Thâm Tình Thật Lâu

Chương 10: Chương 10: Quyết định




Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75

Diệp Phi còn chưa kịp trả lời thì tiếng gõ cửa vang lên, tiếng gõ vang lên vài giây giống như chỉ đang thông báo cho có lệ, giây tiếp theo cửa bị mở ra.

“Anh Nam, cho em mượn xe của anh...”

Giọng Triệu Tây Chính ngả ngớn, lúc hắn đẩy cửa bước vào quả nhiên không ngờ lại thấy cảnh tượng này. Diệp Phi nắm áo, nói đi lấy ly nước rồi lập tức đi vào phòng bếp.

Lê Tiện Nam lấy chìa khóa xe từ trong túi ra và ném qua.

Triệu Tây Chính nháy mắt, “Anh Nam thích kiểu vậy sao?”

Lê Tiện Nam liếc hắn một cái, không nặng không nhẹ, “Còn gì nữa không?”

“Không, không, không.” Triệu Tây Chính nắm chặt chìa khóa xe. Sau khi uống rượu hắn cũng thấy đau đầu, nhìn thấy bình thuốc Ibuprofen để trên bàn nên hắn bước tới lấy uống một viên, rồi nói một câu không đầu không đuôi: “Đừng quá nghiêm túc.”

Kỳ thật hắn đâu có nói quá, bởi vì từ lâu hắn đã biết chuyện chú Lê sẽ quyết định hôn nhân cho Lê Tiện Nam. Lúc trước hắn còn nghe nói chú Lê sắp xếp cho anh đi xem mắt, nhưng Lê Tiện Nam vẫn lựa chọn đi đánh bài và uống rượu với bọn họ.

Lê Tiện Nam lớn hơn hắn vài tuổi, lại là người điềm đạm nhất trong bọn họ. Cho nên không ai nghĩ anh sẽ để tâm đến mấy chuyện yêu đương, chưa kể Triệu Tây Chính cũng không thấy Diệp Phi có gì đặc biệt.

Lê Tiện Nam lười để ý tới hắn, Triệu Tây Chính nói: “Em phải đi Thừa Đức nên chắc mấy ngày nữa sẽ không về. Giúp em canh chừng Triệu Tây Mi, đừng để nó chạy lung tung ra.”

“Vẫn chưa xong sao?” Lê Tiện Nam hỏi một câu.

“Xong con khỉ, nhà họ Triệu sao lại có một đứa lụy tình như nó, một hai phải cái thằng đó mới được.” Triệu Tây Chính cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, “Em đi đây.”

Lê Tiện Nam ậm ừ, căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh. Đợi thật lâu vẫn chưa thấy Diệp Phi lấy nước xong, anh quyết định cất bước đến thì thấy Diệp Phi đang đứng bên cạnh một cái ấm điện, có vẻ như cô đang ngẩn ngơ.

Nước chảy tí tách, Diệp Phi cầm ly rót nước ấm. Cô quay đầu lại thì thấy bóng người đang dựa vào cửa, nên cô đưa cái ly cho anh trong khi trên má vẫn còn đỏ ửng.

Lê Tiện Nam quả thực có hơi phiền muộn vì câu nói “đừng quá nghiêm túc” của Triệu Tây Chính, như thể biết chắc tương lai của anh sẽ diễn ra như thế nào. Anh ngậm điếu thuốc vẫn chưa châm lửa, bỗng nhiên điếu thuốc trong miệng bị rút ra.

Lê Tiện Nam ngước mắt, thấy Diệp Phi cầm ly nước, “Đừng hút thuốc nữa, uống Ibuprofen rồi ngủ một giấc.”

Giọng nói dịu dàng nhưng thật ra rất bình thường, dẫu vậy âm thanh mềm mại phất qua đầu quả tim đã đánh thức một cảm xúc đang ngủ đông nào đó.

Lê Tiện Nam tiến lên một bước, cao hơn cô một cái đầu. Anh cầm lấy cốc nước đặt ở trên bàn, khiến Diệp Phi bị kẹt giữa bàn và vòng tay của anh. Xung quanh yên lặng đến nỗi ngay khi anh đến gần, nhịp tim của cô sẽ bắt đầu đập nhanh mất kiểm soát.

Bàn tay của Lê Tiện Nam vòng qua ôm eo cô, dùng lực nhẹ đẩy hai người lại gần hơn. Bất giác cô ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo gợi cảm trên người anh, qua lớp áo len mỏng cô cảm giác được lòng bàn tay của anh đang dán lên da thịt.

Giống như ngụm rượu vừa nãy cô ngậm trong miệng, sau cơn mát lạnh chính là vị cay nồng làm cho cả người như rơi vào sự mê đắm hư ảo.

Cuộc sống tuân theo quy tắc bị phá vỡ.

Cô cảm thấy mình đã bạo dạn hơn - giống như một cô gái ngoan ngoãn luôn bị ràng buộc, trong lòng ẩn chứa sự nổi loạn không rõ nào đó.

Đó vốn chỉ là một tia lửa nhỏ, nhưng đã bị anh châm ngòi.

“Ở bên tôi.” Lê Tiện Nam nghiêng người, giọng nói trầm thấp lướt qua người cô. Anh xấu xa đè nén giọng nói, giống như một kiểu dỗ dành, “Được không?”

Sau cùng, anh còn bổ sung thêm một câu...

“Tôi sẽ không chạm vào em.”

Diệp Phi lúc đầu còn ngồi trên ghế sô pha bên giường, nhưng Lê Tiện Nam lại cười hỏi cô, “Em định làm bác sĩ trực đêm sao?”

Diệp Phi xấu hổ, “Anh ngủ đi, lát nữa em sẽ vào phòng khách nghỉ ngơi một lát.”

Lê Tiện Nam tắm rửa đơn giản rồi thay đồ ngủ màu đen, anh vén chăn bông lên và vỗ một cái lên chiếc giường lớn, “Lại đây.”

Lẽ ra đó là một lời mời rất mờ ám, nhưng giọng điệu thản nhiên của anh khiến đó trở thành một nói rất bình thường.

Lê Tiện Nam cũng bị khó ngủ như cô, nhịp thở đều đặn nhưng sau hơn mười phút vẫn chưa hề buồn ngủ.

Diệp Phi nhìn thấy hết... Hôm nay cô đã ngủ đến buổi chiều mới dậy, nên buổi tối sẽ không buồn ngủ. Cô hỏi: “Anh bị lạ giường sao?”

“Một chút.” Lê Tiện Nam kéo cái gối ra sau lưng, ngồi dậy đảo mắt nhìn Diệp Phi. Cô hoàn toàn là một mảnh giấy trắng nhưng lại khiến anh không nhịn được muốn tìm tòi, thậm chí lần đầu tiên khiến anh cảm thấy cáu kỉnh.

Dù cô không kháng cự, nhưng cô cũng không đến gần.

Những gì cô muốn dường như đã được thể hiện rõ trong mắt, nhưng đó là điều anh không cho được vì vậy cô cũng không đòi hỏi.

“Về Cung đàn phía Tây với tôi.” Lê Tiện Nam nhìn cô với đôi mắt tối đen như màn đêm, “Đi không?”

“Được.”

Đây là lần thứ hai Diệp Phi đến đây, nơi đây vắng lặng và im ắng lúc khuya khoắt.

Lê Tiện Nam uống một hớp rượu trên xe, lần này do Kha Kỳ lái xe nên bảo vệ phải xác nhận là anh rồi mới cho vào.

Lúc đi Lê Tiện Nam vẫn mặc bộ đồ ngủ và mặc thêm một chiếc áo khoác, nói: “Chỉ có hai mươi hộ gia đình sống ở đây, có thể nói ở đây rất ít người.”

Kha Kỳ lịch sự đậu xe ở cửa, rồi Lê Tiện Nam đưa cô vào.

Trong sân có đầy đủ cảnh quan nhân tạo, một cái hồ nhân tạo và cây cối xanh tươi hai bên, những phiến đá xanh tạo thành một con đường giữa hồ, cuối cùng là một dòng suối nhỏ.

Diệp Phi ngừng bước rồi cúi xuống nhìn, trong nước có rất nhiều cá koi màu vàng và đỏ sẫm, điểm chung là cá koi đều rất béo.

Cô chợt nhớ ra Bồ Nhạc Sinh từng đăng trên vòng bạn thế này... “Đến từng tuổi này, sở thích của tôi là uống trà và trồng hoa.” Cách đây không lâu Bồ Nhạc Sinh từng có ý định nuôi cá, có người nói cá koi tùy vào ngoại hình mà giá trị cũng khác nhau, từ vài trăm đến vài chục nghìn thậm chí cả triệu đồng.

Diệp Phi ngồi xổm trên phiến đá xanh để ngắm cá và hỏi anh, “Tất cả đều là cá koi?”

“Có mấy con Hồng Long cực phẩm.”

Lê Tiện Nam dừng bước, nhìn Diệp Phi đang ngồi xổm ở đó.

Trong nhà anh luôn để đèn sáng, bên ngoài ánh trăng im phăng phắc.

“Phi Phi.” Anh đứng đó nhìn cô như có chút do dự, anh nhìn cô chằm chằm rồi hỏi: “Em không sợ tôi giống Triệu Tây Chính sao, đều là người xấu sao?”

Diệp Phi đứng lên, vì ngồi xổm xuống nên vạt áo khoác vô tình quất trúng phiến đá xanh. Cô vỗ nhẹ vào áo rồi nhìn anh, đôi mắt đen của cô tĩnh lặng đến nỗi có thể xoa dịu nỗi khắc khoải của anh đêm nay.

“Vậy anh đưa em đến đây làm gì?”

Cô muốn lấy trứng chọi với đá mà, nhưng làm sao giành nổi phần thắng? Trong cái bẫy vô hình này, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

Lê Tiện Nam đi đến kéo cô qua, dưới áo khoác anh chỉ có một bộ đồ ngủ. Áo khoác của Diệp Phi mở ra khiến bàn tay anh dễ dàng luồn vào từ dưới hông, đầu ngón tay của anh lạnh lẽo làm cô khẽ rùng mình.

Mặt nước gợn lăn tăn theo gió.

Lê Tiện Nam cúi đầu, chóp mũi áp sát vào môi cô, để rồi hơi thở lướt qua môi và răng cô. Thậm chí, cô còn cảm thấy hơi thở của anh đủ sức khiến người ta mê mẩn.

Khuôn mặt của cô rất trong sáng, tinh xảo mà đoan trang. Khi lại gần thì phát hiện cô không hề có chút son phấn nào, trên người còn thoang thoảng một mùi thơm trái cây.

Lê Tiện Nam đưa tay xoa môi cô, mắt anh khóa chặt cô và cánh môi hồng phấn.

Cô cúi mắt lơ đãng va phải tầm mắt của anh.

“Em muốn về sao?” Giọng anh hơi khàn, nhưng lại làm cho Diệp Phi nóng hừng hực.

Diệp Phi lắc đầu.

Lòng bàn tay anh đưa xuống chạm vào cổ cô, như thể anh đang âu yếm nốt ruồi rất nhỏ kia.

Diệp Phi cảm thấy ngứa ngáy, hai tay lạnh lẽo bị nhiệt độ cơ thể của anh sưởi ấm.

Lê Tiện Nam cúi đầu, dễ dàng hôn lên môi cô. Tay còn lại anh đặt trên eo cô, áo len bị vén lên một chút khiến gió lạnh thổi vào, đồng thời làm cô vô thức tựa vào gần anh hơn.

Diệp Phi nghĩ thầm, ly rượu kia... Cô rõ ràng chỉ uống một hớp nhỏ.

Cớ sao lại có sức ảnh hưởng mạnh mẽ như vậy, khiến cô như chìm dần trong không gian mất trọng lực, buộc phải tựa vào bên người anh giống như đang nắm lấy một khúc gỗ.

Tay Lê Tiện Nam đang đỡ eo cô, lòng bàn tay anh cũng lạnh nhưng cô lại cảm thấy nó nóng một cách lạ thường, cô đang từ từ cảm thấy bàn tay anh nóng lên.

Cá trong hồ bơi chậm chạp, thỉnh thoảng có một con nhảy lên làm nước bắn lên tung tóe, nhưng tiếng nước bắn cũng trở nên rất nhẹ nhàng.

Hình bóng của họ được phản chiếu trong nước hồ bơi, những bóng dáng trong nước là thật nhưng cô lại cảm thấy nụ hôn không chân thật.

Dù đêm đông lạnh giá khiến người tỉnh táo, nhưng cô sẵn sàng chết chìm trong nụ hôn dài này.

Đó là vì cô có thể cảm nhận được sự khác biệt trong nụ hôn này, như thể nó mang theo tình yêu và dục vọng trắng trợn nhất của người trưởng thành. Cô nhắm mắt lại và nghĩ về 1/5 cuộc đời đã trôi qua của mình, cô còn trẻ và sẽ còn mấy chục năm nữa... Nhưng cô cam đoan rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại một Lê Tiện Nam nữa.

Chỉ có một Lê Tiện Nam duy nhất.

Năm 22 tuổi cô đã có một giấc mộng, lý trí khiến cô tỉnh ngộ nhưng bản năng khiến cô mê đắm.

Như Triệu Tây Chính đã nói... Đừng nghiêm túc quá.

Muốn thì cứ yêu một lần, rung động cũng chỉ đến khi trái tim trở nên nghiêm túc.

Cô biết giới thượng lưu của bọn họ rất phức tạp, sự say mê nhất thời có lẽ đã khiến cô có quyết định dũng cảm nhất từ trước đến nay, mà Lê Tiện Nam lại dịu dàng và nuông chiều vừa đủ khiến cô mê đắm.

Khi Lê Tiện Nam buông ra, gò má Diệp Phi đã nóng bừng.

“Tại sao lại nuôi nhiều cá như vậy?” Diệp Phi cố ý đổi chủ đề, ngẩng mặt lên hỏi anh.

“Chắc là vì thích 7 giây trí nhớ của cá.” Lê Tiện Nam thản nhiên đáp, ánh mắt sâu thẳm sau khi say rượu càng thêm thâm tình.

Tay anh lướt qua eo cô, đó là một tấm lưng thẳng tắp và nhỏ nhắn.

Anh cong môi, giọng nói khiến cô say mê, “Con người rất dễ quên cái gì đó, Phi Phi, đêm nay tôi sẽ không quên, em cũng phải nhớ kỹ hơn.”

“...”

“Phi Phi, tôi đã hỏi em ba lần rồi, sau này em sẽ không có cơ hội để hối tiếc.” Lê Tiện Nam nói, “Tôi có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn, lúc đi theo tôi đừng để có tiếc nuối.”

Muốn cái gì cũng được, nhưng thực ra Diệp Phi biết không phải muốn cái gì cũng được.

Đừng để tiếc nuối, như một câu nói thể hiện sự nuông chiều vô hạn.

“Trước đây anh cũng từng nói như vậy với người khác sao?” Diệp Phi biết câu này hỏi rất nhạy cảm, nhưng cô thật lòng không thể kiềm chế được.

“Làm gì có trước đây, không ai ngoài em có can đảm hỏi tôi có sẵn lòng nghe em nói lời tạm biệt không.” Lê Tiện Nam cười nói, giọng điệu cũng trở nên mờ ám. Anh mỉm cười vuốt ve cổ của cô, môi kề sát lỗ tai khiến cô cảm giác ngứa râm ran. Anh nói nhỏ: “Tôi kể cho em nghe lúc tối rồi, em nhớ không?”

“Đã nói nhiều rồi…”

“Nếu kiếp trước là người tình thì kiếp này mới có cảm giác thân thuộc với nhau. Kiếp trước tôi không có bản lĩnh lớn đến mức làm hoàng đế, để rồi kiếp này thích nhiều người như vậy.” Lê Tiện Nam cọ ngón tay cái lên cánh môi của cô và nói, “Em là người duy nhất ở bên cạnh tôi, tôi cũng hy vọng em nhớ rằng năm em 22 tuổi đã xuất hiện một Lê Tiện Nam.”

Năm nay Lê Tiện Nam đã 32 tuổi, cuộc sống của anh diễn ra rập khuôn giống như cô vậy. Anh ghét cuộc sống, ghét nhiều điều và con người, luôn chỉ có 1% hy vọng để tiếp tục sống. Cho đến một ngày nọ, anh thoáng nhìn thấy một người trong đám đông. Cô chân thành và thuần khiết, khiến anh dùng tất cả dũng khí để phá vỡ rào cản, sẵn lòng dâng lên tất cả cho cô.

Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.