LY THỨ 47
Tác giả: Thất Bảo Tô
Biên tập: TBB
Vancouver là nhà hàng đồ Tây ngon nhất ở thành phố Ninh.
Cảnh Thắng là khách quen ở đây, anh quen lối dắt tay Vu Tri Nhạc đi vào trong. Phục vụ trên đường gặp được đều khách khí gọi anh một tiếng giám đốc Cảnh.
Họ được sắp xếp ngồi ở ghế lô thanh nhã.
Từ phòng ăn Lăng Tiêu nhìn xuống có thể thấy hơn nửa thành phố vừa mới lên đèn. Họ vừa ngồi xuống, người phục vụ trẻ tuổi đã châm nến trên bàn. Bốn người đàn ông mặc áo đuôi tôm mang theo đàn violon bước vào, ngồi ở ghế diễn tấu được sắp xếp từ trước.
Để người biểu diễn đặt đàn violon lên giá xong, người phục vụ quay lại ra hiệu để họ bắt đầu trình diễn.
Ca khúc họ chơi là bản Humoresque *. Bản nhạc dạo đầu bằng tiết tấu nhanh và sáng, nhưng khúc sau lại đượm nỗi niềm da diết, nhớ nhung. Trong tiếng nhạc du dương, người phục vụ tay cầm khăn, khui chai rượu ra rót cho họ.
* Bản Humoresque số 7, Op.101 là tác phẩm của tác giả người Tiệp Khắc Antonín Dvořák. Đây là một trong những bản nhạc lâu đời trên thế giới, tính đến nay đã có tuổi đời lên tới 124 năm.
Vu Tri Nhạc chống cằm, thấy anh gióng trống khua chiêng thì cong môi cười: “Anh cũng phô trương quá đấy.”
“Ừ?” Ngồi ở phía đối diện, Cảnh Thắng đang sửa lại khăn ăn giương mắt nhìn cô: “Sao lại phô trương?”
“Bữa tối với ánh nến.” Cô hơi nâng cằm, ánh sáng nhu hòa vừa vặn chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Tri Nhạc: “Kiểu này lỗi thời rồi.”
Cảnh Thắng cũng học cô chống cằm, cười nói: “Thứ phụ nữ không kháng cự lại được cũng là mấy thứ lỗi thời.”
“Anh hiểu quá nhỉ?” Vu Tri Nhạc cười giễu.
Cảnh Thắng lắc đầu hai cái: “Không hiểu, anh rất đơn thuần. Nhưng thấy em cười như vậy, hẳn là không ghét.”
Nụ cười của Vu Tri Nhạc càng sâu hơn: “Cho anh mặt mũi thôi, hiếu không?”
“Ừ....” Cảnh Thắng gật đầu, nhướn mày: “Không uổng công tìm được bạn gái tốt, còn biết cho anh mặt mũi.”
Trước khi đồ ăn được đưa lên, Cảnh Thắng nâng ly, nói: “Valentine vui vẻ.”
Rượu vang đỏ sóng sánh trong ly thủy tinh trong suốt, Vu Tri Nhạc cụng ly với anh: “Valentine vui vẻ.”
Vừa đưa ly rượu đến bên môi, tay Vu Tri Nhạc đã dừng lại: “Lát em còn phải lái xe, đây có tính là uống rượu không?”
Cảnh Thắng cau mày, nghĩ hai giây: “Vậy em bỏ xuống đi.” Anh nghiêm túc: “Nhà hai người phải có một người lái xe.”
Vu Tri Nhạc nghĩ thấy anh nói đúng nên bỏ ly rượu xuống.
Cảnh Thắng cười: “Đùa thôi mà, em không uống luôn hả?”
“Uống rượu vang cũng bị đo nồng độ cồn.” Có kinh nghiệm nhiều năm lái xe nên người phụ nữ suy nghĩ chu toàn.
Cảnh Thắng nhướn mày, thuyết phục cô: “Lát nữa tìm người lái xe thuê, rượu này không tệ, không uống rất đáng tiếc.”
Vu Tri Nhạc nghe vậy mới nhấp một ngụm nhỏ. Rượu rất ngon, chỉ nhấp một chút thôi cũng cảm nhận được vị ngọt sa hoa, dư vị còn đọng lại trên đầu lưỡi.
Bốn người chơi violin đã đổi sang một khúc nhạc khác.
Món chính là món ăn đầu bảng của nhà hàng, thịt bò bít tết. Thịt bò cắt ra còn hơi hồng, phía trên được phủ thêm một lớp nước sốt ngậy. Người phục vụ lần lượt đưa món ăn lên, hai người vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ. Tới khi gần kết thúc, cậu ấy bê một chiếc khay sứ được phủ kín, dè dặt đặt trên bàn ăn.
Người phục vụ mỉm cười, đưa tay chỉ cho Vu Tri Nhạc: “Cô Vu, đây là điểm tâm ngọt Cảnh tiên sinh đặc biệt chuẩn bị cho cô.”
Vừa dứt lời, người phục vụ bỏ phần nắp đậy bằng kim loại bên trên khay ra. Chiếc khay này sáng như trăng rằm, được tô điểm bằng những bông hoa sơn trà màu đỏ, mà ở giữa những bông hoa sơn trà là một món đồ tuyệt đẹp.
Đó là đồng hồ đeo tay của nữ.
Mặt đồng hồ màu vàng hồng, dây đeo màu đỏ. Mặt trong của đồng hồ có những ngôi sao lấp lánh kết hợp với phần dây đỏ bên ngoài như những cánh hoa hoàn mỹ. Viền xung quanh được nạm kim cương lấp lánh, tỏa sáng lấp lánh tại một góc bàn ăn của họ.
Cũng như những điều được cho là lỗi thời kia, những món đồ lấp lánh thường có sức thu hút với phụ nữ.
Để ý tới Vu Tri Nhạc không rời mắt khỏi chiếc đồng hồ, Cảnh Thắng vui mừng không thôi, chưa hỏi cô có thích hay không đã lấy đồng hồ ra khỏi hộp, nói: “Đưa tay cho anh.”
Lúc này Vu Tri Nhạc mới bình tĩnh lại, có điều cô không đưa tay ra. Cô biết món đồ trước mắt có giá trị không nhỏ. Thấy người phụ nữ không nghe lời, Cảnh Thắng đứng lên, vòng qua bên người rồi kéo cổ tay cô.
Trong lòng Vu Tri Nhạc có mâu thuẫn, rút tay ra phía sau theo bản năng lại bị anh cứng rắn kéo về. Cảnh Thắng ngồi xổm xuống, đeo đồng hồ cho cô.
Cụp mắt nhìn một loạt hành động của anh, Vu Tri Nhạc hỏi: “Sao lại tặng đồng hồ cho em?”
“Không biết.” Anh đeo đồng hồ xong cũng không vội rời đi. Ngón tay cái chạm vào cổ tay cô, nhẹ nhàng ma sát hai cái: “Cổ tay đẹp thế này nhưng luôn thấy thiếu gì đó. Vòng tay thì quá yếu đuối, không phải phong cách của em, nên anh mua đồng hồ.”
“Chờ một chút. Còn cái này...” Cảnh Thắng đứng lên lục tìm đồ trong đống hoa sơn trà trên khay, sau đó anh lấy ra một chiếc thiệp tinh xảo, cầm lên đọc.
“Waxes or wanes, my heart will go on.”
Dù có bao nhiêu thăng trầm, trái tim anh sẽ mãi mãi hướng về em.
Anh không buông tay Vu Tri Nhạc, chỉ cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Lý do này đủ chứ? Em thoải mái nhận được chưa?”
Bị nhìn thấu tâm tư, Vu Tri Nhạc mỉm cười, ngầm đồng ý. Gương mặt sáng trong của cô tựa như trăng rằm tĩnh lặng.
___
Dùng bữa xong, hai người xuống tầng hầm lấy xe. Theo kế hoạch của ngày hôm nay, tiếp theo họ sẽ đi xem phim.
Bộ phim ca nhạc nổi tiếng của Bắc Mỹ sẽ được công chiếu trong nước vào ngày 14 tháng 2. Cảnh Thắng đặt xong vé từ sớm, anh cũng không biết Vu Tri Nhạc có thích không, nhưng là một người đàn ông, Valentine mỗi năm phải làm tròn trách nhiệm với bạn gái. Chứ không thể hời hợt một chút rồi bay thẳng tới khách sạn đặt phòng, khiến ngày này trở thành lối tắt để...
Dù anh cũng rất muốn.
... Có người đàn ông nào không muốn sao?
Nhưng làm người vẫn phải phúc hậu một chút, ít nhất phải thực hiện đủ những trình tự bình thường. Vì vậy lúc anh nhắc đến việc xem phim, Vu Tri Nhạc hơi bất ngờ.
Vu Tri Nhạc dừng chân: “Em xem rồi.”
Cảnh Thắng kinh ngạc: “Không phải hôm nay mới công chiếu à?”
Vu Tri Nhạc mặt không đổi sắc: “Em xem trước trên mạng.”
Cảnh Thắng so vai: “Bản em xem là bản lậu.”
Vu Tri Nhạc đáp: “Đúng là thế nhưng em xem mất rồi.”
“Hay không?”
“Hay.”
Cảnh Thắng liếc nhìn chỗ khác, lúc sau đã tiếp nhận sự thật: “Ừ... Nhưng anh đặt vé mất rồi.”
Vu Tri Nhạc ngước mắt: “Anh đặt vé rồi? Em có thể xem lại lần nữa.”
“Không cần.” Dù sao cũng đặt vì em, người đàn ông lẩm bẩm. Anh lại hỏi: “Em còn muốn làm gì không?”
Vu Tri Nhạc đứng xuôi tay: “Không có, đưa anh về nhà?”
Cảnh Thắng khó tin: “Cứ như thế đưa anh về nhà?”
Vu Tri Nhạc cười: “Ừ.”
Cảnh Thắng gật đầu lia lịa: “Được, được. Về nhà, đưa anh về nhà.”
Dọc đường đi, Cảnh Thắng nghiêng đầu nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe, ít nói hiếm thấy. Lúc tới hầm để xe của quảng trường Chung Sơn, anh nắm lấy tay người phụ nữ, không cho cô xuống.
Vu Tri Nhạc quay đầu: “Sao vậy?”
Cảnh Thắng nhăn mày: “Cứ cảm thấy quên chuyện gì đó.”
“Chuyện gì?”
Cảnh Thắng: “Đột nhiên không nghĩ ra.” Anh nghiêm túc: “Em đừng gỡ tay ra, truyền khả năng suy nghĩ cho anh.” Nói xong anh nắm chặt tay cô, chặt tới phát đau như thể Vu Tri Nhạc thật sự có thể truyền chân khí hay nội lực gì đó cho mình.
“Đừng nghịch ngợm.” Vu Tri Nhạc gỡ tay anh ra, cô biết anh lại có chủ ý gì đó: “Không còn sớm nữa, mai anh còn phải đi làm.”
Cảnh Thắng thất vọng buông tay: “Được rồi...”
Hai người cùng xuống xe.
Chân mày Cảnh Thắng nhíu càng chặt, lúc đóng cửa xe, anh gọi Vu Tri Nhạc lại: “Anh nhớ ra rồi!”
Vu Tri Nhạc xoay người, mỗi người họ đứng ở một bên cửa xe, cô nghe Cảnh Thắng nói: “Hộp và túi đựng đồng hồ của em còn ở cốp xe, nhớ lấy đấy.”
“Ừ.” Vu Tri Nhạc không nghĩ nhiều đã đồng ý, cô đi ra phía sau, đưa tay ấn nút mở cốp xe trên chìa khóa. Nắp cốp sau mở lên trong nháy mắt, hương thơm nồng tỏa ra khiến Vu Tri Nhạc giật mình, lúc định thần nhìn lại...
Cốp sau vốn không có gì giờ đây được lấp đầy bằng hoa tươi. Hoa hồng phần, tú cầu xanh nhạt, cát cánh vàng tươi, hoa ly trắng như tuyết... Tất cả đều tựu chung lại một chỗ. Có những bông còn nụ, có những bông đã tung cánh khoe sắc, nơi đây giống như khu vườn nghìn đóa vạn đóa khoe sắc rực rỡ.
Cùng với hoa là dây đèn lấp lánh đan xen, sau đó có tiếng nhạc truyền ra, đây là nhịp điệu của bài Canon.
“...”
Vu Tri Nhạc giật mình trong chốc lát, cô ngẩng đầu tìm “người làm vườn” kia, sau đó phát hiện anh đã đứng bên cạnh, mắt cong thành mảnh trăng lưỡi liềm nhìn cô chăm chú.
Vu Tri Nhạc muốn nói gì đó nhưng không nói ra được. Cô thề, lúc lái xe đến nhà hàng cốp sau vẫn không có gì cả. Vì lúc đó cô đã để thùng nước vào trong.
Cảnh Thắng đặt những thứ này vào đây từ lúc nào? Không thể tin được.
Anh mím môi, như đang nhẫn nại nén cười.
“Anh làm việc này lúc nào?” Vu Tri Nhạc thẳng người, hỏi.
Cảnh Thắng khum tay trước miệng, hắng giọng, tiếp đó vờ hời hợt đáp lại: “Mới biến ra, anh còn một thân phận bị che giấu là ảo thuật gia.”
Vu Tri Nhạc bật cười: “Túi anh bảo đâu?”
Cảnh Thắng tiến về phía cốp sau, khom lưng giả vờ tìm kiếm, sau đó đáp: “Không biết, chắc không có rồi, ảo thuật có lúc cũng sơ sảy.”
Anh lại nhìn cô lần nữa: “Thích không?”
Mắt Vu Tri Nhạc ánh lên vui vẻ không thôi: “Em có thể nói không thích à?”
“Không thể.” Cảnh Thắng thấp giọng đe dọa: “Nói dối sẽ bị trời phạt.”
“Ha.” Vu Tri Nhạc hừ cười.
Cảnh Thắng cười theo: “Biết sao lại là bài Canon không?”
Vu Tri Nhạc hỏi lại: “Tại sao?”
“Nó từng xuất hiện trong phim Hàn Quốc.”
Trong nháy mắt, Vu Tri Nhạc nghĩ tới phim “Cô Nàng Ngổ Ngáo”, hỏi tiếp: “Ý anh là gì?” **
** My Sassy Girl hay Cô Nàng Ngổ Ngáo (năm 2001) là bộ phim có sự tham gia diễn xuất của mợ đẹp Jun Ji Hyun và chú Cha Tae Hyun. Trong phim có cảnh nữ chính đánh đàn piano bài Canon, nam chính lên tặng hoa hồng.
“Trước kia anh rất thích nữ diễn viên đó, bây giờ lại thấy cô ấy không bằng một nửa của em.”
Anh vừa nói xong, Vu Tri Nhạc không đáp lại nhưng khóe miệng đã yên lặng cong lên.
Cảnh Thắng ngưng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, biểu cảm buông lỏng dần trở nên nghiêm túc: “Thấy anh thế nào?” ***
Giọng anh cũng nghiêm túc như biểu cảm của anh vậy.
Vu Tri Nhạc luôn cảm thấy cảnh này rất quen thuộc. Cũng là hai người, cùng một địa điểm, cùng là buổi tối.
Cô cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt, hồi lâu mới đáp: “Cũng không tệ lắm.”
Khóe mắt, chân mày Cảnh Thắng đều đượm ý cười, anh đóng cốp sau lại, đưa một tay vào túi áo.
“Thế nên, có muốn lên nhà ngồi một lúc không?”
*** Chị Cá thấy cảnh này quen thuộc vì đây cũng giống khung cảnh lần đầu hai người gặp nhau, sau khi chị đưa bố Cún về quảng trường Chung Sơn (Chương 1). Khác một tí ở đây là ở chương 1 bố Cún hỏi “Xe này thế nào?”, giờ đổi thành “Thấy anh thế nào?“. Câu cuối kia thì quen rồi nhỉ:3
Hết chương 47.
Lời của B.: Các mẹ đoán bố Cún có thực hiện được âm mưu không:))))
P/s: Hôm nay tớ hơi bận nên lên chương muộn. Tâm Ngứa chắc đêm nay hoặc sáng mai nhé~