LY THỨ 48
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Anh vừa dứt lời, sau hai giây yên tĩnh, Vu Tri Nhạc khẽ vuốt cằm: “Được.”
Cảnh Thắng trợn mắt, dường như không thể tin được: “Thật không?”
“Ừ.” Cô đáp nhẹ bằng giọng mũi: “Anh bảo nói dối bị trời phạt.”
Cảnh Thắng lập tức cười ha ha: “Đúng đúng đúng.”
“Lên lầu thôi.” Người phụ nữ vô cùng thẳng thắn.
Nín nhịn không biết bao lâu, trong nháy mắt được đồng ý, Cảnh Thắng nắm tay thành quyền, lặng lẽ cảm thán: yeah!
Tiếp theo, anh nhanh nhẹn kéo tay Vu Tri Nhạc: “Vậy chúng ta lên lầu.”
Chưa ra khỏi hầm đề xe mà tên nhóc này đã đi như bay. Vu Tri Nhạc vẫn nhàn nhã, đều đặn bước đi. Ai đó đã đi vượt qua cô, chạy thẳng về phía trước.
Chê Vu Tri Nhạc đi quá chậm, anh không ngừng quay đầu thúc giục: “Em nhanh lên một chút, không gấp sao?”
Vu Tri Nhạc giương mắt, lần đầu tiên gặp một người biểu hiện hết vui vẻ trên mặt như vậy: “Không gấp.”
“Ai...” Cảnh Thắng không biết phải làm sao đành dừng chân, sau đó cảm thấy mình gấp giống như kẻ ngốc nên tự cười giễu.
Vu Tri Nhạc vẫn không nhanh không chậm.
Cảnh Thắng đứng lại, đột nhiên bước trở lại, đứng ngang hàng với Vu Tri Nhạc, lần nữa cầm tay cô, nói: “Vậy cùng em đi từ từ.”
Vu Tri Nhạc vẫn nhớ tới dáng vẻ mấy giây trước của anh, khẽ mắng: “Bệnh thần kinh.”
Cả người anh trên dưới đều không giống một thanh niên 25 tuổi chút nào, lúc nào cũng có thể tùy tiện thắp sáng trái tim cô.
Hai người tới cửa thang máy.
Cảnh Thắng bấm 50 lần nút “Đi lên”, sau đó vẫn than phiền: “Sao hôm nay chậm vậy, không bằng thang bộ!”
Nhìn mặt anh đầy vẻ “tức chết đi được”, Vu Tri Nhạc thấy thú vị, nghiêng đầu hỏi:“Anh gấp thế làm gì?”
“Không biết nữa, vội muốn chết.” Cảnh Thắng nắm tay cô đưa lên ngực trái của mình: “Xem tim anh đi, đập nhanh như ngựa phi, cảm giác hôm nay như tận thế vậy.”
Chạm đến ngực anh, Vu Tri Nhạc chăm chú nhìn Cảnh Thắng 2 giây rồi nghiêng đầu hôn môi anh một chút.
Trở lại chỗ cũ cô mỉm cười, hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Cảnh Thắng sửng sốt, lẩm bẩm: “Không thấm vào đâu...”
Một giây tiếp theo.
Cảnh Thắng tiến lên hai bước, đẩy người phụ nữ vào góc thang máy rồi hôn lên. Như mãnh thú không kiềm chế được, anh liều mạng cắn mút môi cô. Đầu lưỡi len vào khuấy đảo, tay cũng đưa xuống mông Vu Tri Nhạc, cách lớp quần không nặng không nhẹ vừa bóp vừa xoa.
Hô hấp nóng bỏng của người đàn ông như nhấn chìm người ta.
Xương bả vai không ngừng ma sát với với thang máy đằng sau, Vu Tri Nhạc thấy lạnh sống lưng nên dùng sức tách Cảnh Thắng ra, hơi thở dồn dập: “Có máy quay.”
“Quay thì quay, tiểu khu này đều là anh xây.” Trả lời không đúng trọng tâm, Cảnh Thắng tiếp tục mất khống chế, giữ cổ tay cô trên tường thang máy, dùng sức mút cần cổ tuyết trắng...
Một khi đã hôn sẽ khó tách ra.
Đinh___
Đã đến tầng 18.
Mặt Vu Tri Nhạc đỏ bừng, không rõ vì hít thở không thông hay vì tình triều.
Cảnh Thắng đỡ mông cô bế thốc lên, bước tới cửa nhà.
“Anh bình tĩnh chút đi.” Trên đường đi, Vu Tri Nhạc vỗ má trái Cảnh Thắng, nhắc anh đừng quá xúc động. Thế nhưng hai chân mảnh khảnh vẫn không nhịn được quấn lấy eo anh.
Vừa nhập mật mã cửa, cổ họng Cảnh Thắng phát ra âm thanh trầm thấp: “Không bình tĩnh được, em hạ dược anh.”
Vào phòng rồi bọn họ cũng không bật đèn, Vu Tri Nhạc lần nữa bị áp lên cánh cửa. Trong thang máy đã bị gặm cắn một lần, lúc này cả người cô mềm mại như nước.
Ánh đèn bên ngoài thông qua cửa sổ sát đất ánh lên khuôn mặt người phụ nữ.
Mặc cho đầu lưỡi ướt át kia càn quét trên cổ mình, Vu Tri Nhạc híp mắt hưởng thụ, miệng vẫn cãi lại: “Em hạ dược anh lúc nào?”
...
...
Lòng bàn tay tay Cảnh Thắng ngừng ở nơi đó, vuốt ve không nỡ buông. Hơi thở nóng rực của anh lướt qua cằm cô.
Cảnh Thắng ác ý cắn rái tai cô sau đó dán môi sau mang tai. Hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai Vu Tri Nhạc: “Đã ướt thế này, còn giả mù sa mưa nói phải về nhà?”
...
Vu Tri Nhạc liếc anh, không vì thế mà ngượng ngùng: “Em đâu có nói dối? Bảo lên ngồi một lúc, anh lại vừa hôn vừa sờ?”
“Anh bảo lên ngồi?” Người đàn ông lập tức trở nên vô lại: “Anh nói là...”
Anh hạ thấp giọng, thủ thỉ tới gần như không nghe được: “Làm.” Làm tình.
...
...
“Lưu manh.” Vu Tri Nhạc không mặn không nhạt đáp lại càng khiến hứng thú của Cảnh Thắng tăng cao.
Anh đỡ chân Vu Tri Nhạc, lần nữa ôm cô tới ghế salon trong phòng khách.
...
...
Khuỷu tay chống lên đệm mềm, Vu Tri Nhạc hơi nhướn người: “Anh lại đây.”
Cảnh Thắng nghe lời bò qua, hai tay chống bên hông cô, đôi mắt đen thẫm: “Làm gì?”
Một tay vòng ra sau lưng kéo khóa váy xuống, mắt nhìn anh thẳng tắp, Vu Tri Nhạc ra lệnh: “Cho anh làm em.”
Cảnh Thắng kéo chiếc váy đã trượt tới ngang hông cô xuống, nổi điên gặm cắn đầu vai trắng nõn của Vu Tri Nhạc.
...
Trong tiết trời lạnh dưới 0 độ này, cả người trên dưới cô chỉ mặc một chiếc váy dài, một áo ngực, một quần lót.
“Em cố ý mặc thế này.” Anh khẳng định chắc chắn, vào giây phút này, anh mới nhìn thấu ý định của người phụ nữ.
Thì ra người có chuẩn bị mà đến là cô, lạt mềm buộc chặt cũng là cô.
Vu Tri Nhạc đã hoàn toàn lõa thể, hai cánh tay thon dài vòng lên gáy anh, trên mặt là vẻ thắng lợi, đạt thành kế sách: “Anh nghĩ sao?”
Bị đùa bỡn, Cảnh Thắng tự cười giễu một tiếng. Liếm liếm môi dưới, anh đột nhiên đứng dậy, một thân một mình chạy vào phòng ngủ.
Vu Tri Nhạc nâng mi, nhìn theo bóng lưng cao ráo của anh biến mất ở khúc ngoặt, hỏi: “Chạy đi đâu vậy?”
“Lấy áo mưa!” Tiếng trả lời của anh vọng ra từ bên trong.
Vu Tri Nhạc bật cười.
Lúc quay lại, anh đã cởi sạch, ngồi xuống bên cạnh cô. Túi nhỏ kia được anh kẹp giữa ngón tay, đưa tới cạnh cô: “Em đeo giúp anh?”
Vu Tri Nhạc liếc mắt, mím môi nói: “Ừ”
Cô vừa muốn cầm, người đàn ông đã thu tay lại trong nháy mắt, dùng răng xé rách, anh cong môi: “Không cần, để anh.”
Anh lười biếng nói: “Em tưởng mỗi em có chiến bào? Đây là chiến bào của anh, anh tự đeo.”
Vu Tri Nhạc bị chọc cười, đáng yêu không chịu được.
Cảnh Thắng càng đáng yêu, càng như khiêu khích Vu Tri Nhạc nhúng chàm anh.
...
...
(Lược bớt)
Vu Tri Nhạc bởi vì vậy mà thở dốc.
Nhưng điều này rất ngắn ngủi, sau đó người đàn ông lại liều mạng tiến vào lần nữa.
Vu Tri Nhac nằm đó, gò má nóng bỏng, gắt gao lún sâu vào đệm mềm, cố gắng chống đỡ thân thể đã sớm tê dại. Tư thế này có chút sỉ nhục nhưng trong lòng cô không thể không thừa nhận mình cũng thoải mái vì từng động tác đưa đẩy của người đàn ông trẻ hừng hực phía sau.
Đợi anh lật cô lại, Cảnh Thắng lại nằm lên người Vu Tri Nhạc. Cô khẽ chạm lên làn da, ngửi mùi hương sạch sẽ, cũng nhìn chăm chú lên gương mặt anh.
Cô dừng mắt trên biểu cảm nghiêm túc, đôi mắt chuyên tâm, cảm nhận bờ lưng ướt đẫm mồ hôi của Cảnh Thắng, Vu Tri Nhạc cảm nhận được vui thích đến tận xương tủy.
Cô cam tâm tình nguyện lạc ở nơi này.
“Muốn không?” Anh hỏi.
“Muốn.” Cô thẳng thắn đáp lại.
Cảnh Thắng cúi đầu, khẽ hôn lên khóe môi cô, đem vầng trán ướt mồ hôi cọ lên má cô: “Vu Tri Nhạc, nói yêu anh.”
Vu Tri Nhạc cong khóe miệng: “Anh yêu em.”
“Mẹ nó...” Lại chơi trò này, Cảnh Thắng bật cười: “Phải, là anh yêu em.” Vừa dứt lời, anh đã tăng tốc luật động, tiến vào rút ra khiến cô hoa mắt. Vu Tri Nhạc nhắm mắt lại, toàn thân chìm trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng Cảnh Thắng kiên định không rời, lại như giận dỗi.
“Vu Tri Nhạc, anh yêu em, yêu chết em. Hôm nay thế nào cũng phải làm chết em.”
Ánh sáng mờ nhạt bên ngoài chiếu vào hai thân thế quấn quít trên ghế salon.
Dường như dưới bầu trời này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thế giới dường như ngả nghiêng, từng cơn mơ to nhỏ đổ xuống như trút nước, lòng Vu Tri Nhạc không nhịn được run rẩy, cả người nương theo tần suất đưa đẩy của người đàn ông. Chính cô cũng không biết đó là tiếng tim đập hay âm thanh anh thâm nhập vào cơ thể mình.
Tiếng động kia ngày càng lớn, lấn át cả tiếng thở dốc của hai người, lấn át cả tiếng ồn bên ngoài. Nó giống như sóng biển gào thét, tiếng sấm đùng đoàng, núi lở đất sụp, dường như muốn xé nát Vu Tri Nhạc.
Cuối cùng, người đàn ông than một tiếng, gục xuống người Vu Tri Nhạc...
Cô có thể cảm nhận được sức nặng của anh, nhưng quanh thân bỗng trở nên nhẹ bẫng.
Trong ý nghĩ và ánh sáng mê đắm dường như chỉ có bồ câu trắng, mấy nghìn chú bồ câu trắng cùng cất cánh, bay về phía chân trời.
...
Hết chương 48.