Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75
Bồ Nhạc Sinh đã sửa xong luận văn và kêu cô đem về hoàn thiện lại, nên Diệp Phi phải quay về ngõ Hòe Tam.
Lê Tiện Nam có lẽ có việc bận nên đã tìm một người lái xe đưa cô về ngõ Hòe Tam, sau đó bớt ra chút thời gian gọi điện thoại hỏi cô đã đến chỗ chưa.
“Vừa mới tới ngã tư ngõ Hòe Tam… mà làm sao anh biết được?”
Diệp Phi thấp giọng nói, chắc là tối hôm qua anh không ngủ ngon nên bây giờ giọng nói thấm đượm mệt mỏi.
“Mất bốn mươi phút để đi từ khách sạn Hòa Bình đến đó, và không có tắc đường trong kỳ nghỉ.” Lê Tiện Nam trả lời một cách dễ dàng rồi hỏi cô, “Hôm nay em có về nhà khách sạn không?”
“Không chắc nữa, em vẫn chưa xong luận văn và còn rất nhiều tư liệu cần kiếm.”
“Về trường học?”
“Có lẽ em sẽ đến thư viện.”
“Được rồi, muốn đi đâu thì nhờ Kha Kỳ đưa đi.”
Kha Kỳ là tài xế riêng của anh.
“Dạ.”
Kha Kỳ rất lịch sự đưa Diệp Phi đến tận ngõ Hòe Tam, ngõ vào hơi hẹp nên Diệp Phi kêu y dừng xe để cô xuống đi bộ.
Thật ngạc nhiên là cổng nhà đã được khóa chặt, bà Triệu dường như không có ở nhà.
“Con bé này về rồi à.” Bà cụ hàng xóm đang ăn cơm nhìn thấy Diệp Phi, cô cũng không phải lần đầu tiên gặp bà hàng xóm. Bà nói, “Mấy bữa nay bà Triệu không có ở nhà đâu.”
“À. Bà ấy đi đâu vậy ạ?” Diệp Phi lấy chìa khóa trong túi ra và hỏi.
“Cứ tháng giêng là bà Triệu lại lên núi dâng hương, một lần đi tới nửa tháng lận.”
Diệp Phi gật đầu. Cô không biết nhiều về bà Triệu, chỉ biết là có con gái nhưng cũng không biết tại sao con không đến thăm hỏi, bà ít nói nhưng thực ra rất tỉ mỉ và giỏi giang.
Diệp Phi trở về phòng lấy một vài cuốn sách, kiểm tra lại những chỗ được Bồ Nhạc Sinh đánh dấu. Đến tận tám giờ cô mới xong việc, trong thời gian này Lê Tiện Nam không gọi cho cô, và ngược lại Diệp Phi cũng không muốn làm phiền anh.
Cô định đi mua thứ gì đó để ăn, nên đi ra ngoài nói Kha Kỳ một tiếng.
Ở ngõ Hòe Tam đã lắp đèn đường, khiến ánh sáng ấm áp chiếu vào mọi ngóc ngách. Diệp Phi cẩn thận khóa cửa lại, đi ra ngoài một đoạn ngắn thì thấy một chiếc Bentley màu đen đang tiến vào.
Cô vô thức nhìn lại, phát hiện chiếc xe đã đậu trước cửa nhà mình. Diệp Phi cũng không dám suy đoán quá nhiều, dù sao cô cũng chỉ là người thuê nhà. Đi trong ngõ hẹp như vậy vào ban đêm có thể dễ dàng có những liên tưởng vẩn vơ, cô có một chút sợ hãi bèn tăng nhanh tốc độ đi đến đầu hẻm.
Cô đi tới chiếc xe Cullinan màu đen đang đậu ở đó, Kha Kỳ mở cửa kính xuống, Diệp Phi đang định lên tiếng thì Kha Kỳ đã nói: “Cô Diệp, ngài Lê gọi điện thoại bảo tôi đến đón, có đúng lúc không ạ?”
Suốt quãng đường Kha Kỳ rất chăm chú lái xe, Diệp Phi không có gì để nói với y. Trước khi đến khách sạn Hòa Bình, xe bỗng dừng lại trước một hiệu thuốc 24 giờ.
“Ngài Lê có uống một chút rượu, thường khi ngủ cũng không ngon. Hôm nay e rằng sẽ bị đau đầu, nên tôi muốn mua thuốc Ibuprofen cho anh ấy.” Kha Kỳ lịch sự giải thích.
“Được.”
Diệp Phi ngoan ngoãn ngồi chờ trong xe, rất nhanh Kha Kỳ đã trở về, còn nói lát nữa làm phiền cô đưa thuốc dùm. Diệp Phi gật đầu, và nói không thành vấn đề.
“Anh ấy vẫn luôn như vậy sao?” Diệp Phi do dự một lát, thật ra cô cũng không biết “như vậy” là có ý gì.
“Dạ.” Kha Kỳ cười nói, “Ngài Lê rất tốt... Nhưng mà ngài Triệu kia, cô Diệp vẫn nên tránh xa ạ. Vì hắn, ừm, không làm việc gì đúng mực.”
Diệp Phi gật đầu. Sau khi đến nơi, Kha Kỳ nhờ cô đưa thuốc Ibuprofen cho anh.
Người phục vụ đưa cô lên phòng.
Sau khi nhập mật khẩu, cô bước vào phòng lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nhìn thoáng qua đã thấy Lê Tiện Nam đang ngồi trên sô pha.
Ngay lúc đó Diệp Phi đã đoán được hôm nay anh thật sự sẽ không ngủ được, dẫu anh mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, trên chiếc bàn đá cẩm thạch sẫm màu là một chiếc ly nhỏ và một chai rượu ngoại.
“Anh ăn cơm chưa?”
“Sửa bài xong chưa?”
Hai người gần như nói chuyện cùng lúc, Diệp Phi mím môi đi tới bên cạnh anh rồi đặt ly rượu ra chỗ xa hơn, “Sửa xong rồi, Kha Kỳ có mua thuốc Ibuprofen cho anh. Sao anh không đi ăn rồi ngủ một lát đi?”
“Luận văn gì?” Anh không trả lời câu hỏi của cô, dựa vào sô pha rồi đưa tay về phía cô.
“Liên quan đến văn học châu Âu, nhưng nhàm chán lắm, anh có muốn nghe không?”
“Nói đi, tôi cũng đang nhàn rỗi.”
“Em đã chọn D.H. Lawrence, và tác phẩm <Kẻ xâm nhập> của ông ấy.”
“Cái gì?”
Lê Tiện Nam lấy chai Ibuprofen nhưng cứ để trên bàn mà không hề động vô, anh lại vươn tay cầm chiếc ly đựng đầy đá viên và rượu.
Câu chuyện này thật ra cũng không hạnh phúc, vì nam nữ chính cuối cùng không thể ở bên nhau. <Kẻ xâm nhập> còn có một cái tên phiên dịch khác khác thích hợp hơn là “Kẻ tội nhân vượt rào“.
“Chuyện kể về một cặp đôi yêu nhau mà không thể ở bên nhau, họ đã trải qua khoảng thời gian hạnh phúc nhưng rồi vẫn chia tay. Vào một ngày nọ, nam chính Sigmund đã tự tử.”
Lê Tiện Nam nghe cô nói những lời này tự dưng lại mỉm cười, anh cầm chiếc ly trên tay, viên đá đập vào thành ly tạo ra tiếng cạch cạch giòn vang.
“Không phải đã có một thời gian hạnh phúc rồi sao?” Lê Tiện Nam đưa cái ly về phía, mỉm cười có chút xấu xa và nói, “Thử xem?”
“Em không uống…”
Cái ly đã đưa tới rồi.
Diệp Phi không còn cách nào khác đành phải nhận lấy, rượu lạnh không gây ra cảm giác cay lúc uống, chỉ sau khi nuốt xuống mới cảm thấy cay nồng. Diệp Phi ho khan một tiếng, Lê Tiện Nam vừa cười vừa lấy một tờ giấy lau cho cô.
Trên tay anh vẫn còn vương vấn mùi hương rất nhạt, đầu ngón tay ấm áp của anh cầm khăn giấy lau khóe môi cô.
Gương mặt của Diệp Phi nóng bừng, ngồi ở chỗ đó không dám nhúc nhích.
Lúc về cô đã tắm rửa thay quần áo, một chiếc quần jean vừa vặn và một chiếc áo len rộng thùng thình. Lê Tiện Nam lau khóe môi cho cô, lông mày và đôi mắt thật sâu giống như đang rất tập trung lại giống như đang say khướt.
“Tại sao họ không thể ở bên nhau?”
“Ai cơ…” Mùi rượu mạnh và ánh mắt gây nghiện của anh khiến đầu óc cô chậm chạp.
“Sigmund.”
“Bởi vì Sigmund và Helena là thầy trò... Sigmund đã có gia đình...”
“Vậy thì tôi không phải là thầy của em.” Lê Tiện Nam lại cười, đôi mắt hơi cong lên, giọng nói bởi vì mệt mỏi hoặc còn đang say rượu nên dường như có một tầng điện xẹt qua, “Tôi cũng chưa lập gia đình.”
Diệp Phi vừa xấu hổ vừa nóng bừng cả người, giống như ngâm mình trong suối nước nóng vô hình làm nhiệt độ nóng bức lan đến tận đôi gò má.
Lê Tiện Nam hiếm khi táo bạo thế này.
Hai má của cô ửng hồng, mái tóc mềm mượt buông lơi, trên người mặc chiếc áo len cổ lọ rộng rãi, còn có thể nhìn thấy cái cổ trắng nõn mỏng manh, cô cúi gằm mặt không dám nhìn anh.
Đôi mắt của anh quá quyến rũ, trong bầu không khí nồng nàn mùi hương gợi cảm của anh và xen lẫn mùi rượu thoang thoảng.
Diệp Phi cảm thấy không khí dường như bị đốt nóng, khiến hơi thở của cô cũng trở nên khó khăn.
“Được không?”
“Được gì…”
Đầu óc Diệp Phi trở nên trống rỗng, cô ngước mắt lên nhìn anh. Lê Tiện Nam vẫn đang cầm khăn giấy trong tay, khi cô liếc mắt nhìn chỉ thấy khăn giấy trắng bị bóp thành một cục, nằm gọn trong bàn tay thon dài vừa mạnh mẽ vừa gợi cảm.
Khăn giấy được anh đặt trên bàn.
Ánh mắt của Diệp Phi bị anh hấp dẫn.
Ngay sau đó, anh bất ngờ kéo cô lại và hôn lên môi cô.
Hô hấp của Diệp Phi đột nhiên ngưng trệ, cô cứ bị anh ôm trên đùi mà không chút phòng bị và không chút phản kháng - cô thậm chí còn có ý muốn phản kháng.
Khoảng cách giữa bọn họ gần hơn, trong phòng có mở điều hòa nên hơi khô ráo, bù lại có một chiếc máy tạo ẩm phun những làn trắng ẩm ướt bay lượn trên không.
Diệp Phi căng thẳng như dây đàn, tất cả các giác quan đều trở nên nhạy bén.
Chẳng hạn như trong căn phòng này có một cây Thiết Quan Âm sinh trưởng tươi tốt, vì cây được đặt ngay bên cạnh máy tạo ẩm nên sương trắng tụ lại thành những giọt nước đọng trên lá cây, lá cây đung đưa và phát ra những tiếng nhiễu nước rất nhỏ... Âm thanh như một nụ hôn kéo dài.
Ví dụ như đêm đen bên ngoài cửa kính, mỗi khi có máy bay đi ngang qua đều xuất hiện ánh đèn nhỏ bé nhấp nháy.
Các dây thần kinh ở thái dương của cô đang đập, và nhịp tim của cô dồn dập như đánh trống.
Tay của Lê Tiện Nam vừa đặt lên đùi cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve eo cô. Thấy vạt áo len rộng rãi của cô bỗng anh nghĩ... Có thể dùng một bàn tay để ôm trọn eo của cô không nhỉ?
Thật ra ban đầu anh chỉ muốn có một nụ hôn, trên người cô phảng phất hương thơm trái cây, giống như quả mâm xôi được nước mưa gột rửa thành một màu diễm lệ và sạch sẽ.
Lỗ tai của Diệp Phi đỏ lên.
Lê Tiện Nam buông cô ra rồi vươn tay bóp khuôn mặt cô, giọng nói có chút khàn khàn, “Tôi muốn hỏi tôi có thể hôn em được không?”
“...”
“Đừng căng thẳng.” Cảm giác say chếnh choáng đến quá bất ngờ, Lê Tiện Nam ôm cô không buông tay, giọng điệu có chút mập mờ nhưng cũng nghiêm túc, “Tôi không vui lắm.”
“Tại sao không vui...”
“Sách của em, nào là không được ở bên nhau rồi còn chết nữa.” Trong mắt Lê Tiện Nam đong đầy ý cười, Diệp Phi nhìn thoáng qua liền chìm đắm mất rồi, anh nói: “Làm gì có chuyện đó? Lần sau tôi sẽ không cho em nói những chuyện này, nghe kiểu gì cũng khiến người ta không vui.”
Diệp Phi mím môi, tim đập như sấm nên không dám nhìn anh.
Lê Tiện Nam nhìn cô, một tay vẫn ôm eo cô không nhúc nhích, hơn hết là một cảm giác cực kỳ mập mờ.
Cô cực kỳ căng thẳng... Anh có thể thấy rõ ràng điều đó.
“Vậy bây giờ anh vui chưa?” Diệp Phi do dự một lúc rồi nói: “Nếu không thì em kể chuyện cười cho anh nghe nhé?”
“Không nghe.” Ánh mắt Lê Tiện Nam nhìn cô, giống như một tấm lưới vô hình nhưng ngọt ngào nhốt chặt cô.
Diệp Phi cuối cùng cũng nhìn về phía anh, khi hôn cũng không dám động đậy, còn nhắm chặt hai mắt, làn da phủ lên một màu hồng đào đẹp đến độ khiến người ta không nhịn được nâng niu trong lòng bàn tay.
Anh thường không có sở thích và thói quen trêu chọc người khác, nhưng mỗi khi nhìn cô thì dường như có thứ gì đó đã mất khống chế.
Lê Tiện Nam nhẹ nhàng đưa tay ra vuốt mái tóc dài của cô, sợi tóc vô tình xẹt qua cổ gây ra cảm giác hơi ngứa.
Diệp Phi trong tiềm thức co rúm người lại.
Lê Tiện Nam nhìn cô và nói: “Nói chuyện với em rất thú vị.”
“Hả?”
“Một số người vừa gặp nhưng đã thấy rất quen thuộc là vì kiếp trước họ là người yêu của nhau. Họ không uống canh Mạnh Bà vì sợ sẽ quên nhau, cho nên Mạnh Bà sẽ vẽ một nốt ruồi trên cổ những người này...”
Giọng anh êm ái, ngón tay anh khẽ lướt qua cổ của cô rồi dừng lại ở đâu đó.
Trên cổ của cô có một nốt ruồi nhỏ màu nâu sẫm.
Diệp Phi ngẩng đầu nhìn anh, rơi vào trong tầm mắt của anh.
Nụ cười trên môi Lê Tiện Nam biến mất, anh nghiêm túc nhìn cô.
“Phi Phi.”
“Hả?”
“Ở lại.” Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xoa cổ khiến cô run lên, giọng anh lướt qua tai cô, “Đừng đi.”
Truyện được edit và đăng tải tại Wattpad @jornehi75