Tiêu diêu bềnh bồng
Edit: Yunchan
***
Hiện tại Hàn Ngâm vẫn chưa ra khỏi thành, nên tạm thời quẳng thiếu nữ của Tru Yêu môn ra sau đầu.
Cô chỉ vỗ bàn rồi cao giọng quát: “Tiểu nhị, mang rượu với thức ăn lên đây!”
Sau đó Lạc Vân Khanh thấy bình trà và hai đĩa trà quả hắn gọi trước đó bị đẩy qua mép bàn, thay vào đó là một bàn đầy ắp các món nực mùi dầu mỡ và đồ cay ngọt, còn cả một bình Túy Sinh tửu quý giá hơn cả hoàng kim.
Vò rượu vừa mở ra, tức thì một mùi hương thuần túy tỏa ra khắp nơi, thoắt cái đã hớp hồn người.
Đến khi chất rượu thơm lừng được rót vào trong chiếc chén bạch ngọc cỡ bằng bàn tay, thì ngay cả người không có đam mê về ăn uống như Lạc Vân Khanh cũng không cầm lòng được thầm khen một tiếng.
Vì dịch thể kia không loãng như nước thường, mà lại đậm đặc như mật ong, màu sắc thì xanh biếc như phỉ thúy, cầm chén rượu bạch ngọc lên đảo nhẹ, có thể nhìn thấy dịch tửu sền sệt đọng trên thành chén, chảy xuống chầm chậm.
Tiểu nhị bên cạnh còn khoe khoang: “Túy Sinh tửu trong tửu lâu của chúng ta nếu xưng là quỳnh tương ngọc dịch cũng không ngoa, tới không ít vương công quý tộc uống rượu này vào cũng phải khen tặng, nói rằng đây quả thật không phải rượu, mà là một vò cảnh xuân được ủ từ sương mai và mưa lành.”
Hàn Ngâm mặc kệ đây là rượu hay cảnh xuân, nói tóm lại đã bỏ tiền mua thì cứ uống!
Cô nâng chén rượu bạch ngọc lên một cách thận trọng, rồi nhấp nhẹ một giọt rượu đậm đặc.
Tích Tích mở to mắt nhìn cô: “Thế nào?”
Hàn Ngâm thưởng thức dư vị hồi lâu mới đáp: “Hệt như uống hoàng kim.”
Được rồi, nếu Lạc Vân Khanh không hiểu rõ cô, biết hoàng kim trong mắt cô quý hiếm và đáng giá tới mức có thể dùng làm từ ca ngợi, thì có lẽ sẽ cho là cô đang chửi xéo rượu này khó nuốt như hoàng kim.
Nhưng Tích Tích là cô bé đơn thuần nên lại tin là thật, còn khó hiểu hỏi tới: “Hoàng kim, vậy cũng uống được sao, uống vào có mùi vị gì?”
Hàn Ngâm trả lời bằng cách nốc một hơi cạn đáy, tiểu nhị đã lui ra xa chờ lệnh thấy cảnh này mà trợn mắt há mồm, nếu không phải hắn còn nhớ rõ thân phận của mình, thì suýt chút nữa đã mắng cô là trâu nhai mẫu đơn.
Uống xong một hơi, Hàn Ngâm mới cười khì, phán một câu: “Ngon.”
Cô cũng không diễn tả được mùi vị cụ thể, chỉ cảm thấy màu sắc và chất rượu khá là khác nhau, khi uống vào không có cảm giác lành lạnh của màu xanh biếc, mà là dòng nước ấm chảy chậm rãi dọc theo tứ chi bách hài, khiến thân thể lâng lâng ấm áp gạt hết mọi ưu sầu, nó như một vò cảnh xuân, còn cô thì được gột rửa bên trong nó.
Quan trọng nhất là, một lát sau trong lòng cô chợt trỗi dậy cảm giác vui sướng khó tả, đó không phải say, mà là nhẹ nhàng bay bổng như thể không còn phiền não của hồng trần thế tục, tất cả lo âu và gánh nặng vô hình đều được ném ra sau đầu, chỉ còn sót lại tâm trạng tốt đẹp. Nếu thật sự phải tìm một từ để diễn tả cảm giác này, thì đó chính là tiêu diêu bềnh bồng, quả thật, cô hoài nghi khi tu đến cảnh giới Tọa Vong, khi sắp phi thăng thành tiên, có khi nào chính là cảm giác này hay không.
Thấy cô cười đến là vui vẻ mà lại không muốn nói chuyện, Lạc Vân Khanh lưỡng lự một chút, rồi cũng cầm chén lên nhấp khẽ.
Hắn khác với Hàn Ngâm, hiểu biết sâu rộng hơn, chỉ với một cái nhấp khẽ này, sau đó ngấm lại dư vị một hồi, hắn đã biết đây là thứ gì: “Rượu này lúc ủ đã bỏ vào quả Vong Trần.”
Quả Vong Trần? Tên này hình như hơi quen!
Hàn Ngâm đang lơ lửng bềnh bồng chợt mở to cặp mắt mơ màng ra nhìn hắn một hồi, sau đó cúi đầu nhìn Thổ Linh trư đã bò lên đùi cô từ bao giờ, nó đang kiễng móng heo thò lên bàn bàn liếm chỗ rượu còn dư trong bát của cô, lúc này cô mới sực nhớ ra: “Quả Vong Trần...”
Đó chẳng phải là quả kết ra từ hoa Vong Trần sao, là loài hoa từng dụ Thổ Linh trư tới Bất Cư điện á.
Linh quả đấy nhé! Thảo nào Túy Sinh tửu này lại bán mắc như vậy! Nhưng bây giờ Hàn Ngâm lại không thấy mắc chút nào, mà chỉ có loại khoái trá như vừa nhặt được của hời, nghĩ rồi cô lại cười hì hì, cất giọng gọi vang: “Tiểu nhị, mang lên thêm mười vò đi!”
Cô uống no rồi thì có thể gói đem đi, sau này dùng nó để dụ Mộ Thập Tam là đúng điệu, nói không chừng còn dụ được vài món đồ xịn từ tay hắn ấy chứ.
Lạc Vân Khanh biết ngay cô sẽ thế này, nên chỉ im lặng cúi đầu nhấp thêm một hớp.
Lúc này Tích Tích bỗng quay qua hỏi hắn: “Quả Vong Trần không phải là linh quả tuyệt thế gì, nhưng nó chỉ mọc ở nơi dồi dào linh khí, còn phải trồng mười năm mới nở hoa kết trái, vậy tại sao trong giới phàm tục lại có loại linh quả này được, còn bị dùng để chưng cất rượu nữa?”
“Không biết.” Lạc Vân Khanh lắc đầu nói: “Có điều thành Sinh Tử này nằm sát ngay bên dãy núi Xích Luyện, có lẽ quả Vong Trần có được từ đó cũng nên.”
Người của giới phàm tục không hiểu được công dụng của linh quả, dùng nó để ủ rượu cũng chẳng có gì lạ.
Tích Tích cũng bắt chước nhấp khẽ một hớp rượu, thè lưỡi, cười nói: “Đúng là ngon, nhưng may mà rượu này không bỏ nhiều quả Vong Trần lắm, bằng không...”
Quả Vong Trần là đồ tốt, có thể khiến người ta quên hết tất cả phiền não của hồng trần thế tục, đối với người tu tiên thì nó còn có tác dụng gột rửa tâm cảnh, vấn đề là không thể dùng nhiều, nếu dùng nhiều sẽ thành nghiện, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.
Cũng vì trong Túy Sinh tửu này không bỏ nhiều quả Vong Trần, nên không tạo ra tổn thương gì với cơ thể người, thấy Hàn Ngâm uống tới thích chí, Lạc Vân Khanh cũng không cản cô, thế nhưng bản thân hắn chỉ uống chút ít rồi dừng, cạn chỗ rượu trong chén bạch ngọc rồi thì không uống thêm nữa.
Thiếu nữ bám theo họ vốn chỉ uống trà, nhưng nghe thấy họ nhắc tới quả Vong Trần nên cũng muốn nếm thử, bèn gọi tiểu nhị mang lên một vò cho mình.
Tiếc là rượu này giá còn đắt đỏ hơn hoàng kim, có lẽ vì sợ khách uống xong rồi ghi sổ không trả tiền, thế lên trong điếm có ra quy định là, muốn uống rượu phải trả tiền trước. Hàn Ngâm mua rượu cũng trả tiền ngay, thế nên tiểu nhị nghe thiếu nữ kia gọi rượu, bèn chạy tới chỗ cô đòi tiền trước, nhưng ăn nói rất khéo léo: “Một vò rượu năm trăm lượng hoàng kim, cô nương uống một mình không hết rất lãng phí, chi bằng nếm thử trước một chén, nếu thấy ngon thì hãy gọi thêm?”
Hàn Ngâm biết đem theo quá nhiều vàng bạc trên người không tiện, bởi vậy từ lúc vào thành Thiên Thù cô đã tới tiền trang đổi hết vàng bạc sang ngân phiếu, ban nãy cô mua rượu cũng bằng ngân phiếu, vì cách khá xa nên thiếu nữ này không thấy rõ lắm, do đó khi nghe tiểu nhị báo giá thì kinh ngạc ra mặt: “Một vò rượu năm trăm lượng hoàng kim?”
Thái độ của tiểu nhị rất thân thiện, đáp cung kính: “Đúng vậy.”
Thiếu nữ này là người tâm cao khí ngạo, nhất thời kinh ngạc là do rượu này quá đắt, đến khi ngẫm kỹ lại, biết trong rượu này có quả Vong Trần, có thể dùng vàng bạc của thế tục để mua là may rồi, nên nháy mắt sau đã bình tĩnh lại.
Tuy nhiên, dù cô ta không chê rượu đắt, nhưng vì bình thường chê vàng bạc nhiễm tục khí nên không mang theo nhiều, trên người chỉ có ít bạc vụn còn không mua nổi một chén rượu, nghĩ đến đây cô ta chợt thấy mất mặt, sắc mặt lập tức khó coi thấy rõ.
Tình hình bên đây đều lọt cả vào tầm mắt của Hàn Ngâm, lúc này cô đang lơ lửng trên mây nên tính tình rất tốt, quên béng mất chuyện không vui trước đó, quay đầu cười nói: “Ta bất cẩn gọi nhiều rượu quá, nếu cô nương không chê, thì qua đây uống chung mấy chén nào?”
Lời lẽ của Hàn Ngâm rất khách sáo, rõ ràng là có ý kết giao, khổ nỗi thiếu nữ kia bình sinh coi thường nhất là người mang theo cả đống vàng bạc trên người, chơi bời phóng túng khắp nơi, đặt biệt là người tu tiên quần là áo lượt mà chẳng có chút bộ dáng tu tiên nào như Hàn Ngâm, chưa kể uống rượu của Hàn Ngâm xong thì không thể mặt dầy truy sát Tích Tích được nữa, bởi vậy cô ta liếc Thổ Linh trư đang nằm bò trên bàn uống rượu hùng hục, quậy đến nỗi rượu chảy tràn khắp bàn, cau mày hừ lạnh: “Không cần!”
Hàn Ngâm nhướng nhướng mày, được rồi, là cô lắm chuyện, tiếc là bây giờ cô giận không nổi, chỉ biết nhìn thiếu nữ kia cười tủm tỉm, nhìn tới nỗi thiếu nữ kia thầm bực bội trong lòng, cắn răng một cái, lấy ra một xấp tơ lụa, trải ra cho tiểu nhị xem từng lớp một, rồi nói: “Đây là sa Giao Tiêu, còn có tên là sa long, vào nước không ướt, lấy nó đổi một vò rượu của ngươi, đã đủ chưa?”
“Chuyện này...” Tiểu nhị khó xử, không phải hắn không muốn đổi, mà là sợ lấy nhầm thứ hàng chẳng đáng bao tiền.
Hàn Ngâm thấy vải sa có màu trắng như sương, tỏa ra hào quang mờ ảo, rõ ràng là loại tơ lụa không thể có trong giới phàm tục, thế là vội cất giọng nói: “Tiểu nhị, ngươi cầm xấp tơ lụa đó qua cho ta, ta đưa cho ngươi năm trăm lượng hoàng kim.”
Tiểu nhị nghe thế thì vui mừng khôn xiết, lập tức làm theo, thu ngân phiếu của Hàn Ngâm rồi ân cần mang lên một vò Túy Sinh tửu cho cô gái kia.
Đây vốn là chuyện theo nhu cầu, nhưng cô gái kia dù sao cũng chịu thiệt, còn phải nhường cho Hàn Ngâm của hời, trong lòng cô ta càng ghét Hàn Ngâm hơn mấy phần, không để mắt nhìn Hàn Ngâm nữa mà cúi đầu uống rượu.
Hàn Ngâm mua được sa Giao Tiêu, bèn tò mò mở ra xem từng lớp một, phát hiện chỉ có một xấp mỏng dính thế này, mà khi mở ra lại phủ kín cả tửu lâu vẫn còn dư, không khỏi thích chí cười cười nói nói với Lạc Vân Khanh và Tích Tích, tiếng cười nói dội vào trong tai thiếu nữ kia ào ào, nếu không phải cô ta đang uống Túy Sinh tửu, thì e là đã tức tới nội thương.
Lạc Vân Khanh cũng nhìn sa Giao Tiêu này lâu hơn hẳn: “Kỳ thật trong trang phục của Cửu Huyền chúng ta cũng có trộn lẫn chút sa Giao Tiêu, do đó mới vào nước không ướt.”
Hàn Ngâm hiếu kỳ hỏi: “Nếu dùng sa Giao Tiêu may nguyên bộ luôn thì sao?”
Lạc Vân Khanh lườm cô: “Lãng phí!”
Tích Tích nói cho cô biết: “Nếu bỏ nó vào trong trân khoáng huyền thạch rồi chắt lọc ra tinh hoa trong đó, may thành xiêm y là có thể tránh được đao thương, nếu bản lĩnh hơn thì tìm thêm gân rồng đuôi phượng, rồi dệt lên đó các loại trận pháp khác nhau, đến lúc đó bộ xiêm y này sợ là không kém cạnh gì một pháp khí thượng phẩm đâu.”
Hàn Ngâm nghe xong câu này thì lật đật nhét sa Giao Tiêu vào, cười hì hì nói: “Vậy thì chúng ta may xiêm y mặc đi, cô một bộ, ta một bộ.”
Nói rồi cô đảo mắt cười: “Sư huynh có muốn một bộ luôn không?”
Lạc Vân Khanh lừ mắt với cô, hoàn toàn làm lơ lời cô nói.
Quả thật nói thì dễ hơn làm, nếu cô có thể may được một bộ xiêm y như Tích Tích nói, thì hắn sẽ viết một chữ phục tặng cho cô, nói chi tới ngươi một bộ, ta một bộ.
Túy Sinh tửu có thể khiến người ta quên sầu, nên đương nhiên Hàn Ngâm đã uống là không ngừng nghỉ, cũng may bên cạnh cô có một người hành động chừng mực như Lạc Vân Khanh, thấy cô uống non nửa vò rượu thì cản không cho cô uống nữa. Nhưng dù thế, hơi rượu xông lên vẫn khiến Hàn Ngâm say bí tỉ, chốc thì kéo ống tay áo Lạc Vân Khanh, bảo hắn hát, chốc lại giục Tích Tích nhảy múa cho cô xem, quả thực sắp quấn tới mức phiền.
Lạc Vân Khanh không thể nhịn được nữa, cuối cùng đưa tay vỗ nhẹ lên trán cô, đầu cô cắm xuống, lăn ra ngủ ngay trên bàn.
Thổ Linh trư bên cạnh cũng say mèm, bốn móng chỉ thiên nằm lăn quay trong đĩa thức ăn, đã vậy còn ngáy khò khò, ai không biết còn tưởng nó là đồ ăn tươi.
Tích Tích thật ra không uống nhiều rượu, cô là thụ yêu, uống rượu với uống nước cũng chẳng khác nhau là mấy, cho nên không say, chẳng qua nhìn thấy bộ dạng của Hàn Ngâm và Thổ Linh trư thế này thì cô lại bó tay hết cách, đành quay qua hỏi Lạc Vân Khanh: “Làm sao bây giờ?”
Còn làm sao được?
Ngay bên cạnh chính là khách điếm Mộng Tử, đương nhiên là ném Hàn Ngâm vào Mộng Tử rồi!
Dù không muốn tới đâu, Lạc Vân Khanh cũng chỉ có thể mím chặt môi, cúi người bế Hàn Ngâm lên, bước ra khỏi tửu lâu. Trong khi Tích Tích thì bế Thổ Linh trư nối gót theo sau, trong lòng hết sức kinh ngạc, con heo này nhìn thì nhỏ xíu, nhưng bế lại nặng ơi là nặng, thể trọng còn nặng hơn cả Hàn Ngâm nữa.
~ Hết chương 87 ~