới tìm mình, mơ mơ màng mang đi mở cửa sổ, đợi cho cơn gió mát và làn mưa bụi táp vào trong, cô mới sực nhớ ra mình chỉ mặc mỗi cái yếm!
Thế thì cũng đành, vậy mà người ngoài cửa chỉ ngạc nhiên một thoáng, ánh mắt nhìn cô lập tức hiện lên vẻ trêu chọc, là người mà cô tuyệt đối không ngờ tới, Mộ Thập Tam!
“Mộ... Mộ sư thúc...” Hàn Ngâm không thể nói rõ là kinh hỉ hay kinh hoàng, sau khi gọi hắn xong thì mới nhớ lại bộ dạng của mình...
Dù khả năng giữ bình tĩnh của cô rất cao, nhưng cũng không tài nào đối mặt với kiểu đối đầu trực diện không che giấu này, lập tức bỏ chạy tới bên giường, co vào trong chăn, có chết cũng không chịu ló mặt ra.
Hu hu hu, bị thấy hết rồi! Mất mặt quá!
Cô nghi là mình bị say đến phát ngốc, nếu không sao lại mặc độc cái yếm ra mở cửa sổ!
Vậy mà Mộ Thập Tam vẫn độc mồm độc miệng như mọi khi, ngồi nghiêng trên bệ cửa sổ, cười khẽ: “Trốn làm gì, phía trước phẳng lì, nhìn ngươi còn chẳng bằng nhìn tấm chà quần áo, tốt xấu gì tấm chà quần áo còn có đường cong, chưa kể ngươi còn mặc xiêm y, so ra, hình như ta còn bị thiệt, lần trước ta chẳng mặc gì.”
Hàn Ngâm mắng ra từ trong chăn: “Mộ Thập Tam, ngài đủ chưa!”
Mộ Thập Tam lại cười: “Được rồi, không trêu ngươi nữa, ra đây mau lên.”
Ra đó?
Cơn xấu hổ của Hàn Ngâm hơi dịu lại, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, cô len lén ló hai mắt ra khỏi chăn, nhìn hắn nói: “Ta còn chưa hỏi ngài, sao ngài lại tới đây?”
Mộ Thập Tam nhướng mày: “Ta luôn đi theo các ngươi.”
Hàn Ngâm sửng sốt: “Sao ta không phát hiện ra?”
“Có thể để ngươi phát hiện sao?” Trong nụ cười của Mộ Thập Tam mang theo chút trào phúng, giục cô: “Rốt cuộc ngươi muốn trốn trong chăn bao lâu đây? Nhanh lên đi, ta không nhẫn nại chờ ngươi đâu.”
Hàn Ngâm đau khổ ra mặt: “Xiêm y...”
Mộ Thập Tam ngoắc khẽ ngón tay, xiêm y bị Hàn Ngâm vứt trên đất lập tức bay tới trước mặt cô.
Hàn Ngâm ngọ nguậy trong chăn mặc đồ vào, sau đó mới vác theo bản mặt buồn bực bước tới trước cửa sổ: “Ngài muốn đưa ta đi đâu?”
Mộ Thập Tam không trả lời, chỉ đưa tay tới trước mặt cô.
Hàn Ngâm nhìn bàn tay sạch sẽ với khớp xương cân đối của hắn, lưỡng lự một chút rồi đặt tay vào trong tay hắn, sau đó chợt nghe Mộ Thập Tam cười khẽ, nắm chặt tay cô rồi đưa cô đi...
Á á, sao không ai nói cho cô biết, tầng dưới với bên ngoài của khách điếm này không phải đất bằng, mà là hư không đen ngòm không giẫm được thế này!
Hàn Ngâm phản xạ có điều kiện dùng bàn tay để không duy nhất, ôm thật chặt lấy cổ của Mộ Thập Tam, toàn thân đều dính sát lên người hắn như bạch tuộc tám chân.
Cô tiếc mạng như vàng, biết rõ Mộ Thập Tam không thể nào mang theo mình nhảy lầu tự sát, thế nhưng gặp phải nguy hiểm, phản ứng đầu tiên vẫn phải kéo theo tên chết dẫm đã hại cô làm cái đệm lưng, thế nên ngay khi vừa đặt chân lên chỗ đất bằng phẳng, cô lại bị Mộ Thập Tam khinh bỉ sâu sắc.
“Khinh Hồng thuật đâu! Chẳng phải đã dạy ngươi rồi ư? Sao gặp chuyện lại không biết dùng?”
Hàn Ngâm lúng túng: “Không nhớ ra.”
Mộ Thập Tam lại khinh bỉ cô lần nữa: “Mời ngươi lấy tay ra, ta sắp bị ngươi siết chết rồi!”
Lúc này Hàn Ngâm mới phát hiện mình còn đang ôm chặt hắn, mặt đỏ ửng lên, buông tay ra ngay tắp lự.
May quá may quá, ngoài trời đang mưa, không có trăng, trời còn tối đen như mực không nhìn được vẻ mặt xấu hổ của cô. Nhưng không may khi cô toan ngước mặt lên nói gì đó để đánh trống lảng, thì môi lại bất cẩn chạm phải thứ gì đó mềm mại mà lại lành lạnh.
Cô sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp, đầu lưỡi đã tự động vươn tới nơi mềm mại đó liếm nhẹ...
“Liếm đủ chưa?” Giọng Mộ Thập Tam bỗng trở nên trầm thấp tựa như thì thầm, khi cất giọng trong hơi thở còn phả ra mùi trầm hương thoang thoảng, hòa vào làn mưa bụi lướt nhẹ lên môi cô.
Đến đây cô mới ý thức được thứ mình vừa chạm phải chính là môi của hắn...
Tư duy của Hàn Ngâm lập tức rối loạn, trừ hốt hoảng lui ra xa, cô thật tình không biết tiếp theo nên phản ứng thế nào, chỉ biết tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt không chỉ nóng thôi, mà là bỏng như nước sôi.
Có lầm hay không hả! Cô cô cô, cô lại bất cẩn hôn trúng môi của Mộ Thập Tam!
Trong đầu Hàn Ngâm quay cuồng toàn ý nghĩ này, tuần hoàn vô hạn.
Thế mà Mộ Thập Tam còn giở ra cái giọng bất mãn: “Sàm sỡ ta xong còn giả vờ vô tội sao?”
“Ta...” Bấy giờ Hàn Ngâm mới hoàn hồn lại, cười khổ nói: “Ta xin ngài đó, Mộ sư thúc, mọi khi ta đứng cạnh ngài, đỉnh đầu mới tới cằm ngài thôi, bây giờ chung quanh đen như mực thế này, làm sao ta biết ngài đột nhiên cúi... cúi đầu...”
“Đúng thế!” Tên Mộ Thập Tam vô sỉ này vẫn nói năng hết sức hùng hồn: “Chung quanh tối đen như mực thế này, ngươi thấy được ư? Còn nói ta đột nhiên cúi đầu, ta cúi đầu là vì vừa rồi ngươi siết cổ ta, siết tới mức ta chỉ có thể cúi đầu, có được không?”
Cảm giác chấn động và rung động còn chưa qua đi, đầu óc vốn đã rối thành một nùi lại bị hắn khuấy lên, làm cho nó càng hỗn loạn hơn, cô chỉ còn biết nín thinh đứng yên tại chỗ. Một lát sau, trước mắt cô bỗng dưng sáng ngời, thấy Mộ Thập Tam nâng Tụ Quang thuật trong lòng bàn tay, nhìn cô bằng cặp mắt sâu thẳm mà rạng rỡ, khóe môi khẽ cong lên nói: “Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Hứng mưa dễ chịu lắm sao? Đi nhanh lên thôi.”
Rốt cuộc phải đi... đi đâu...
Câu này cô vẫn chưa thốt ra khỏi miệng, đã bị Mộ Thập Tam nắm tay, dẫn theo cô chìm vào đêm mưa.
Mây tan mưa tạnh, ánh trăng sáng trong lại trải đầy mặt đất.
Liễu yêu Tích Tích trồng hết hạt giống rau quả Hàn Ngâm mua về vào vườn linh động thiên, rồi bò ra khỏi mắt tiền, thấy Hàn Ngâm còn đang ôm chăn ngủ say trên giường, có điều không biết cô mơ thấy cái gì, vẻ mặt chốc thì vui mừng, chốc thì giận dữ, chốc lại xấu hổ bối rối, khiến người nhìn cảm thấy thú vị.
“Mộng Tử hương này hữu dụng tới mức đó sao?” Tích Tích bắt đầu tò mò, cũng muốn thử xem, vì thân là thụ yêu nên cô không cần ngủ, đương nhiên cũng chưa biết nằm mơ là gì.
Trong phòng không có ai khác, Tạo Hóa Kim Tiền liền bật cười lạnh: “Ta thì muốn biết cô ta mơ thấy ai.”
Tích Tích sửng sốt: “Mơ thấy ai thì liên quan gì?”
“Đương nhiên là có liên quan! Trong hương Mộng Tử này dường như có thêm vào quả Dục Niệm.”
“Quả Dục Niệm?” Tích Tích từng thấy trong sách ghi chép về loại quả này, hình như nó có thể khuếch đại dục niệm trong lòng người lên vô hạn, sau đó hóa mộng tưởng thành thật.
Đương nhiên, mộng tưởng thành thật ở đây, không phải để chỉ những thứ xảy ra trong mộng trở thành sự thật, mà để chỉ mộng tưởng trở thành sự thật trong đầu họ, nói đơn giản hơn chính là sau khi ăn quả Dục Niệm, mọi chuyện diễn ra chỉ là ảo giác, toàn bộ chỉ là giả!
Thứ quả này cũng như quả Vong Trần, ăn chút ít thì có thể nâng cao tâm cảnh cảm ngộ của người tu tiên, nhưng nếu ăn quá liều, thì sẽ lạc hướng trong ảo giác, suốt đời không phân rõ được hiện thực và ảo mộng. Do đó ở các đại tiên môn, quả Dục Niệm này luôn bị trông giữ rất nghiêm ngặt, không ngờ nó lại xuất hiện trong một nhà khách điếm ở giới phàm tục.
Tạo Hóa Kim Tiền mặc kệ Tích Tích nghĩ gì, nó chỉ lo cười khì khì: “Người mà nhóc tỳ Hàn Ngâm đang mơ tới lúc này, nhất định là người cô ta nhớ nhất! Uy hiếp ơi uy hiếp! Ta mà biết thì tốt quá rồi, nói không chừng sau này có thể dùng sống chết của người đó để uy hiếp cô ta!”
Tiếc là, Tạo Hóa Kim Tiền chỉ mơ hão mà thôi, nếu nó biết người trong mộng của Hàn Ngâm là Mộ Thập Tam, có lẽ nó sẽ tình nguyện coi như mình chưa từng biết.
~ Hết chương 88 ~
Sư thúc đã trở lại!!!! Mờ trở lại kiểu này làm Yun đao lòng quá (ㄒoㄒ)/