Thâm Tình Thật Lâu

Chương 5: Chương 5: Em có muốn thử không?




Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75

Mọi người trong nhóm của cô đều bị buộc phải làm thêm giờ. Căn phòng rất lớn, nhưng trong phòng chỉ có bốn người nên nhìn vắng lặng hẳn ra.

Thực ra Diệp Phi đã đọc gần hết bản thảo, còn khoảng 100.000 từ cuối cùng cần phải được rà soát lại. Tổng biên tập hy vọng hôm nay có thể làm xong, để ngày mai trực tiếp đóng dấu gửi đến nhà xuất bản kiểm duyệt.

“Không biết bị cái quái gì nữa.” Biên tập viên bên cạnh tên là Mễ Lị đi tới, thò đến khều Diệp Phi và nói, “Ăn dưa không?”

“Dưa gì?” Diệp Phi vừa mở máy tính, xoa tay, hy vọng sẽ đọc xong bản thảo hôm nay.

“Không phải mấy ngày trước tổng biên tập muốn ký một tác giả sao, bút danh là Tây Mạn.” Mễ Lị nói nhỏ.

“Đúng là có chuyện này thiệt.”

Tây Mạn là một cây bút trẻ nổi tiếng của tiểu thuyết thanh xuân, chỉ mới xuất bản một cuốn sách đã gây chấn động lớn, mà tác giả này còn không có Weibo cho nên rất thần bí.

“Cậu có biết Tây Mạn trước kia là ai không?” Mễ Lị lại hỏi.

Diệp Phi lắc đầu - cô rất ít khi ăn dưa mà chỉ tập trung vào tác phẩm của mình, năm đó cô lựa chọn đến công này làm biên tập viên chẳng phải cũng vì yêu thương những con chữ sao.

“Tây Mạn trước kia là Lộc Phan Đạt của công ty chúng ta đó.”

Lộc Phan Đạt… Đầu óc Diệp Phi đờ đẫn một giây, cô nhìn vào màn hình máy tính, cuốn tiểu thuyết cô đang đọc là bản thảo mới của Lộc Phan Đạt…

“Bút danh trước đây của Tây Mạn là Lộc Phan Đạt, nhưng cái tên Lộc Phan Đạt đã có sức ảnh hưởng rất lớn. Ban đầu công ty chúng ta đã ký với bút danh đó 20 năm, nhưng sau đó Tây Mạn đổi ý muốn mang bút danh Lộc Phan Đạt đi, nên tổng biên tập yêu cầu cô ta bồi thường số tiền rất lớn. Cuối cùng cũng không giải quyết được gì, mà đúng lúc Tây Mạn bị đối thủ cướp đi với giá cao... Bây giờ lại viết truyện dưới bút danh Lộc Phan Đạt, ừm, cậu hiểu không?”

“Vậy tại sao không ký những cuốn sách mới khác?” Diệp Phi hỏi lại.

“Nếu mua bản thảo với giá thấp rồi xuất bản dưới tên Lộc Phan Đạt, chẳng phải vẫn có người hâm mộ tìm đến mua sao? Vốn dĩ một tác giả mới không thể đảm bảo doanh thu mà? Hôm trước bọn tôi có báo lên một số cuốn sách nhưng bị tổng biên tập trả về, nguyên nhân là vì dù tác phẩm hay đến đâu, mà tác giả không nổi tiếng thì cũng vô ích.” Mễ Lị thở dài, “Vốn dĩ báo giấy đã không mấy được ưa chuộng, mà cô Hoàng còn làm thế.”

Diệp Phi bối rối một lúc, còn Mễ Lị tiếp tục xem bản thảo của chính mình.

Ngày hôm đó, Diệp Phi nhìn chăm chú vào màn hình máy tính rồi đọc lại từng câu trong bản thảo, khi tổng biên tập rời đi còn khen ngợi cô, “Đúng vậy, cô phải tích cực hơn trong công việc. Đó là vì lợi ích của chính cô.”

Diệp Phi chỉ cười một cách lịch sự.

Tổng biên tập tan làm.

Diệp Phi kiên quyết đọc bản thảo đến cuối cùng, bấm Lưu lại mới phát hiện cả tầng tối om, vội vàng cầm lấy điện thoại nhìn mới biết đã 11 giờ rưỡi.

Điện thoại của cô không có cuộc gọi nhỡ nào, Diệp Phi nghĩ Lê Tiện Nam nhất định sẽ không đợi đến lúc này. Sau khi check tan sở, cô không ngờ trên con đường vắng vẫn có một chiếc ô tô màu đen đang đậu bên đường. Lê Tiện Nam đã thực sự đợi rất lâu, nhưng anh không thúc giục cô và anh cũng không rời đi.

Anh cứ như vậy đứng bên cạnh xe, thản nhiên đút hai tay vào túi quần, như thể anh chỉ đang đứng đợi.

Buổi tối 11 giờ có gió đêm rất lạnh, nếu không có tàu điện ngầm thì cô chỉ có thể một mình đi bộ về. Năm 2013 không có xe đạp công cộng, vả lại cô ngại đi taxi, nên mỗi lần cô về ký túc xá đều đã hơn 12 giờ tối, đến sáng hôm sau cô còn phải dậy sớm, đó cũng là lý do tại sao quan hệ giữa các bạn phòng không được tốt cho lắm.

Nhưng bây giờ, Lê Tiện Nam đang đứng ở đây rồi. Mũi Diệp Phi chua xót vô cớ - ​​ngoại trừ Tiết Như Ý, đây hẳn là hơi ấm duy nhất mà cô có được trong thành phố rộng lớn này.

“Sao anh đợi lâu vậy…” Diệp Phi bước tới nói nhỏ: “Nếu anh bận, anh có thể về trước đi.”

“Đã hứa sẽ đợi em, nếu đi sẽ bị tính là thất hứa, cũng không thể để em về muộn một mình. Sau 11 giờ tàu điện ngầm sẽ không hoạt động nữa, đúng chứ?”

Lê Tiện Nam giúp cô mở cửa xe, Diệp Phi ngước lên chỉ thấy anh đặt tay lên thành xe để tránh cho cô bị đụng đầu.

Diệp Phi cảm ơn rồi lên xe.

“Ngày mai là ngày Tết mà em vẫn làm thêm giờ muộn thế này à?”

“Việc thường xuyên ạ.”

“Có tiền làm thêm giờ không?”

Diệp Phi lắc đầu, chẳng phải tổng biên tập thường nói, “Người trẻ tuổi nên làm việc chăm chỉ hơn.”

Diệp Phi vẫn cảm thấy làm thêm giờ cũng không sao, ít nhất cô cũng để lại ấn tượng tốt cho tổng biên tập trong thời gian thực tập.

“Thời gian thực tập là bao lâu?”

“Nửa năm ạ.”

“Em có biết hợp đồng lao động của mình là bao lâu không?” Lê Tiện Nam vừa lái xe vừa hỏi một cách thản nhiên.

Diệp Phi không nghĩ tới câu hỏi này, cô sửng sốt một giây sau đó lắc đầu.

“Em vẫn còn trẻ.” Lê Tiện Nam cười khẽ và không ngại nói với cô, “Luật lao động không phải không quy định, nếu thời gian hợp đồng trên một năm mà dưới ba năm, thì thời gian thử việc không được quá hai tháng. Trước khi vào làm, em nên kiểm tra xem công ty có hồ sơ quy định nào không? Em làm thêm giờ, mà lương cũng không tăng thêm. Em đã làm thêm giờ được bao lâu rồi?”

“Làm sao anh biết được mấy điều này...”

Diệp Phi vẫn luôn cảm thấy mình còn trẻ, chịu khổ nhiều một chút cũng rất tốt.

“Chỉ biết sớm hơn em mấy năm thôi.” Lê Tiện Nam cười nhẹ, nâng cằm lên “Trong xe có nước, lúc khát em có thể tự uống.”

Giọng điệu rất khiêm tốn, nghe không giống như một sự giả vờ.

“Đừng ỷ vào tuổi trẻ nên nghĩ thời gian và công sức không đáng tiền.” Lê Tiện Nam nói, giống như một người trưởng bối, và giống như một người bạn chưa từng gặp trước đây, “Dù gì thì em cũng xuất thân từ đại học Yến Kinh, thanh xuân của em còn mấy năm nữa đâu.”

Diệp Phi ngượng ngùng cười cười, Lê Tiện Nam nhìn ra sự ngượng ngùng của, sau đó uể oải cười, “Sợ tôi?”

“Không...”

Những lời nói vu vơ trong giọng nói trầm thấp kèm nụ cười ẩn ý, ​​dường như cô bắt đầu lạc vào một con đường không lối về. Diệp Phi ngập ngừng, sau đó cẩn thận nói lời cảm ơn.

Đây là lần đầu tiên Lê Tiện Nam nhìn thấy một cô gái “thú vị” như vậy, nhân lúc đèn đỏ anh liếc nhìn ra cửa sổ xe. Cửa sổ tối đen phản chiếu dáng vẻ của Diệp Phi đang ngồi ở ghế phụ. Cô chỉ mới ngoài 20, ăn mặc kiểu sinh viên và trông khá ngoan ngoãn.

Hôm nay, Lê Tiện Nam bỗng dưng hỏi cô có muốn đi đến một nơi, có đi không?

Diệp Phi không hỏi sẽ đi đâu, chỉ nói được.

Nơi mà Lê Tiện Nam đưa cô đến thật ra là chỗ nhóm bạn Triệu Tây Thành đến đón giao thừa, ở trên tầng cao nhất của khách sạn Hòa Bình, nhìn từ xa đã thấy tòa nhà lộng lẫy với rất nhiều ánh đèn rực rỡ trong màn đêm tối đen như mực.

Khi Diệp Phi bước xuống xe cùng anh, Lê Tiện Nam đã dừng lại và đợi cô.

Anh không nói chuyện, đứng ở phía trước và quay nhìn lại cô.

Trong một vài giây, giống như một cuộc trưng cầu ý kiến trong im lặng.

Diệp Phi cảm thấy có rất nhiều thứ đã bắt đầu vào ngày cô cất bước đuổi theo anh.

Cô cứ vô cớ tin rằng Lê Tiện Nam là một người rất tốt.

Khách sạn yên tĩnh, ánh đèn màu sâm panh khiến mọi thứ bừng lên một thứ ánh sáng lộng lẫy, phía dưới sàn có chiếc thảm dài màu đỏ sẫm. Quản lý sảnh nhìn thấy anh, bèn lịch sự đưa anh vào thang máy. Thực ra Diệp Phi không hề biết anh đang làm công việc gì, nhưng ngày đó Triệu Tây Thành gọi anh là “anh Nam”, vậy chắc đã có câu trả lời rồi.

Trong thang máy trong suốt, thành phố Yến Kinh phồn hoa như được thu nhỏ vào trong mắt, đến cuối cùng chỉ có thể thấy những dãy kim cương vụn đầy mỹ lệ.

Ở tầng cao nhất chỉ có vài căn phòng tổng thống, tất cả đều đã bị Triệu Tây Chính bao hết. Cửa gỗ chạm khắc không có hiệu quả cách âm tốt lắm, nhạc bên trong rất lớn, từng nhịp trống thùng thình đập vào tim cô.

Người phục vụ mở cửa.

Đại sảnh lộng lẫy ban đầu được thay thế bằng đèn có ánh sáng mờ ảo, ở giữa dựng một bục cao và một ống thép, người phụ nữ đứng trên bục mặc quần bó đi giày cao gót đang nhảy những vũ điệu gợi cảm.

Thế nhưng không ai trong phòng xem cô ta nhảy, mấy người đàn ông trẻ tuổi đang lắc xúc xắc quanh bàn, và một vài cô gái trẻ đang ngồi tán gẫu trên sô pha.

Hôm nay Triệu Tây Chính hình như chưa uống rượu, trước kia Diệp Phi từng thấy người này xuất hiện rất nhiều trên tin tức giải trí.

Trông hắn rất phong độ. Bố hắn là chủ tập đoàn khách sạn cao cấp, nghe nói có được đứa con trai này không hề dễ, thậm chí phải sang Mỹ làm thụ tinh trong ống nghiệm, nên khi hắn sinh ra đã rất được cưng chiều.

Hắn từng ra nước ngoài du học, nhưng sau khi về cũng đâu còn tâm tư thừa kế công việc kinh doanh của gia đình. Thay vào đó, hắn đầu tư vào câu lạc bộ game và thỉnh thoảng có các vụ tai tiếng với nhiều người mẫu xinh đẹp. Tính cách của hắn cũng kiêu căng, nhưng rất hào phóng đối với phụ nữ, bạn gái cũ dù thế đi chăng nữa cũng được lời.

“Anh Nam.” Triệu Tây Chính đứng dậy chào khi thấy anh tới, tò mò nhìn sang Diệp Phi bên cạnh, “Người đẹp này là ai vậy?”

“Uống rượu?” Lê Tiện Nam khẽ nhíu mày, đẩy hắn trở về, “Uống rượu thì tránh xa ra.”

Triệu Tây Chính không quan tâm lắm, cười hì hì gọi người mang trái cây đến. Mấy người phụ nữ ngồi phía sau cũng đến chào hỏi Diệp Phi.

Diệp Phi lễ phép mỉm cười, cô hơi sợ người lạ.

Trên bàn có một số người đàn ông, tất nhiên họ đều là những gương mặt quen thuộc trên một số bản tin giải trí.

Triệu Tây Chính rủ Lê Tiện Nam chơi xúc xắc, Diệp Phi im lặng ngồi ở trên sô pha. Tất nhiên cô không có gì để nói với các cô gái ở đây, may mắn hôm nay cô có mang theo notebook nên cô quyết định sẽ đọc bản thảo.

Mặt khác, cô dễ dàng nhận ra các cô gái kia đang nhìn cô chằm chằm, họ có vẻ rất tò mò.

Có một người phụ nữ ngồi đối diện với cô, thoạt nhìn cô ấy không ấn tượng lắm, trang điểm nhẹ nhưng trông rất lạnh lùng. Có cô gái bên cạnh cứ nói vài câu là lại hỏi ý kiến ​​của cô ấy...

Cô ấy đưa ly nước trái cây đến trước mặt Diệp Phi, rồi thuận tiện liếc nhìn màn hình của Diệp Phi.

“Cám ơn.” Diệp Phi vội vàng nhận lấy.

“Triệu Tây Mi, em gái của Triệu Tây Chính.” Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Diệp Phi, nói một cách thích thú, “Gì, sinh viên?”

“Chào, tôi tên là Diệp Phi.” Diệp Phi mím môi. và cẩn thận nói: “Hiện tôi đang đi thực tập.”

Cô không hề nói tên trường học. Mặc dù đại học Yến Kinh là một trong những trường nổi tiếng nhất nhì Trung Quốc, nhưng thật ra trong giới thượng lưu lại chẳng đặc biệt gì, nếu nói ra lại càng giống như đang khoe khoang.

“Trú dạ văn hóa?” Triệu Tây Mi thoạt nhìn cũng không hứng thú với chuyện này lắm.

“Ừ.”

“Chậc chậc, tổng biên tập Hoàng Linh sao?”

“Đúng…”

“Good luck.”

Triệu Tây Mi vỗ vai Diệp Phi với vẻ mặt thương mà không giúp gì được, rồi quay lại ngồi xuống chỗ cũ.

Diệp Phi tiếp tục tập trung nhìn chằm chằm màn hình, chẳng biết có phải là ảo giác hay không mà cô luôn cảm thấy Triệu Tây Mi nhìn mình thêm vài lần.

Những người chơi xúc xắc ở đó cũng hạn chế bớt, chủ yếu là vì Lê Tiện Nam.

Nhiều người thường xuyên nhìn qua Diệp Phi, tò mò về danh tính của người phụ nữ này.

Họ đều là bạn của Lê Tiện Nam từ nhỏ, nên mấy dịp này tất nhiên sẽ rủ anh đến chơi. Trước kia Triệu Tây Chính từng đưa vài cô diễn viên hoặc người mẫu đến bên anh, nhưng anh không có mấy hứng thú, hơn nữa hình như còn có thói quen ở sạch nên kêu Triệu Tây Chính đừng tùy tiện đưa người đến.

Triệu Tây Chính từng nghi ngờ nhân sinh, “Anh Nam, anh không phải sống một mình à? Tại sao anh không muốn có nhiều người ở bên cạnh?”

Lê Tiện Nam bảo hắn bớt lo chuyện người khác, vì vậy lúc này Triệu Tây Chính cứ liên tục nhìn về hướng Diệp Phi rồi xuýt xoa đủ thứ.

Lê Tiện Nam vừa châm thuốc vừa nhìn sang.

Trong môi trường náo nhiệt như vậy, anh tưởng Diệp Phi sẽ nói chuyện với người khác nhưng cô không làm vậy.

Cô đang ngồi đó với chiếc notebook trên đùi, yên lặng đến nỗi không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào.

“Anh Nam, anh không định nói sao? Đó là thần tiên phương nào?” Triệu Tây Chính trầm giọng hỏi.

“Một cô gái.”

“Anh định làm em tức chết sao? Em đương nhiên biết đó là cô gái.” Triệu Tây Chính nhích đến chỗ anh, “Anh cứ nói với em đi, em chắc chắn sẽ giữ bí mật.”

“Uống rượu, tránh xa anh ra một chút.” Lê Tiện Nam mỉm cười và tránh sang một bên.

Triệu Tây Chính thấy không moi được thông tin gì, lông mày nhíu lại, mấy người ở đằng kia biết thức thời nên tiếp tục tung xúc xắc.

Triệu Tây Chính rút ra một điếu thuốc, lấy bật lửa kim loại trong tay Lê Tiện Nam, hắn bật lên rồi để sát vào châm lửa

“Người kia nhìn cũng không lớn lắm, đừng nghiêm túc quá vì chú sẽ sớm chọn được người cho anh. Trong giới thượng lưu này, tình yêu và hôn nhân rất khác nhau. Anh hiểu rõ mà, đừng để lúc đó lại phải dây dưa.” Triệu Tây Chính cảm thấy những gì mình nói quá nghiêm trọng, liền giả vờ như đang đùa giỡn và nói: “Lúc trước bạn tình của Tông Ngọc chẳng phải còn muốn lấy đứa con trai ra uy hiếp sao? Anh có nghe không, người phụ nữ đó lấy bao cao su đã sử dụng…”

Triệu Tây Chính múa may tay chân, ra vẻ cường điệu, “Cuối cùng, Tống Ngọc phải cho ba căn nhà và một chiếc nhẫn mới giải quyết xong.”

Lê Tiện Nam bình tĩnh liếc hắn một cái, không phải việc của anh.

Triệu Tây Chính cảm thấy mình đã nói hết những gì cần nói, quay người lại chơi xúc xắc.

Lê Tiện Nam liếc nhìn lại, Diệp Phi vẫn đang yên lặng ngồi đó xem notebook. Hôm nay cô buộc tóc cao, lộ ra khuôn mặt trái xoan cân đối trông thật trắng trẻo ưa nhìn.

Đưa cô đến một nơi như thế này, mà cô còn có thể dán mắt vào màn hình notebook làm việc? Thật là biết tận dụng - nhưng chỉ cần quen biết được Triệu Tây Mi, sau này cô sẽ không phải lo lắng về công việc của mình.

Lê Tiện Nam dựa lưng vào ghế, rồi kêu người phục vụ đặt thêm một chiếc ghế nữa ở bên cạnh.

Ngồi bên cạnh anh vẫn tốt hơn là để cô ngồi một mình.

Người phục vụ mời Diệp Phi qua.

Diệp Phi cất notebook đi, khi cô đứng dậy các cô gái bên cạnh đều nhìn cô với vẻ khinh thường, ngoại trừ Triệu Tây Mi.

Diệp Phi ngồi xuống bên cạnh anh, cô không thể làm việc được nữa nên đành xem anh chơi như thế nào.

Cách chơi rất đơn giản, cược lớn cược nhỏ.

6 xúc xắc, 18 là nửa điểm, hơn một nửa là lớn, ngược lại là nhỏ.

Khi đó Diệp Phi cho rằng nếu đặt cược sai cùng lắm là phạt uống rượu. Vì vậy cô ngồi xem bên cạnh Lê Tiện Nam, nhưng ở vòng đầu tiên có một người đặt cược sai, Triệu Tây Chính liền giơ tay ra...

“Nào nào, tôi thèm chiếc xe của cậu mấy ngày nay rồi, đây là quà Tết của tôi!”

“Được, lát nữa tôi sẽ kêu người đưa chìa khóa xe cho anh.”

Diệp Phi sợ hãi khi nghe mọi người nói vậy, chỉ cược lớn cược nhỏ thôi mà mất cả một chiếc xe hơi à?

Người phục vụ trong phòng bưng đồ uống cho Diệp Phi, cũng bưng đến cho Lê Tiện Nam một nửa ly đá. Lần trước bọn họ cùng nhau đi ăn, cô cũng thấy anh uống đá.

Diệp Phi đột nhiên thấp giọng hỏi anh, “Hôm nay anh...”

“Hả?”

Lê Tiện Nam nghiêng người về phía cô.

Tiếng nhạc quá lớn, từng nhịp trống như đập vào tim cô, trong lồng ngực xuất hiện một nhịp tim đập loạn xạ.

Mùi khói nhàn nhạt trên người anh và mùi gỗ nhẹ nhàng hòa quyện vào nhau, chúng tụ lại ở chóp mũi khiến đầu óc Diệp Phi trống rỗng một giây.

“Em muốn nói gì?” Anh lại quay đầu nhìn cô, bắt gặp ánh mắt của cô.

Căn phòng tràn ngập mùi khói thuốc, điếu thuốc anh mới hút được một nửa đã bị dập tắt trong gạt tàn thuốc.

Một đôi mắt đẹp tự nhiên có chút mệt mỏi và lờ đờ vì không nghỉ ngơi đủ, nhưng khi nhìn cô lại rất bình tĩnh và tập trung.

Trong cõi đời này, anh dường như chỉ đang đưa mắt nhìn xuống từ trên cao.

Khuôn mặt cô hiện rõ trong mắt anh.

Đồng thời, cảm xúc kìm nén của cô hình như cũng bị anh nhìn thấu.

Nếu đi theo anh là đi vào một con đường một chiều, đó có lẽ là cuộc chiến cuối cùng trong cuộc đời bình yên và chật vật của cô.

“Tại sao lúc nào cũng uống đá...” Diệp Phi nín thở, nói nhỏ.

Lê Tiện Nam mỉm cười, giọng nói có vẻ thật mập mờ trong ánh đèn mờ ảo, “Vậy em có muốn thử không?”

Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.