Thâm Tình Thật Lâu

Chương 7: Chương 7: Không cam lòng




Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75

Lê Tiện Nam thoáng lơ đễnh khi bị người hỏi “Còn anh thì sao?”, anh nói nhỏ: “Đi ngủ đi.”

Diệp Phi đồng ý, nhận ra những người khác trong phòng vẫn chưa chú ý đến cô. Cô đứng dậy cầm theo chiếc áo khoác của mình, ngoài cửa có người phục vụ rất tinh ý đưa Diệp Phi đến phòng riêng của Lê Tiện Nam.

Đây hẳn là nơi ở thứ hai của anh ngoài Cung đàn phía Tây.

Căn phòng rộng rãi có màu chủ đạo là màu xám, trên bàn đá cẩm thạch có những chiếc cốc màu vàng được đặt ngay ngắn, cô cầm một chiếc lên thì thấy dưới đáy cốc có khắc chữ N.

Diệp Phi hơi khát nên cô cầm một cốc lên, càng củng cố cho suy đoán anh thường sống ở đây.

Mở tủ lạnh ra, trong đó chỉ có nước đóng chai và đá viên.

Cả căn phòng không có nước ấm.

Diệp Phi bỏ qua ý định uống nước, quyết định đi tắm rửa rồi tìm giường ngủ, nơi này vắng lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cô vùi mình trong chiếc chăn bông mềm mại nhưng không hề có cảm giác buồn ngủ, lướt nhìn đến tấm kính pha lê sạch sẽ phản chiếu màn đêm bên ngoài.

Pháo hoa vẫn chưa tàn, còn có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng.

Diệp Phi nằm rất lâu mới ngủ được một giấc — thực ra, cô ngủ chưa tới nửa giờ.

Chất lượng giấc ngủ của cô luôn kém. Cô bắt đầu dựa vào nút bịt tai khi còn học trung học, nên hiện tại cô đã phụ thuộc hoàn toàn vào nó. Cũng không biết rõ tại sao, cô chỉ cảm thấy nếu mang nút bịt tai sẽ ít tỉnh giấc hơn.

Lần này cô không nghĩ sẽ đi ngủ bên ngoài, nên không mang nút bịt tai. Trong phòng còn chưa tắt đèn, Diệp Phi ngó qua điện thoại mới biết đã 2 giờ sáng rồi.

Lê Tiện Nam ngồi trên ghế sô pha cạnh giường trong tư thế thoải mái, đôi chân dài hơi cong lên, trên tay cầm chiếc áo khoác.

Đến tận bây giờ cô mới biết anh đang mặc gì, đó là một chiếc áo len màu xám sẫm cùng quần tây. Trên mặt anh có chút mệt mỏi nhưng vẫn rất tuấn tú, hình dáng cao ráo. Anh đang chơi đùa với cái bật lửa, bằng cách xoay nó chậm rãi qua các đầu ngón tay.

Anh bỗng mở mắt ra như có linh cảm, đôi mắt hai mí dường như sâu thẳm hơn vì mệt mỏi.

Lê Tiện Nam chỉ lặng lẽ ngồi đó nhìn cô, Diệp Phi đang ngồi trên giường, tay vẫn cầm chăn bông.

“Diệp Phi.” Anh mới uống một chút rượu nhưng giọng nói đã hơi khàn khi đọc tên cô, âm tiết quấn quýt giữa môi và lưỡi vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại như một khát vọng thầm kín.

Diệp Phi ngồi ở trên giường, bỗng tỉnh táo lại.

Không có nút bịt tai nên cô rất khó ngủ, mà hiện tại mấy cảnh vật lờ mờ hiện về trong đầu khiến tim cô đập nhanh.

Cảm giác này rất lạ, mà khi nhìn thấy anh nhịp tim của cô bỗng bình tĩnh lại một chút.

“Cốc cốc cốc...”

Ngay lúc này, cửa phòng ngủ bị ai đó gõ nhẹ.

“Vào đi.” Lê Tiện Nam không nhúc nhích.

Diệp Phi nhìn về phía cửa.

Một người phục vụ bước vào với một chiếc hộp trên tay.

Lê Tiện Nam đưa tay ra, người phục vụ đưa hộp đến tay anh, cúi đầu rồi lại đi ra ngoài.

Lúc này, Lê Tiện Nam rốt cuộc đứng dậy đi về phía cô. Chiếc giường mềm mại hơi trùng xuống, anh quỳ một gối trên giường rồi mở chiếc hộp da màu đen ra.

Diệp Phi lnhìn thấy bên trong là một chiếc vòng tay tinh xảo được đính rất nhiều viên kim cương nhỏ, ở giữa được khảm bốn viên kim cương hình giọt nước trông như một bông hoa rực rỡ.

Diệp Phi nhìn thoáng qua logo ẩn trên hộp và nhận ra đây ra thương hiệu thời trang cao cấp - mỗi món đồ trang sức là một thiết kế độc quyền, ngay cả trọng lượng và chất lượng của kim cương đều không có cái thứ hai giống vậy.

Chiếc vòng được khảm vô số viên kim cương, ắt hẳn giá trị ít nhất cũng là bảy con số.

Lê Tiện Nam nâng cổ tay của cô lên.

Diệp Phi hơi rụt tay về.

Lê Tiện Nam vừa nhấc chiếc vòng lên, những viên kim cương dày đặc phát sáng rực rỡ dưới ánh đèn, trông thật chói mắt và xa hoa.

“Em không muốn.”

Giọng nói không quá lớn, nhưng rất rõ ràng.

Lê Tiện Nam vẫn nắm tay cô, lòng bàn tay anh ấm áp và khô ráo, bàn tay cô vô thức cuộn tròn lại vô tình cọ vào lòng bàn tay của anh.

Lê Tiện Nam nâng tầm mắt lên, đôi mắt mệt mỏi nhưng rất bình tĩnh, “Khinh lời cảm ơn của tôi?”

“Có gì để cảm ơn…”

“Thời gian của em thật quý giá… Em đã lãng phí hai ngày nay với tôi.”

Khi anh nói ra lời này, Diệp Phi không thể phân biệt thật giả.

Cô rụt tay về và nói: “Ngài Lê nên nghỉ ngơi sớm đi.”

“Diệp Phi.”

Chiếc vòng kim cương rớt trên tấm chăn bông màu trắng. Lê Tiện Nam vốn đang quỳ một gối trên giường, và hơi cúi người về phía trước. Diệp Phi vô thức ngả người về phía sau, đường cong của cô gái ẩn hiện trong lớp lụa mỏng, lộ ra xương quai xanh trắng nõn và đường nét mềm mại từ cằm đến cổ.

Diệp Phi ngẩng mặt lên nhìn anh, cảm giác được một loại nguy hiểm của người trưởng thành.

Có lẽ vì anh mới uống nửa ly rượu champagne, nên vị rượu rất nhẹ đã hòa quyện với mùi hương cơ thể của anh. Lúc này, hương nước hoa đã đạt đến những độ vương vấn và gợi cảm cuối cùng. Từ mùi hương cay đắng xen lẫn lạnh lẽo lúc đầu, đến mùi thuốc lá nồng ấm và đặc quánh, cuối cùng chuyển thành dịu dàng và yên tĩnh mang đến cảm giác an toàn.

Diệp Phi nhìn anh, trong mắt anh không có cảm giác say nên trông rất tỉnh táo.

Nhưng cũng chỉ như nhìn hoa trong sương, rung động đột ngột của trái tim rồi sẽ nhanh chóng biến mất sau vài giây.

“Diệp Phi, em muốn cái gì?” Giọng nói của anh vang lên bên tai, anh cứ dùng một đôi mắt như vậy nhìn cô chăm chú làm mọi lời thốt ra cũng thật thâm tình.

Khoảng cách của họ gần như vậy, tưởng chừng giây phút sau sẽ trao nhau một nụ hôn cay đắng.

Đầu óc của cô trống rỗng, cô muốn cái gì?

Cô chưa từng nghĩ tới mình muốn cái gì.

Khát khao hơi ấm của anh, khát khao ánh mắt thâm tình của anh.

Cô không dám hy vọng núi tuyết sẽ thuộc sở hữu riêng của mình, nhưng chỉ mong có thể đi trong tuyết một lần.

Cho dù anh là màn đêm tĩnh lặng, nhưng có lẽ vẫn cất giấu ánh sao mà cô khó có thể nhìn thấy.

Diệp Phi vừa nhìn anh, trong lồng ngực tim đập nhanh dữ dội.

Ở khoảng cách gần như vậy khiến cô nhìn rõ đôi mắt của anh hơn, đôi con ngươi màu nâu trong trẻo, đôi mắt ấy nhìn cô đã bớt đi sự đề phòng.

“Em đã từng có mấy người bạn trai rồi?”

“Không…”

“Có xúc phạm đến em không?” Anh nói, “Hôm nay.”

Vì đến một nơi như thế này, gặp một tình huống như thế này.

Diệp Phi vẫn ngây người nhìn hắn, lắc đầu theo bản năng.

Lê Tiện Nam cười nhẹ, áp lòng bàn tay khô ráo lên gò má cô rồi dùng ngón tay cái xoa nhẹ, ánh mắt lưu luyến toát ra sự quyến rũ khó cưỡng.

Diệp Phi không dám nhìn anh, nên cô chọn nhìn xuống bàn tay của anh - mảnh khảnh, sạch sẽ, móng tay tròn trịa, trên mu bàn tay hiện lên gân xanh mờ trông gợi cảm bất ngờ.

Hai má của cô đỏ bừng.

“Phi Phi, tôi không phù hợp với em.” Bàn tay anh chạm vào má cô. Một sợi tóc không nghe lời buông xuống, Lê Tiện Nam giúp cô vén lên. Đôi mắt anh bình tĩnh, giọng nói dịu dàng, “Em nên tránh xa tôi ra, em còn nhỏ, tôi không thể giữ em ở bên cạnh.”

“Cái đó...” Lông mi Diệp Phi khẽ nhúc nhích, trong đêm đen cô dường như nhạy cảm hơn bao nhiêu hết.

Nghe rõ từng tiếng kim đồng hồ đang di chuyển.

Nghe được hơi thở của anh, đều đặn và nhẹ nhàng.

Nghe tiếng trái tim cô ẩn sâu trong mấy tấc da thịt đang đập dữ dội.

Tay anh vẫn ôm mặt cô, ngón tay cái vô tình xoa khóe môi cô, nhiệt độ truyền đến khiến trong lòng cô như gợn lên ngọn sóng không tên.

Đoạn đối thoại ngắn tối nay được lặp đi lặp lại nhiều lần...

“Nếu em thua, tôi cũng bằng lòng.”

“Anh bằng lòng nghe em nói lời từ biệt với anh sao?” Diệp Phi nhìn vào mắt anh, giống như đang đánh cuộc.

Vốn dĩ cô không có gì ngoài hai bàn tay trắng, nên mới trở thành một con bạc vừa liều lĩnh vừa điềm nhiên.

Lê Tiện Nam sững sờ trong một giây.

Trong giây phút anh lơ đãng, Diệp Phi vén chăn bông lên.

Tóc tai rốt cục cũng không buộc được nữa, những sợi tóc đen mềm mại xõa trên vai. Ánh sáng trong phòng tựa như đám sương mù, Lê Tiện Nam nhìn cô, thấy cô thật sự rất gầy, bộ đồ ngủ bằng lụa trên người khắc họa những đường cong mờ ảo, một vòng eo thon thả như thể hai bàn tay là có thể ôm trọn.

Nhưng đó không phải là điều đọng lại trong trái tim anh.

Mà là đôi mắt thuần khiết muốn che giấu cảm xúc, nhưng ngược lại không thể che giấu một tý cảm xúc nào. Còn ánh mắt cô nhìn anh không phải vì tham lam tiền bạc hay vật chất, và khi cô sợ hãi hay căng thẳng đều vì tính cách hướng nội không dám ở một mình với anh.

Câu cô hỏi - dùng một giọng rất nhỏ để nói ra.

Một chút không cam lòng đó đã biến thành một cái móc câu lấy trái tim anh, bất ngờ xuất hiện một rung động thật nhỏ.

Không cam lòng.

Là không cam lòng.

Thấy anh không nói, Diệp Phi nhấc chăn muốn xuống giường.

Một giây tiếp theo cổ tay cô bị anh siết chặt, không còn dịu dàng như trước mà bây giờ anh nắm rất chặt.

Diệp Phi quay lại nhìn anh.

Lê Tiện Nam siết chặt cổ tay cô và kéo cô lại.

Diệp Phi không lường trước, cô bị anh dùng một lực rất nhẹ kéo vào trong lòng ngực, gò má áp vào áo len mỏng của anh. Đó là hơi thở của một người đàn ông trưởng thành, mùi thuốc lá nhẹ và hương gỗ hòa quyện tạo nên một đêm khuya nhẹ nhàng và quyến rũ.

“Tôi không cam lòng.”

Giọng nói trầm thấp lướt qua bên tai cô, hơi thở ấm áp phả vào má cô giống như có một luồng điện tê dại.

Diệp Phi không dám nhúc nhích.

Áo ngủ cô đang mặc là loại lụa rất mỏng, có dây buộc quanh eo nhằm tôn lên vòng eo thon thả.

Làn da của cô trắng như một chiếc bình sành thượng hạng.

Lòng bàn tay to ôm lấy eo cô tỏa ra hơi ấm, những cái ôm bất ngờ, những si mê và ham muốn đã được báo trước.

Những cảm xúc cô nghĩ mình đã che giấu tốt thực chất đã sớm bị anh nhìn thấu, anh im lặng nhưng trao cho cô cái ôm mà cô hằng mong ước.

Cô muốn che giấu tình cảm rối rắm của mình, nhưng trong mắt anh - tình yêu và dục vọng đều có những dấu vết riêng, chẳng hạn như sự hoảng sợ ẩn trong mắt cô, hay đôi má ửng hồng khi tiếp xúc với anh.

Anh thường khiến người ta cảm thấy cô đơn, nhưng trong mắt cô thì không.

Đó là chiếc khăn ấm áp, đó là một đêm dịu dàng.

Một số cảm giác có thể gây nghiện ngay lập tức, chẳng hạn như năm cô 22 năm tuổi xuất hiện duy nhất một lần trong cuộc đời anh, một lần đã đủ khơi dậy làn sóng cuồn cuộn trong lòng anh.

“Phi Phi, tôi không tốt như vậy đâu.” Anh cảm khái sau một hồi im lặng, chiếc áo len mềm mại và giọng anh như lời thủ thỉ với người yêu, “Hạnh phúc vui vẻ đi, em mới 22 tuổi, tôi không mong sự tồn tại của tôi sẽ mang lại bất kỳ sự khó chịu nào cho em.”

Nói thế nào nhỉ? Không biết chắc câu trả lời là gì, nhưng thực ra cảm thấy khá hài lòng.

Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.