Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75
Hai người dựa sát vào nhau đến nỗi những người khác trong bàn đều chú ý đến họ.
Triệu Tây Chính cũng nhìn thấy.
Thực ra Lê Tiện Nam rất ít nói, mặc dù hắn biết anh hơn mười năm nhưng có lẽ hắn chưa bao giờ hiểu hết Lê Tiện Nam, và cũng chưa từng nhìn thấy có người phụ nữ nào bên cạnh Lê Tiện Nam.
Hắn nheo mắt quan sát kỹ hơn cô gái kia, trên người cô không có một món hàng hiệu nào, chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao bình thường và một chiếc quần bò. Triệu Tây Chính liếc nhìn những người đàn ông bên cạnh, bọn họ đều lắc đầu.
Giới thượng lưu rất nhỏ, nếu muốn biết người phụ nữ nào cặp kè với ai thì chỉ cần hỏi là sẽ có đáp án.
Rõ ràng, đây là một tờ giấy trắng.
Triệu Tây Chính quen với việc đề phòng, nên cố ý lắc xúc xắc và nói: “Người phụ nữ hôm trước ở cùng với Tông Ngọc là ai nhỉ?”
“Không biết nữa, tôi chưa nghe tên bao giờ. Mà hình như là người ở quán bar thì phải, cô ấy rất đẹp.” Người đàn ông bên cạnh trả lời.
Lông mi của Diệp Phi run lên khi nghe họ nhắc đến quán bar và Tông Ngọc, cô dường như đã nhìn thấy cái tên này trong vòng bạn bè của Lư Nhân, nhưng cô chỉ nhìn thấy một lần vì vòng bạn bè đã bị xóa ngay hôm đó.
Lúc trước Lư Nhân từng làm việc trong quán bar một thời gian, nói đơn giản là đi bán rượu — nghĩa là, nàng trông càng xinh đẹp thì mức lương cơ bản càng cao nhưng nàng không phải làm điều gì phức tạp cả. Nàng chỉ cần giả làm khách đến quán, nếu có người đến bắt chuyện thì dụ đối phương gọi vài chai rượu nổi tiếng, vậy là sẽ kiếm được tiền hoa hồng.
Lư Nhân xinh đẹp mà EQ cũng cao, trong WeChat còn thêm rất nhiều phú nhị đại. Vào ngày sinh nhật của nàng có người đến tặng món đồ hiệu nổi tiếng, đương nhiên Lư Nhân nhận được thì lập tức bán ngay.
Đúng rồi, thời gian đó cô nghe nói Lư Nhân hẹn hò với một thiếu gia tên Tông Ngọc.
Cũng trong lúc đó, mối quan hệ ở ký túc xá vô cùng lạnh nhạt.
“Đến từ trường nào?”
“Trường đại học Yến Kinh.”
“Có phải cái người cởi đồ rồi sủa như chó ở quán bar lần trước không?”
Triệu Tây Chính dường như đang tán gẫu, nhưng ánh mắt lại quét qua Diệp Phi.
Nói đến đây, Diệp Phi đã hiểu ra.
Lê Tiện Nam không thèm để ý, dường như không nghe thấy, sau đó quay đầu hỏi Diệp Phi, “Biết chơi không?”
Diệp Phi xem hiểu nhưng sao cô dám chơi với những người này.
Lê Tiện Nam đột nhiên ngoắt ngón tay, Diệp Phi tưởng anh định nói gì đó nên cô nghiêng người đến gần.
Lê Tiện Nam hạ giọng nói: “Tôi thích một món đồ của hắn, em giành lấy cho tôi.”
Thực ra lúc đó Diệp Phi cảm thấy hơi khó chịu, vì cô có thể dễ dàng nhận ra sự mỉa mai của những người khác dành cho cô. Nhưng khi Lê Tiện Nam nói muốn lấy một thứ gì đấy, điều đó khiến lòng tự trọng yếu ớt của cô sắp vỡ tan.
Mặc dù, trên thực tế Lê Tiện Nam chưa nói muốn thứ gì.
“Nếu em thua thì sao?”
Điều gì sẽ xảy ra?
Lê Tiện Nam nhìn vào mắt cô và mỉm cười nói: “Nếu em thua, anh cũng sẵn lòng.”
-
Đây là lần đầu tiên Diệp Phi chơi xúc xắc, xác suất thắng là 50/50.
Diệp Phi khá ngượng ngùng, Lê Tiện Nam ngồi ở bên cạnh gác tay lên ghế của cô. Diệp Phi vô thức ngả người về phía sau, làm lòng bàn tay của anh cọ vào xương bướm của cô, đầu ngón tay anh khẽ cong lên. Tiếp đó, cô nghiêng đầu nhìn thấy ánh sáng chiếu trên khuôn mặt anh, nhưng anh cũng đang nhìn vào khuôn mặt cô.
“Nếu em không may mắn thì sao...” Diệp Phi lo lắng trước khi mở xúc xắc.
“Tôi tin em.” Lê Tiện Nam cười nhẹ, ra hiệu cho cô nói câu trả lời.
“Cược lớn hay cược nhỏ?” Triệu Tây Chính hỏi.
“Lớn.”
Một chữ, có lẽ sắp rải ra ngàn lượng vàng.
“Tôi cược nhỏ.” Triệu Tây Chính nói.
Một cậu thiếu gia mở ra xem, sáu viên xúc xắc, đếm được... 30.
Diệp Phi đã đúng.
Diệp Phi thở phào nhẹ nhõm nhìn Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam ghé vào lỗ tai cô nói ra thứ mình muốn. Sau đó cô nói: “Chiếc nhẫn của anh.”
Triệu Tây Chính sửng sốt.
Trên tay hắn đeo một chiếc nhẫn có thiết kế đơn giản, với điểm nhấn là viên kim cương hình giọt nước rất lớn. Nghe nói hắn bay ra nước ngoài và tốn tám con số mới có được chiếc nhẫn. Ban đầu đó không phải nhẫn mà là kim cương nguyên chất, Triệu Tây Chính đã nhờ người làm thành chiếc nhẫn. Việc đeo chiếc nhẫn trên tay và khoe với mọi người đã là niềm yêu thích của hắn một thời gian, lần đó hắn còn bị bố cắt tiền tiêu vặt suốt ba tháng.
Tất nhiên là Diệp Phi không biết những điều trên.
“Anh Nam...” Triệu Tây Chính khó xử.
Lê Tiện Nam nhàn rỗi dựa vào lưng ghế, trên mặt không lộ ra một chút vui mừng hay tức giận. Do đó, Triệu Tây Chính tuy rằng rất đau lòng nhưng dám chơi dám chịu, hắn thành thật tháo nhẫn đưa qua.
Sau khi chơi xúc xắc thêm vài lượt, Diệp Phi vẫn may mắn thắng liên tiếp bốn hoặc năm lần.
Những người khác lần lượt tháo hết đồng hồ của họ ra, trên người họ không mang nhiều đồ nhưng một chiếc đồng hồ có lẽ đã đáng giá sáu hoặc bảy con số.
Đến lượt chơi cuối cùng.
Một người đàn ông nói, “Tôi không có gì để đưa nữa... Thôi, lấy đồ ở trong nhà đi.”
“Không cần đâu.” Lê Tiện Nam cười nhạt, lạnh lùng nói một câu “Cởi quần áo hoặc sủa như chó, chọn một cái đi.”
Sau khi Lê Tiện Nam nói những lời này, mọi người đều im lặng vài giây. Triệu Tây Chính là người đầu tiên có phản ứng, hắn vội vàng nói: “Anh được lắm, anh Nam, anh đưa đến một cô gái quá lợi hại, lần sau chúng ta đến Ma Cao chơi đi.”
Diệp Phi ngơ ngác nhìn Lê Tiện Nam, lúc này anh đang chơi với chiếc nhẫn của Triệu Tây Chính trong khi kêu người phục vụ rót cho Diệp Phi một ly nước ấm.
Diệp Phi bối rối, tự giác tìm cái cớ đi vào phòng vệ sinh.
Lê Tiện Nam kêu người phục vụ đưa cô đi.
Ngay sau khi Diệp Phi vừa rời đi, Triệu Tây Chính muốn nói gì đó.
Lê Tiện Nam đã sớm đoán được, ném chiếc nhẫn vào tay Triệu Tây Chính, nhưng không ném lại bất cứ thứ gì khác trên bàn.
“Không nói được tiếng người thì đừng mở miệng.” Giọng điệu của Lê Tiện Nam vẫn lãnh đạm, nghe không ra cảm xúc nhưng lại khiến người ta cảm thấy thật căng thẳng. Anh lại nở nụ cười, “Các người nói coi, lần đầu tôi đưa một cô gái đến lại bị các người dọa sợ mất rồi, ai đền cho tôi?”
Ngay cả Triệu Tây Chính cũng không dám lên tiếng, hắn đá người đàn ông bên cạnh, “Đang yên lành nói chó sủa...”
Vẻ mặt người đàn ông uất ức nhưng không dám nói tiếng nào.
Lê Tiện Nam đứng lên, đi ra ngoài ban công hóng gió.
Triệu Tây Chính do dự vài giây, cuối cùng vẫn đi theo.
“Anh Nam, anh...” Triệu Tây Chính cảm thấy đã biết được manh mối gì đó.
“Cô ấy là nhân viên thực tập của một công ty văn hóa.” Lê Tiện Nam không nhìn hắn, nhàn nhã dựa vào lan can, lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra và nói, “Vừa rồi anh có cho cơ hội cô ấy nói chuyện với em gái cậu, nhưng hai người cũng không nói gì nhiều, cô ấy vô tư nhưng không đến mức không biết Triệu Tây Mi là ai.”
“...” Triệu Tây Chính mím môi, “Anh vẫn nên cảnh giác thì hơn, anh không thể cứ làm từ thiện thế được.”
“Cậu đã nghe câu này chưa?”
“Câu gì?”
“Thà thắp lên một ngọn nến, hơn là nguyền rủa bóng đêm. Thực ra anh may mắn lắm mới được làm ngọn nến của người khác.” Lê Tiện Nam cười nhẹ, “Về đi, sau này đừng nói bậy bạ trước mặt mọi người nữa.”
Cho dù Triệu Tây Chính và Lê Tiện Nam quen nhau được hơn mười năm, nhưng đôi khi hắn vẫn chẳng tài nào hình dung được anh đang nghĩ gì. Trong những năm qua, Lê Tiện Nam luôn là một người ôn hòa và không bao giờ tức giận, nhưng những lời nói hôm nay dường như đã vẽ ra một giới hạn vô hình.
Diệp Phi ở trong phòng vệ sinh một lúc. Khi cô quay về thì thấy có mấy người đang uống rượu, nhưng không hề thấy bóng dáng của Lê Tiện Nam. Cô nhìn quanh căn phòng tối tăm, bỗng thấy một bóng dáng ngoài ban công.
Đèn trong phòng quá tối và có mấy người luôn hút thuốc tạo ra những làn khói trắng kéo dài, còn mùa đông ở Yến Kinh khô cằn và ảm đạm, khiến mọi thứ dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù hư ảo.
Căn phòng sôi động và ồn ào, chỉ có một mình anh đứng bên ngoài trông thật cô đơn.
Tiếng cười trở thành phông nền, càng làm nổi bật sự cô đơn của anh.
Diệp Phi đứng ở nơi đó quan sát một hồi. Lê Tiện Nam quay lưng về phía cô, dường như anh đang nhìn về phía xa xăm trong tư thế nhàn nhã, trên tay cầm một điếu thuốc nhưng không hút.
Anh dường như đang cách biệt với thế giới, nhưng điều này vô cớ khiến cô nhớ đến chiếc khăn anh choàng cho cô - nó rõ ràng rất ấm.
Diệp Phi bất giác đi tới, vừa mở cửa kính là một trận gió lạnh tạt vào mặt, đồng thời làm mùi khói thuốc lá tản ra hết.
“Sao anh lại ở đây?”
Lê Tiện Nam nghe thấy giọng nói bèn quay đầu lại, dụi điếu thuốc vào gạt tàn thuốc. Thấy cô không mặc áo khoác, anh cười nói: “Bên ngoài lạnh lắm, đi vào thôi.”
Diệp Phi lắc đầu, “Em không lạnh.”
Cô vừa nói đã lộ sơ hở ngay.
Lê Tiện Nam đương nhiên nhìn ra.
Cô đang mặc một chiếc áo len mỏng cao cổ, mái tóc đuôi ngựa có vài sợi tóc lòa xòa xõa xuống, gió thổi đến làm tóc khẽ lướt qua chóp mũi của cô.
Lúc cô nói ba chữ này thậm chí còn hơi run lên.
Lê Tiện Nam đoán có lẽ cô muốn ngồi bên ngoài một lúc, nên không vội vàng đưa cô vào.
Hai người cùng nhau đứng hóng gió lạnh trên ban công, tay của Diệp Phi lạnh lẽo nên rúc sâu vào trong tay áo, rồi quay đầu nhìn Lê Tiện Nam nhưng anh không nói gì.
Lần thứ hai họ gặp mặt cũng giống như thế này, có người nói chuyện nhưng anh chỉ lắng nghe. Lúc đó Diệp Phi cảm thấy anh như ngọc trong băng, ai cũng nhìn thấy nhưng không ai có thể làm tan băng của anh.
Lê Tiện Nam lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra và hỏi cô có phiền không.
“Cạch”, bật lửa châm thuốc, sợi dây kim loại sáng lên nhưng không có ánh lửa.
Lê Tiện Nam dường như không phải là một người nghiện thuốc lá, anh chỉ quen với việc cầm điếu thuốc để vượt qua thời gian ở một mình.
Anh thực sự không thích ồn ào, nhưng anh đã quen với việc ở trong đám đông.
“Anh khác với bọn họ.”
Lê Tiện Nam muốn đợi điếu thuốc cháy hết, nhưng lại đột nhiên nghe được một câu rất trầm thấp.
Vừa đảo mắt liền nhìn thấy Diệp Phi đứng ở bên cạnh, cô đang nhìn anh, trong đôi mắt trong sáng và thuần khiết đến mức anh có thể dễ dàng thấy hết mọi cảm xúc của cô.
“Tại sao lại khác nhau?” Lê Tiện Nam cười nhẹ, tựa như đã từng nghe qua nhiều lời nói như vậy.
“Không giống bọn họ trái ôm phải ấp? Hay là không giống bọn hút thuốc và uống rượu mua vui?” Lê Tiện Nam nói thêm cho cô, “Đây là những phẩm chất cơ bản của một người, nhưng chỉ vì xã hội như vậy nên mới trông có vẻ đặc biệt.”
Cuộc sống giống như một bệnh viện tâm thần, sự trong sạch của tâm hồn không còn có thể bị soi xét, và sự sạch sẽ của cơ thể vẫn có một số ý nghĩa.
Diệp Phi thực sự không nghe rõ những gì anh nói, những người trong phòng không biết nói gì mà một tràng cười phá lên, khiến cô cũng bị phân tâm.
Lê Tiện Nam nói: “Vào đi.”
“Trời lạnh quá, anh… sau này anh đừng nên hóng gió lạnh và uống ít đá hơn.” Diệp Phi cảm thấy mình nên nói gì đó vào lúc này, nhưng nói cái gì chứ?
Đến khi lời nói thốt ra, nó đã trở thành một câu thật khó hiểu.
“Sao em cứ nhắc tôi không được uống đá vậy? Đó là thói quen hơn mười năm rồi, muốn thay đổi cũng đâu có dễ. Vào đi, xem em đã lạnh thế nào kìa.”
Lê Tiện Nam vừa mỉm cười vừa mở cửa cho cô. Cô gái nhỏ đã lạnh đến mức chóp mũi đỏ bừng, tay anh đụng phải eo cô như thể theo bản năng bảo vệ cô, lòng bàn tay to mát lạnh của anh chạm nhẹ vào eo cô qua lớp áo len mỏng.
Diệp Phi bất giác nhìn anh.
Đập vào mắt cô là hình ảnh anh cong môi cười, trong mắt sáng ngời làm người không thể dời mắt.
Hôm đó, Triệu Tây Chính mở rất nhiều rượu với lý do là ăn mừng Tết Nguyên đán năm 2014.
Bên khách sạn cũng rất hợp tác đốt pháo hoa vào thời điểm này trong đêm.
Bầu trời bên ngoài được thắp sáng bởi những chùm pháo hoa rực rỡ.
Một người đưa đến ly champagne, nhưng Lê Tiện Nam đùn đẩy không uống. Trong chiếc ly vuông có rất nhiều viên đá chồng lên nhau, cùng một chất lỏng trong suốt màu vàng óng ánh.
Triệu Tây Mi cũng đưa cho Diệp Phi một ly champagne.
“Cô từng nghe qua câu này chưa?” Giọng của Triệu Tây Mi bị át đi bởi tiếng pháo hoa và tiếng cười.
Nước đá trượt xuống cổ họng, khiến lồng ngực run lên.
Nó khiến người ta tỉnh táo trong một thời gian ngắn, nhưng cũng khiến người ta mẫn cảm vì quá lạnh.
Diệp Phi nghẹn ngào, ho rồi hỏi: “Câu gì?”
“Anh ấy thích tất cả mọi người, anh ấy thờ ơ với tất cả mọi người.” Triệu Tây Mi lại rót thêm champagne vào ly của cô, “Good luck.”
Diệp Phi rất dễ bị mất tập trung trong hoàn cảnh ồn ào thế này, cô cảm thấy hơi mệt sau khi uống hai ly champagne. Lê Tiện Nam có lẽ đã nhìn thấy nên kêu cô đến phòng bên cạnh để nghỉ ngơi.
“Mật khẩu là sinh nhật của tôi.”
Lúc anh đến gần, Diệp Phi vô thức dựa đến gần anh. Không ngờ, môi anh lại lướt nhẹ qua mặt của cô, mùi khói nhàn nhạt cùng mùi gỗ hòa quyện vào nhau.
Cái chạm ấm áp diễn ra như bị điện giật, cô như một nữ tu quỳ gối cầu nguyện dưới tượng thần, khát vọng ẩn sâu trong lòng được tượng thần thiêng liêng nhìn thoáng qua.
Tâm hồn giằng xé của cô đã được chôn sâu trong da thịt.
Đáng lẽ cô phải thành tâm cầu nguyện, nhưng lại vô tình lọt vào một giấc mộng huyễn hoặc. Thứ đưa cô chìm sâu trong vũng lầy không phải lời nói vàng ngọc, cũng không phải những nơi lộng lẫy xa hoa.
Là ngày hôm ấy, cô ngỡ như trước mắt mình chính là một vùng biển phảng phất gió xuân.
Cô tự biết mình không xứng đáng trèo cao, nhưng trong lòng vẫn muốn có một vị trí ở bên anh.
Cấm dục mà khiêu gợi, lạnh lùng làm cô tự nguyện chìm đắm.
“Còn anh thì sao?”
Diệp Phi trầm giọng hỏi anh sau khi im lặng vài giây.
Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75